"Tiểu tiện nhân! Thế nhưng còn muốn chạy trốn, cũng không nhìn một chút ngươi bây giờ chỉ là phế vật!"
Thanh âm chói tai đột nhiên vang lên, ý thức của Tạ Vãn U mê man, chỉ cảm thấy không nào mở mắt được, trên người như bị một tảng đá lớn đè nặng đến không thở được.
Ai đang mắng mình. . . Mình đang ở đâu. . . Đây là tình huống gì?
Không phải vừa rồi mình còn ở công ty tăng ca sao? Chẳng lẽ gặp ác mộng?
Không đợi Tạ Vãn U suy nghĩ cẩn thận chuyện gì xảy ra thì tiếng chói tai lại vang lên: "Còn dám giả chết? Tạt cho nó tỉnh lại cho ta, đừng tưởng rằng bị đánh mấy cái liền có thể cho qua!"
Một giây sau, một chậu nước lạnh thấu xương lập tức tạt đến Tạ Vãn U, trong phút chốc lôi kéo tâm tư đang trôi lửng lơ của Tạ Vãn U xuống, mọi giác quan cuối cùng cũng trở lại.
Cảm giác đầu tiên, là đau, cả người đau nhức, như có người đánh đập dã man vậy.
Tăng ca mà còn bị đánh? Hiện tại tư bản đều lòng dạ độc ác như vậy sao? Có còn là người không? !
Tạ Vãn U miễn cưỡng động ngón tay, cố gắng ngồi dậy, nhưng sau đó, nàng bị một chân hung hăng đạp vào ngón tay, cảm giác đau nhức liền xuất hiện.
Tạ Vãn U cố sức mở mắt ra, trước mắt là một phụ nhân vênh váo và tự phụ, mặc trang phục xa xỉ và ánh mắt cay nghiệt, đôi mắt treo lủng lẳng tràn đầy sự mỉa mai, giống như nhân vật phản diện trong một bộ phim hành động.
Gặp Tạ Vãn U mở mắt, vú già cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: "Ồ, Tam tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh? Thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, phải ăn chút đau khổ mới biết ngoan."
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm bà ta, trầm mặc.
Sự tình không đúng lắm.
Nàng có cảm giác như mình đang trong một trò đùa kỳ quặc hoặc đang mơ một giấc mơ không thể tin được. Liệu nàng có phải đã xuyên qua thời gian và không gian?
Dường như là đụng phải một cái kịch bản nữ phụ.
Tạ Vãn U cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua xương tủy, không biết liệu đó có phải do nước đá từ thùng trên cơ thể nàng hay do nàng đột nhiên nhận ra hiện thực đáng sợ.
Trên ngón tay đau nhức tăng thêm, vú già cảm thấy Tạ Vãn U không trả lời, vì thế bà ta ác ý tăng cường lực đạp. Tạ Vãn U tựa hồ nghe tiếng răng rắc.
Tạ Vãn U cắn chặt răng, trong nháy mắt nàng thấy như đang trở về thời điểm bị những đứa trẻ xấu xa trong cô nhi viện bắt nạt.
Nếu nàng chống lại, hậu quả có thể trở nên nghiêm trọng hơn.
Ở cô nhi viện nhiều năm như vậy, Tạ Vãn U sớm đã hiểu một đạo lý "Quân tử báo thù 10 năm không muộn!"
Mắt Tạ Vãn U tối lại, đang muốn lên tiếng, lại thấy khóe mắt bỗng nhiên lao ra một bóng xám, cục lông nhỏ bẩn thiểu hung hăng cắn vào bàn chân đang đạp lên tay Tạ Vãn U.
"Không ai được bắt nạt... mẫu thân!"
Thanh âm khàn khàn với sự đe dọa cảnh cáo vang lên, Tạ Vãn U sửng sốt, đây là vật gì mà có thể nói vậy?
Nó muốn bảo hộ mẫu thân. . . Không phải là nàng đi? !
Vú già đau đến kêu thảm thiết, rốt cuộc cũng nâng chân lên, dùng tất cả lực lượng để đẩy chân về phía trước, muốn đem vật cắn chân mình ném đi.
Nhưng vật nhỏ cắn cực kì dùng lực, cuối cùng vẫn quá nhỏ bị quăng mạnh vài cái, nhanh chóng nó không có sức lực, té xuống mặt đất bẩn thiểu. Sau một thời gian dài, nó mới phát ra tiếng rên trầm thấp đau đớn.
Vú già vội vàng sờ vào vết thương chảy máu trên cổ chân, dùng tay run rẩy chỉ cục lông nhỏ trên mặt đất kia, độc ác lên tiếng: "Đồ con hoang, quả nhiên ngươi cùng tiện nhân mẫu thân của ngươi đều là súc sinh, lão nương hôm nay liền đánh chết ngươi!"
Bà ta hùng hổ tiến lên, nhấc chân liền muốn đạp cục lông nhỏ đang cuồn mình trên mặt đất.
Bà ta nổi nóng, một cú đá này sẽ làm cục lông nhỏ vì cứu nàng chết mất.
Tạ Vãn U đồng tử hơi co lại, chưa kịp phản ứng, thân thể đã chắn cho cục lông nhỏ rồi.
Rất nhanh quyền đấm cước đá rơi vào trên lưng, Tạ Vãn U cắn chặt răng không lên tiếng, dần dần mắt trở nên mơ hồ, nhìn đến cục lông nhỏ đang run rẩy mở cặp mắt xanh u tối, nhìn nàng với ánh mắt khó tin.
Vật nhỏ này lớn lên còn rất đáng yêu.
Đây là ý nghĩ cuối cùng Tạ Vãn U trước khi ngất đi.
*
Không biết hôn mê bao lâu, Tạ Vãn U bị một tín hiệu điện tử kỳ lạ đánh thức.
[ Ký chủ ngươi tỉnh rồi ~]
Tạ Vãn U rất nhanh đã phản ứng kịp, ở trong đầu cùng nó nói chuyện: "Ngươi là. . . hệ thống?"
[ Trả lời đúng, nhưng không có khen thưởng đâu.]
Tạ Vãn U: ". . . Ngươi cảm thấy ngươi rất hài hước sao? Không nói nhiều, bây giờ là tình huống gì đây? Ngươi đem ta đưa đến nơi này, là muốn ta làm gì?"
Hệ thống rất vui mừng: [ Ký chủ thật thông minh, bổn hệ thống liền nói ngắn gọn cho ngươi biết.]
[ Bổn hệ thống là hệ thống cảm hóa nhân vật phản diện, một khi kiểm tra đo lường đến thế giới nào mà có nhân vật phản diện muốn hủy diệt thế giới, bổn hệ thống liền sẽ tìm kiếm ký chủ thích hợp để cảm hóa nhân vật phản diện, giúp các nhân vật phản diện đi lên con đường chính đạo. ]
[ Mà ký chủ ngươi chính là người được bổn hệ thống lựa chọn kỹ lưỡng cho nhiệm vụ này~]
Tạ Vãn U không hiểu, nàng cảm thấy bối rối: "Nhưng ta chỉ là một người bình thường không có gì đặc biệt cả, như thế nào lại lọt vào mắt xanh của ngươi? Không lẽ là làm tốt hạng mục công ty có được tính không, nhưng cảm hóa nhân vật phản diện còn khó hơn nha!"
Nàng còn chưa nghĩ tới việc cần một hệ thống cảm hóa nàng đâu!
Hệ thống: [ Ký chủ yên tâm, hệ thống chúng tôi có bộ tiêu chuẩn lựa chọn riêng, sẽ không bắt sai người ~]
". . ."
Tạ Vãn U: "Vậy ngươi muốn ta làm gì để hoàn thành nhiệm vụ? Cảm hóa nhân vật phản diện sao? Nếu ta mặc kệ ngươi có giết ta không, hoặc là làm ta phải trải nghiệm đau khổ? Ta sẽ không chấp nhận làm đâu."
Hệ thống: [ Ký chủ yên tâm, chúng tôi đã loại bỏ hoàn toàn khả năng gây hại cho ký chủ. Ngay cả khi ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể bị trục xuất trở lại thế giới ban đầu mà không gặp bất kỳ tổn thất nào. ~]
" Nếu ta hoàn thành nhiệm vụ thì sao? Có lợi ích gì?"
[Rất nhiều lợi ích luôn ấy chớ!]
Hệ thống nói đến đây, nháy mắt kích động lên: [Đây chính là công đức giải cứu thế giới! Ít nhất đảm bảo ký chủ được kiếp sau vinh hoa phú quý, nếu may mắn ký chủ thậm chí có thể trực tiếp phi thăng lên tiên giới, đắc đạo thành tiên! ]
Tạ Vãn U vẻ mặt lạnh lùng: "Chỉ có nhiêu đây?"
Hệ thống chưa từng thấy qua người đặc biệt như ký chủ vậy, trong lúc nhất thời bị nàng hấp dẫn: [ Không thể nào, thế mà vẫn chưa thuyết phục được ký chủ sao?? ]
Tạ Vãn U lý trí phân tích: "Bảo ta kiếp sau cả đời vinh hoa phú quý đều là chuyện kiếp sau, cùng đời này với ta có quan hệ gì? Về phần phi thăng thành tiên, thành tiên thì chẳng lẽ liền nhất định tiêu dao tự tại sao? Đối với ta không có ý nghĩa gì bởi vì ta không có chí hướng."
Hệ thống đều thiếu chút nữa bị nàng thuyết phục: [Ký chủ nói vậy cũng rất có đạo lý. . . Nhưng không hoàn thành nhiệm vụ ngươi cũng không thể trở về vậy chúng ta rơi vào tình thế tiến thoán lưỡng nan? Dù không thành ngươi cũng không lỗ nha, dù sao ngươi trở về cũng là tiếp tục làm xã súc mà.]
Tạ Vãn U trầm mặc một chút, cảm thấy hệ thống nói rất có đạo lý.
Nếu trở về cũng là làm việc tăng ca, chi bằng xem thế giới này như một trò chơi nhập vai sinh tồn.
Tạ Vãn U nghĩ thông suốt: "Vậy ngươi đem tình huống hiện tại nói cho ta nghe đi."
Hệ thống rất nhanh đem bối cảnh thế giới này kể lại cho nàng nghe.
Tạ Vãn U mới biết, nguyên lai nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết tiên hiệp, thành mẹ ruột của nhân vật phản diện độc ác trong tương lai.
Người mẫu thân ác độc này trong truyện chỉ làm phông nền thôi, nội dung liên quan đến nàng ta rất ít.
Tạ Vãn U thông qua hệ thống miêu tả lý giải được đại khái cốt truyện.
Nguyên chủ Tạ Vãn U vốn là thứ nữ Tạ gia ở Nhân giới có thiên phú cực kỳ xuất chúng, mười sáu tuổi đã bái nhập Huyền Tiêu kiếm tông làm để tử nhỏ nhất của Độ Huyền Tiên Tôn.
Vốn dĩ chỉ cần nàng ta dốc lòng tu luyện, tiền đồ sẽ bừng sáng, nhưng nàng ta lại không quan tâm đến việc tu luyện mà chỉ dành toàn bộ tâm trí để yêu đương. Nàng ta không chỉ đại nghịch bất đạo mơ ước sư tôn, quấy rối sư huynh, còn có ý đồ quyến rũ các đệ tử của các môn phái khác. So sánh với các đệ tử kiếm tông khác chỉ muốn vấn đạo, bộ dạng này của nàng ta làm cho danh tiếng của kiếm tông vô cùng kém.
Sau đó, Tạ Vãn U bị một tu sĩ ở Bồng Lai Đảo lừa dối và rời đi cùng hắn, thậm chí không tiếc cùng tông môn cắt đứt mọi quan hệ.
Đáng tiếc tu sĩ kia là tra nam, nàng ta bị cướp đoạt hết pháp khí trên người còn bị bán cho Ma giới, sau khi liều chết chạy khỏi Ma giới, nàng ta bị thương nghiêm trộng, cảnh giới tu luyện từ Trúc cơ rớt xuống thành Luyện khí kỳ sơ cấp, cơ hồ trở thành phế vật.
Lúc nàng ta tìm cách trốn khỏi Ma giới liền mang thai nhân vật phản diện tương lai, cụ thể quá trình hệ thống không chi tiết, chỉ nói Ma Tôn lúc ấy bị người khác tính kế ngoài ý muốn cùng Tạ Vãn U lăn gi-ường cùng nhau.
Tạ Vãn U như có điều suy nghĩ: "Cho nên phụ thân của cục lông nhỏ kia là Ma Tôn?"
Hệ thống khẳng định: [Không sai, nguyên chủ trốn về Tạ gia sau không lâu mới phát hiện mình mang thai, nàng ta liền uống thuốc phá thai nhưng không thể phá bỏ, cuối cùng chỉ có thể sinh ra đứa nhỏ.]
Tạ Vãn U ở Tạ gia không được sủng ái, hiện giờ lại mất hết tu vi, ánh sáng của người tu tiên không còn nữa, còn chưa kết hôn mà có thai, Tạ gia sao có thể chứa chấp nàng ta? Trực tiếp ném nàng ta cùng đứa nhỏ đến một biệt viện hoang vắng tự sinh tự diệt.
Từ thiên chi kiêu nữ rớt xuống thành bụi cỏ ven đường, Tạ Vãn sao có thể chấp nhận được, vì thế liền không ít lần trút lửa giận xuống đứa nhỏ, thường hay đánh mắng ngược đãi đứa nhỏ này.
Qua thời gian tâm lý đứa nhỏ dần trở nên vặn vẹo, cuối cùng trở thành nhân vật phản diện bị thế nhân ghét.
Mà thời điểm Tạ Vãn U xuyên đến nhân vật phản diện hủy diệt thế giới kia chỉ mới ba tuổi rưỡi, đến hình người còn không biết duy trì nhỏ yếu đến mức chỉ cần dùng tay là có thể bóp chết.
Tạ Vãn U nhớ tới trước khi hôn mê thấy xám xịt một đoàn, trong lòng khẽ động: "Cái kia Tiểu Hôi đoàn tử chính là tương lai nhân vật phản diện?"
[ Đúng vậy ký chủ ~ nhiệm vụ của ngươi chính là sửa lại tam quan của nhân vật phản diện, khiến cho đứa nhỏ đi lại đúng đường tránh đi kết cục hủy diệt thế giới. ]
Không phải chỉ là muốn nàng chăm sóc con nít thôi sao?
Tạ Vãn U vừa nghe lời này, phản ứng đầu tiên chính là trong lòng tràn đầy kháng cự.
Bởi vì chuyện cũ u ám ở nàng nhi viện, Tạ Vãn U thật sự không có hảo cảm với sinh vật mang tên con nít này, trong ấn tượng của Tạ Vãn U, những đứa bé đó chỉ để lại sự ác ý cùng tổn thương cho nàng mà thôi.
Bọn họ dối trá, tham lam, ích kỷ giỏi về ngụy trang, bọn họ có thể dùng gương mặt ngây thơ làm nên chuyện độc ác.
Tạ Vãn U thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới việc sinh con, đối với nàng dó chính là ác mộng.
Mà bây giờ hệ thống lại kêu nàng chăm con nít?
Tạ Vãn U cảm thấy một trận hít thở không thông, cảm giác mình có thể muốn chưa xuất sư đã chết.
Hệ thống vội vàng bơm hơi cho nàng: [ Cố gắng lên ký chủ! Ngươi có thể! ]
Tạ Vãn U thở dài một hơi, đành phải mở mắt ra, đối mặt hiện thực.
Lọt vào trong tầm mắt là căn phòng tối tăm, sắc trời bên ngoài cũng đã đen xuống.
Ánh sáng trong phòng miễn cưỡng có thể thấy mọi vật, Tạ Vãn U nhìn lướt qua bốn phía, không tìm được đứa nhỏ kia không khỏi thấy hơi căn thẳng.
Không biết những người kia có thừa dịp nàng đang hôn mê mà bắt nó đi hay không!
Tạ Vãn U nhíu mày, một tay chống xuống dưới đóng cỏ khô bẩn thỉu định cắn răng ngồi dậy nhưng vừa cử động liền đau đớn khắp người.
Không xong, có thể là bị gãy xương.
Tạ Vãn U không thể làm gì khác hơn là thử thăm dò, gọi một tiếng: “Vật nhỏ, ngươi vẫn còn ở đây không?”
Trong phòng yên lặng vài giây, lúc Tạ Vãn U đã thấy không còn hy vọng nữa, thì một giọng nói non nớt vang lên cách đó không xa: ". . . Mẫu thân?"
Quá tốt, vật nhỏ này không bị bắt đi.
Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm.
Bên tai truyền đến âm thanh sột soạt, Tạ Vãn U khó khăn quay đầu, thấy vật nhỏ màu đen đang chậm rãi đến chỗ nàng.
Một đôi mắt to trong bóng tối phát ra ánh sáng xanh lục giống như ánh sáng của một con thú hoang, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nó di chuyển đến gần Tạ Vãn U chỉ cách một bước, nhưng không tiến thêm nữa.
Tạ Vãn U không chú ý đến sự kỳ lạ này, cứng nhắc hỏi nó: "Có bị thương không? Có đau không?"
Vật nhỏ tựa hồ sửng sốt vài giây, mới phát ra âm thanh yếu ớt: "Không, không đau. . ."
"Gạt người." Tạ Vãn U không tin, nó lúc ấy bị bà già kia dùng lực ném trên mặt đất, như thế nào có thể không bị thương, như thế nào có thể không đau?
Nghĩ đến vật nhỏ này là vì cứu nàng mới bị thương, nàng dừng lại một chút, cuối cùng vẫn là cố sức nâng tay lên: "Lại đây, ta kiểm tra cho ngươi. . . một chút."
Tạ Tiểu Bạch cả người cứng lại, ý thức được Tạ Vãn U muốn nó đi qua, thân thể nó như phản xạ có điều kiện mà run rẩy.
Lại muốn đánh nó sao?
Rõ ràng nó đã giúp nàng cắn người xấu, là hài tử ngoan, vẫn là muốn đánh hắn sao?
Tạ Tiểu Bạch không muốn đi qua, thậm chí xoay người chạy trốn, nhưng lần này mẫu thân không đánh nó, lần sau nhất định sẽ đánh càng độc ác hơn. . .
Chỉ là bị đánh thôi; chỉ là bị đánh vài cái thôi, rất nhanh liền có thể qua.
Cuối cùng, Tạ Tiểu Bạch vẫn đi qua và không nói một lời, khi đôi tay lạnh băng của Tạ Vãn U chạm tới thân thể nó liền cứng ngắt.
Nhưng lần này không có đánh chửi mà chỉ có sự chạm vào nhẹ nhàng.
Nó nghe thấy Tạ Vãn U, người luốn cuồng bạo lại lần đầu tiên nhẹ nhàng khen nó: "Dễ thương quá. . .thì ra là một cục lông xù, ta có thể nuôi được!"
Nhưng sự vuốt ve nhẹ nhàng không làm Tạ Tiểu Bạch giảm cảnh giác, ngược lại càng làm nó sợ hãi hơn.
Tạ Vãn U hiếm khi tỏ ra ôn nhu với nó.
Chỉ có vài lần ôn nhu, nhưng cũng chỉ để đạt được những lợi ích từ nó mà thôi.
Tạ Tiểu Bạch như hiểu được những gì Tạ Vãn U muốn…