“Đế Trường Thanh, ta thật sự hối hận đã cứu ngươi!”
“Ta không cần ai cứu!”
Đôi mắt phượng của Đế Trường Thanh hơi nheo lại, hắn đột nhiên đưa tay ra nắm chặt hàm của ta, nhìn ta cẩn thận từng centimet.
Ánh nhìn ấy, như đang nhìn vào một thứ gì đó bẩn thỉu.
“Ngươi biết không? Ta ghét nhất bộ dáng tự cho mình là đúng của ngươi, chỉ là một con yêu quái không thể chết, ngươi lại cho rằng mình là một vị cứu tinh, thật buồn cười!”
Nỗi đau tột cùng đến nỗi có lẽ cảm xúc của ta đã tê liệt.
Ngay từ khi gặp hắn, ta đã thành lập phường buôn bán để giúp hắn tích trữ của cải, ta dùng những phương pháp hiện đại để huấn luyện quân đội cho hắn, ta cải thiện sinh kế của người dân để lấy lòng mọi người cho hắn… Ta đã dành mười hai năm chân thành đối xử với Đế Trường Thanh.
Hóa ra tất cả chỉ là sự tự cho mình là đúng của ta.
Ta chợt nhớ ra, giọng nói hệ thống đã gọi ta là kẻ vượt biên trái phép.
Hóa ra sự tồn tại của ta ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Những ký ức như những sợi tơ mảnh, siết chặt tim ta cho đến khi mọi thứ trở nên mơ hồ.
Thấy ta im lặng, Đế Trường Thanh lại nói: “Tiêu Vô Chu từ biên giới trở về, ta sẽ để hắn tới gặp ngươi.
”
Tiêu Vô Chu?
Cái tên này như một tia nước nổi lên giữa đại dương, làm xốc lại những cảm xúc hỗn độn của ta.
Ta lặng lẽ hỏi: “Tần Nhiễm đâu?”
Mười hai năm qua, ngoài Đế Trường Thanh, ta còn có hai người bạn thân.
Lần đầu gặp nhau, một người là hậu duệ của Phủ tướng quân đang suy tàn, người còn lại chỉ là một đứa con ngoài giá thú của gia tộc họ Tần.
Bây giờ Tiêu Vô Chu đã được Hoàng đế Trường Thanh phong làm Trấn Bắc tướng quân, Tần Nhiễm đã trở thành người nắm giữ mạch máu kinh tế kinh thành với sự ủng hộ của ta.
Từ khi bị nhốt ở Phất Tinh Điện đến nay, ta không còn nhận được bất kỳ tin tức nào về hai người bạn đó.
Đế Trường Thanh nghe được cái tên này, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu.
“Sau này ngươi sẽ biết.
”
Đôi bàn tay giấu dưới chăn của ta vô thức nắm chặt lại.
Không hiểu sao ta lại cảm thấy hơi khó chịu.
--------
Một ngày sau.
[Đếm ngược đến cái chết - 1 ngày, 4 giờ, 30 phút và 44 giây.
】
Ta nhìn người đàn ông mặc quân trang, khuôn mặt tuấn tú, trong lòng lạnh lùng có chút ấm áp.
"Vô Chu, đã lâu không gặp.
"
Tiêu Vô Chu nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
Suy nghĩ một lúc, hắn cau mày hỏi: “Nghe nói ngươi đâm Hạ Mộng Ngọc vì muốn trở thành hoàng hậu?”
Ta không ngờ câu đầu tiên của huynh ấy lại như thế này.
Máu trong người ta lập tức lạnh đi, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng: “Huynh còn không tin ta à?”
Tiêu Vô Chu lắc đầu, thở dài nói: “Linh Hi, ngươi không thích hợp vị trí đó.
”
"Hạ Mộng Ngọc càng thích hợp làm hoàng hậu, phía sau nàng là Hạ gia, gia tộc tiền triều lớn nhất, đệ tử vô số, Chỉ có khi nàng làm Hoàng hậu, nền tảng của Đế vương mới được củng cố.
"
Ta đứng đó như bị đóng băng.
Tim thắt lại, ta ngơ ngác hỏi: “Huynh có biết Đế Trường Thanh muốn nhốt ta ở đây không?”
Tiêu Vô Chu không nói gì, dường như là đồng tình.
Thì ra từ đầu đến cuối chỉ có mình ta là kẻ ngốc.
Ta không kìm được nước mắt: “Ta luôn… coi huynh, huynh và Tần Nhiễm như những người huynh đệ thân nhất của mình.
Chúng ta đã từng cùng nhau lập lời thề sẽ biến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn.
”
Trong mắt Tiêu Vô Chu hiện lên những cảm xúc phức tạp mà ta không thể hiểu được.
"Ngươi quan tâm đến bá tánh, thành lập thương phòng, trong đầu có rất nhiều ý tưởng tuyệt vời, ngươi đã trở thành thần nữ khiến mọi người kính ngưỡng.
"
“Nhưng một cô gái mồ côi không rõ lai lịch như ngươi, sao có thể đảm nhận danh xưng thần thánh? Ngươi đừng trách bệ hạ, mà hãy tự trách mình không có một gia tộc chống lưng, chỉ đành bất lực trong thời kì hỗn loạn này!”
Những gì huynh ấy nói đều có lý, khiến ta chết lặng.
Hồi lâu ta mới cười lớn:
“Huynh nói ta nên tự trách mình không có gia thế, nhưng có phải huynh đã quên mất mình chỉ là hậu duệ của một phủ tướng quân đang suy tàn?”
Sắc mặt Tiêu Vô Chu nhất thời trở nên khó coi.
Sự căm ghét và đau đớn điên cuồng tràn ngập mọi ngóc ngách trong trái tim ta, nhưng sự căm ghét này phân tán đều lên từng người, lại trở nên không đủ mạnh mẽ
Ta lẩm bẩm: “Là tại ta quá ngu ngốc nên mới bị các người lừa gạt.
”
Tiêu Vô Chu trầm mặc.
Sự im lặng từng tượng trưng cho sự trầm ổn giờ đây đối với ta chỉ là đạo đức giả.
Ta định bảo huynh ấy rời đi, nhưng những lời tiếp theo của huynh ấy khiến đồng tử ta co lại.
“Ta tới giúp ngươi rời khỏi cung điện!”
——————————-
"Hãy gác tình cảm huynh đệ sang một bên.
Nếu ngươi rời khỏi đây, đó sẽ là điều tốt cho Bệ hạ và cho ngươi."
Những lời đó như một nhát dao đâm vào tim ta.
Sau một hồi im lặng, ta đồng ý.
Tiêu Vô Chu ném cho ta một bộ quần áo của kẻ sai vặt..
Ta trà trộn lên xe ngựa của Vô Chu và thực sự rời khỏi hoàng cung.
Khi chúng ta đến 1 con đường đông đúc, ta nhìn huynh ấy và nói:
“Hãy để ta xuống đây.”
“Ngươi không cần ta đưa ra khỏi kinh thành à?” Trong mắt Vô Chu có chút đề phòng và cảnh giác.
Ta đè nén cảm giác buồn bã, mỉa mai nói: “Huynh nghĩ ta còn có thể gây thêm phiền phức gì được nữa à?”
Tiêu Vô Chu bị lời của ta thuyết phục:
“Dừng xe đi.”
Sau nửa năm bị giam giữ trong Phất Tinh Điện, ngoại trừ việc ra khỏi cung điện mỗi tháng một lần để trừng phạt, ta chưa bao giờ gặp gỡ nhiều người như vậy.
Ta lẻn vào giữa đám đông, nhìn những người qua lại.
Mọi người đều hạnh phúc, tươi cười.
Cảnh tượng này làm ta nhớ đến lần đầu tiên ta đến đây.
Lúc đó, thiên tai đang diễn ra, bá tánh trông xơ xác, nhà cửa hoang tàn, thậm chí có những người chết đói, họ còn đổi con mình lấy đồ ăn…
Tất cả những gì ta nhìn thấy được trên khuôn mặt họ là sự tuyệt vọng và tê liệt..
Ta đã sử dụng tất cả kiến thức của mình để giúp đỡ họ, chỉ để họ có thể thoát khỏi khốn cảnh ấy.
So với thời điểm đó, mọi thứ giờ đây thịnh vượng phồn hoa hơn gấp trăm lần.
Ta nghe thấy một đôi phu thê đi ngang qua ta đang dạy dỗ đứa con của họ:
“Để có được những thứ ngày hôm nay, chúng ta phải biết ơn thánh thượng.”
“Đúng vậy, cảm ơn bệ hạ đã bắt giữ yêu nữ đó, lần tới khi đi ngang qua, chúng ta sẽ đưa các con đến ném vài cái lên yêu nữ, năm sau các con chắc chắn sẽ thông minh và khỏe mạnh hơn.”
Ta đột nhiên che miệng lại, như là bị cái gì đó làm đau đến mức không thể thở.
Một cơn ho dữ dội ập đến, máu đỏ tươi chảy ra từ ngón tay ta.
Ta dựa vào bức tường đá bên đường, cảm thấy choáng váng, phải một lúc sau ta mới tỉnh táo lại.
Đột nhiên ta có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ phía sau, nhưng khi ta quay lại thì không thấy gì cả.
Ta nghĩ chốc lát, rồi cười nhạo 1 tiếng
Vô Chu cuối cùng cũng không tin tưởng ta?
Huynh ấy cử người giám sát ta ư? Ta đã đồng ý với huynh ấy sẽ rời khỏi hoàng cung, không gây bất cứ rắc rối nào nữa, chỉ là giờ ta muốn đến bãi tha ma để gặp Phất Liễu lần cuối và an táng thi thể của cô ấy.
Sau tất cả, cô ấy là người cuối cùng đối xử thật lòng, tốt với ta nhất trên thế giới này.
Nhưng trước đó ta phải chuẩn bị một chiếc quan tài thật tốt cho cô ấy.
Ta đi bộ qua các con phố và cuối cùng ta cũng nhìn thấy nơi mình đang tìm kiếm.
Nhưng đứng ở cửa, ánh mắt ta lại dán chặt vào bốn chữ trên tấm biển - Tần Thị Thương Hội.
“Tần thị?”
Làm sao mà Thương hội Bạch do ta sáng lập lại có thể trở thành Tần thị?
Một tia sét lóe lên trong tâm trí ta, làm tan vỡ ý thức của ta.
Ta chợt nghĩ đến nụ cười bí ẩn của Đế Trường Thanh khi ta hỏi về Tần Nhiễm.
Cuối cùng, 1 chút niệm tưởng giữa chúng ta đều bị đánh cho tan nát.
Ta run lên, cuối cùng không thể kiềm chế được và bắt đầu cười to giữa đám đông.
Cười sặc sụa, rồi lại biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào.
Những người xung quanh đều tự giác đi tách ta rất xa.
Có lẽ họ nghĩ ta là một người điên.
Nhưng ta không quan tâm đến ánh nhìn của họ, chỉ cảm thấy chính mình sống như một trò đùa.
Mười hai năm, mọi nỗ lực của ta đều vô ích.
Những người quan trọng nhất trong cuộc đời ta.
Người ta yêu Đế Trường Thanh đã lừa dối, làm tổn thương ta sâu sắc.
Tiêu Vô Chu coi ta như gánh nặng, vứt bỏ ta như 1 chiếc giày rách.
Tần Nhiễm âm thầm phản bội ta, trực tiếp đổi tên sản nghiệp của ta thành tên của hắn…
Mười hai năm này đã biến thành một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim ta!
Vết máu trên da và nỗi đau trong lòng khiến ta muốn chết cùng thế giới này ngay lập tức.
Ta luôn nghĩ rằng bản thân mình cũng không phải là người quá tồi tệ.
Làm thế nào mà ta lại rơi vào tình cảnh bị bỏ rơi và bị kẻ thù vây quanh?
Bắt đầu có những người vây quanh ta và chỉ trỏ.
“Tại sao người này lại phát điên ở đây? Không phải cô ta đang cố tình phá rối công việc kinh doanh của Tần lão bản chứ?”
“Ngươi có muốn thông báo cho Tần lão bản không? Kể từ khi ông chủ Tần tiếp quản Thương hội, làm ăn ngày càng lớn mạnh, So với yêu nữ kia không biết tốt hơn bao nhiêu.”
"Đúng vậy, trước kia yêu nữ đó cầm mấy thứ kỳ lạ bán cho chúng ta.
Ai biết là cô ta có muốn làm hại chúng ta không..."
Không xa, 1 dáng hình người như trúc, thần sắc hăng hái xuất hiện.
Đó chính là Tần Nhiễm, ta tiến lên một bước rồi khựng lại, cuối cùng cũng không dám bước ta tra hỏi hắn, đành quay người lảo đảo rời đi.
Không biết từ khi nào, trời bắt đầu mưa nhỏ.
Trong bãi tha ma, Mùi thối đặc trưng của người chết xông ta khiến người ta muốn nôn mửa.
Ta bước qua, nhìn thấy những xác chết chưa thối rữa thì nhẹ nhàng lật ra.
Lúc này, ta thực sự cảm thấy người chết chẳng đáng sợ chút nào so với người sống.
Một, hai, ba...!ta không tìm thấy Phất Liễu.
Ta không biết mình đã tìm cô ấy bao lâu.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Cuối cùng ta kiệt sức ngã sõng soài xuống đất.
Ta nằm đó dưới cơn mưa lớn, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược trong đầu mình! [Đếm ngược đến cái chết - 0 ngày, 20 giờ, 10 phút và 22 giây.
】
Liền chết ở đây đi! Đây sẽ là nơi chôn cất ta chọn cho mình.
Ta co ro trong một bãi tha ma chất đống xác chết.
Những hạt mưa rơi tanh tách đập vào mặt, ta không mở mắt, chỉ cảm nhận sự sống dần đang rời bỏ mình.
Có tiếng bước chân dừng lại bên cạnh ta, một bàn tay vuốt nhẹ qua khuôn mặt ta.
Không biết đó có phải là ảo giác không.
Giọng nói của Đế Trường Thanh vang lên, vẫn mang theo sự mỉa mai và lạnh lùng, thậm chí còn có phần châm chọc.
“Bạch Linh Hi, ngươi nói đã hối hận khi cứu ta? Vậy còn họ?”
————————
Chưa khi nào mong tới cảnh n9 chết như giờ
Giọng nói của Đế Trường Thanh vang lên, vẫn mang theo sự mỉa mai và lạnh lùng, thậm chí còn có phần châm chọc.
“Bạch Linh Hi, ngươi nói đã hối hận khi cứu ta? Vậy còn họ?”
Ta cố gắng mở mắt ra nhìn bóng người đứng giữa làn mưa, đang trong tư thái từ trên cao nhìn xuống ta.
Cuối cùng ta đã hiểu tại sao việc rời khỏi hoàng cung lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Thì ra tất cả những điều này đều là chỉ thị của Đế Trường Thanh.
Tiếng nói của ta nhẹ nhàng và mong manh, giống như sợi tơ mảnh, chỉ cần một chạm là đứt.
“Không hối hận.”
Ta nhìn thấy Địch Trường Thanh đột nhiên biến sắc.
Ta dùng hết sức mình kéo khóe miệng.
Địch Trường Thanh, ta không thể trước mặt ngươi nhận thua.
Ta lại được Địch Trường Thanh đưa về cung.
—----
Ngày cuối cùng đếm ngược đến cái chết của ta.
Tân quân lập hậu, bá tánh đều đồng lòng chúc mừng.
Toàn bộ cung điện rộn ràng trong không khí vui tươi.
Ta cũng được đội một chiếc mũ che đầu và đưa đến điện Kim Loan, nơi ta có thể nhìn thấy Mộng Ngọc từ xa, cô ấy mặc một bộ phượng bào màu đỏ sẫm có chín con phượng hoàng thêu bằng chỉ vàng, được trang trí bằng trân châu và những viên ngọc lấp lánh.
Phượng hoàng song phi, ríu rít không rời.
Tiếng nhạc vang lên, Hạ Mộng Ngọc bước xuống kiệu.
Ta đứng ở bên cạnh Kim Loan Điện, nhìn nàng bước lên bục cao dưới con mắt dõi theo của tất cả quan lại, sát cánh cùng Hoàng đế Trường Thanh.
Ta chợt nhớ ra vào ngày Trường Thanh xưng đế, ta là người đứng ở vị trí bên cạnh hắn.
Khi đó, hắn nắm tay ta và nói: “Linh Hi, may mắn không làm nàng hổ thẹn.”
Ta dùng tay ôm chặt hắn, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc và sự yêu thương không thể che giấu.
“Thiếp nguyện được ở cạnh chàng, đối mặt với mọi thứ trong tương lai cùng chàng.”
Nhưng bây giờ, ta thấy Trường Thanh cười, nói chuyện nhẹ nhàng với Hạ Mộng Ngọc.
Trái tim ta vẫn cứ đau vì nụ cười ấy.
Ta không khỏi khinh bỉ sự bi lụy và vô dụng của chính mình.
Ta liếc nhìn tấm bảng trong đầu: [Đếm ngược cái chết - 0 ngày, 0 giờ, 09 phút và 59 giây]
Thời gian đếm ngược càng lúc càng gần, ta không biết cuộc đời mình sẽ kết thúc như thế nào.
————
Lễ phong hậu sắp kết thúc.
Ta cười khổ, quay người muốn rời đi.
Nhưng lại bị cung nữ phía sau chặn đường: “Nương nương, Bệ hạ ra lệnh, người phải chứng kiến toàn bộ nghi lễ phong hậu.”
Đế Trường Thanh tuy rằng không yêu ta, nhưng hắn lại là người biết làm thế nào tổn thương trái tim ta nhất.
Ta chỉ có thể quay đầu, mở to mắt nhìn Đế Trường Thanh dẫn Hạ Mộng Ngọc xuống từ đài lớn, đi ngang qua ta mà không quay đầu lại.
Vào lúc này, một sự kiện đột ngột xảy ra.
Các hộ vệ canh giữ bên ngoài đột nhiên rút kiếm và tấn công cấm vệ quân, toàn bộ đại điện đột nhiên rơi vào hỗn loạn.
Người dẫn đầu bạo loạn gào lên mặt đầy căm phẫn: "Đế Trường Thanh, kẻ vô tình vô nghĩa như ngươi, hôm nay chúng ta sẽ giết ngươi để báo thù cho Thần Nữ!
Ta cảm thấy tim mình đập mạnh, báo thù cho Thần Nữ...?
Ta cẩn thận nhìn người đàn ông đó, phải chăng anh là tiểu khất cái mà ta đã từng cứu, Từ Cẩm?
Ta vẫn nhớ ngày anh ấy trở thành binh cấm vệ, ta đã gửi lời chúc mừng đến anh ấy.
Ta vẫn còn nhớ mơ hồ gương mặt anh lúc đó đỏ bừng và tay chân luống cuống như thế nào.
Từ Cẩm nhanh chóng nhanh chóng vượt qua vòng vây, lao tới gần Đế Trường Thanh, thanh kiếm lóe lên như tia chớp, nhắm thẳng vào trái tim của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể ta đột nhiên không kiểm soát được bắt đầu di chuyển.
Thẳng tắp lao đến, chắn trước Đế Trường Thanh.
Thanh kiếm đâm vào ngực ta ngay lập tức.
Nhưng không phải một kiếm, mà là hai kiếm.
Một cái đến từ Từ Cẩm, một cái khác...!đến từ Đế Trường Thanh.
Chiếc mũ gạc của ta rơi xuống đất, Từ Cẩm đau đớn nhìn ta chằm chằm, không thể tin được mà lao đến đỡ ta: “Thần nữ, tại sao người lại bảo vệ hắn?”
Ta thực sự không muốn thay Đế Trường Thanh đỡ kiếm, nhưng lời này nói ra có lẽ không ai tin.
Ta liếc nhìn lính vệ quân vẫn đang chém giết, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Trong số họ có rất nhiều gương mặt quen thuộc, hình như là những người ta từng cứu trước đây.
“Các ngươi…Ta ho khan..
Không cần phải vì ta mà làm thế.”
Từ Cẩm lắc đầu, khàn giọng nói:”Thần nữ, ơn huệ của người, chúng ta vĩnh viễn không dám quên.
Ta vẫn còn nhớ mơ hồ gương mặt anh lúc đó đỏ bừng và tay chân luống cuống như thế nào.
Từ Cẩm nhanh chóng nhanh chóng vượt qua vòng vây, lao tới gần Đế Trường Thanh, thanh kiếm lóe lên như tia chớp, nhắm thẳng vào trái tim của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể ta đột nhiên không kiểm soát được bắt đầu di chuyển.
Thẳng tắp lao đến, chắn trước Đế Trường Thanh.
Thanh kiếm đâm vào ngực ta ngay lập tức.
Nhưng không phải một kiếm, mà là hai kiếm.
Một cái đến từ Từ Cẩm, một cái khác...!đến từ Đế Trường Thanh.
Chiếc mũ gạc của ta rơi xuống đất, Từ Cẩm đau đớn nhìn ta chằm chằm, không thể tin được mà lao đến đỡ ta: "Thần nữ, tại sao người lại bảo vệ hắn?"
Ta thực sự không muốn thay Đế Trường Thanh đỡ kiếm, nhưng lời này nói ra có lẽ không ai tin.
Ta liếc nhìn lính vệ quân vẫn đang chém giết, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Trong số họ có rất nhiều gương mặt quen thuộc, hình như là những người ta từng cứu trước đây.
“Các ngươi…Ta ho khan..
Không cần phải vì ta mà làm thế.”
Từ Cẩm lắc đầu, khàn giọng nói:”Thần nữ, ơn huệ của người, chúng ta vĩnh viễn không dám quên.
Hóa ra, vẫn còn có người nhớ những gì ta đã làm.
Một cái chớp mắt này, ta thực sự muốn khóc.
Ta cố gắng ngước mắt lên nhìn Trường Thanh.
Hắn chỉ đứng cầm kiếm và nhìn ta lạnh lùng, như thể anh ta đang xem một trò hề.
Hắn vung tay, một số cấm quân lập tức tấn công Từ Cẩm.
Địch Trường Thanh ngồi xổm xuống,cười như không cười nhìn ta:
"Ngươi cảm động sao? Đáng tiếc những người này phải vì ngươi mà chết."
Hắn tựa hồ với chuyện ta thay hắn đỡ kiếm không hề có chút cảm động.
Nhìn kiếm trên ngực ta thậm chí có thể cười ra 1 tiếng:
“Ngươi cũng không chết được, giả vờ cái gì?”
Lòng ta đau như sắp chết.
Ta hỏi hắn: “Lần này nếu ta chết, ngươi có thể tha mạng cho họ không?”
“Ngươi có thể chết sao?” Địch Trường Thanh tựa hồ bị ta chọc giận, dùng sức rút kiếm ra khỏi ngực ta.
Vừa rút kiếm ra, ta cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể dường như đang chảy về phía lỗ thủng, trong phút chốc, mọi thứ dưới cơ thể đều nhuộm đỏ, gần như tạo thành một dòng sông.
Đồng hồ đếm ngược trong đầu ta đã bước sang ba phút cuối cùng.
Lúc này, ta thực sự có cảm giác muốn trả thù.
Ta muốn nói Như ngươi mong muốn, nhưng máu dâng lên trong cổ họng khiến ta không thể nói được gì, cuối cùng ta ho ra máu và cười.
Vẻ mặt thờ ơ của Đế Trường Thanh cuối cùng cũng nứt ra, lộ ra một tia mờ mịt và hốt hoảng.
Thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống đất kêu đinh 1 tiếng.
Đế Trường Thanh kinh ngạc ôm ta vào lòng, lòng bàn tay run rẩy đặt lên vết thương bị kiếm xuyên qua, tựa hồ muốn dùng cách này cầm máu.
Nhưng cuối cùng mọi thứ đều vô ích,máu rất nhanh nhuộm đôi tay hắn thành 1 màu đỏ.
Ta chỉ cảm thấy lỗ hổng trong tim mình càng lúc càng lớn, không khí lạnh lẽo không ngừng ùa vào, nuốt chửng chút hơi nóng cuối cùng trong máu.
Ý thức của ta bắt đầu mơ hồ, nhưng ta lại nghe thấy Đế Trường Thanh tê tâm liệt phế gọi : "Thái y đâu? Truyền thái y cho ta!"
Nội tâm ta bật cười, dùng hết sức lực vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Đế Trường Thanh.
.
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi của chàng, ta chậm rãi nói 1 câu.
"Đế Trường Thanh, chàng hãy sống tốt...!Trên đường hoàng tuyền...!Mong chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại."
Âm thanh điện tử trong đầu ta cuối cùng lại vang lên - [0 ngày 0 giờ 0 phút 0 giây! 】 【Đếm ngược đến cái chết đã kết thúc! Xóa bỏ người xuyên qua trái phép Bạch Linh Hi! ! ! 】
———————-