Tạ Vãn U liếc nhìn ký ức mới xuất hiện trong đầu, càng xem, càng cảm thấy lửa giận trong lòng càng bùng cháy hơn.
Tiểu Bạch từ sinh ra đến bây giờ vậy mà cũng chưa từng ăn một miếng đồ ăn tử tế nào.
Tiểu Bạch sinh ra với hình dạng nửa người nửa thú, nguyên chủ liền coi nó là quái vật, đối với nó sợ hãi cùng chát ghét, vừa sinh ra nó liền đem nó ném ở một bên, mặc nó tự sinh tự diệt.
Nếu không phải là Tiểu Bạch sinh mệnh quá ngoan cường, theo bản năng bò đến ăn cỏ khô và uống nước bẩn thì đã sớm chết rồi.
Sau mấy ngày, nguyên chủ phát hiện nó vẫn còn sống, sau khi mất đi tất cả, vẫn còn vật nhỏ này phụ thuộc vào nàng mới có thể sống được, điều này khiến tâm trạng tồi tệ của nguyên chủ có chỗ trút giận, khiến cuộc đời tàn tạ của nguyên chủ có được niềm vui duy nhất.
Ôm tâm thái như vậy, nguyên chủ ngẫu nhiên bố thí chút lòng từ bi cho nó ăn đồ thừa của mình, vậy mà nó lại còn sống.
Tuy rằng vẫn còn sống nhưng Tiểu Bạch cũng từ nửa người nửa thú thành một còn thú yếu ớt không thế hóa thành hình người nữa.
Nguyên chủ rất ít cho Tiểu Bạch ăn, độc ác đến mức Tiểu Bạch chỉ có thể dựa vào gặm rễ cây cùng cỏ khô miễn cưỡng no bụng một chút, nếu không có đồ ăn, Tiểu Bạch thậm chí chỉ có thể đi ăn đất.
Tạ Vãn U nhìn trong ký ức có một lần Tiểu Bạch thật sự đói bụng đến phải trộm của nguyên chủ một miếng thịt trong bát, liền bị đánh gãy một chân, nàng lập tức siết chắt hai tay.
"..." Tạ Vãn U không biết bao nhiêu lần mắng nguyên chủ không phải người.
Ngược đãi đứa nhỏ như vậy thì có bao nhiêu ác a~.
Tạ Vãn U hít sâu một hơi, nhìn vật nhỏ trong lòng bàn tay bằng ánh mắt triều mếm.
Tiểu Bạch không biết nàng đang nghĩ cái gì, bất an co móng vuốt lại, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá nàng, còn từ trong cổ họng phát ra một tiếng nghi vấn "Cô?"
Trời ơi! Quá đáng yêu rồi !
Không phải là bé con đang đói bụng sao? Yêu cầu nhỏ như vậy, nhất định phải thỏa mãn nó!
Tạ Vãn U nhịn không được lại vuốt ve một trận, sau đó ôm nó đến kẽ tường lấy ra mười đồng tiền đã cất giấu, suy nghĩ xem mười cái đồng tiền này có thể sử dụng làm cái gì.
Trên thực tế chút tiền ấy là gia sản cuối cùng của nguyên chủ.
Nguyên chủ trước đây đã bị tra nam ở Bồng Lai Đảo bán đến ma giới, tài sản trên người đều bị cướp đoạt.
Linh thạch, là loại tiền tệ lưu thông ở Tu Chân giới, ngọc phù liên lạc của Kiếm tông, pháp khí bảo mệnh do sư môn ban tặng, kiếm bản mệnh của nguyên chủ... Những thứ này không còn sót lại thứ nào, chỉ còn lại tiền vàng, tiền bạc, tiền đồng là loại tiền tệ của nhân giới - bởi vì tra nam đó, hoàn toàn không thèm để mắt tới.
Số tiền đã giúp nguyên chủ chống đỡ ở Ma giới trốn về Nhân giới, bốn năm rưỡi qua, hiện giờ chỉ còn lại mười đồng tiền.
Tạ Vãn U: "..."
Tạ gia không có khả năng giúp nàng, mà sau khi nàng bị mất hết tu vi, trên người không còn vật gì dư thừa, mười đồng tiền về sau không biết nàng và bé con sẽ sống như thế nào đây?
Cứu mạng, đây chỉ mới bắt đầu địa ngục thôi!
Trong sự tuyệt vọng, Tạ Vãn U cân nhắc với mười đồng tiền trong thời gian thật sự quá lâu, chọc Tiểu Bạch cũng đến gần, mắt to màu xanh khói ưu sầu nhìn chằm chằm vào đồng tiền: "Mẫu thân, chúng ta không còn tròn tròn sao?"
Nó biết cái tròn tròn này, chỉ có dùng cái tròn tròn này mới có thể đổi đồ ăn.
Trước kia mẫu thân còn nói, nếu không có cái tròn tròn này thì đem nó đi bán đổi tròn tròn.
Mẫu thân có phải hay không muốn đem nó đi bán để đổi tròn tròn ...
Mắt Tiểu Bạch nổi lên một tầng hơi nước, cũng không dám khóc thành tiếng.
Mẫu thân chán ghét nó khóc, không thể khóc, khóc là sẽ bị bán đi thật nhanh.
Tạ Vãn U không phát hiện Tiểu Bạch khác thường, suy nghĩ xem mười đồng tiền này nên dùng như thế nào, trong lòng suy nghĩ phải kiếm tiền ở dị thế này như thế nào.
Tạ Vãn U bốn năm trước tu vi giảm mạnh, hiện tại chỉ là Luyện khí kỳ tầng thứ hai, ở Nhân giới, chỉ có thể nói so với người bình thường lợi hại hơn một chút xíu, dù sao ngay cả hộ vệ Tạ gia cũng là Luyện khí kỳ tầng ba.
Không có tu vi thì có thể làm công.
Cách Tạ gia không xa, có một khu rừng tên là Thượng Tuyền, nghe nói thượng nguồn của con suối Hà Nguyên chảy qua rừng Thượng Tuyền là tu chân giới, trong nước ẩn chứa linh khí dồi dào, khiến cho khu rừng trở nên ngập tràn linh khí và linh thảo.
Có một số hiệu thuốc chuyên thu mua những linh thảo này, một bó nhỏ linh thảo bán được 20 đồng tiền, chỉ cần Tạ Vãn U nhặt thảo dược nhanh một chút là có thể giải quyết được tình trạng khẩn cấp trước mắt.
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U cảm thấy trong đầu thả lỏng một ít, ôm lấy vật nhỏ dỗ dành nói: "Không có việc gì, chúng ta rất nhanh liền có tiền."
Không ngờ rằng nàng chỉ dỗ dành một chút mà Tiểu Bạch không những không được an ủi ngược lại thân thể nhỏ run lên, thút tha thút thít mà khóc luôn.
Tạ Vãn U hoảng sợ nhanh chóng dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nó: "Đây là thế nào?"
Tiểu Bạch thân thể bởi vì khóc mà run lên ngẩng đầu nhỏ giọng cầu xin nàng: "Mẫu thân, không cần dùng Tiểu Bạch đổi lấy tròn tròn được không... Tiểu Bạch sẽ không ăn cái gì, Tiểu Bạch cũng không đói..."
Tạ Vãn U ngạc nhiên, lập tức kịp phản ứng, thì ra vật nhỏ này cho rằng mình bán nó lấy tiền, cho nên rất sợ hãi bị nàng vứt bỏ.
Tuy rằng nguyên chủ đối Tiểu Bạch mười phần không tốt, nhưng ở trong lòng Tiểu Bạch, nàng vẫn là người thân mà nó không thể dứt bỏ.
Tạ Vãn U có chút chua xót sờ sờ đầu của nó, nhưng có chút buồn cười, lau khô nước mắt của nó: "Ai nói mẫu thân muốn bán Tiểu Bạch đổi tròn tròn? Tiểu Bạch đáng yêu như thế mẫu thân làm sao nó bán đi chớ."
Tạ Tiểu Bạch hít hít mũi, được khen là đáng yêu nên có chút xấu hổ, mẫu thân chưa khen nó như vậy đâu.
Mẫu thân bây giờ cùng ‘mẫu thân’ trước kia thực sự là không giống nhau...
Nó lau nước mắt đi và có chút do dự: "Thật sao? Nhưng là... nhưng là không có tròn tròn, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tạ Vãn U rất ung dung bình tĩnh nói: "Không có tròn tròn, thì đi kiếm chút tròn tròn nha, chúng ta cùng đi ra bên ngoài nhặt cỏ đổi tròn tròn, được không?"
Tạ Tiểu Bạch không biết, thì ra nhặt cỏ cũng có thể đổi tròn tròn, ánh mắt nó sáng lên, gật đầu thật mạnh, đuôi của nó vui vẻ lắc lư theo: "Tiểu Bạch sẽ giúp mẫu thân nhặt thật nhiều cỏ nha !"
Vật nhỏ thật đáng yêu, cũng thật hiểu chuyện.
Tạ Vãn U hôn lên đôi tai đang rung rung của nó, đặt nó lên vai, chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn cho đứa nhỏ.
Khi mở cửa, không có gì bất ngờ xảy ra, cửa bị khóa chặt.
Tạ gia từng coi Tạ Vãn U là niềm kiêu ngạo chấn hưng gia tộc, hiện giờ Tạ Vãn U ngã xuống thành bùn, nàng liền trở thành vết nhơ của Tạ gia.
Gia tộc ngại nàng làm mất mặt, không cho nàng đi ra ngoài, thường xuyên đem nhốt nàng ở trong tiểu viện, mỗi ngày nàng phải chịu cảnh lạnh lẽo này.
Tạ Vãn U vừa xuyên đến lúc bị đánh chính là lúc nguyên chủ muốn chạy trốn khỏi Tạ gia, kết quả bị bắt, bị kéo về tiểu viện.
Hiện tại cửa phòng bị khóa, là vì Tạ gia muốn cho nàng một bài học, hẳn là cũng sẽ không phái người đưa cơm cho nàng.
Tạ Vãn U nhìn qua khe cửa chạm vào ổ khóa, không một chút hoảng hốt, lấy cây trâm duy nhất trên đầu, bắt đầu cạy khóa.
Vừa đúng lúc, Tạ Vãn U thường xuyên bị nhốt ở cô nhi viện, nên đối với việc mở khóa xem như thành thục.
Nàng cạy hai ba cái liền mở được khóa, mang theo bé con ra cửa, sau đó khóa cửa lại như ban đầu.
Tạ Vãn U có đươc toàn bộ ký ức của nguyên chủ, đoán rằng hiện tại hẳn là không ai canh giữ ở ngoài viện, liền lặng lẽ đi theo con đường trong trí nhớ dẫn đến một cánh cửa nhỏ ẩn nấp của Tạ gia.
Tạ Vãn U sợ đứa nhỏ rước lấy sự chú ý không cần thiết kéo tay áo nó lại và dặn dò: "Bé con, bên ngoài có nhiều người xấu, con núp vào đây trước có được không?"
Tạ Tiểu Bạch từ khi sinh ra đến giờ đều sinh sống trong tiểu viện hoang vu đó, chưa từng nhìn qua cảnh vật bên ngoài. Bỗng dưng nhìn thấy cảnh vật xa lạ, nghe tiếng người ồn ào náo nhiệt từ xa vọng lại, nó đương nhiên cũng có chút sợ hãi. Nghe vậy, nó vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn chui vào trong tay áo rộng lớn của Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U bị Tạ gia nhốt trong tiểu viện hơn bốn năm. Nàng giờ đây xanh xao vàng vọt, tóc tai rối bù, mặt mũi bẩn thỉu. Người bên ngoài nhìn vào không còn nhận ra nàng chính là Tam tiểu thư Tạ gia với phong quang vô hạn ngày nào. Họ chỉ lơ đễnh nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại, cho rằng nàng là nạn dân trốn đến đây.
Tạ Vãn U cũng chẳng thèm để ý ánh mắt của người khác, mua ba cái bánh bao nóng hổi ven đường với giá hai đồng tiền một cái. Nàng tính toán trước, dành lại bốn đồng tiền để phòng thân cho mình và bé con trong trường hợp khẩn cấp.
Đến một con ngõ vắng vẻ không bóng người, Tạ Vãn U và Tạ Tiểu Bạch bắt đầu chia nhau ăn bánh bao.
Tạ Tiểu Bạch bị bánh bao thơm ngon hấp dẫn liên tục nuốt nước miếng, bụng cũng bắt đầu réo ùng ục. Nó chỉ dám nhìn bánh bao mà không dám tiến lên ăn.
Nó thầm nghĩ, một món ăn thơm ngon như vậy, mẫu thân chắc chắn sẽ không cho nó ăn.
Thẳng đến Tạ Vãn U đưa bánh bao đến trước mặt nó, nó mới lờ đờ phản ứng kịp, không dám tin hỏi: "Là cho Tiểu Bạch sao?"
Tạ Vãn U: "Đúng vậy, nhanh ăn đi, trời lạnh, nguội rồi ăn không ngon."
Tạ Tiểu Bạch vui mừng khôn xiết, ôm lấy chiếc bánh bao to lớn. Nó vốn gầy gò, một chiếc bánh bao to như vậy bằng cả người nó. Tạ Vãn U nhìn nó cố gắng vươn móng vuốt ôm lấy chiếc bánh bao to hơn cả mặt, cả người bé con lắc lư rung rinh, không nhịn được cong môi, giúp nó nâng chiếc bánh bao.
Tạ Tiểu Bạch bị mùi thơm làm cho mất hết phương hướng, không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc. Tạ Vãn U thúc giục hắn mau ăn, Tạ Tiểu Bạch thực sự không thể nhịn được nữa, cắn một ngụm nhỏ. Thấy Tạ Vãn U nhìn mình với vẻ mặt từ ái, không có mất hứng, lúc này Tạ Tiểu Bạch mới ăn hết toàn bộ bánh bao một cách ngon lành.
Đã lâu lắm rồi không được ăn một bữa ngon lành như vậy. Cái cảm giác như gặp mưa rào sau một ngày nắng hạn, quả thực càng ăn càng đói.
Tuy nhiên, lúc này Tạ Vãn U lại đưa cho nó một cái bánh bao. Nó nuốt một ngụm nước bọt, lại kiên quyết dùng móng vuốt đẩy bánh bao sang phía Tạ Vãn U: "Mẫu thân ăn."
Hắn chỉ là một đứa bé, sao có thể ăn được nhiều như người lớn?
Cho dù Tạ Vãn U khuyên thế nào, Tạ Tiểu Bạch vẫn nhất quyết muốn Tạ Vãn U ăn nốt hai chiếc bánh bao còn lại.
Tạ Vãn U suy ngẫm một chút, quả nhiên hiểu được tâm tư của Tiểu Bạch.
Tâm hồn trẻ con vốn dĩ rất tinh tế và nhạy cảm, mà Tiểu Bạch đã trải qua nhiều năm học cách nhìn mặt đoán ý, lấy lòng người khác.
Tạ Vãn U thở dài, biết rằng thói quen này không thể sửa đổi trong một sớm một chiều, cũng không nỡ ép buộc con, dứt khoát lại đi mua thêm một cái bánh bao: "Tiểu Bạch ăn hai cái, mẫu thân cũng ăn hai cái, chúng ta chia đều, ai cũng không ăn nhiều được không?"
Tạ Tiểu Bạch do dự một chút, cảm thấy lời Tạ Vãn U nói có lý nên mới nhận lấy chiếc bánh bao thứ hai, nhanh chóng ăn xong.
Sau khi ăn xong, nó ngẩn ngơ nhìn móng vuốt dính đầy dầu mỡ, vẫn chưa thỏa mãn nên lè lưỡi liếm hai lần. Tạ Vãn U nhìn thấy, nhanh tay ngăn cản: "Đừng liếm!"
Tạ Tiểu Bạch hoảng sợ thu móng vuốt lại, không dám động đậy.
Tạ Vãn U dùng góc áo lau móng vuốt cho nó, vừa lau vừa giảng đạo lý: "Móng vuốt rất bẩn, liếm sẽ sinh bệnh."
"Gừ?" Tạ Tiểu Bạch nghiêng đầu nghi ngờ, nhưng trước đây nó vẫn luôn liếm móng vuốt bẩn mà cũng không thấy sinh bệnh...
Nhưng lời mẫu thân nói Tạ Tiểu Bạch vẫn ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.
Tạ Vãn U ăn xong hai cái bánh bao, chuẩn bị đi đến hiệu thuốc hỏi bọn họ cần thu loại linh thảo nào.
Tiểu Bạch thuần thục trở về trong tay áo nàng, Tạ Vãn U hỏi người qua đường, tìm được hai hiệu thuốc gần đây nhất là Bích Hòa Đường và Tế Thế Các..
Nhìn từ bên ngoài, Tế Thế Các càng thêm uy nghi tráng lệ. Không chỉ toàn bộ tòa nhà được chạm khắc bằng đá ngọc, mà ngay cả các cột trụ bên trong cũng vô cùng lộng lẫy.
Thoạt nhìn, ai cũng có thể nhận ra đây là một nơi vô cùng giàu có.
So sánh với Bích Hòa Đường đối diện, Bích Hòa Đường liền lộ ra vẻ đặc biệt giản dị và khiêm tốn.
Tạ Vãn U thừa nhận rằng bản thân nông cạn, bị hấp dẫn bởi mùi tiền nồng nặc của Tế Thế Các nên đã chọn nơi đây là điểm đến đầu tiên.
Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh rằng con người ở dị thế giới cũng ham lợi như nhau.
Nàng vừa bước vào cửa, tên tiểu tư quét nhà ở cửa ra vào liền hung hăng nhăn mặt, không kiên nhẫn lẩm bẩm: "Quỷ nghèo ở đâu đến, vừa quét xong lại bị bẩn, thật xui xẻo!"
Hắn ta hoàn toàn không cố ý hạ giọng, mà là cố ý nói cho Tạ Vãn U nghe.
Tạ Vãn U: "..." Bây giờ ngay cả một tên tiểu tư cũng điên cuồng như vậy sao?
Tạ Vãn U lúc ấy liền muốn rời đi, dựa theo kinh nghiệm đời trước lang bạt xã hội của nàng, loại tiệm khinh thường người nghèo phần lớn đều sẽ ỷ thế hiếp người, làm việc giúp hắn, cũng sẽ bị trả lương thấp. Hắn còn có thể cảm thấy hắn là làm việc không công, thế nhưng còn bị bóc lột một chút tiền lương.
Trước khi Tạ Vãn U vội vã rời đi, tiểu tư đã không kiên nhẫn lên tiếng: "Bán linh thảo hay là xem bệnh à? Bán linh thảo thì đi hậu đường tìm Tiết chưởng quỹ còn xem bệnh thì nhìn ngươi, ta e rằng ngay cả chẩn phí của Tế Thế Các chúng ta cũng không trả nổi!"
Tạ Vãn U mỉm cười với hắn, nói lời cảm ơn rồi đi vào hậu đường.
Tế Thế Các quả thực rất lộng lẫy, nhưng Tạ Vãn U không biết Bích Hòa Đường đối diện có cũng lộng lẫy như vậy hay không. Dù sao, cũng phải chuẩn bị cho cả hai bên.
Nàng hỏi trước giá thu mua của Tế Thế Các, lát nữa sẽ so sánh giá cả với Bích Hòa Đường, xem nơi nào cao hơn. Sau đó, sẽ chọn một nơi không quá tệ để bán.
Phía sau vẫn giữ nguyên vẻ tráng lệ, sang trọng. Chưởng quầy là một người đàn ông trung niên, ăn mặc bảnh bao, bộ râu quai nón đen. Khi Tạ Vãn U bước đến, hắn đang ngồi sau quầy, lơ đễnh mân mê chiếc bàn tính màu vàng, khẽ nhướng mắt lên nhìn một cách hờ hững rồi thu hồi ánh mắt: "Lại đến bán linh thảo à?"
Tạ Vãn U nói: "Chưởng quầy, nơi này thu mua linh thảo với giá bao nhiêu giá bao nhiêu?"
Tiết chưởng quỹ lười biếng nói: " Bất luận loại linh thảo nào, đều là mười đồng tiền một bó. Dạng linh thảo ở bên tay trái ngươi, ngươi đã nhận thức được chưa? Đừng đem cỏ dại thêm vào vào cho đủ số.."
Mười đồng tiền một bó? Sao lại coi nàng là loại ngu ngốc hả? Tạ Vãn U bật cười: "Giá này quá thấp. Ta nghe nói không phải là giá này."
Tiết chưởng quỹ nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: "Thế có bán hay không! Tế Thế Các chúng ta không thiếu linh thảo, nếu không phải thấy tiểu cô nương đang thiếu tiền, ta còn chẳng thu đâu!"
Hắn không kiên nhẫn che miệng mũi, nói: "Không bán thì lăn đi, mùi gì hôi thối thế! Tiểu Trương, mau đuổi nàng ta ra ngoài!"
Tạ Vãn U thế là đuổi ra khỏi Tế Thế Các.
Tiểu Trương mắng một tiếng xui xẻo, Tạ Vãn U cũng cảm thấy Tế Thế Các xui.
Tạ Vãn U nhìn Tế Thế Các rực rỡ ánh vàng, không kiềm được mà thốt lên câu nói chí lý: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!"
Tạ Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, những lời này là có ý gì ạ?"
Từ Tạ Vãn U bò ra, nàng xoa đầu bé con, ung dung nói: " Ý là vừa rồi những tên kia đều sẽ nhận được trừng phạt, bị dạy cho một bài học."
Tạ Tiểu Bạch chẳng hiểu ra sao, bị vò đến "Gừ" một tiếng.
Tạ Vãn U không hề nản lòng sau trận "khẩu chiến" với bé con, quay đầu bước vào Bích Hòa Đường.
So với Tế Thế Các vắng vẻ, Bích Hòa Đường náo nhiệt hơn hẳn. Bệnh nhân ra vào tấp nập, nhìn qua trang phục có thể thấy phần lớn là dân thường, tiểu tư thái độ cũng rất hòa thuận.
Tạ Vãn U đã hiểu, xem ra Tế Thế Các chuyên môn chữa bệnh cho người giàu có, còn Bích Hòa Đường là nơi dành cho dân thường.
Tạ Vãn U nói với tiểu tư rằng muốn bán linh thảo, tiểu tư liền dẫn nàng đến phía sau, tìm được chưởng quỹ họ Lâm đang bận rộn phân loại thuốc.
Tiểu tư thét to một tiếng: "Chưởng quầy, vị cô nương này muốn bán linh thảo!"
Chưởng quầy đang bận rộn đến mức không ngẩng đầu lên, căn bản không thể phân tâm, chỉ có thể bảo tiểu tư tiếp đãi Tạ Vãn U.
Tiểu tư nói với Tạ Vãn U về giá thu mua linh thảo: mỗi bó linh thảo được trả 20 đồng tiền,tiểu tư đưa cho Tạ Vãn U một quyển sách nhỏ ghi chép chi tiết về các loại linh thảo mà họ cần thu mua, bao gồm đặc điểm nhận dạng và khu vực sinh sống.
Tiểu tư biết đây là lần đầu tiên Tạ Vãn U bán linh thảo nên cố ý lấy ra một số cây linh thảo để cho Tạ Vãn U xem: " Cứ như vậy, rất dễ để nhận biết."
Tạ Vãn U xác nhận rằng mình có thể nhận ra những loại linh thảo này. Sau đó, Tạ Vãn U cất quyển sách nhỏ, cảm ơn tiểu tư rồi đi ra khỏi Bích Hòa Đường náo nhiệt.
Tạ Tiểu Bạch thấy Tạ Vãn U đi theo hướng khác với đường về nhà nên có chút sợ hãi: "Mẫu thân, chúng ta đi đâu ạ?"
Tạ Vãn U nói: "Trời còn sớm, mẫu thân định đi đến con suối ở rừng Thượng Tuyền nhặt cỏ để đổi lấy tròn tròn."
Tiểu Bạch gọi đồng tiền là tròn tròn, Tạ Vãn U cảm thấy đáng yêu nên cũng gọi theo vậy.
Nàng vén tay áo, xoa xoa cánh tay bé nhỏ của Tạ Tiểu Bạch, hỏi: "Khó chịu không? Mệt không?"
Tạ Tiểu Bạch lắc đầu: "Không khó chịu! Không mệt!"
Bởi vì muốn đi nhặt cỏ đổi tròn tròn, Tiểu Bạch có chút hưng phấn, cái đuôi rụng lông vẫy vẫy qua lại trên cánh tay Tạ Vãn U, khiến Tạ Vãn U cảm thấy vừa ngứa vừa ấm.
Tạ Vãn U khẽ nhếch môi, bỗng dưng cảm thấy ông trời đối với nàng cũng không tệ đến vậy. Tuy có hơi quá đáng khi cho nàng xuyên không, nhưng bù lại lại ban cho nàng một đứa bé ngây thơ, ngốc nghếch.
Nàng tuy phiêu bạt nơi đất khách quê người, nhưng lại không hề cô đơn lẻ bóng, không phải là kẻ khách lữ thê lương, bởi vì có gia đình, có người thân yêu bên cạnh.