PASSION

[Novel] [Passion]Vol 1 - 8: Người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy


1 tháng

trướctiếp

Jeong Taeui có thể đại khái mường tượng được bối cảnh hiện tại. Có vẻ như sẽ có một người đàn ông đến từ chi nhánh châu Âu là kẻ thù của tất cả những người ngồi ở đây. Nhưng trọng tâm của vấn đề là người đàn ông đó không hề dễ đối phó và hạ gục. 

“Nhân tiện thì tất cả những người mà ‘tên khốn’ đó động đến đều là thành viên trong đội này cả sao?” 

Jeong Taeui thắc mắc hỏi. Có vẻ như tổng cộng 96 thành viên sẽ được chia làm 6 đội, mỗi đội 16 người. Và 6 sĩ quan hướng dẫn sẽ là người phụ trách mỗi đội đó. 

hừm… … nghe nói bên trên đang chia bè kéo phái tranh nhau cái ghế thống đốc đang bị bỏ trống. Trước khi bàn luận đến chi nhánh châu Âu thì ngay trong nội bộ của họ đã bị chia rẽ ba chọi ba rồi. 

…. … Vậy nên bây giờ họ đều có kẻ thù chung. Chỉ 15 ngày nữa thôi là phải chạm trán với nhau nên trước mắt vẫn phải đoàn kết mà đối đầu với kẻ thù chung trước đúng không. 

“Không phải vậy. Tên đó biết rõ từng thành viên thuộc bên nào nên sẽ chọn và nhắm vào. Tên đó chỉ tóm bừa lấy mấy người bên phía chúng ta rồi tận hưởng những chuyện sau đó thôi, tên khốn đó!” 

Alta mở đầu câu một cách điềm tĩnh nhưng lại kết thúc bằng một tiếng hét giận dữ dâng trào. 

Bị đè nén bởi khí thế đó, Jeong Taeui lén lút nghiêng người sang phía đối diện để né đi. Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, người bên cạnh cũng hét lên bực bội. 

“Rốt cuộc thì làm thế nào mà một tên điên như vậy lại vào UNHRDO được nhỉ?!! Rõ ràng là tôi đã phải làm bài kiểm tra về nhân cách trong 2 tiếng đồng hồ liền?!” 

“Tôi nữa.”

“Cả tôi cũng vậy.” 

Tất cả đều nhao nhao hét lên. Tất cả bọn họ đều là nguồn nhân lực xuất sắc của UNHRDO, họ đã phải trải qua đủ loại kiểm tra khác nhau và cạnh tranh khốc liệt mới có thể vào được đây. Cũng vượt qua rất nhiều người xuất sắc khác không phù hợp về ngoại hình đến tính cách và tư duy.

Còn Jeong Taeui thì không phải làm bất cứ bài kiểm tra nào cả. Nhưng anh chỉ có thể nuốt lại những lời đó vào trong. 

 Theo lời chú, anh cũng tò mò không biết kết quả kiểm tra nhân cách của người những đều từng bị ‘gãy vài cái xương, ăn một hai phát đạn’ thì như thế nào. Nhưng chắc đó không phải là trọng tâm mà họ đang đề cập bây giờ. 

“Nhưng mà... chẳng phải tất cả mọi người ở đây đều đã cầm súng trước khi gia nhập nơi này sao… cũng có thể lọt vài tên điên như vậy vào lắm chứ.” 

Anh không biết người đó là tên điên nào.

Tuy nhiên, những lời mà một người đứng ở vị trí trung lập như Jeong Taeui nói ra không đủ thuyết phục họ. Người đàn ông bên cạnh choàng lấy vai Jeong Taeui một cách rất tình cảm rồi nhẹ nhàng nói.

“Sai rồi. Đúng là tất cả mọi người ở đây đều bước vào nơi này sau khi tay đã chạm đao súng. Nhưng suy nghĩ của chúng tôi khác hoàn toàn so với tên điên đó. Cậu, khi chĩa súng vào người không chút thù oán gì với mình thì ngón tay có thể không do dự mà bóp cò ngay lập tức không? Ít nhiều chúng ta đều không thể làm vậy được đâu. Ngay cả khi đó là kẻ thù không đội trời chung thì cũng phải do dự khi làm hại ai đó. Nhưng tên đó thì khác. Hắn sẽ giết người không do dự.”

“........” 

Những lời ấy rõ ràng không phải chỉ là lời cường điệu hay phóng đại gì. Người đàn ông ngồi bên cạnh anh nói với khuôn mặt nghiêm túc. 

Trong một khoảnh khắc, Jeong Taeui cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Ánh mắt nghiêm túc và giọng điệu trầm thấp của anh ta như đang vẽ trước mặt anh một con quái vật. Là một con quái vật đội lốt người. 

……Cảm giác như nếu anh mà lại gần người đàn ông đó trong nửa năm tới thì kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì. Jeong Taeui không biết hắn là loại người như thế nào, nhưng có vẻ không biết thì tốt hơn.

“Chà…. Không chỉ ở đội này mà tất cả những đội khác ở chi nhánh châu Á có vẻ đều ôm hận thù với tên khốn đó, nếu chỉ nói chuyện ở đây thôi thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu.” 

Jeong Taeui không muốn bị lôi kéo vào một chủ đề mà anh cảm thấy không thoải mái. Thật may là có vẻ như những người khác cũng cảm thấy như vậy. Trông mọi người đều căng thẳng, nhưng họ cũng sớm thay đổi chủ đề.

Jeong Taeui lặng lẽ thở dài khi nhai miếng trái cây sấy khô cuối cùng. Anh chàng xung phong về lấy thịt bò còn chưa trở lại, nhưng nếu anh cứ tiếp tục ở đây như thế này thì anh nghĩ mình sẽ phải thức cả đêm để đợi thịt bò khô mất. Ngay cả khi thịt bò khô đã hết thì bọn họ vẫn lại có dấu hiệu muốn uống thêm một lúc nữa. 

Làm sao đây. Ngồi giữa những người đàn ông này, vừa uống rượu vừa nghe những lời tán gẫu kể ra cũng thú vị, nhưng được nghỉ ngơi ngay bây giờ thì còn thú vị hơn. Nhưng ngay cả thế thì những người này dường như không có ý định tha cho anh đi ngủ một cách dễ dàng. 

Mọi người đều khá thoải mái. Tính cách mỗi người đều khác nhau nên anh không chắc mình có phù hợp với từng người bọn họ hay không, nhưng ít nhất thì anh cũng không ghét bầu không khí trong nhóm người này. Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì có lẽ anh sẽ sống vui vẻ trong nửa năm rồi rời đi. Biết đâu còn có thêm hai ba người bạn thân thiết. 

Nhưng mà ngoài điều đó ra thì Jeong Taeui không thích nơi này cho lắm. Ăn uống chơi đùa vừa phải thì cũng được nhưng nếu cứ kéo dài nó ra thì sẽ rất mệt mỏi. Hơn nữa bây giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi ở một nơi yên tĩnh thôi. 

Khi anh còn đang cân nhắc xem phải làm gì thì đã thấy Tou tay cầm bao thuốc lá đứng dậy từ chiếc ghế cách đây khá xa, có vẻ nhưng anh ta sắp ra ngoài làm một điếu. 

“Tôi muốn đi vệ sinh - Tou, chỉ giúp tôi phòng vệ sinh với.” 

Jeong Taeui đặt ly xuống và đứng dậy, Tou chỉ gật đầu thờ ơ.

“Tou, chỉ được đem 3 điếu thôi đấy!” 

“Cẩn thận bị lạc khi đi vệ sinh nhé!” 

Jeong Taeui bước theo Tou, bỏ lại sau lưng những câu đùa giỡn. 

Tou ra ngoài định hút thuốc nhưng lại gặp chú anh, vậy nên anh ta không thể hút thuốc được nữa mà đành đưa Taeui đi. Tou rút một điếu thuốc cho vào miệng rồi dẫn đường. Vừa đi vừa ngậm điếu thuốc chưa châm lửa. 

“Trong này cấm hút thuốc sao?” 

“Ừm. Có phòng hút thuốc riêng nhưng tầng này thì không có. Tôi phải đi xuống tầng dưới nhưng thà lên trên hít thở không khí bên ngoài còn hơn. Nhà vệ sinh ở kia kìa....” 

Tou quay lại góc cuối hành lang và chỉ ngón tay vào khoảng giữa con đường. Tuy nhiên, Jeong Taeui không hề nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ. Anh chỉ bám sát sau lưng Tou và quấn tay vòng qua cổ anh ta từ phía sau. 

“Nhà vệ sinh thì lúc trước đi qua tôi cũng đã thấy rồi, nhưng cái nhà vệ sinh mà tôi muốn biết là nhà vệ sinh nằm trong phòng của người đàn ông mà tôi sẽ đến ở ấy. Sẽ rất vất vả cho anh nhưng mà nếu có thể cùng nhau đi xuống tầng dưới và chỉ đường cho tôi thì tốt biết mấy.”

Với khí thế sẽ ngay lập tức siết cổ Tou nếu anh ta dám phản kháng hay la lên, Jeong Taeui hơi ghì chặt cánh tay của mình và ghé sát tai Tou thì thầm. Jeong Taeui cười cay đắng khi cảm thấy như mình bây giờ cũng chẳng khác gì một thành viên trong chi nhánh châu Âu khi bắt rồi đe dọa người khác như thế này, nhưng dù sao thì bây giờ việc nghỉ ngơi vẫn là ưu tiên hàng đầu. 

Tou há hốc miệng như muốn nói gì đó rồi thở dài như thể đã từ bỏ.

“Tôi biết rồi. Đừng cố cư xử dữ dằn nữa, bỏ ra đi. Tôi sẽ dẫn đường cho. Thiệt tình. Nhưng mà cậu đâu có mang hành lý theo. Quay lại phòng kia rồi mang ra đi. Tôi sẽ đợi ở đây.” 

“Nếu giờ tôi quay lại lấy hành lý rồi bảo muốn về đi ngủ thì anh nghĩ họ sẽ dễ dàng buông tha tôi vậy à?” 

Một nửa là câu hỏi nhưng một nửa cũng là lời khẳng định. 

“Không…” 

Tou không ngần ngại trả lời. Jeong Taeui mỉm cười và vỗ vỗ vào lưng anh ta. 

“Được rồi. Dù sao thì cũng không có thứ gì quý giá mà ai thèm nên ngày mai tôi tới lấy sau cũng được. Nếu không có ai cầm thì chắc là nó vẫn ở nguyên vị trí đó thôi. Chúng ta hãy đến căn phòng của người đàn ông đó trước đi. Là phòng 3 người đúng không? - Đừng có làm cái biểu cảm đó chứ. Xét cho cùng thì ngay từ đầu cũng là cậu sai khi đưa tôi đến phòng tập thay vì phòng của tôi còn gì? À, nói mới nhớ lúc nãy tôi bị đánh giờ vẫn còn đau lắm.” 

Khi Jeong Taeui xoa vai cau mày, Tou đành nhún vai như thể đã bỏ cuộc một lần nữa. 

“Được rồi, đi theo tôi. Tôi đưa cậu về phòng.” 

 

Tou đi qua cái thang máy đang mở ra trước mắt rồi tiến về phía cầu thang thoát hiểm. Có vẻ như đi lối đó sẽ nhanh hơn.

 

*****

Tầng hầm thứ 6 chỉ cách tầng trên một tầng, nhưng kết cấu lại hoàn toàn khác biệt. Những cánh cửa giống hệt nhau ở hai bên hành lang đối diện nhau theo hình zic zắc. Sàn nhà có trải tấm thảm kaki mềm mại hơn nhiều so với tầng 5. Trên tường là những chiếc đèn được gia công bằng thủy tinh cùng với những khung ảnh trang nhã. Hoa tươi được cắm trên chiếc bàn điều khiển ở cuối hành lang. Bên cạnh là một chiếc bàn kính nhỏ và hai chiếc đơn ghế dài bọc da. 

“....Trông như khách sạn 5 sao luôn nhỉ. Tôi rất mong đợi không biết phòng sẽ như thế nào.” 

Tou đi trước liền bật cười khi nghe tiếng Jeong Taeui vang lên bên tai. 

“Bên trong các phòng đều giống nhau cả, ngoại trừ việc không có phòng tắm riêng.” 

“Trang trí sang trọng như thế này mà không lắp nổi cái phòng tắm cho từng phòng sao? Sao lại không có vậy?” 

“Xem nào, họ nói rằng hệ thống ống nước thải không thể lắp từ phòng này sang phòng khác được.” 

“Vậy nên tất cả đều phải sử dụng phòng tắm chung sao?” 

“Đúng vậy. Nhưng mà cũng không quá đông đúc vì phòng tắm chung được thiết kế ở cả phía Đông và phía Tây nên lúc nào cũng yên tĩnh hết.” 

“Bất cứ chỗ nào tôi đi….”

Như thể biết Jeong Taeui đang nghĩ gì, Tou liền tiếp lời, ‘Hmm, bất cứ chỗ nào tôi đi. Tất cả những người đàn ông đều sống như vậy cả.” Anh ta vừa đi về phía trước vừa ngân nga. 

Bọn họ đi ngang qua phòng tắm chung. Dù đây là thời điểm rảnh rỗi sau khi kết thúc một ngày bình thường thì căn phòng cũng trống không. Bên trong được chia thành các phòng tắm đơn với vách cửa ngăn cách, có cả một chiếc bồn tắm lớn trong đó. 

“Có lẽ mình phải dùng nó mới được.” 

Jeong Taeui nghĩ khi nhìn vào nước nóng nghi ngút trong bồn tắm, sau đó liền hỏi Tou. 

“Vậy kể cả cấp trên cũng đều sử dụng nơi này sao? Kể cả những người như thống đốc, thứ trưởng và sĩ quan?” 

“Không đời nào. Họ ở khác tầng với chúng ta. Trên tầng hầm đầu tiên gần mặt đất nhất ấy. Mỗi phòng đều có phòng tắm riêng.” 

“Ha..” 

Jeong Taeui đột nhiên nghĩ đến người chú lịch lãm của mình với địa vị cao quý. Chú ấy, chính là chú ấy là nguồn gốc của tất cả những điều này. Jeong Taeui reo rắc oán hận với chú và thề là sẽ phải thực sự tìm đến đó bóp cổ chú một lần mới hả dạ. 

“Vậy phòng của sĩ quan Jeong Changin ở tầng 1 là phòng số mấy?” 

“Sao nào, chưa gì đã nhớ ông bố nhỏ rồi à? Hehe, ra khỏi thang máy mà cậu đã đi trước đo, rẽ phải, chính là phòng thứ hai.”

Tou nói đùa và quay lại phòng tắm. Nhà vệ sinh ở ngay bên cạnh. Tou lướt qua đó rồi lại đi ra hành lang. Jeong Taeui nghĩ đến chú mà chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Tou đang đi phía trước thì chợt dừng bước. 

“Đây nè, phòng của cậu đây.”

Đó là một căn phòng nằm khá sâu bên trong hành lang. Tou vừa nói vừa đưa tay lên nắm cửa. 

“Phòng này từng có một thành viên người Nhật và hai thành viên người Nga khác trong đội chúng tôi sử dụng. Một trong số đó đã chết còn hai người khác thì đang được điều dưỡng….. có lẽ cũng khó mà quay lại đây ngay cả khi đã xuất viện.” 

Tou trầm giọng lẩm bẩm rồi mở cửa phòng. Cánh cửa mở ra dễ dàng như thể bên trong không hề khóa.

Căn phòng khá rộng rãi, chính xác là đủ rộng cho ba người ở. Có ba chiếc giường đơn và đầy đủ những thứ cần thiết như tủ quần áo, bàn làm việc và giá sách. 

“Cái tủ lạnh kia thì cứ tự lấy đồ xếp đầy nó rồi dùng là được. Nó cũng không để được nhiều nhưng nếu chỉ vài lon bia với hai ba loại đồ nhắm thì vẫn đủ. Nếu chỉ muốn rửa tay đơn giản thì – cậu có nhìn thấy cái bồn rửa tay ở góc kia không? Chỉ cần rửa ở đó là được rồi. Thỉnh thoảng cũng có người đi vệ sinh ở đấy nên tốt hơn hết là đừng lấy nước ở đó sài nhé.” 

“....Không biết đó là ai nhưng hy vọng người chung phòng tôi sẽ không như vậy.” 

Thật tốt khi có phòng tắm riêng ngoài kia. Ở đó cũng yên tĩnh nên chắc sẽ thoải mái. Dù Jeong Taeui không được ngăn nắp chăm chỉ cho lắm nhưng cũng không phải quá lười biếng đến mức xả ngay ở bồn rửa tay như thế. 

Tou nghe vậy liền nhún vai. 

“Cậu sẽ phải ở đây một mình cho đến khi có người mới đến. Hoặc những người đang trong quá trình trị liệu kia có thể hồi phục hoàn toàn và quay về đây. Có lẽ vế trước còn có hy vọng hơn.” 

“Những người đang điều trị kia chắc là bị thương nặng lắm nhỉ.” 

“ừm…. Dù sao cũng may là nếu sống như một người bình thường thì sẽ không có gì bất tiện. Nhưng nếu muốn quay trở lại đây thì chắc rất khó khăn. Nhưng mà tiền bồi thường và trợ cấp thôi việc cũng đủ để sống vài chục năm nếu biết chi tiêu vừa phải rồi. Vì huấn luyện nội bộ mà bọn họ mới trở thành như vậy.” 

“Quả nhiên.” 

Jeong Taeui gật gù. 

Sau khi đã trải qua quá trình huấn luyện và an toàn rời khỏi đây thì sẽ được tuyển dụng trực tiếp vào các doanh nghiệp lớn hoặc các cơ quan nhà nước với mức thu nhập hằng năm rất lớn. Và ngay cả khi bị thương trong quá trình huấn luyện thì cũng sẽ không gặp khó khăn gì về mặt tài chính cả. Một tổ chức được trang bị cơ sở vật chất như thế này thì cũng không phải dạng vừa. 

Jeong Taeui có thể hiểu vì sao mọi người trên thế giới này đều tranh đua sứt đầu mẻ trán để vào được đây. 

Tou vừa nói bước về phía cửa. Jeong Taeui tự hỏi không biết là anh ta đã giới thiệu xong tất cả hay là anh ta không cưỡng lại ham muốn hút thuốc được nữa. 

“Hãy đến văn phòng ở tầng một rồi lấy chìa khóa từ Kyoho nhé. Nhân viên phụ trách phúc lợi và sinh hoạt nội bộ là Xin Lu. Vậy nên hãy đến đó rồi nhận chìa khóa và bảng quy tắc nội bộ. Nếu muốn hỏi gì thì cứ đến hỏi tôi. Phòng tôi là phòng 15 ấy…. Có muốn đi cùng luôn không? Dù sao tôi cũng sẽ lên đó hút thuốc.”

“Không, anh cứ đi trước đi, tôi sẽ lên đó sau. Nhưng liệu giờ này Kyoho còn ở văn phòng không?”

“Chắc là có đấy, đến đó rồi bảo Xin Lu rằng cậu là người mới thì cậu ta sẽ gọi cho.” 

‘Được rồi. Cảm ơn anh.” 

“Nào có chi.” 

Tou vẫy tay và rời đi, để lại Jeong Taeui một mình trong căn phòng trống. Anh thở dài thườn thượt rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Hầu như trong phòng không có bất kỳ vật dụng cá nhân nào cả. Người chết thì đương nhiên là không còn đồ đạc, nhưng có vẻ những người đang điều trị kia cũng đã thu dọn đồ đạc đi hết rồi. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp