Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhân Vật Phản Diện Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 2: Ký ức


1 tháng

trướctiếp

Từ khi Tạ Tiểu Bạch có ký ức, số lần mà mẫu thân vuốt ve nó có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mẫu thân luôn nhìn nó với ánh mắt chán ghét đến mức tột cùng, như thể nó là một vật thể đáng ghê tởm và dơ bẩn. Mẫu thân không chỉ không bao giờ đối xử ôn nhu với nó, mà còn thường xuyên trút giận lên nó - cho đến khi nàng vô tình phát hiện ra tốc độ lành vết thương của nó lại nhanh hơn người bình thường một cách dị thường.


Ngày đó, lần đầu tiên mẫu thân ôn nhu mà vẫy tay với nó, gọi Tạ Tiểu Bạch đi đến bên cạnh nàng.

Tạ Tiểu Bạch nghĩ rằng cuối cùng mẫu thân đã bắt đầu thích mình, nó vui vẻ chạy tới bên cạnh nàng, hy vọng rằng sẽ nhận được sự ân cần từ mẫu thân. Nhưng thực tế lại không như vậy, mẫu thân vẫn không có chút lòng trắc ẩn nào đối với nó.

Nó cố gắng giãy dụa, khóc lóc và cầu xin, nhưng không nhận được bất kỳ sự thương xót nào từ mẫu thân.

Nó mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn mẫu thân đang thỏa mãn và tham lam khi uống máu tươi của chính mình, vĩnh viễn đều không thể quên được loại sợ hãi kia.

Dù mẫu thân lại đối xử ôn nhu và vẫy tay gọi nó thì nó vẫn bước lại gần nàng.

Bởi vì đó là con đường duy nhất mà nó được hưởng một chút ôn nhu từ mẫu thân.

Tạ Tiểu Bạch nhận ra rằng máu của mình có khả năng chữa lành vết thương, hiện tại mẫu thân bỗng nhiên đối với nó ôn nhu như vậy, hẳn là lại là muốn lấy máu của nó để trị vết thương trên người.

Tạ Tiểu Bạch không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cảm thấy mình như chết lặng.

Cái vuốt ve trên đỉnh đầu vừa rồi như tín hiệu thúc giục nó, nó ngăn chặn đôi mắt chua xót, cất bước đến gần Tạ Vãn U rồi cắn mạnh vào móng vuốt, đem máu đang chảy đưa đến bên miệng Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nhiên vật nhỏ nhích đến bên cạnh nàng, sau đó đem móng vuốt đặt ở bên miệng nàng, khiến nàng cảm thấy một chút mơ hồ và không hiểu vật nhỏ đó có ý định gì.

Chẳng lẽ là muốn nàng hôn vào móng vuốt của nó?

Có thể... có thể là vậy!

Trước khi Tạ Vãn U kịp thực hiện bất kỳ hành động nào, một mùi máu tươi bất ngờ xông qua mũi nàng, và sau đó, một giọt chất lỏng ấm áp nho nhỏ chảy trên môi của nàng.

Đây là... máu? ?

Khi mùi máu tanh ngọt lan tràn trong miệng, Tạ Vãn U trở nên lạnh lùng, nhanh chóng bắt lấy móng vuốt của vật nhỏ. Nàng cẩn thận, nhẹ nhàng sờ soạng một chút, trên tay nàng đầy máu: "Ngươi... làm cái gì vậy!"

Vật nhỏ không lên tiếng: "Mẫu thân uống nhanh đi, đợi lát nữa miệng vết thương lành lại sẽ không chảy máu nữa đâu..." Miệng vết thương của nó lành rất nhanh nên nó cần phải cắn lại vào móng vuốt, rất đau .

Tạ Vãn U trong một khoảnh khắc không thể nói được lời, đầu óc đầy suy nghĩ vì sao nguyên chủ không phải là một con quỷ hút máu, nhưng lại có thể say mê uống máu tươi của chính con mình?

[Máu của nhân vật phản diện nhỏ có tác dụng chữa lành vết thương, cho nên... Ký chủ hiểu chứ?]

Trong chớp mắt, Tạ Vãn U bỗng nhiên nhớ lại một ít cốt truyện.

Tạ Vãn U từng bị thương nặng khiến tu vi giảm sút nghiêm trọng.

Sau đó phát hiện ra máu của vật nhỏ này lại có tác dụng chữa lành vết thương nàng lại bắt đầu hy vọng rằng nó có thể giúp nàng khôi phục tu vi. Vì vậy, liệu rằng nàng ta có thể cưỡng lại máu của vật nhỏ này không?


Rất rõ ràng, không có khả năng.

Vật nhỏ hiện tại đã có thể thuần thục đem máu đút cho nàng , và nàng không khó nhận ra cách ‘Tạ Vãn U’ đã đối xử với nó từ trước đến nay.

Tạ Vãn U cố gắng kiềm chế mình, không thể nhịn được mắng một câu: "Nàng ta không phải là người, quá chó rồi!"

Trách không được vật nhỏ này tương lai lại muốn hắc hóa, vì Tạ Vãn U đã từng đối xử với nó như một cỏ rác, nó sao có thể có được tam quan bình thường.

Trong khi móng vuốt của vật nhỏ vẫn còn đang chảy máu, nàng không thể nói rõ cảm giác trong lòng, nhanh chóng áp lên miệng vết thương để ngừng máu.

Phòng dần tối đen, chỉ có đôi mắt của vật nhỏ phát lên hai chấm lấp lánh màu xanh lục trong bóng tối.

Giọng nói mang một chút bất an: "Mẫu thân?"

Tạ Vãn U thở dài, dùng một chút sức lực ôm nó lên người mình, nhẹ nhàng nói: "Từ đây về sau không cần phải cho mẫu thân uống máu nữa."

Tạ Tiểu Bạch không biết Tạ Vãn U lại muốn làm cái gì nên có chút bất an, lắp bắp hỏi: "Vì...Vì sao vậy ạ? Mẫu thân không cần máu của Tiểu Bạch sao?"

"Đúng vậy, không cần." Tạ Vãn U sờ sờ đầu của nó thì ra nó tên là Tiểu Bạch mà sao lúc trước nàng lại thấy một cục lông xám?

Tạ Vãn U nhăn mày nói: "Ta... Mẫu thân đã nhận ra rồi, làm như vậy không đúng, từ bây giờ mẫu thân sẽ không làm như vậy nữa."

Tuy rằng Tạ Tiểu Bạch đã kiên định tự nói với mình, mẫu thân nhất định lại lừa nó, mẫu thân sẽ không thay đổi, nhưng nó vẫn khống chế không được hốc mắt đau xót, thanh âm non nớt mang theo giọng mũi: "Mẫu thân nói... là thật sao?Nhưng tại sao lại thay đổi đột ngột như vậy ạ?"

Bị đối xử thô bạo lâu như vậy, Tạ Tiểu Bạch đã không còn tin mẫu thân luôn thay đổi thấy thường của mình.

Nhất định là sự tra tấn kinh khủng đang chờ nó!

Mẫu thân sẽ không bỗng nhiên thay đổi, nàng nhất định lại lừa nó việc đáng sợ hơn!

Nhận ra rằng vật nhỏ bỗng nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt, Tạ Vãn U hoảng sợ vội vàng sờ đầu nó: " Mọi người đều có thể nhận ra sai lầm và sửa chữa. Hiện tại, ta nhận ra rằng đánh Tiểu Bạch là không đúng, uống máu của Tiểu Bạch cũng không đúng. Về sau, ta sẽ bỏ điều đó, có được không?"

Tạ Tiểu Bạch liều mạng lắc đầu, giọt nước mắt nóng hổi dừng lại trên mu bàn tay của Tạ Vãn U.

Tạ Tiểu Bạch không biết những đứa trẻ khác có được mẫu thân yêu thương hay không, giống như nó từng chờ mong Tạ Vãn U vậy, sẽ nằm lên người mẫu thân, sẽ mong mẫu thân sờ đầu mình nhưng với nó lại là sự chà đạp cùng những lời lăng mạ.

Dần dà, Tạ Tiểu Bạch liền hiểu rằng mẫu thân sẽ không yêu thương nó.

Nó là một đứa con hoang, từ nhỏ không xứng được yêu.

Vậy nó cũng không muốn yêu mẫu thân .

Nó sẽ không tin tưởng vào những lời nói của mẫu thân nữa.

Tạ Tiểu Bạch nức nở tránh khỏi bàn tay đang vuốt ve, nghẹn ngào nói: "Mẫu thân lừa con! Con sẽ không tin mẫu thân nữa đâu!"

Giả! Tất cả là giả!

Đừng dùng sự ôn nhu dối trá để lừa gạt nó!

Sau một thời gian dài chịu đựng, Tạ Tiểu Bạch cuối cùng cũng bộc phát sự uất hận và phẫn nộ, vừa quay đầu cắn Tạ Vãn U một cái, sau đó nhanh chóng nhảy từ ng-ực Tạ Vãn U biến mất trong bóng tối.

Tạ Vãn U khẽ kêu lên, nhanh chóng gọi vật nhỏ trong màn đêm yên tĩnh: "Tiểu Bạch ? Tiểu Bạch !"

Tuy nhiên, Tạ Tiểu Bạch không trả lời nàng. Nó co rúc ở một góc hẻo lánh, lặng lẽ hút vào một hơi sâu, vô lực đặt cằm lên chân trước, nước mắt không tiếng động rơi xuống đất.

Nó cắn mẫu thân, ngày mai nhất định sẽ bị mẫu thân đánh chết...

Nó mệt mỏi quá, nếu như mọi đau khổ đều chấm dứt như thế này... Cũng không quá tệ.

Cảm giác mệt mỏi lập tức lan tràn, ý thức Tạ Tiểu Bạch dần dần mơ hồ. Nó khóc hồi lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Tạ Tiểu Bạch đến không biết gì, nửa đêm Tạ Vãn U bò dậy, trong bóng tối của căn phòng Tạ Vãn U từng tấc sở soạng khắp nơi. Cuối cùng, tìm thấy Tạ Tiểu Bạch co rút ở một góc hẻo lánh. Nàng nhẹ nhàng ôm nó vào lòng cảm giác ấm áp truyền đến tay.

Tạ Vãn U không quan tâm đến việc bị nàng cắn một cái. Ai bảo nàng xuyên thành mẫu thân ác độc? Với mẫu thân trước đây của nó đừng nói cắn một cái, cắn một trăm cái Tạ Vãn U đều không cảm thấy quá đáng.

Tạ Vãn U ngược lại cảm thấy, Tiểu Bạch nên đối với nàng phát tiết một chút để dù không thể trải qua những khó khăn và đau khổ cùng nhau như trước đây, nhưng ít nhất trong lòng hắn, nàng có thể tốt hơn một chút.

Nhìn qua là một hài tử hiểu chuyện nhưng thực tế là bị bắt che giấu uất ức ẩn giấu sâu trong lòng, chỉ có thể đánh vỡ sự nhu thuận đó mới chân chính chạm vào một Tiểu Bạch chân thật.

Tạ Vãn U ôm vật nhỏ một lần nữa, để nó xuống đống cỏ. Trong bóng tối, nàng không thể thấy rõ dáng vẻ của Tiểu Bạch, chỉ có thể cảm nhận bằng cách sờ vào thân thể nó.

Thật gầy, thật nhỏ.

Sờ một cái là có thể đụng đến xương.

Tạ Vãn U nhăn mày, lúc này nàng không thể nói cảm giác gì trong lòng.

Nàng xác thật không thích trẻ con nhưng với Tiểu Bạch bị ngược đãi như vậy nàng cũng không thể làm như không thấy được.

Càng miễn bàn vật nhỏ còn mười phần hiểu chuyện, làm người ta yêu thương.

Tạ Vãn U ban đầu chỉ ôm tâm tư băn khoăn nhận nhiệm vụ hệ thống nhưng hiện tại... nàng thực sự muốn cải thiện cuộc sống của vật nhỏ một chút.

Bên ngoài lạnh lẽo xuyên thấu qua các kẽ hở xâm nhập vào căn phòng tối tăm này. Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch chặt hơn một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng trên cánh cửa, trong nháy mắt, nàng như đang trở về phòng giam của cô nhi viện.

Khác biệt so với lúc đó,  bây giờ trong lòng nàng có Tiểu Bạch .

Tạ Vãn U không nhớ lại quá khứ, chỉ vuốt ve lông đuôi của Tiểu Bạch một chút rồi nhắm mắt lại.

Ngày thứ hai, Tạ Vãn U bị động tĩnh trong lòng đánh thức.

Nàng nửa mơ nửa tỉnh, còn tưởng mình đang ở nhà, bỗng phát hiện trong lòng có thêm vật thể lạ, liền giật mình tỉnh dậy.

Nàng mở mắt ra, chạm mắt với sinh vật lông xám đang sợ hãi dựng hết lông lên.

Tạ Vãn U cười hả hê: "Thật thú vị!"

Tạ Tiểu Bạch nhảy lên: "Ô!"

Cả hai đều bị ngạc nhiên, đều không kịp phòng tránh bị đối phương làm giật mình.

Khi vật nhỏ cất cách bay ra xa, Tạ Vãn U mới phản ứng được, nàng đang ở dị thế nơi nàng đang chuẩn bị nuôi nhân vật phản diện bé nhỏ.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát nhân vật phản diện bé nhỏ này.

Vật nhỏ này chỉ có bộ lông xù thật ra chỉ to bằng bàn tay, một cái đuôi nhỏ bé, trên đuôi chỉ có vài nhúm lông thưa thớt, màu lông ảm đạm, vừa thấy chính là dinh dưỡng không đầy đủ.

Toàn bộ cơ thể nó bẩn thỉu với bộ lông rối rắm trên lớp lông xám trắng có vài vết bẩn hỗn loạn, bởi vì không có chải lông, những sợi lông trở nên rối tung, thậm chí có nhiều sợi đã kết thành đám.

Tạ Vãn U không nhận ra loại sinh vật này là gì, nhưng nó có một chút hình dạng giống mèo, trên đầu nó có một đôi sừng nhỏ màu đỏ tươi, trên lưng nó còn có một đôi cánh nhỏ màu xám trắng.

Tóm lại, nó vượt ra ngoài phạm vi kiến thức của Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U hỏi hệ thống: Đây là sinh vật gì vậy?

Hệ thống thần thần bí bí đáp lại nàng: [Liên quan đến nội dung che giấu, muốn dựa vào chính ký chủ tự mình khám phá a ~]

Tạ Vãn U: Đây là không thể nói sao? Nhưng tối qua ngươi đã nói cho ta biết máu của Tiểu Bạchtác dụng có chữa bệnh a?

[Loại sự tình này cho dù bổn hệ thống không nói, nhưng rất nhanh ký chủ có biết từ tiểu nhân vật phản diện mà thôi, không có gì là bí mật.]

Tạ Vãn U: Được thôi...

Với việc hỏi hệ thống không có kết quả, Tạ Vãn U quyết định từ bỏ việc suy đoán về Tiểu Bạch và cha của Tiểu Bạch là giống loài gì rồi.

Tạ Vãn U thử ngồi dậy, phát hiện trên người nàng không còn cảm giác đau giống như hôm qua, có lẽ do máu của Tiểu Bạch đã có tác dụng.

Nàng thử dò hỏi Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, con..."

Lời còn chưa dứt, đôi mắt xanh khói đang trừng trừng nhình nàng, nhanh chóng quay lưng về phía bức tường, để lại cho nàng một bóng lưng giận dỗi và một cái đuôi rụng lông.

Rõ ràng không muốn nói với nàng.

Tạ Vãn U thở dài, nguyên chủ có quá nhiều tiền án, Tiểu Bạch không tin nàng là điều bình thường, Tiểu Bạch đã trải qua nhiều lần bị người khác bắt nạt trong quá khứ, nó sẽ không tin nàng dễ dàng thay đổi như vậy.

Nàng đứng dậy và tiến về phía vật nhỏ, ngồi xổm xuống, buồn cười hỏi: "Thật sự không để ý tới mẫu thân?"

Tạ Tiểu Bạch vẫn không di chuyển, chỉ động tai một chút, khẽ hừ một tiếng.

Tuy nhiên, thật sự trong lòng hắn, không giống như vẻ ngoài cứng rắn và kiên cường đó.

Nói không sợ hãi là không có khả năng, nó tối qua còn cắn tay nàng, theo bình thường, nó sớm đã bị Tạ Vãn U đánh gần chết rồi.

Nhưng hôm nay vừa tỉnh lại, lại phát hiện mình ngủ ở trong ngực Tạ Vãn U.

Mẫu thân không chỉ không đánh nó, còn để cho nó ngủ ở trong ngực... Điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Trong chớp mắt, Tạ Tiểu Bạch thực sự cảm nhận được mẫu thân đã thay đổi.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Đầu óc nó có chút hỗn loạn, không hiểu rõ Tạ Vãn U định làm gì, lúc này mới lần đầu tiên đánh bạo thử không để ý tới nàng. Nó chỉ muốn thử nghiệm xem nàng có phản ứng gì, muốn thử xem nàng có tức giận hay không?

Nàng vẫn không tức giận.

Tạ Tiểu Bạch, dù vẻ ngoài không để ý, nhưng thật sự hắn vẫn là nhòm ngó, lắng nghe những tiếng động yên tĩnh phía sau lưng. Hắn háo hức chờ đợi xem Tạ Vãn U bước tiếp theo sẽ làm gì.

Tạ Tiểu Bạch không thể chờ đợi được câu tiếp theo từ Tạ Vãn U, không kìm nén được sự tò mò, nên nó quay đầu lại nhìn. Bỗng nhiên, nó cảm nhận một cánh tay nhẹ nhàng nâng thân thể của mình lên.

Tạ Tiểu Bạch kinh ngạc và hoảng sợ lần nữa: "! ! !"

Theo bản năng nó muốn nhảy lên tránh thoát Tạ Vãn U, nhưng nàng lại giữ nó chặt lại: "Đừng động, ta muốn xem chân con."

Tạ Tiểu Bạch tương đối nhảy cảm với mệnh lệnh, lập tức cứng đờ không dám cử động nữa, mặc cho Tạ Vãn U nắm lấy bàn chân trước nhỏ của nó xem đi xem lại.

Tạ Vãn U nhìn một lúc và không thể kiềm chế chọc vào đệm chân nó: "Đệm chân thật mềm a!"

Đệm chân thật ngứa, Tạ Tiểu Bạch theo bản năng rụt chân trước lại, có chút xấu hổ.

Rụt chân trước, tai lại bị niết một chút, là cảm giác niết nhẹ nhàng không mang ác ý, ôn nhu đến mức làm cho Tạ Tiểu Bạch hoảng hốt.

Tạ Tiểu Bạch mất tự nhiên run run tai, cảm giác thật là ký quái.

Tạ Vãn U tiếp tục chọc vào chỗ nhạy cảm trên cánh nhỏ, hỏi hắn: "Tiểu Bạch, con có thể sử dụng cánh để bay không?"

Tạ Tiểu Bạch lắc đầu, không nói tiếng nào.

Tạ Vãn U vuốt nhẹ lông nó: "Còn đang tức giận à? Mẫu thân phải làm sao thì Tiểu Bạch mới tha thứ cho mẫu thân?"

Tha thứ? Mẫu thân còn có thể cần hắn tha thứ sao?

Tạ Tiểu Bạch nuốt ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí thử nói: "Con... có chút đói." Nếu chết cũng phải làm con ma no.

Nó đã rất lâu chưa được ăn no.

Tạ Vãn U lập tức hỏi hệ thống: "Nguyên chủ còn có tiền sao? Nàng ta bình thường cho đứa nhỏ ăn cái gì?"

[Còn có mười đồng tiền, ở bên trong kẽ tường... Ai nha, bổn hệ thống quên đem ký ức nguyên chủ truyền cho ký chủ ngươi a~]

Tạ Vãn U thật sự không biết nói gì với hệ thống luôn, thật không đáng tin mà.

Một đoạn ký ức nhanh chóng được truyền vào đầu Tạ Vãn U.

Thấy rõ những thứ Tạ Tiểu Bạch ăn, Tạ Vãn U liền siết chặt nắm đấm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp