Bạch Vân Hải còn chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một nụ cười: “Nói hay lắm, không hổ danh là con gái của Thẩm Ngưng ta!”
Ta và Bạch Vân Hải ngẩng đầu thì thấy Thẩm Ngưng bước vào với đôi mắt đỏ hoe.
“Lão gia, lời của ngươi và Nguyệt Nguyệt nãy giờ ta đều nghe được, ta ủng hộ Nguyệt Nguyệt.
”
Nội tâm ta đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp xen lẫn chua xót.
Khi ta chọn ngành đại học, cha mẹ muốn ta học quản trị kinh doanh để sau khi ra trường, ta có thể về làm việc tại tập đoàn của gia đình.
Nhưng ta cứ khăng khăng chọn 1 ngành mà ta thích, lúc đó mẹ của ta cũng ủng hộ ta giống như Thẩm Ngưng bây giờ.
Nhưng có lẽ, ta thật sự thừa hưởng được gen kinh doanh của họ, lúc ở thời hiện đại thì không dùng, ngược lại về quá khứ thì lại dùng thiên phú này cho việc thành lập thương hội.
Ta thôi suy nghĩ, mỉm cười nhìn Thẩm Ngưng.
Bạch Vân Hải vẫn cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Phu nhân!”
Thẩm Ngưng vỗ vai ta:” Ngươi ra ngoài trước đi, nương cùng phụ thân ngươi có chuyện muốn nói.
”
Ta biết mọi việc phải làm từng bước một nên ngoan ngoãn gật đầu.
Hơn nữa Bạch Vân Hải cũng giống như người cha hiện đại của ta, ông ấy vẫn là một người bị vợ quản, chỉ cần Thẩm Ngưng lên tiếng, thì chẳng sợ việc không thành.
Sau khi bước ra khỏi cửa, ta đi chậm lại, nhưng lại nghe thấy giọng điệu của Thẩm Ngưng trầm xuống: “Phu quân, vị kia trong kinh thành 2 năm nay ngày càng khó đoán, e rằng hắn đang muốn diệt trừ các đại gia tộc.
Nếu là Thẩm gia… Chúng ta phải sớm lên kế hoạch! "
Ta liếc nhìn bầu trời trong xanh ở Dương Châu, tim thoáng lỡ nhịp.
Sau khi tỉnh lại, ta chỉ hỏi về Bạch gia và thành Dương Châu, còn về những việc xa xôi như kinh thành, hoàng đế, ta vẫn luôn cố ý tránh né.
3
Người ở kinh thành! hẳn không phải là đang nói về Đế Trường Thanh chứ.
Hạ gia chính là gia tộc lớn nhất nhà Thanh, nếu hắn ra tay, việc đầu tiên hắn làm chính là diệt trừ Hạ gia.
Nhưng hắn yêu Hạ Mộng Ngọc nhiều năm như vậy, sao có thể nỡ để cô ta đau buồn?
Nhưng nếu không phải đang nói tới hắn, vậy vị dũng sĩ nào có lá gan lớn muốn diệt trừ thế gia vậy?
Ta nghĩ ngợi một lúc rồi gạt nó sang một bên, bất kể hắn là ai.
Bạch Linh Hi đã chết từ lâu.
Người còn sống bây giờ là Bạch Linh Hy, được cha mẹ chiều chuộng, có tiền, nhàn hạ và một người đệ đệ dễ thương.
Thuyền đến đầu cầu, tự nhiên thẳng.
Lần này ta không muốn trở thành vị cứu tinh gì cả, ta chỉ muốn bảo vệ cho gia đình mình.
Không biết Thẩm Ngưng đã nói gì với Bạch Vân Hải, trong bữa tối hôm đó, Bạch Vân Hải nói với ta: “Nếu Nguyệt Nguyệt đã quyết tâm học tập, ngày mai hãy cùng ta đi kiểm tra cửa hàng!”
Đúng như dự đoán, ta bình tĩnh nói: "Đa tạ phụ thân.
"
Ngày hôm sau, ta dậy thật sớm để chuẩn bị.
Phu thê Bạch gia tiến vào, thấy ta đã ngồi vào bàn đợi dùng bữa sáng thì sửng sốt 1 lúc.
Một giây tiếp theo, Thẩm Ngưng che miệng cười: “Thiếu niên xinh đẹp này là ai đây? Nhà ta còn có 1 tiểu nhi nữ, hay là ngươi đến làm con rể của ta đi.
”
Trải qua khoảng thời gian sống chung, ta đã sớm thu hồi ấn tượng đầu tiên về Thẩm Ngưng - một tiểu thư yếu đuối và không thể tự chăm sóc bản thân.
Ta cứ nghĩ rằng bà là một người phụ nữ truyền thống dịu dàng, lấy chồng làm gốc, nhưng thực ra bà lại là một người phụ nữ tuy hiền lành nhưng lại mạnh mẽ và có chủ kiến.
Nói một cách đơn giản, bà ấy giống hệt mẹ ta.
Có nhiều lúc ta nhìn hai người, rồi hốt hoảng tự hỏi, phải chăng là cha mẹ ta cũng đã xuyên qua.
Ta cả người mặc nam trang xấu hổ lên tiếng :”Nương đừng giễu cợt ta, ta mặc như thế này cũng chỉ là để thuận lợi ra đường.
”
Trước kia Bạch Linh Hy đã làm nhiều chuyện khiến người khác cười nhạo, nên bây giờ ta có chút chột dạ.
Thẩm Ngưng trầm tư nhìn ta mấy lần rồi sau đó nhịn cười nói: “ Ngươi yên tâm, nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi, nếu như mặc y phục nữ tử đi ra ngoài, cũng không ai biết ngươi là ai.
Ta đang ăn cháo, ngước lên với vẻ mặt khó hiểu:” Vì sao”
Bạch Vân Hải bình tĩnh trả lời: “Trước đây ngươi thích bôi phấn hồng lên mặt, ban đêm đi ra ngoài còn có thể dọa trẻ con khóc.
”
Nghĩ đến những thứ bột đầy màu sắc đó, ta im lặng một lúc lâu, sau đó đặt một chiếc bánh bao vào bát của Bạch Vân Hải và Thẩm Ngưng
Ta chân thành nói: “Phụ thân, mẫu thân, đã vất vả rồi!”
——————-/—-
Mấy tháng gần đây, bỗng dưng bá tánh Dương Châu phát hiện đại ma vương nhà họ Bạch đã lâu không ra ngoài trêu chọc chó mèo.
Thay vào đó, mỗi khi Bạch lão gia ra ngoài kiểm tra cửa hàng và bàn chuyện làm ăn, ông đều dắt theo một thiếu gia cực kỳ đẹp trai đi theo.
Có tin đồn rằng vợ chồng Bạch Vân Hải không chịu nổi nữa nên đã vì Bạch Linh Hy mà tuyển con rể.
Vì lý do này mà tất cả các nơi gió trăng ở Dương Châu, bất kể nam đầu bảng hay nữ hoa khôi, đều buồn bã một thời gian.
Thậm chí một số người đa sầu đa cảm còn khóc lớn một trận, nói rằng sẽ thoái ẩn giang hồ không tiếp khách nữa.
Khi ta nghe tin đồn này, hớp trà trong miệng ta phun ra sạch sẽ.
Ta thở dài: “Loại tin đồn này có thể lan truyền, hoàn toàn chứng tỏ trăm họ Dương Châu đang sống rất tốt.
”
Hoàng Ly đang bóp vai ta hết sức tò mò:”Làm sao Tiểu thư biết được?”
Ta chế nhạo và nói: “Không có chuyện gì làm thì mới có thời gian đi nhiều chuyện!”
Hoàng Ly gật đầu đồng ý.
————-
Đột nhiên quản gia vội vã chạy tới: “Tiểu thư, cửa hàng phía đông thành xảy ra vấn đề, lão gia nói ngài hãy đi xem một chút.
”
Ta đứng dậy xoa cái cổ đau nhức:”Phụ thân đâu?”
Quản gia ngập ngừng một lúc lâu, ánh mắt đồng tình nhìn ta nói:”Lão gia đang vẽ tranh cho phu nhân, nói là không rảnh”.
Từ khi ta cùng Bạch Vân Hải đến cửa hàng, ta “nhanh chóng” học được cách đọc và kiểm tra sổ sách, đồng thời còn đưa ra mấy đề xuất liên quan tới buôn bán, mang tính xây dựng để phát triển cơ nghiệp, ánh mắt của Bạch Vân Hải đã thay đổi khi nhìn ta.
Khi trở về nhà ông liền kích động kéo Thẩm Ngưng nói:”Phu nhân, Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta là một kỳ tài buôn bán nha, Bạch Gia chúng ta đã có Người Kế Nghiệp.
"
Sau khi mang theo ta vài tháng, người cha tiện nghi này chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đều bắt ta xử lý, không hề cảm thấy chút áy náy nào.
Vì vậy thời gian ông bầu bạn với Thẩm Ngưng cũng được nhiều lên, hai người ngày càng ân ái.
Ta vừa đi vừa lẩm bẩm:”Đừng nói là ta sắp có thêm tam đệ nha.
”
Dù sao hai người này cũng chỉ mới bốn mươi, cũng không phải là không thể.
Vì vội ra ngoài nên ta không có thời gian thay quần áo.
————-
Khi đến cửa hàng ở phía thành đông, ta mới biết vấn đề không nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Một vị khách đến từ kinh thành nói rằng, sau khi ăn điểm tâm của cửa hàng chúng ta thì bị tiêu chảy.
Nhìn kiểu gì thì cũng thấy hắn làm một kẻ đang muốn làm tiền ta.
Nếu là những người bình thường thì chưởng quỹ sẽ dễ dàng xử lý, nhưng người này luôn miệng nói mình ở kinh thành có người quen.
Chưởng quỹ sợ chọc tới những người không thể chọc, đành phải thông báo cho ta đến xử lý.
Ta vừa tới, người đàn ông kia thấy ta, liền sửng sốt một chút.
Ngay sau đó sắc mặt tái mét, trong miệng nỉ non không ngừng.
Ta đến gần hắn, lại nghe hắn không ngừng niệm chú: “Thần nữ nương nương, Thần nữ nương nương! ”
Ta cau mày, mặc dù khuôn mặt của ta rất giống kiếp trước, nhưng khí chất và cách ăn mặc của ta rất khác, lông mày và môi so với trước đây khác nhau 1 trời 1 vực, khó có thể mà nhìn nhầm thành ta kiếp trước.
Hơn nữa nếu hắn là người trong kinh biết ta, sao không mắng ta là yêu nữ mà lại gọi là thần nữ???
Ta gọi lớn: “Vị khách này, ngài muốn gì xin cứ nói, có cần ta đưa ngài đến y quán không?”
Hắn như bị hoảng sợ cực độ, lập tức ngước lên nhìn ta và lắp bắp: “Không! không cần! ta xin lỗi! ”
Nói xong câu này, không đợi ta nói tiếp, hắn lập tức hoảng hốt bỏ chạy.
Trong lòng ta dâng lên 1 tia u ám, hướng về phía chưởng quỹ thấp giọng nói:
“Tìm người đi theo hắn!”
Chỉ chưa đầy nửa giờ, chưởng quỹ báo với ta, người kia đã rời thành.
Ta cảm thấy bất an trong lòng, đột nhiên nghĩ hay mình nên trốn đi 1 thời gian để tránh phiền toái.
Đêm đó ta nói với phu thê Bạch Vân Hải: “Thời tiết sắp thay đổi, nữ nhi sẽ mang một ít quần áo, chăn ga gối đệm và thức ăn đến núi Thanh Nguyên thăm A Hành.
”
Hai vợ chồng lúc này mới nhớ ra, mình còn có một nhi tử đang ở bên ngoài khổ cực học hành.
Nhất thời có chút xấu hổ.
Họ vội vàng tán dương ta hiểu chuyện, nhờ ta chăm sóc Bạch Hành.
Sáng sớm hôm sau, ta lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn và đi về phía núi Thanh Nguyên.
Núi Thanh Nguyên nói gần cũng không gần, nói xa lại không xa, ngồi xe ngựa cũng phải mất 3-4 ngày mới đến, cho nên Bạch Hành cũng chỉ hai ba tháng mới về nhà một lần.
Chẳng qua là vừa mới rời Dương Châu một ngày, khi ta đang ngủ trong khách điếm, vào ban đêm, lặng yên xuất hiện 2 người mặc y phục đen.
Không phải là ta lại đang đi tìm chết chứ, đúng là Bạch gia mới là nơi an toàn nhất của ta a a a!
Mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau hồi lâu, đột nhiên bên ngoài một ngọn đuốc lóe lên, ngay sau đó là những tiếng động ầm ĩ vang vọng khắp khách điếm.
Không lâu sau, từ xa truyền đến một giọng nam hùng hậu: “Truy bắt đào phạm, kẻ nào không phối hợp thì theo tội mà xử lý!”
Ta liếc nhìn họ lần nữa, ánh sáng bên ngoài tràn vào căn phòng khiến ta mơ hồ nhận ra đôi mắt của người thấp hơn mặc y phục đen đang nhắm nghiền, hoàn toàn dựa vào người đồng hành dìu đỡ mình.
Người cao hơn nói với giọng gấp gáp, nhưng thanh âm lại đơn thuần đến kinh ngạc:
"Chúng ta không phải là người xấu, càng không phải là tội phạm chạy trốn.
Xin cô nương hãy giúp chúng ta, ơn cứu mạng này ngày sau sẽ trả.
"
Ta bây giờ cũng không còn là cô bé không cha không mẹ như đời trước, sau lưng ta bây giờ là cả Bạch gia.
Nhiều tính mạng như vậy, bài học cứu người rồi tan cửa nát nhà ta kiếp trước đã học đủ rồi.
Ta cầm dao găm để tự vệ lên, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Lập tức từ cửa sổ đi ngay, nếu không ta sẽ gọi người.”
Người đàn ông đó dường như không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, sững sờ trong giây lát.
Nghe thấy người bên ngoài hình như sắp lên lầu, anh ta vội tháo mặt nạ đen trên mặt ra cầu xin.
“Ta có thể ra ngoài dụ những người đó đi, nhưng xin cô nương hãy để nương tử của ta trốn ở đây được không? Nếu ta không quay lại, thì khi nàng ấy tỉnh lại cũng sẽ tự rời đi đến chỗ chúng ta đã ước định, tuyệt đối không làm phiền cô nương.”
Đó là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, khi ta nhìn vào khuôn mặt đó, tâm thần ta đột nhiên chấn động.
Lại nhìn người trong vòng tay hắn, ta chợt thay đổi ý định.
Ta nhìn gương mặt đau thương của người đàn ông nói: “Hóa ra ngươi cũng là 1 kẻ si tình.”
Trong ánh mắt nghi ngờ của hắn, ta chỉ vào chiếc giường lớn phía sau tấm bình phong, trầm giọng thúc giục: “Đem nương tử ngươi trốn vào trong đó đi, nhanh lên.”
Nhờ người cha giàu có của ta, chỉ là một chuyến đi chơi ngắn thôi mà mọi đồ dùng của ta mang theo đều là dùng tiêu chuẩn cao nhất để sắp đặt.
Ngay cả nơi ta ở cũng được trang bị những thứ lớn nhất và tốt nhất, Vân Hải đúng là không để nữ nhi bảo bối của mình gặp tủi thân ở bất cứ vấn đề gì.
C
hiếc giường lớn của ta quá đủ để che giấu cả hai người.
Người đàn ông vẻ mặt biết ơn, nhanh chóng ôm người trốn vào.
Ngoài cửa có tiếng động.
Thị vệ của ta dường như đang tranh cãi với quan binh.
Nhìn người mặc đồ đen trốn xong, ta bước ta cửa, nhìn 2 đội ngũ đang dằng co không ngừng.
Ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Sao ban đêm lại ồn ào thế? Có để yên cho bổn tiểu thư ngủ không?”
Người đứng đầu đội thi vệ - A Phong khom lưng nói: “Tiểu thư, vị quan gia này nói rằng anh ta muốn lục soát đào phạm.
Tiểu nhân đã nói với anh ta rằng lầu ba này chỉ có tiểu thư cùng chúng ta thôi.”
Mắt ta lóe lên: " Tính lục soát phòng bổn tiểu thư ta à? Các ngươi có biết ta là ai không?
Tướng quân đứng đầu cau mày, phụ tá bên cạnh hình như là người Dương Châu, thì thầm vào tai hắn: “Đây là đích nữ của Bạch Vân Hải, người giàu nhất Dương Châu, mẹ hắn là Thẩm gia Thanh Hà, còn có 1 người cữu cữu làm đại quan ở kinh thành.”
Tướng quân khẽ liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt dịu dàng nói:
“Thì ra là Bạch tiểu thư.
Thực xin lỗi, đây chỉ là trách nhiệm của chúng ta.”
Ta khoanh tay nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười: “Ngươi có thể tìm, nhưng không được động vào đồ của ta.”
Nói xong, ta nháy mắt với A Dương, hắn khẽ gật đầu, lặng lẽ lấy ngân phiếu trong tay đưa tới quan gia.
“Tiểu thư nhà chúng ta tương đối mỏng manh, mong quan gia lưu tâm.”
Không có gì mà bạc không giải quyết được.
Quả nhiên, tướng quân cười toe toét, nhìn lướt qua phòng ta, xua tay nói: “Không có ở chỗ này, tiếp tục truy tìm”
Đợi quân lính rời đi, ta mới cảm giác lạnh cả người, sống lưng thấm ra 1 lớp mồ hôi mỏng.
Ta gõ nhẹ 1 cái bên mép giường, gọi 2 người kia ra ngoài, cau mày nói:” Ngay khi những người kia rời đi, ngươi cũng lập tức đi cho ta.”
Người đàn ông đáp lại 1 tiếng.
Nhìn hai người họ, ta lại mở cửa phòng.
Người thị vệ hỏi: “Có chuyện gì vậy, tiểu thư?”
Ta cụp mắt xuống nói: “Đưa chút thuốc trị thương cho ta .”
Thị vệ của ta đều là người hầu nhà ta, được Bạch Vân Hải tuyển chọn kỹ lưỡng, tuyệt đối đáng tin cậy.
Bọn họ ngay cả mí mắt cũng không nhấc liền làm theo yêu cầu của ta.
Thuốc vừa được mang ta, ta ném cho họ và nói: “Bôi thuốc xong thì đi đi.”
Trên mặt người đàn ông có chút xấu hổ: “Cô nương, ngươi có thể giúp ta lần nữa được không?”
Ta cười lạnh 1 tiếng: " Ngươi không phải là còn muốn ta giúp ngươi bôi thuốc chứ? Ngươi tưởng tượng thật đẹp.”
Người đàn ông sắc mặt cứng đờ, có chút xấu hổ: “Ta chỉ muốn cô nương bôi thuốc phần trong áo giúp nương tử ta.”
Lòng tốt của ta đêm nay đã cạn kiệt, ta không nhúc nhích.
Ngay lúc đó, người phụ nữ rên rỉ tỉnh dậy, khàn giọng gọi: “A Kỳ.”
Mi mắt Cố Kỳ đơn thuần ánh lên vẻ vui mừng:” Mộng Ngọc, nàng tỉnh rồi à?"
Ta lại thở dài trong lòng, quả nhiên là cô ấy.
Số phận đáng chết, sao lại cho ta gặp lại nam nữ chủ nữa?
———————-
Số phận đáng chết, sao lại cho ta gặp lại nam nữ chủ nữa?
Thật ra, vừa mở mặt nạ là ta đã nhận ra Cố Kỳ, dù sao thì hắn cũng là nam chính, dù ta chỉ nhìn qua có 2 lần khi ở cùng Đế Trường Thanh, nhưng tướng mạo cực kì ưu tú của hắn cũng vẫn làm người khác khó quên.
Nghĩ đến trước kia cũng vì ta mà 2 người họ bị tách ra.
Suy cho cùng mọi người cũng chỉ là nạn nhân của Đế Trường Thanh thôi, nên lần này ta không nhịn được mà giơ tay giúp đỡ.
Sau khi Hạ Mộng Ngọc tỉnh lại, cô tháo mặt nạ ra, nhìn xung quanh: “Chúng ta đây là…”
Cô ấy còn chưa nói xong, ánh mắt đã rơi vào người ta, giọng nói có chút khó tin: “Bạch Linh Hi?”
Ta khẽ nhíu mày, lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
Cố Kỳ vội vàng bịt miệng cô lại: “Mộng Ngọc, đừng lớn tiếng, vừa rồi chính tiểu thư này đã giúp chúng ta tránh né truy binh.”
Hạ Mộng Ngọc dừng lại, cẩn thận nhìn ta một lát, thấp giọng lẩm bẩm: “Không thể nào, nàng đã chết rồi.”
Ta thong thả rót một tách trà, ngẩng đầu lên để cô ấy nhìn,bày ra 1 khí chất mà Bạch Linh Hi kiếp trước sẽ không bao giờ thể hiện.
Quả nhiên, cô yếu ớt nói: “Xin lỗi cô nương, ta nhất thời bối rối nhận nhầm người.
Cô rất giống một người bạn cũ của ta.”
Cố Kỳ nghe xong cũng liếc nhìn ta một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Hạ Mộng Ngọc: “Không ngờ lại có người có thể giống như vậy.”
Bạn cũ?
Nhất thời ta cảm thấy thật kì lạ.
Cho dù Hạ Mộng Ngọc và ta không có thù oán gì, chúng ta chắc chắn không phải là bạn bè!
Dù sao, lúc đó nàng ấy hận không giết chết được ta.
Mặc dù đúng là ta cũng rất muốn chết nhưng hành động của cô ấy cuối cùng lại hại Phất Liễu bị đánh chết.
Nghĩ đến Địch Trường Thanh, thủ phạm của tất cả những chuyện này, răng ta bắt đầu ngứa ngáy vì hận.
Thôi, ta uể oải xua tay:”Bôi thuốc xong thì các ngươi đi đi!”
Nói xong ta ngồi xuống bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau một tiếng động nhỏ, ta nghe thấy tiếng bước chân của hai người đang tiến lại gần.
Giọng nói yếu ớt của Hạ Mộng Ngọc truyền đến: “Dám hỏi ân nhân tên là gì, Đại ơn này ta sẽ không bao giờ dám quên."
Ta thật sự rất muốn hỏi một chút rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Mộng Ngọc không phải là hoàng hậu sao, làm sao lại bỏ chạy theo Cố Kỳ, là bỏ trốn sao?
Nếu ngươi dám hỏi tên ân nhân của mình, ngươi sẽ không bao giờ quên đại ân của ngươi.”
Không phải là hệ thống muốn sửa đổi tình tiết truyện nên đã ta xóa bỏ à, Vì sao nhân vật phản diện sai kịch bản như Đế Trường Thành còn chưa chết?
Hai người này định làm như thế nào? Tạo phản sao?
Nhưng ta cũng biết rằng, càng biết nhiều càng nhanh chết.
Cho nên ta không thể làm gì hơn ngoài việc đè xuống sự tò mò, cố làm ra vẻ thâm trầm.
“Làm việc tốt không cầu báo đáp, người cứ coi như hôm nay ta đã không cứu người đi.”
Nhưng hai người lại cùng nhau quỳ xuống, bên ngoài vang lên tiếng sấm sét.
Ta sợ hãi, gì nữa đây, để cho nam nữ chủ quỳ thì bị Thiên Lôi đánh hả?
Tên Đế Trường Thanh làm nhiều điều ác vậy còn chưa bị đánh chết.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi, một tiếng sét ầm trời vang lên, bên ngoài bắt đầu mưa.
Ta nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, thở dài: “Dậy đi.”
Hai người đều không nhúc nhích, ta bất đắc dĩ nói: “Dương Châu, Bạch Nguyệt Nguyệt.”
Hạ Mộng Ngọc trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “ Ân nhân cũng họ Bạch?”
Ta giả vờ bối rối: “Ngươi nói gì cơ?”
Hạ Mộng Ngọc lắc đầu, hai người đứng dậy, đỡ lẫn nhau.
“Ta tên Hạ Mộng Ngọc, còn đây là phu quân ta Cố Kỳ.”
“Nếu phu thê ta may mắn sống sót, nhất định chúng ta sẽ quay lại để báo đáp ân nhân”.
Nhìn thấy hai người đi về phía cửa sổ, dường như họ sẽ rời đi ngay lập tức.
Mưa càng lúc càng lớn, Nghĩ tới hai người này còn bị thương nặng như vậy, ta cũng không đành lòng.
Cuối cùng không nhịn được ta nói:”Đợi trời mưa tạnh hẵng đi, chắc cũng không lâu đâu.”
Ta thất vọng lầm bầm:”Thật vất vả mới cứu được, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì làm sao.”
Mặc dù biết hai người này là nam nữ chủ sẽ được Thiên Mệnh phù hộ.
Nhưng cứu người thì cứ tới cùng, hai người đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn nhau cười một tiếng, đồng loạt quỳ xuống hành lễ với ta.
“Vậy đành làm phiền Nguyệt Nguyệt tiểu thư!”
Ta nhìn cặp trai tài gái sắc trước mặt, thì ra Hạ Mộng Ngọc ở trước mặt người mình yêu cũng có thể cười đến ôn nhu như vậy, hiểu chuyện dịu dàng như vậy.
Tâm trạng ta lại phập phồng, Đế Trường Thanh, cái tên khốn khiếp này.
Ngươi Nhất định phải bị trời phạt.
Hai người kia trở về bàn và ngồi xuống, Cố Kỳ thân thiết nói:
“Nguyệt Nguyệt tiểu thư, người có thể trở về giường nghỉ ngơi.
Mưa ngừng thì chúng ta sẽ lập tức đi.
Ta tức giận nói:”Nhìn hai người đang mang vết thương phải ngồi như thế này, làm sao ta đi nằm được.
Thôi, các người đi nghỉ một lát đi.
Ít nhất cũng có chút khí lực để chạy trốn.”
Hai người nghe vậy thì mỉm cười.
Nhưng cuối cùng chúng ta cũng không ai đi nằm nghỉ.
Hạ Mộng Ngọc nhìn ta hồi lâu, muốn nói lại thôi.
Ta ngáp một cái hỏi:” Ngươi có lời gì muốn nói à?”
Khi nghe ta hỏi, Hạ Mộng Ngọc đành lên tiếng: “Nguyệt nguyệt tiểu thư, xin hãy nghe ta nói một câu, sau này cô tuyệt đối đừng đến kinh thành.”
Vốn là đang mơ màng buồn ngủ, ta bỗng trở nên hoảng sợ, cau mày hỏi nàng:” Tại sao?”
Hạ Mộng Ngọc vẻ mặt buồn bã, Cố Kỳ cũng vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi chỉ cần biết, chúng ta sẽ không làm hại ân nhân của mình.”
Thấy ta trầm tư, Hạ Mộng Ngọc nắm tay ta nói: “Ngươi nhất định phải tránh xa một người tên là Đế Trường Thanh.”