Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhân Vật Phản Diện Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 4: Luyện đan


2 tháng

trướctiếp

Rừng Thượng Tuyền tọa lạc tại chân núi Phượng Minh, cách trấn một khoảng đường ngắn. Nhờ Tạ Vãn U dẫn đường, chỉ mất khoảng nửa giờ để đến nơi.


Thượng Tuyền Lâm là một khu rừng xanh tươi rậm rạp. Dù đã vào thu, nhưng lá cây trong rừng vẫn chưa hề úa vàng, ngược lại vẫn giữ được màu xanh biếc tràn đầy sức sống. Quả nhiên đây là một nơi linh khí dồi dào, dễ chịu.

Vừa bước vào khu rừng, Tạ Vãn U đã cảm thấy lỗ chân lông của mình như giãn nở, vô thức bắt đầu hấp thu linh khí mỏng manh trong không khí.

Đáng tiếc, trong cơ thể nàng, linh mạch bị tổn hại nghiêm trọng từ mấy năm trước do chạy trốn. Cho đến nay, nó vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Linh khí hấp thu được bị bế tắc tại kinh mạch bị tổn thương, không thể lưu thông đến toàn thân.

Do đó, việc hấp thu linh khí cũng không hiệu quả.


Vấn đề linh mạch của Tạ Vãn U tính toán sẽ giải quyết sau. Mọi chuyện đang đến từng bước một, hiện tại ngay cả tiền mua những thứ cơ bản nhất nàng cũng không có, thì còn nói gì đến xe đạp? (ý nói mua những cái lớn hơn)

Xung quanh vắng lặng không một bóng người, Tạ Vãn U liền đem Tiểu Bạch từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng đặt nó lên vai mình.

Tạ Tiểu Bạch tò mò ngắm nhìn mảnh rừng xung quanh, khe khẽ nói vào tai Tạ Vãn U: "Mẫu thân, nơi này thật thoải mái a!"


Tạ Vãn U đồng ý nói: "Không khí xác thật là rất tươi mát, cảm giác da dẻ cũng thoải mái hẳn."

Nàng lười biếng duỗi eo, ngước lên nhìn về chỗ sâu trong tuyền lâm: "Đi thôi, chúng ta đi hái linh thảo nào."

Bích Hòa Đường đang cần tìm ba loại linh thảo: Tam Nguyên thảo, Huyền Dương thảo và Tử Kim thảo..

Đặc điểm của Tam Nguyên thảo: loại linh thảo này mọc dài, có hình dạng tương tự như Tam Diệp thảo. Phiến lá màu xanh lục với viền răng cưa, nổi bật giữa những bụi cỏ khác.

Tạ Tiểu Bạch ghé vào vai nàng, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng: "Mẫu thân, có thể cho Tiểu Bạch giúp người tìm cùng được không ạ?"

Bé con hiểu chuyện, muốn giúp nàng chiếu cố Tạ Vãn U, tự nhiên nàng đáp ứng, chỉ dặn dò nó vài câu: "Không được đi xa, nếu gặp người lạ, lập tức trốn đi, có chuyện gì thì gọi mẫu thân, biết không?"

Tạ Tiểu Bạch gật đầu lia lịa, vui vẻ men theo vạt áo choàng của Tạ Vãn U mà đi xuống, nhanh chóng nhảy tót vào trong bụi cỏ.

Tạ Vãn U nhìn theo cái bóng trắng muốt, mềm mại ẩn hiện trong bụi cỏ, cuối cùng vẫn không yên tâm mà đi theo.

Chỉ một thoáng sau, từ trong bụi cỏ chui ra một cái đầu nhỏ. Tiểu Bạch run rẩy, trên miệng ngậm một cây cỏ ba lá xanh mướt chạy đến bên chân Tạ Vãn U, vừa buông xuống liền tranh công ngửa đầu khoe khoang: "Mẫu thân, người xem!"

Tạ Vãn U kinh ngạc đến mức ngồi xổm xuống nhặt lấy cây linh thảo kia, đúng là Tam Nguyên thảo: "Tiểu Bạch, sao con tìm được nhanh thế? Thật lợi hại!"

Tạ Tiểu Bạch ngồi nhìn nàng, được khen ngợi nên có chút xấu hổ, thành thật đáp: "Tiểu Bạch nhớ kỹ trong sách ở hiệu thuốc, cũng có thể ngửi được mùi của chúng nó."

Đây là khứu giác lợi hại gì đây - quả thực chính là cái siêu cấp gian lận!

Tạ Vãn U từ trên đầu nó lấy xuống một cái cọng cỏ, ôm nó vào lòng xoa xoa đầu, khen ngợi: "Bé con, con quả thực chính là cái bảo tàng!"

Tạ Tiểu Bạch nháy mắt, bị khen nên có chút choáng váng, mắt cũng có chút chua, mẫu thân rất ít khi khen ngợi nó như vậy, trước đây nàng chỉ gọi hắn là tiểu dã chủng, tiểu nghiệt súc.

Tạ Tiểu Bạch tuy không hiểu "tiểu dã chủng" và "tiểu nghiệt súc" là gì, nhưng nhạy bén nhận ra đó không phải là những từ tốt đẹp gì.

Trước đây mẫu thân không thích nó, nhưng bây giờ dường như đã có chút yêu nó rồi.

Nó muốn tìm nhiều linh thảo hơn cho mẫu thân, để mẫu thân càng thích nó hơn.

Tạ Tiểu Bạch âm thầm ôm ấp tâm tư này, miệt mài tìm kiếm linh thảo. Cuối cùng, chưa đầy nửa ngày, hắn đã thu thập được ba bó Tam Nguyên thảo, một ít Huyền Dương thảo và ba gốc Tử Kim thảo.

Mỗi bó nhỏ chứa mười cây linh thảo. Tính ra tiền, hôm nay ít nhất có thể kiếm được 100 đồng tiền.

Tử Kim thảo tương đối khó tìm, giá cả cũng cao hơn, một bó nhỏ có thể bán được 40 đồng tiền. Đáng tiếc, loại linh thảo này không có nhiều ở khu vực bên ngoài rừng Thượng Tuyền.

Tạ Tiểu Bạch tưởng rằng sẽ tìm được nhiều linh thảo hơn, nhưng lại bị Tạ Vãn U gọi trở về: "Hôm nay chúng ta đã tìm đủ rồi, nghỉ ngơi một lát đi."

Tạ Vãn U vừa hái một túi linh quả có thể ăn được trên đường đi, tìm đến một con suối để tắm rửa, sau đó cùng Tiểu Bạch chia nhau ăn từng quả.

Trái cây hơi chua, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, cảm giác hơi giống mơ, cắn vào giòn tan. Tiểu Bạch ôm quả mơ bằng hai chân trước, ăn từng quả một, không hề ghét bỏ vì đây là món ngon hiếm có đối với nó.

Tạ Vãn U đưa tay lau nước trái cây dính trên khóe miệng Tiểu Bạch, nhìn thấy bộ lông bẩn thỉu của nó, lòng bỗng dấy lên một ý nghĩ: "Tiểu Bạch, mẫu thân tắm cho con nhé? "

Tạ Tiểu Bạch ôm trái cây, sững sờ, nó nhanh chóng liếc nhìn dòng nước suối trong veo, cụp đuôi xuống, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi: "Mẫu thân, có thể... không tắm không ạ?"

Tạ Vãn U nhìn thấy bộ dạng rõ ràng là kháng cự của Tiểu Bạch, chợt nhớ ra lý do.

Bởi vì nguyên chủ chán ghét nó từng đem nó ấn ở tắm rửa trong nước, muốn chết đuối nó...

Tạ Vãn U: "..." Nguyên chủ ơi, những việc ngươi làm đều không thể chấp nhận được!

Tạ Vãn U không biết đã thở dài bao nhiêu lần, sờ sờ nước ấm, đổi ý định, bảo Tiểu Bạch đứng ở bờ và vẩy một ít nước lên lưng nó: "Lạnh không?"

Tạ Tiểu Bạch thoáng buông lỏng một chút, nhỏ giọng trả lời: "Không lạnh ạ."

Tạ Vãn U nghi ngờ hỏi: "Thật sự không lạnh? Không được lừa mẫu thân." Bé con dù sao mới ba tuổi rưỡi, nàng sợ tắm cho con sẽ khiến con bị bệnh.

Tạ Tiểu Bạch gật đầu mạnh mẽ, nghiêm túc miêu tả cảm giác của mình với Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch không sợ lạnh, trong người Tiểu Bạch rất... nóng, nước rất nhanh đã ấm."


Trong thân thể rất nóng là có ý gì? Nóng rần lên sao?

Cảm giác sờ lại không giống.

Tạ Vãn U lấy một mảnh vải từ trên người, biến nó thành khăn tắm cho Tiểu Bạch và lau sạch vết bẩn trên người nó.

Liên tục lau nhiều lần, kéo ra một mảng lông mao dính chặt, Tạ Vãn U mới vừa lòng vắt khô khăn muốn cho Tiểu Bạch tự lau mình, không ngờ Tiểu Bạch không cưỡng lại được bản năng, bắt đầu điên cuồng hất đầu, nhanh chóng làm khô nước trên người.

Bất ngờ bị nước bắn đầy mặt, Tạ Vãn U: "! ! !"

Tiểu Bạch vô tình hất nước vào mặt mẫu thân: "! ! !"

Tạ Tiểu Bạch kêu lên một tiếng, vẻ mặt ủy khuất như chó con: "Mẫu thân, Tiểu Bạch không cố ý..."

Tạ Vãn U lau nước mắt trên mặt, thấy bé con sợ hãi, liền bình tĩnh an ủi: "Không sao, cứ coi như con rửa mặt cho mẫu thân, con cứ lắc thoải mái."

Tạ Tiểu Bạch xác nhận Tạ Vãn U không thực sự tức giận lúc này mới vui vẻ vẫy đuôi, lắc lư lung tung.

Sau khi được Tạ Vãn U lau khô, Tạ Tiểu Bạch nhanh chóng trở lại bình thường. Tạ Vãn U ôm nó ra ngoài phơi nắng, bộ lông mềm mại trắng muốt của nó đã hoàn toàn khô ráo, trông như mới được thay thế, quả thực vô cùng xinh đẹp, từ một chú mèo hoang trở thành một chú mèo nhà.

Tạ Vãn U suýt nữa không nhận ra đây là bé con của mình, nhịn không được vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó mà hít hà.

Mềm mại! Thoải mái! Đáng yêu!

Tạ Tiểu Bạch tứ chi mềm nhũn, không biết nên làm gì, chỉ biết ngượng ngùng rúc vào lòng Tạ Vãn U, mẫu thân chưa từng như vậy, vậy là càng thích nó sao?

Nó thật cao hứng, cái đuôi xù lông rung động càng thêm vui mừng.

Tạ Vãn U nắm lấy gốc đuôi của nó, lộ ra chóp đuôi vẫn còn rung động.

Thật là một bé con ngốc nghếch.

Buổi chiều, họ lại nhặt thêm linh thảo một chút nữa, sau khi thu thập thêm một bó Tử Kim thảo nhỏ, họ lại thu hoạch thêm một bó Tam Nguyên thảo và một bó Huyền Dương thảo nhỏ.

Thấy trời sắp tối, Tạ Vãn U quyết định dừng lại ở đây, gọi bé con bắt đầu trở về.

Dọc theo đường đi, Tạ Tiểu Bạch thường xuyên nói với Tạ Vãn U về các loại động vật nhỏ mà nó nhìn thấy trong rừng hôm nay, lời nói rõ ràng đã trôi chảy hơn nhiều.

Tạ Vãn U không hề dập tắt sự tự tin khi nói chuyện của bé con, mỉm cười lắng nghe nó nói những câu ngọng nghịu, thỉnh thoảng trả lời nó một vài vấn đề nhỏ.

Tạ Tiểu Bạch : "Mẫu thân, vì sao sâu lông không có chân ạ?"

Tạ Vãn U chững chạc đàng hoàng nói: "Có những loài động vật không có chân, cũng có những loài động vật có rất nhiều chân, tất cả đều bình thường."

Tạ Tiểu Bạch suy đoán một cách mơ hồ: "Vậy ai quyết định chúng có bao nhiêu chân? Là thần tiên sao ạ?"

Tạ Vãn U trầm ngâm nói: "Không, là do gen."

Tạ Tiểu Bạch : "? ? ?"

Tiểu Bạch nghe không hiểu, Tiểu Bạch càng nghe càng mơ hồ như hòa thường sờ không thấy sừng.

Trở lại thành trấn thì chân trời đã chói lọi ráng đỏ.

Tạ Vãn U đạp lên sắc đỏ cam của ánh dương tà, bước vào Bích Hòa đường, tìm đến chưởng quầy giao hàng.

Lâm chưởng quầy vẫn nhớ rõ cô nương gầy gò, lam lũ này. Buổi sáng lần đầu tiên đến, buổi chiều đã mang về tám bó linh thảo. Hắn chưa từng thấy ai có thể nhặt được nhiều linh thảo như vậy trong một ngày. Hầu hết mọi người chỉ nhặt được một hai bó, ai có thể nhặt được tám bó?

Lâm chưởng quầy kiểm tra lại số linh thảo lần nữa, đúng là tám bó, không thiếu không thừa.

Tạ Vãn U hỏi: "Lâm chưởng quỹ linh thảo có vấn đề gì không?"

Lâm chưởng quầy cười lắc đầu: "Ta chỉ là lần đầu tiên gặp người nhặt linh thảo nhanh như vậy. Tất cả những thứ này đều là do ngươi nhặt trong vòng một ngày ư? Cô nương, ngươi quả là thâm tàng bất lộ a."

Tạ Vãn U: "Nào có, chỉ là có một chút kỹ xảo mà thôi."

Lâm chưởng quầy gật đầu, không hỏi nhiều, đếm tiền, tổng cộng 180 đồng: "Ngày mai còn bán linh thảo sao?"

Tạ Vãn U đáp: "Bán." Dù sao nàng cũng còn nghèo.

Sau khi rời khỏi Bích Hòa Đường, Tạ Vãn U trong túi có thêm 180 đồng tiền, đã có chút tự tin.

Tạ phủ không cho ăn, Tạ Vãn U liền đi đến một quán rượu nhỏ mua một ít đồ ăn. Trên đường trở về, nàng nhìn thấy ven đường có bán kẹo hồ lô, liền bỏ ra hai đồng tiền mua một xâu kẹo hồ lô rồi lặng lẽ từ cửa sau của Tạ phủ chạy về tiểu viện của mình.

Tạ phủ không ai để ý đến nàng, nàng ra ngoài một ngày, quả nhiên không ai phát hiện ra nàng không có ở đó.

Tạ Vãn U mở khóa cửa, bước vào, lại khóa cửa cẩn thận, chuẩn bị cùng bé con ăn cơm.

Tạ Tiểu Bạch tò mò nhìn chằm chằm vào xâu kẹo hồ lô đỏ mọng, chỉ cảm thấy nó có mùi ngọt ngào, chắc hẳn ăn rất ngon: "Mẫu thân, đây là cái gì vậy ạ?"

Tạ Vãn U chia cơm thành hai phần, lặng lẽ gắp thêm cho Tiểu Bạch một ít: "Là kẹo hồ lô, mẫu thân cũng không biết nó có hương vị thế nào nữa."

Tạ Tiểu Bạch vẫn chăm chú nhìn kẹo hồ lô, không quan tâm đến hành động của Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U buồn cười nói: "Đừng nhìn chằm chằm nữa, kẹo hồ lô sẽ không chạy mất đâu. Đợi ăn cơm xong, mẫu thân và con sẽ cùng ăn, mỗi người ba viên được không?"

Tiểu Bạch luyến tiếc thu hồi ánh mắt, cúi đầu bắt đầu ăn một cách ngon lành, cuối cùng còn rất trân trọng liếʍ sạch sẽ không để sót lại một hạt nào.

Tạ Vãn U nhớ lại khi còn nhỏ thường xuyên không được ăn no, nên đã quen với việc ăn sạch sẽ từng hạt cơm.

Hai mẹ con ăn không còn một hột cơm rồi bắt đầu chia kẹo hồ lô ăn.

Cắn vỡ lớp vỏ đường bên ngoài, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, tạo nên một hương vị mới lạ ngon miệng một cách lạ thường.

Tạ Tiểu Bạch cảm thấy miệng mình tràn đầy vị ngọt ngào, ôm viên kẹo hồ lô cuối cùng, tiếng "Gừm" thỏa mãn vang lên từ cổ họng, cuối cùng cũng quên đi những khổ cực trước đây.

Thưởng thức xong kẹo hồ lô, Tạ Vãn U lại sửa sang lại chiếc giường cỏ khô đơn sơ của mình, biến nó thành hình dạng tạm bợ có thể ngủ được, rồi vỗ vỗ vị trí bên gối đối với Tiểu Bạch: "Đến đây ngủ với mẫu thân nào."

Tạ Tiểu Bạch do dự một chút, lắc đầu cự tuyệt.

Mẫu thân chưa từng để cho nó lên giường của nàng, tuy rằng nó từng rất khát vọng ngủ bên cạnh mẫu thân, nhưng nó... thật không dám.

Tạ Tiểu Bạch ở cách đó không xa, trong ổ cỏ khô nằm sấp xuống, đối Tạ Vãn U nhỏ giọng nói: "Tiểu Bạch ngủ ở đây là được rồi."

Tạ Vãn U cong cong khóe môi, cố ý kéo dài thanh âm, giọng đầy thất lạc: "Được rồi... Vậy mẫu thân chỉ có thể ngủ cô độc một mình đi, mẫu thân tuyệt đối không đau lòng đâu."

Tiểu Bạch quả nhiên lập tức dựng lỗ tai lên, cái đuôi cũng rối rắm lắc lư đứng lên.

Qua hơn nửa ngày, trong căn phòng càng ngày càng tối mịt vang lên thanh âm sột soạt.

Tạ Vãn U cảm thấy đống rơm bên dưới mình trũng xuống một chút, có một thứ nhỏ ấm áp nằm sát vào cổ nàng, xấu hổ nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại, mẫu thân còn buồn sao?"

Tạ Vãn U khẽ cong môi, ôm bé con vào lòng: "Ân, hiện tại mẫu thân không buồn gì cả."

Nàng vuốt ve chiếc sừng nhỏ đen sì của bé con, nghe tiếng rít rít khe khẽ, lòng mềm mại: "Nhanh ngủ đi."

Tạ Tiểu Bạch tìm được một chỗ mềm mại, đã sớm mệt mỏi, nghe vậy gật đầu nhẹ, cuộn tròn trong lòng Tạ Vãn U ngủ thiếp đi mà không hề phòng bị.

Đêm nay, giấc mơ của bé con ngập tràn hương vị ngọt ngào.

Tạ Vãn U lại không ngủ vội, nàng mở mắt suy nghĩ cách kiếm thêm tiền.

Nàng sớm muộn gì cũng sẽ mang theo Tiểu Bạch rời khỏi Tạ gia, tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt, chỉ dựa vào việc bán linh thảo thì quá chậm.

Tạ Vãn U biết, Tạ gia một bên ghét bỏ nàng, một bên muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của nàng rồi bán cho phú thương làm tiểu thiếp để lấy tiền.

Nguyên chủ chính là vì nghe được tin tức Tạ gia muốn bán đi nàng mới một lòng một dạ muốn trốn chạy.

Hiện tại Tạ gia đã biết kế hoạch của bọn họ bị phát hiện, chắc chắn sẽ càng nhanh càng gấp bán nàng đi.

Nhất định phải kiếm được đầy đủ tiền trước khi bị bán đi.

Với tình huống hiện tại của nàng, làm gì kiếm tiền nhanh nhất?

Tạ Vãn U lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện nghề kiếm tiền nhất chính là luyện đan sư. Đan dược phẩm cấp càng cao thì giá bán càng cao, thuộc về ngành nghề có lợi nhuận kếch sù.

Luyện đan tuy có vẻ dễ dàng, yêu cầu về tu vi của đan tu không cao, nhưng lại có một điểm bất lợi là đa số đan tu đều sở hữu Hỏa Linh Căn - bởi vì chỉ có Hỏa Linh Căn mới có thể nhóm lửa luyện đan.

Mà không khéo là Tạ Vãn U là Thủy Mộc song linh căn, hoàn toàn không có Hỏa Linh Căn...

Cho dù có nói đi nữa, nếu đan tu không có Hỏa Linh Căn thì ít nhất cũng phải có khả năng khống chế dị hỏa, bằng không, không thể kiểm soát lửa tốt, nói gì đến luyện đan?

Tạ Vãn U không có gì cả, chỉ có thể đỏ mắt nhìn.

Hoài nghi nhân sinh hồi lâu, Tạ Vãn U chợt nhớ tới hệ thống của mình, ôm tâm lý "ngựa chết thành ngựa sống" mà hỏi: "Thống tử, ngươi nói ta có thể đi theo con đường luyện đan này không? Vấn đề này hẳn là không liên quan đến bí mật của nhân vật phản diện chứ? Hơn nữa, ngươi xem, nếu ta vẫn luôn không có tiền, ta sẽ không nuôi nổi bé con."

Hệ thống: [... ]

Hệ thống thừa nhận, sau một hồi trầm mặc suy tư, nó chỉ đáp lại một chữ: [được]

Tạ Vãn U: "Được ư!"

Tạ Vãn U nhận được câu trả lời khẳng định, vô cùng cao hứng, nhưng khi nhìn lên trần nhà đen như mực, nàng lại nhanh chóng có phiền não mới: "Nhưng ta đi đâu kiếm lửa đây? Luyện đan không có lửa, quả thực giống như xe đạp không có lốp xe, căn bản không thể làm gì được."

Lần này hệ thống không trả lời nàng .

Có thể do nó yêu chỉ nàng một chút mà thôi.

Tạ Vãn U quyết định ngày mai sẽ đi hỏi chưởng quầy Bích Hòa Đường xem có cách nào giải quyết vấn đề không có lửa hay không.

Hệ thống nói rằng nếu nàng có thiên phú luyện đan, thì nàng nhất định phải thử con đường này.

Dù sao luyện đan cũng kiếm được tiền như thế.


Suy nghĩ cẩn thận về việc tiếp theo sẽ làm gì, Tạ Vãn U cảm thấy mệt mỏi ập đến. Nàng ôm lấy thân hình mềm mại của bé con và chìm vào giấc ngủ.


Ngày thứ hai, Tạ Vãn U lại dẫn theo Tiểu Bạch ra khỏi nhà. Nàng mua bốn chiếc bánh bao làm điểm tâm, hai cái bánh bột ngô làm lương khô cho bữa trưa, sau đó đi thẳng đến rừng Thượng Tuyền.


Lần này, hai mẹ con đã có kinh nghiệm nên hái linh thảo nhanh hơn rất nhiều. Khi trời tối, họ đã hái được năm bó Tam Nguyên thảo, bốn bó Huyền Dương thảo và một bó Tử Kim thảo.


Lâm chưởng quầy lại vì tốc độ nhặt linh thảo của nàng mà sợ hãi than một lần nữa.


Sau khi thanh toán tiền, Tạ Vãn U lại có thêm 220 đồng tiền trong túi.


Tạ Vãn U còn nhớ chuyện về lửa luyện đan, tranh thủ hỏi Lâm chưởng quỹ vấn đề này.

Lâm chưởng quỹ nghe vậy, nhìn nàng với vẻ kỳ quái: "Cô nương muốn học luyện đan?"

Tạ Vãn U: "Chỉ là muốn thử xem thôi... có vấn đề gì không?"

Lâm chưởng quỹ lắc đầu, cười nói: "Không sao, cô nương muốn thử thì cứ đi theo ta. Vừa lúc ta rảnh, có thể giúp cô xem xét xem có thiên phú luyện đan hay không."

Dễ dàng như vậy ư? Chưởng quỹ Bích Hòa Đường dễ tính quá nhỉ? Nàng chỉ nói muốn thử xem, hắn đã vội vàng dẫn nàng đi... Có phải là có cạm bẫy gì không?

Tạ Vãn U lăn lộn trong xã hội đã lâu, sớm đã quen với việc dùng những suy nghĩ ác ý nhất đo lường người khác. Do đó, khi gặp Lâm chưởng quỹ bỗng nhiên nhiệt tình như vậy, nàng không khỏi suy nghĩ nhiều.

May mắn thay, Lâm chưởng quỹ nhanh chóng giải thích lý do: "Hiện nay giới tu chân thiếu hụt luyện đan sư, các Đan Tông đều muốn chiêu mộ đệ tử mới. Tuy nhiên, người có thiên phú luyện đan thực sự rất ít. Vì vậy, các Đan Tông đó chỉ có thể ủy thác cho chúng ta những hiệu thuốc phàm này. Nếu có người nào được cho là có thiên phú luyện đan, họ nhất định muốn cho người đó thử xem, biết đâu có thể đãi cát tìm vàng, đào tạo ra được đệ tử luyện đan có thiên phú."

Hoá ra là vậy, Tạ Vãn U gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu.

Nàng thầm nghĩ trong lòng: Nguyên lai đan tu quả thật rất khan hiếm, hy vọng hệ thống tin tức chân thật, tốt nhất nàng thật sự có thể kiếm được chén cơm này.

Tạ Vãn U được Lâm chưởng quỹ dẫn vào một phòng luyện đan, vừa bước vào cửa, Tạ Vãn U liền cảm thấy nhiệt độ tăng lên không ít, trên lưng thậm chí còn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trong phòng luyện đan đã có một thiếu niên đứng đầu đầy mồ hôi, trước mặt hắn lơ lửng một cái đỉnh nhỏ màu bạc, ngọn lửa màu đỏ thẫm bùng cháy trong đỉnh, ánh lửa chiếu lên thiếu niên đỏ bừng cả khuôn mặt.

Hai tay hắn kết ấn, cắn răng gồng mình, cả người đều dùng sức, trừng mắt nhìn vào lò luyện đan, một vẻ kiên định như được ăn cả ngã về không.

Lâm chưởng quỹ thấy hắn, như thói quen bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Mạc công tử lại thất bại nữa rồi, cô nương, ngươi chờ một lát, hắn rất nhanh sẽ xong."

Tạ Vãn U ngược lại không vội, nàng đoán thiếu niên này đang luyện đan, nhưng không biết kỹ thuật luyện đan của hắn như thế nào, đang muốn xem náo nhiệt, không ngờ một giây sau, lò luyện đan kia vang lên một tiếng "phịch", như có thứ gì đó nổ tung.

Thiếu niên sửng sốt, lập tức bổ nhào vào lò luyện đan, vẻ mặt không thể tin nổi, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao ta lại thất bại được!"

Tạ Vãn U: "..." Thì ra đây cũng là một kẻ kiêu căng.

Lâm chưởng quỹ thấy vậy nhưng không trách móc, tiến lên phía trước nói: "Mạc công tử tạm thời dừng lại một chút, nhường cho vị cô nương này thử trước đi."

Mạc công tử vẫn đắm chìm trong bi thương, mãi đến khi quay đầu nhìn thấy Tạ Vãn U gầy gò, vẻ mặt lập tức trở nên khinh thường: "Chỉ bằng nàng? Một kẻ chỉ mới Luyện khí tầng hai?"

Lâm chưởng quầy có ý riêng, uyển chuyển nói: " Luyện đan không chỉ dựa vào tu vi mà còn cần thiên phú."

Mạc công tử bị đâm trúng tim, tức giận đứng dậy lùi sang một bên, nhưng lại không đi, ngược lại ôm cánh tay đứng nhìn với vẻ muốn xem chuyện cười: "Lâm chưởng quỹ, ngươi thật là ai cũng dám cho thử, ngay cả loại người như nàng ta, e rằng lò luyện đan sẽ nổ tung mất, đừng có làm nổ tung cả phòng luyện đan của ngươi."

Lâm chưởng quỹ cười như không cười nói: "Thử xem cũng không mất gì."

Tạ Vãn U không bị lời nói của Mạc công tử làm dao động tâm trí, nàng theo hướng dẫn của Lâm chưởng quỹ đứng trước lò luyện đan, cẩn thận lắng nghe lời nói của đối phương.

Lâm chưởng quỹ đơn giản giới thiệu cho nàng các nguyên liệu trong tay: "Đây là Bích Tủy hoa, Huyền Dương thảo, Tử Kim thảo, Cố Nguyên thảo, là nguyên liệu để luyện chế Cố Nguyên Đan. Ngươi chỉ cần cho chúng vào lửa, luyện ra tinh túy của từng loại, sau đó dung hợp chúng lại với nhau để ngưng kết thành đan."

Mạc công tử cười hì hì nói: "Thành đan không cần nói, ta nhìn nàng chỉ luyện một loại linh thảo cũng quá sức."

Lâm chưởng quỹ cùng Tạ Vãn U đều không để ý đến hắn.

Tạ Vãn U hỏi: "Chưởng quầy, ta không có Hỏa Linh Căn, cũng không có dị hỏa, loại tình huống này còn có thể luyện đan sao?"

Mạc công tử cười nhạo một tiếng: "Cái gì cũng không có, ngươi đến làm gì?"

Lâm chưởng quỹ không nhanh không chậm: "Không có gì, dùng linh hỏa bình thường là được."

Quả nhiên, phương pháp này khó khăn hơn nhiều.

Tạ Vãn U theo hướng dẫn của chưởng quỹ Lâm, hai tay kết ấn tĩnh tâm, tập trung tinh thần điều động lượng linh lực ít ỏi trên người mình bao lấy linh thảo.

Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện ra rằng sử dụng linh lực để chiết xuất linh thảo là không khả thi. Linh lực của nàng quá yếu, căn bản không thể chống đỡ thao tác chiết xuất tinh tế như vậy.

Không được, phải đổi một vật dụng đủ bén nhạy để bao lấy linh thảo.

Linh thảo bị linh lực bao lấy vì mất đi linh lực mà rơi vào hỏa diệm, hóa thành tro bụi.

Mạc công tử lại cười trên nỗi đau của người khác: "Ha ha ha ha, ta đã nói rồi, Lâm chưởng quầy ngươi thấy được sao? Nàng tới linh thảo còn bọc không nổi!"

Tạ Vãn U từ từ nhắm mắt, không lên tiếng. Nàng dồn tâm trí, tìm kiếm trong cơ thể "Thiên phú" theo như lời hệ thống nói. Nếu hệ thống nói nàng có thể luyện đan, như vậy trên người nàng nhất định còn có một loại lực lượng khác có thể bao lấy linh thảo.

Cuối cùng, nàng mơ hồ chạm đến một tia huyền diệu, sau đó trúc trắc vận dụng sức mạnh của bản thân để kéo nó ra ngoài.

Ngay khi sức mạnh của nàng chạm vào linh thảo, Tạ Vãn U cũng cảm nhận được sự khác biệt to lớn.

Nàng vậy mà có thể cảm nhận được sinh mệnh lực và trạng thái của linh thảo này!

—— Giống như nàng đã cùng linh thảo này sinh trưởng cùng một chỗ, gắn kết chặt chẽ.

Dưới loại cảm ứng kỳ diệu này, Tạ Vãn U dễ dàng vận dụng sức mạnh của bản thân để loại bỏ tạp chất trong linh thảo, đơn giản như ăn cơm uống nước.

Tạ Vãn U chiết xuất nguyên liệu ngày càng nhanh, chỉ chớp mắt đã hoàn thành. Mạc công tử nhìn đến ngẩn người.

Tuy đã chiết xuất tốt nguyên liệu, nhưng Tạ Vãn U lại vụng về trong việc ngưng đan. Nàng miễn cưỡng trộn lẫn tinh túy của từng loại linh thảo lại với nhau, tạo ra một viên đan dược màu đen gồ ghề, hình thù kỳ quái.

Lửa trong lò luyện đan tắt đi, lộ ra viên đan dược màu đen nằm dưới đáy lò. Nhìn qua đã biết phẩm chất không tốt.

Tạ Vãn U không ngờ rằng một phen thao tác "mãnh hổ" của mình lại tạo ra một viên hắc đan xấu xí đến mức muốn nôn.

Nàng buồn bã nhìn viên đan, như nhìn món lợi kếch sù đã vuột khỏi tầm tay: "Xấu quá, chẳng lẽ ta thất bại rồi?"

Thần sắc của Lâm chưởng quỹ lại hoàn toàn trái ngược với Tạ Vãn U. Hắn vứt bỏ vẻ lạnh nhạt thường ngày, tiến đến vài bước, chống tay lên lò luyện đan và run giọng nói: "Chỉ kém một chút nữa là có hình dạng hoàn chỉnh! Ngưng đan thành công ngay lần đầu tiên! Lâm mỗ ta lăn lộn trong nghề nhiều năm như vậy, vậy mà lại gặp được vận may!"

Tạ Vãn U: "? ? ?"

Mạc công tử cũng vứt bỏ vẻ khinh thị, thất hồn thất vía tiến đến, cúi đầu nhìn viên hắc đan xấu xí trong lò luyện đan, mặt vặn vẹo ghen tị thốt lên: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!!!"

Tạ Vãn U: "..."

Tạ Vãn U đứng giữa hai người, như đang đứng trong một cảnh phim "Long Ngạo Thiên vả mặt".

Tạ Vãn U: Hình như... ta vô tình thành công rồi?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp