Im lặng hồi lâu, ta nhẹ nhàng thở dài.
"Đế Trường Thanh, ta tự hỏi, ta chưa bao giờ có lỗi với ngươi.
Chẳng lẽ ngươi...!chán ghét ta như vậy sao?"
Chàng nắm lấy cằm ta và buộc ta phải mở mắt.
“Sao ta có thể ghét ngươi?”
"Ta chưa bao giờ biết ơn sự xuất hiện của ngươi như vậy.
Nếu không có ngươi, ta vẫn là một tên khốn nạn trong cung điện lạnh lẽo mà ai cũng có thể giẫm đạp."
Giọng điệu của chàng rất bình tĩnh.
Nhưng khi ta nhìn vào khuôn mặt đẹp như vô thực ấy, một cảm giác ớn lạnh từ tận đáy lòng dâng lên, sau đó nhanh chóng biến thành nỗi buồn vô tận.
Ta chưa bao giờ nhìn mọi thứ rõ ràng như thế này, chàng từ lâu đã không còn là thiếu niên xinh đẹp của ta nữa, mà là Đế Trường Thanh hoang tưởng, điên rồ, đen tối và bệnh hoạn như tiểu thuyết miêu tả.
Hoặc có lẽ...chàng luôn như thế này.
Đế Trường Thanh nhìn ta, cau mày, đột nhiên hạ giọng.
“Đừng nhìn ta như thế!”
Ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thậm chí đến nói chuyện cũng không có sức lực.
Nhưng điều ta không ngờ tới là giây tiếp theo, Đế Trường Thanh nằm xuống bên cạnh ta, ôm ta vào lòng.
Ta mở mắt ra, khuôn mặt chàng gần như chạm vào ta.
Một cảm giác khó chịu như muối chà trên trái tim, ta đưa tay đẩy chàng ra.
Ta và Đế Trường Thanh đã từng có những khoảnh khắc thân mật và dịu dàng như vậy, lúc đó là trước khi chàng lên ngôi, chàng ôm ta và nói: “Đời này, ta chỉ muốn cưới Bạch Linh Hi làm thê tử.”
Sự phản kháng của ta với chàng chẳng khác gì trò trẻ con, cánh tay chàng cứng lại, siết chặt lấy ta, như muốn khảm ta vào xương tuỷ.
Ta chỉ đành quay mặt đi không nhìn chàng nữa.
Ta đột nhiên cảm thấy mình vừa đáng thương và đáng cười, ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng nước mắt lại từng giọt rơi xuống.
Ta cứ tưởng mình sẽ thức suốt đêm, nhưng không biết từ lúc nào ta lại chìm vào giấc ngủ.
Khi lần nữa thức dậy, trời đã sáng, Đế Trường Khinh đã lặng lẽ rời đi .
Ta yếu ớt chống người dậy, bước tới cửa sổ và ngồi xuống.
Mặt trời đang lên, nắng chói chang và không khí trong lành.
Nhưng Phất Tinh điện lại yên tĩnh đến rợn người, thậm chí không có một tiếng ve sầu nào.
Ngay cả cung nữ cũng chỉ còn lại Phất Liễu.
Ta hỏi Phất Liễu: “Những người khác đâu?”
Phất Liễu đột ngột quỳ xuống với ánh mắt bi thương: "Nương nương, bọn họ đều đã được chuyển đi.
Trong năm ngày nữa...!Bệ hạ sẽ tổ chức đại điển phong hậu cho Mạnh Ngọc nương nương."
Ta ngẩn ngơ một lúc rồi nói: “Năm ngày nữa, đó thực sự là 1 ngày tốt.”
Đồng hồ đếm ngược trong đầu ta hiển thị: [Đếm ngược đến cái chết—4 ngày, 19 giờ, 55 phút và 20 giây.
】
Lễ phong hậu của chàng lại là lễ tang của ta.
——————————-
Khi thời gian đếm ngược đến cái chết đến càng gần, ta càng yếu đi.
Phất Liễu cẩn thận nấu cháo cho ta, nhưng ta chỉ uống một ngụm, và sau đó không thể nào ăn thêm được nữa.
Vốn tưởng rằng ta sẽ dành những khoảnh khắc cuối cùng của mình ở Phất Tinh Điện một cách yên bình, nhưng khi đêm xuống, Đế Trường Thanh lại đến.
Chàng đến với tâm trạng tốt, muốn ăn cùng ta.
“Linh Hi, có lẽ đã lâu chúng ta mới ăn cùng nhau nhỉ? Hôm nay chúng ta sẽ ăn lẩu, món mà nàng thích nhất.”
Trường Thanh luôn như vậy, hôm nay chàng làm ta tổn thương đến cùng cực, rồi ngày hôm sau dường như quên hết mọi chuyện.
Hoặc có lẽ chàng chưa bao giờ để ý đến những điều làm ta đau khổ đó.
Ta im lặng nhìn Đế Trường Thanh ra lệnh cho mọi người đốt bếp đồng, sau đó sắp xếp đủ loại đồ ăn lên bàn.
Đây là cách mà ta đã dạy cho chàng ăn.
Đáng tiếc cổ đại không có ớt, chỉ có thể nấu lẩu không cay.
Nhìn nồi nước bốc khói, ta chợt nhớ món lẩu cay quê hương.
Sau khi ta chết, liệu ta sẽ quay về thế giới ban đầu hay sẽ biến mất hoàn toàn?
Mười hai năm rồi, có lẽ...!không thể quay lại được nữa rồi phải không?
Ta giống như một hồn ma lang thang, cô độc giữa thế giới này.
Không có đường quay lại.
Nghĩ tới đây, lòng ta như bị dội nước sôi, đau đến mức gần như nghẹt thở.
Đế Trường Thanh gắp một miếng thịt vào bát ta, cười dịu dàng: “Ăn đi!”
Ta không có cảm giác thèm ăn, lại có chàng bên cạnh, ta cố ăn hai miếng nhạt nhẽo, nhưng thức ăn vừa nuốt xuống lại đột ngột khiến ta nôn tất cả ra.
Đế Trường Thanh thấy thế, tự tay rót một tách trà đưa lên miệng ta.
Sau khi uống một ngụm trà nóng, ta càng nôn nhiều hơn.
Đế Trường Thanh lập tức lạnh giọng nói: “Truyền Thái y đi!”
Toàn thân ta run lên, ta yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn chàng, lại va vào 1 ánh mắt sâu thẳm.
Sau ngần ấy năm bên nhau, ta và chàng vẫn có những lần hiểu ý nhau ít ỏi.
Ta đè nén sự cay đắng trong mắt, cười giễu cợt: “Yên tâm, thuốc chưa bao giờ ngừng.”
Mộng Ngọc không muốn ngủ với chàng nên chàng cũng không ép buộc cô ấy.
Nhưng Trường Thanh là một người đàn ông bình thường, sẽ luôn có nhu cầu.
Ta trở thành người thay thế cho chàng trút giận trong vô số đêm nhục nhã.
Sau khi trút giận xong, chàng ăn mặc gọn gàng rời đi, nhưng ta còn chưa kịp mặc quần áo đã phải uống hết món súp tránh thai cung nữ mang đến.
Ta cũng từng tức giận, từng đau khổ hỏi chàng tại sao.
Đế Trường Thanh chỉ bình tĩnh nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Ai biết đứa trẻ do quái vật sinh ra có trở thành 1 quái vật khác không?”
Chỉ một câu nói mà trái tim ta tan nát, toàn bộ mong đợi tan thành mảnh vụn.
Sau đó, không cần ai thúc ép, ta tự nguyện uống chén canh đó.
Đế Trường Thanh nhìn ta và khen: “Thật là một đứa bé ngoan!”
Ta nhẹ nhàng cười mỉm.
"Mẫu thân là một người lạ thường, phụ thân là một tên điên.
Nếu một đứa trẻ sinh ra như vậy, nó sẽ phải đối diện với kết cục gì."
Vẻ mặt vốn đã bình tĩnh của Đế Trường Thanh bỗng nhiên tối sầm lại.
“Tên điên à?” Chàng kéo ta vào lòng, kẹp chặt cằm và nhìn vào mắt ta.
Một lúc sau, chàng mới cười: “Nàng nói đúng, ta điên rồi.”
Ta quay đầu đi, không muốn đối mặt với chàng.
Không để ý, cổ ta bị chàng cắn mạnh, đỉnh răng sắc nhọn xâm nhập vào da thịt, đau đến tận tim.
Ta vô thức giơ tay lên đẩy ra, lại bị Đế Trường Thanh tóm lại.
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, giữ chặt tay ta.
Tiếng quần áo bị xé toạc vang lên.
[Đếm ngược đến cái chết - 3 ngày, 20 giờ, 18 phút và 23 giây.
】
-------------------
Vị Ương cung cho người truyền tin, nói Hạ Mộng Ngọc muốn gặp ta.
Ta lưỡng lự một lúc rồi vẫn đi.
Sắc mặt Hạ Mộng Ngọc đã khá hơn rất nhiều, khi nhìn thấy ta, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng như trăng sáng.
"Trước kia ta quá hẹp hòi, oán hận người khác.
Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu ta, bất chấp ân oán trong quá khứ."
Vẻ ngoài ngây thơ này hoàn toàn khác với đôi mắt nham hiểm và thù hận ngày trước.
Nữ chính đúng là nữ chính, dù thế nào đi nữa, bản chất cô ấy cũng là người tốt bụng.
Ta luôn cảm thấy có lỗi với Mộng Ngọc và Cố Kỳ.
Ta không khỏi hỏi: “Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngày đó, khi ta trở về...”
Hạ Mộng Ngọc vừa mở miệng, lại ho kịch liệt.
Ta vội vã tiến lên vài bước để giúp cô ấy.
Khi tiến đến gần, đột nhiên cô ấy dùng ánh mắt hung dữ giật chiếc trâm caì tóc trên đầu ta rồi đâm vào bụng dưới của chính mình.
Ta sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy chiếc áo choàng màu trắng lập tức nhuốm màu đỏ của máu.
Nàng hạ giọng, cười quái dị: “Bạch Linh Hi, Đế Trường Thanh chỉ có ngươi chết mới chết.”
Ta vô cùng sửng sốt: “Lần trước chính cô hạ độc phải không?”
Hạ Mộng Ngọc không trả lời, đột nhiên rút chiếc trâm cài ra, nắm chặt tay ta, cao giọng khóc: “Tỷ tỷ, ta biết ngươi ghét ta, nhưng ta không muốn cùng ngươi tranh đoạt vị trí hoàng hậu.” ..."
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Đế Trường Thanh đứng trong bóng tối, sắc mặt mờ mịt.
Dù có đang cách xa, ta vẫn có thể cảm nhận được sát khí áp đảo đến từ chàng.
——————————-
Ngọt sâu răng luôn máy bà ho :))
2 chương tới ngọt xỉu luôn.
Mấy bà có muốn thảo luận chửi bới gì cmt ở dưới cho tui góp vui với nha.
Tức quá ròi
____________________
Ta buông tay ra, chiếc trâm cài dính máu rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.
Ta thậm chí còn không còn sức lực để biện minh, đành chán nản lùi lại hai bước.
Ta nhìn Hạ Mộng Ngọc, không hiểu tại sao nhưng ta có thể cảm nhận được 1 nụ cười nhạt trên khuôn mặt trắng bệch của cô ấy.
Lúc này trong tâm trí ta chỉ thốt ra một câu: Đế Trường Thanh đã khiến mọi người trong cung điện này phát điên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một lực tấn công cực mạnh ập đến.
Ta bị Đế Trường Thanh 1 chưởng giận dữ đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu.
Phất Liễu ngoài cửa hoảng sợ chạy tới muốn đỡ ta dậy.
Giọng nói tăm tối của Đế Trường Thanh vang lên.
“Không ai được phép giúp cô ta!”
Ta nhìn Đế Trường Thanh, ánh mắt chàng tối sầm: “Quỳ ở đó cho ta, cho đến khi Mạnh Ngọc bình an vô sự!”
Ta quỳ trước cung Vị Ương, nhìn các thái y tới lui.
Không biết qua bao lâu, chàng bước ra khỏi cửa cung điện.
Chàng bước tới chỗ ta và cười khẩy:
“Là bởi vì ngươi cho rằng mình không thể chết, nên mới hoàn toàn không kiêng nể mà thách thức điểm mấu chốt của ta?”
Tim ta chợt nhói đau, ta mở miệng rồi lại im lặng.
Chàng không tin ta chút nào, bất kỳ lời giải thích nào của ta cũng chỉ khiến ta trông giống như một ả hề hèn hạ, ác độc và ghen tị.
Thấy ta im lặng, Đế Trường Thanh mặt mũi tối sầm, ánh mắt chậm rãi dời về phía sau ta.
Chàng nhẹ nhàng nói: “Ngươi không thể chết, còn tỳ nữ này thì sao?”
Ta lạnh toát sống lưng, nhìn về phía sau.
---- Đó là Phất Liễu.
Đế Trường Thanh mỉm cười:
“Tiện tỳ này đã không ngăn cản được ngươi, để cho ngươi phạm phải sai lầm trầm trọng, vậy tiện tỳ này sẽ phải thay ngươi gánh chịu hậu quả!”
Tim ta run lên, toàn thân run bần bật, ta không thể tin được nhìn chàng.
“Không, Đế Trường Thanh, đừng! ”
Đế Trường Thanh vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn: “Lôi ả xuống, loạn côn đánh chết!”
Thị vệ phía sau đi tới kéo Phất Liễu đứng dậy.
Phất Liễu mặt đầy hoảng sợ, rưng rưng nước mắt, nhưng cô ấy vẫn cúi xuống quỳ lạy ta: “Thần nữ, em không thể phục vụ người nữa, xin người hãy tự chăm sóc bản thân!”
“Phất Liễu, đừng—”
Ta muốn lao ra ngoài, nhưng bị Đế Trường Thanh giữ chặt, ấn ta quỳ dưới đất.
.
Tiếng kêu thảm thiết của Phất Liễu vang lên bên ngoài, khiến trái tim ta như bị dao đâm vào, toàn thân run lên.
"Đế Trường Thanh, xin ngươi thả nàng đi.
" Ta nắm lấy Đế Trường Thanh quần áo, liều mạng cầu xin: “Muốn ta làm gì thì làm! Làm ơn thả nàng đi!”
Nước mắt đã nhòe đi, Đế Trường Thanh cúi đầu nhìn ta, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
“Một tỳ nữ hèn mọn cũng đáng để được ngươi van xin như vậy sao.
”
Ta không ngừng cầu xin: “Đế Trường Thanh, xin ngươi, nếu ngươi muốn trừng phạt, hãy trừng phạt ta, xin đừng làm hại nàng ấy…”
Đế Trường Thanh vẫn bất động.
Bên ngoài, tiếng của Phất Liễu ngày càng nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn im bặt
Ngoài cửa vang lên giọng khàn khàn của thị vệ: "Bệ hạ, người đã chết.
"
Ta đột nhiên mất đi sức lực, buông bàn tay đang nắm góc áo ra, đầu óc ta trống rỗng: “Chết rồi…”
Đế Trường Thanh vẻ mặt lạnh lùng tiến lại gần ta: "Ngươi thấy không? Cô ta vì ngươi mà chết.
"
Ta ngước mắt lên nhìn hắn, lúc này ta cảm thấy tim mình như bị dao cứa vào.
Giống như bị đẩy xuống dưới nước, lồng ngực bị nước từ mọi phía tràn vào nghẹn ngào, phổi đau nhức nhưng không thể thở được.
Đột nhiên, một ngụm vị ngọt tanh trào ra từ cổ họng ta, máu đỏ sậm phun ra khắp sàn nhà.
Tầm nhìn của ta tối sầm lại, mất đi ý thức.
—————-
Ta được Hoàng đế Trường Thanh đưa về Phất Tinh Điện.
Sau khi tỉnh lại, ta vô thức gọi: “Phất Liễu!”
Giọng nói nhàn nhạt của Đế Trường Thanh từ bên cạnh truyền đến.
“Phất Liễu của ngươi đã chết, có cần ta mang thi thể của cô ta đến xem không?”
Ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Hồi lâu, ta ngước mắt nhìn hắn, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn khàn khàn khó chịu.
"Được rồi, đem cô ấy tới đây cho ta xem.
"
Đế Trường Thanh hơi nhướng mày, nhìn ta chăm chú một lúc rồi nhếch khóe miệng lên một cách xấu xa.
“Đã muộn rồi, cô ta đã bị ném vào hố chôn tập thể!”
Ta nắm chặt tay, một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, mỗi lời hắn nói như một hòn đá to nặng đâm vào tim ta, khiến ta đau khổ.
Một lúc lâu sau mới buồn bã cười: “Đế Trường Thanh, ta thật sự hối hận đã cứu ngươi!”
—————————
Nữ 9 bị đánh hộc máu còn tui thì tức hộc máu