Không phải tất cả đan dược luyện thành, Tạ Vãn U đều dựa vào ký ức của nguyên chủ mới biết được, mà nguyên lai ‘Tạ Vãn U’ lại là kiếm tu, cũng không quá hiểu biết về luyện đan.

Điều này khiến cho Tạ Vãn U có hiểu lầm rất lớn về việc luyện đan, cho rằng việc mình lần đầu tiên luyện ra được đan dược phế phẩm như vậy cũng không tính là biểu hiện có thiên phú gì.

Nhưng nhìn bộ dạng khiếp sợ của Lâm chưởng quỹ và Mạc công tử, Tạ Vãn U nhận ra sự thật có thể không giống như nàng tưởng.

Mạc công tử nghiến răng nghiến lợi nhìn viên đan dược màu đen trong lò, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Tạ Vãn U, cố gắng giãy dụa lần cuối: "Ngươi thật là lần đầu tiên luyện đan?"

Tạ Vãn U: "Ừm...Thật là lần đầu tiên mà."

Mạc công tử ghen tị đến mức mặt đỏ bừng, ngửa mặt lên trời gào thét: "Ta đời này đều chán ghét những người có thiên phú như vậy! Ông trời thật bất công!"

Tạ Vãn U: "..."

Lâm chưởng quỹ cũng vô cùng kích động, không chỉ đích thân mời Tạ Vãn U đến thiên sảnh, mà còn nhiệt tình gọi tiểu tư mang trà bánh lên cho Tạ Vãn U, sau đó dặn dò Tạ Vãn U chờ một lát rồi vội vã bước ra ngoài.

Tạ Vãn U đoán rằng Lâm chưởng quỹ hẳn là đi báo cáo với Đan Tông về chuyện của mình.

Quả nhiên, nhân tài ở đâu thì cũng được trọng dụng.

Tạ Vãn U cũng không ngại Lâm chưởng quỹ tiết lộ tin tức về mình cho người khác. Thông qua ký ức của nguyên chủ, Tạ Vãn U biết rằng luyện đan sư trong thế giới này rất khan hiếm, bất cứ khi nào xuất hiện một luyện đan sư, các môn phái đều sẽ tranh nhau thu nạp và lấy lòng họ.

Câu tục ngữ "lưng dựa cây lớn hóng bóng mát" quả là đúng lý. Tạ Vãn U hiểu rõ điều này.

Hiện tại, nàng cần một nơi che chở tạm thời để thoát khỏi mớ bòng bong của Tạ gia.

Tạ Vãn U nhấm nháp bánh táo đỏ ngọt ngào mà tiểu tư mang lên, lén lút nhét một miếng bánh vào tay áo cho bé con.

Tiểu Bạch đang ôm cánh tay Tạ Vãn U tò mò nghe ngóng bên ngoài, bỗng dưng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào. Một miếng bánh táo đỏ nhỏ xíu xuất hiện trước mặt khiến bé con há hốc mồm.

Tiểu Bạch : "!"

Nó lại gần hít hà, rồi cẩn thận thưởng thức. Hai má phúng phính, mắt nheo nheo sung sướng.

Ngay lúc Tạ Vãn U đang say mê dụ dỗ bé con, một giọng nói u ám vang lên bên cạnh: "Ta nói ——"

Tạ Vãn U quay đầu lại, phát hiện Mạc công tử kia không biết từ lúc nào đã đi theo sau.

Tạ Vãn U khẽ gãi cằm mềm mịn của bé con, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Mạc Tử Mão vẫn giữ nguyên sắc mặt đen thui, có chút không tình nguyện, nhưng thái độ đã không còn hống hách như trước, miệng lẩm bẩm nói: "Ngươi luyện đan thế nào... Dạy ta."

Tạ Vãn U không đến mức vì hai câu mỉa mai trước đó mà muốn nói lời cay độc với hắn, nhớ lại tình huống lúc đó, nàng thật sự không biết mình đã làm thế nào: "Ta cũng không rõ lắm, lúc ấy trong cơ thể ta dường như có thêm một nguồn sức mạnh, sau đó việc luyện chế linh thảo trở nên đơn giản vô cùng."

Mạc Tử Mão: "..." Nói cũng như không nói.

Đều cùng là gà mờ vì sao nàng lại lợi hại như vậy!

Hắn vò đầu bứt tai, không thể tin nổi mà truy vấn: "Cái dạng lực lượng kia cụ thể là gì? Ngươi thử hình dung một chút xem."

Tạ Vãn U mỉm cười, không vội trả lời ngay mà nói một câu đầy ý vị: "Ta vì sao phải đem bí quyết luyện đan truyền cho kẻ vừa mới cười nhạo ta? Mạc công tử, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ hào phóng như vậy sao?"

Nếu hắn bị người ta trào phúng như vậy, đừng nói là truyền dạy kỹ thuật luyện đan, không đánh cho kẻ đó một trận đã là tốt lắm rồi.

Mạc Tử Mão nghĩ đến đây, tự thấy mình có lỗi, gãi đầu gãi tai, lúng túng cúi đầu: "Trước đây là do tại hạ ăn nói lỗ mãng, có nhiều lời đắc tội, mong cô nương bỏ qua."

Mạc công tử dường như ít cùng người khác nói lời áy náy, trên mặt thoáng hiện một tia đỏ ửng. Tạ Vãn U cười cười, không truy cứu nữa: "Chỉ là một chút xích mích nhỏ thôi, nếu Mạc công tử cũng đã xin lỗi, ta cũng chẳng muốn truy cứu."

Nàng còn có chuyện khác muốn hỏi hắn, nên cố nén cảm xúc, ôn tồn lên tiếng: "Ta nghe nói Luyện khí tầng hai muốn luyện đan, có đúng là rất khó không?"

Thấy Tạ Vãn U chấp nhận lời xin lỗi của mình, Mạc công tử thở phào nhẹ nhõm, an tâm ngồi xuống bên cạnh, rót cho mình một chén trà để giải tỏa tâm trạng. Nghe Tạ Vãn U hỏi, nét u oán lại hiện lên trên mặt hắn: "Khó chứ! Đương nhiên là rất khó! Việc điều khiển linh hỏa và chiết xuất linh thảo đều cần dùng đến linh lực, hơn nữa còn đòi hỏi sự tinh tế trong việc khống chế linh lực. Dù sao luyện đan là một công việc tỉ mỉ, nếu không cẩn thận, lửa quá to hoặc lực quá mạnh, đan dược sẽ bị hủy."

Hắn uống một ngụm trà, sắc mặt kỳ quái nói: "Lần đầu tiên luyện đan, người bình thường thường rất khó khống chế linh lực một cách tinh chuẩn, chiết xuất được một loại linh thảo đã là thiên phú dị bẩm , vậy sao ngươi lại làm được là thế nào?"

Tạ Vãn U nhớ đến nguồn năng lượng kỳ lạ kia, cũng không hiểu ra sao, dứt khoát hỏi hệ thống trong đầu, hệ thống nói nàng có thể luyện đan, nói không chừng biết gì đó.

Hệ thống trả lời một cách hời hợt: "[Có thể có gì chứ... không thể trả lời]

Tạ Vãn U nheo mắt: "Là không thể nói, hay là lười nói?"

Hệ thống này vừa mới bắt đầu liền quên truyền toàn bộ ký ức của nguyên chủ cho nàng, sau này mới nhớ lại, có thể thấy được không đáng tin cậy. Tạ Vãn U hiện tại nghiêm trọng nghi ngờ là nó lười giải thích quá nhiều, cho nên nói những lời này lừa gạt nàng.

Hệ thống quả nhiên im lặng: "[... Không biết rõ nguyên lý luyện đan cũng không ảnh hưởng gì.]

Tạ Vãn U: "Ta suy diễn một chút cũng không được sao? Chuyện này chẳng liên quan gì đến bí mật của nhân vật phản diện cả?"

Hệ thống nói không lại nàng, bất đắc dĩ giải thích: [Luyện đan, kỳ thực không xem trọng linh lực mà là tinh thần lực]

Tinh thần lực? Lại thêm một kiến thức mới được khai phá!

Lòng tò mò của Tạ Vãn U dâng trào, mặc kệ hệ thống không muốn nói, da mặt dày thúc giục: "Thống tử mau giải thích rõ ràng đi!"

Hệ thống đành phải nói: "[Tinh thần lực, còn gọi là hồn lực, có liên quan mật thiết với cường độ linh hồn. Tinh thần lực càng mạnh, độ nhạy bén trong việc luyện đan càng cao. Ví dụ như khi chiết xuất linh thảo, người có tinh thần lực mạnh có thể trực tiếp kết nối với linh thảo, biết chính xác nơi cần dùng linh lực loại bỏ tạp chất ở đâu, từ đó khi sử dụng linh lực chiết xuất sẽ không làm hỏng linh thảo.]

Mạc Tử Mão nói luyện đan đòi hỏi độ chính xác cao trong việc điều khiển linh lực. Mà sự tồn tại của tinh thần lực đã hoàn toàn giải quyết vấn đề này. Sau khi hình thành liên kết, cảm giác linh hồn sẽ dung hợp với linh thảo và linh hỏa.

Có sự hỗ trợ của tinh thần lực để loại bỏ tạp chất trong linh thảo, việc kiểm soát lực lượng linh lực một cách tinh chuẩn trong quá trình luyện đan trở nên dễ dàng hơn gấp trăm lần.

Tinh thần lực, mới thật sự là thiên phú của việc luyện đan!

Tạ Vãn U sờ sờ cằm, tóm tắt lại sự thật một cách rõ ràng: "Ta hiểu rồi, ta là người xuyên việt từ thế giới khác đến đây, cho nên cường độ linh hồn chắc chắn rất cao, tinh thần lực tự nhiên cũng cao đúng không?"

Nàng sử dụng tinh thần lực cường đại như vậy để luyện đan, nếu nàng không phải thiên tài thì ai mới là thiên tài?

Tạ Vãn U vui vẻ mường tượng đến viễn cảnh bản thân kiếm được đầy bồn đầy bát, tương lai sẽ mang theo bé con đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Hệ thống âm u dội một gáo nước lạnh: "[Nhưng tốt nhất ngươi nên kiềm chế một chút, sử dụng tinh thần lực quá mức sẽ có khả năng biến thành đứa ngốc.]

Tạ Vãn U gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta đương nhiên không phải loại người lỗ mãng như vậy."

Hiểu rõ nguyên lý luyện đan và biết được bản thân còn có tinh thần lực hỗ trợ, Tạ Vãn U càng có thêm động lực.

Vừa lấy lại tinh thần, Tạ Vãn U liền nghe được Mạc Tử Mão đang gọi mình, nghiêng đầu hỏi: "Hả?"

Mạc Tử Mão hăng hái nói: "Loại mầm non như ngươi, chắc chắn sẽ bị các Đan Tông tranh nhau muốn cướp. Ngươi đã quyết định muốn bái nhập Đan Tông nào chưa?"

Đây cũng là một vấn đề. Tạ Vãn U nhớ lại một chút ký ức của nguyên chủ. Trong giới tu chân có rất nhiều Đan Tông lớn nhỏ, Tạ Vãn U chỉ mơ hồ nhớ được hai Đan Tông nổi tiếng nhất:

Bích Tiêu Đan Tông và Thiên Nguyên Đan Tông.

Tạ Vãn U đoán rằng, địa vị của hai Đan Tông này trong giới tu chân có thể so sánh với Thanh Hoa và Bắc Đại ở hiện đại, đều là những học phủ hàng đầu.

**Học phủ: nơi dạy học.

Muốn bái nhập, đương nhiên phải bái nhập Đan Tông tốt nhất. Mạc Tử Mão có cùng ý nghĩ với nàng, liền thao thao bất tuyệt bắt đầu phân tích tình hình của hai Đan Tông này: " Thiên Nguyên Đan Tông và Bích Tiêu Đan Tông vốn dĩ đều là những Đan Tông lớn tồn tại ở giới tu chân trong nhiều năm, thực lực cách đây vài năm còn có thể ngang nhau... Hiện tại thì không được."

Vừa nghe đến chuyện bát quái, Tạ Vãn U liền tò mò hỏi: "Chuyện gì thế?"

Mạc Tử Mão có chút kinh ngạc: "Ngươi không biết sao? Thiên Nguyên Đan Tông hiện giờ dựa vào sự hỗ trợ của hoàng thất, càng ngày càng giàu có, trong khi Bích Tiêu Đan Tông trong vài năm nay liên tục tổn thất vài vị Bát phẩm và Cửu phẩm đều là cao giai luyện đan sư, đại thương nguyên khí, còn bị Thiên Nguyên Đan Tông nhân cơ hội lôi kéo không ít đệ tử tiềm năng."

Nhìn một cách khách quan, hiện tại Thiên Nguyên Đan Tông quả thực lợi hại hơn một chút, nhưng việc thừa cơ hội loạn lạc để lôi kéo đệ tử của tông phái khác có phần thiếu đạo đức.

Tạ Vãn U suy đoán: "Cho nên Mạc công tử muốn đề nghị ta bái nhập Thiên Nguyên Đan Tông?"

Mạc Tử Mão nhìn thoáng qua cửa, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ do dự: "Thiên Nguyên Đan Tông dựa lưng vào hoàng thất, tài lực hùng hậu. Xét về điểm này, Thiên Nguyên Đan Tông quả thật tốt hơn một chút. Dù sao, Đan Tông có tiền có thể đầu tư nhiều hơn vào việc bồi dưỡng đệ tử. Nhưng..."

Mạc Tử Mão còn chưa nói hết lời, tiếng bước chân đã vang lên bên ngoài cửa. Lâm chưởng quỹ bước vào với nụ cười tươi tắn. Mạc Tử Mão thấy Lâm chưởng quỹ như có chuyện muốn nói với Tạ Vãn U, liền đứng dậy nhìn Tạ Vãn U liếc mắt ra hiệu: "Ta đợi một lát nữa sẽ nói chuyện với ngươi."

Nói xong, hắn liền thức thời rời khỏi thiên sảnh.

Tạ Vãn U đoán được phần nào Lâm chưởng quỹ muốn nói chuyện gì với nàng, đơn giản là thay mặt một Đan Tông nào đó đến chiêu sinh. Nàng tò mò muốn biết Bích Hòa Đường hợp tác với Đan Tông nào.

Lâm chưởng quỹ không hề che giấu mục đích của mình, câu nói đầu tiên đã nói rõ ràng: "Cô nương có thiên phú như vậy, đã bao giờ nghĩ đến việc gia nhập Đan Tông chưa?"

"Đương nhiên." Tạ Vãn U gật gật đầu, chờ Lâm chưởng quỹ nói tiếp.

Lâm chưởng quỹ thấy nàng không kiêu căng, không vội vàng, tâm tính ổn trọng, càng thêm hài lòng, kiềm chế sự kích động, ho nhẹ một tiếng: "Cô nương đã nghe nói qua Bích Tiêu Đan Tông chưa?"

Trời ơi! Cùng Bích Hòa Đường hợp tác chính là một trong hai đại Đan Tông chi, Bích Tiêu Đan Tông?

Tạ Vãn U cong nhẹ khóe môi, đây quả là đúng dịp, lại có cơ hội trải nghiệm thú vui Thanh Bắc tuyển thẳng.

Tạ Vãn U gật đầu: "Nghe nói Bích Tiêu Đan Tông là một trong hai đại Đan Tông của tu chân giới, ta đã sớm nghe danh từ lâu."

Lâm chưởng quỹ nở nụ cười thân thiện: "Cô nương đừng nghi ngờ, tiệm thuốc này chính là một trong những sản nghiệp của Bích Tiêu Đan Tông. Vừa rồi ta đã liên lạc với trưởng lão Bích Tiêu Đan Tông, với thiên phú của cô nương, hoàn toàn có thể trở thành đệ tử nội môn của Bích Tiêu Đan Tông. Cô nương không bằng suy xét một chút, bái nhập môn hạ Bích Tiêu Đan Tông của chúng ta?"

Tạ Vãn U sớm đoán trước được điều này, nhưng không vội vàng đáp ứng.

Nàng nghĩ tới một sự việc: "Bích Hòa Đường là hiệu thuốc mang danh nghĩa của Bích Tiêu Đan Tông, vậy chẳng phải Tế Thế Các đối diện là hiệu thuốc mang danh nghĩa của Thiên Nguyên Đan Tông sao?"

Hai Đan Tông là đối thủ cạnh tranh lại mở hiệu thuốc đối diện nhau, điều này quả thực không bình thường.

Đúng như dự đoán, Lâm chưởng quỹ thở dài một tiếng, không hề phủ nhận.

Tế Thế Các là sản nghiệp trên danh nghĩa của Thiên Nguyên Đan Tông, được hoàng thất nhân gian hậu thuẫn, nên không có gì lạ khi được trang hoàng tráng lệ như vậy. Tuy nhiên, Tạ Vãn U nhớ lại cách đối xử lạnh nhạt khi bước vào cửa, lắc đầu, ấn tượng về Thiên Nguyên Đan Tông trực tiếp giảm sút.

Tế Thế Các chỉ chuyên phục vụ người có tiền, thái độ có phần coi thường khiến người ta không khỏi liên tưởng đến phẩm chất của Thiên Nguyên Đan Tông.

Có so sánh như vậy ấn tượng của Bích Tiêu Đan Tông đối với Tạ Vãn U lại càng tăng thêm.

Lâm chưởng quỹ nhìn nàng nhắc đến Thiên Nguyên Đan Tông, muốn nói lại thôi sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là thẳng thắn thành khẩn nói: " Cô nương nên biết tình hình hiện tại của hai Đan Tông. Xét về tài lực, Bích Tiêu Đan Tông hiện giờ kém hơn Thiên Nguyên Đan Tông một chút. Tuy nhiên, ta có thể cam đoan rằng nếu cô nương bái nhập Bích Tiêu Đan Tông, cô sẽ được hưởng sự bồi dưỡng tốt nhất. Bích Tiêu Đan Tông có gì, Thiên Nguyên Đan Tông cũng có thể cung cấp!"

Tạ Vãn U tuy đã có ý hướng nghiêng về Bích Tiêu Đan Tông nhưng nàng không vội vàng đáp ứng ngay mà lại lộ ra vẻ mặt hơi khó xử, có chút do dự: "Lâm chưởng quỹ cho ta chút thời gian suy nghĩ lại."

Lâm chưởng quỹ thấy nàng có ý nhún nhường, liền chớp mắt, ôn tồn nói: "Không vội, còn một thời gian nữa mới đến đại hội tuyển chọn của Bích Tiêu Đan Tông, cô nương có thể từ từ suy nghĩ."

Hắn vừa dứt lời, lại nói tiếp: "Tuy nhiên... Ta không nỡ nhìn cô nương lãng phí thiên phú luyện đan của mình. Việc học luyện đan nên bắt đầu sớm, muộn thì không tốt. Vừa hay Bích Hòa Đường còn có lò luyện đan trống, nếu cô nương không chê thì có thể đến luyện tập mỗi ngày, coi như luyện tay nghề. Nếu ta rảnh rỗi, cũng có thể chỉ điểm cho cô nương."

Lâm chưởng quỹ nhìn ra được Tạ Vãn U rất thiếu tiền, nếu không thì cũng chẳng phải mỗi ngày đi nhặt linh thảo kiếm tiền. Trong tình cảnh này, Tạ Vãn U chắc chắn không có tiền dư để học luyện đan.

Hiện tại hắn chủ động mời Tạ Vãn U đến Bích Hòa Đường học tập, sau lại đưa ra lý do rằng có thể dựa vào luyện đan kiếm thêm thu nhập, chắc hẳn Tạ Vãn U sẽ không từ chối.

Vạn nhất cô nương này sẽ bị thành ý của Bích Tiêu Đan Tông làm cảm động mà gia nhập môn phái thì sao?

Tóm lại, trước tiên phải giữ người lại, không thể để mầm non tốt như vậy bị người khác đào đi được!

Tạ Vãn U có vẻ như đã bị thuyết phục: "Này... Như vậy có phiền toái cho Lâm chưởng quỹ quá không?"

Lâm chưởng quỹ mặt không đổi sắc: "Sao lại phiền? Mạc công tử mỗi ngày đến luyện đan, chúng ta cũng không ngăn cản, thêm một người nữa cũng chẳng sao cả."

Khuyên can mãi, Tạ Vãn U rốt cuộc cũng đồng ý ngày mai sẽ đến Bích Hòa Đường.

Lâm chưởng quỹ cố nén niềm vui sướng muốn đưa Tạ Vãn U ra ngoài, nhưng bị nàng khéo léo từ chối.

Thấy Tạ Vãn U đã ăn hơn nửa số táo đỏ và bánh ngọt, Lâm chưởng quỹ lại nhiệt tình giúp nàng gói thêm một ít, cứng rắn nhét vào tay nàng.

Tạ Vãn U cảm thấy hơi buồn cười, chào tạm biệt Lâm chưởng quỹ rồi xách theo điểm tâm ra ngoài.

Nàng không ngờ rằng vừa bước ra khỏi cửa hàng Bích Hòa Đường, Tạ Vãn U đã đụng phải một người không thể tưởng tượng được...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play