PASSION

[Novel] [Passion] Vol 1 - 9: Cậu bé đào


1 tháng

trướctiếp

Jeong Taeui kiểm tra ngăn kéo, tủ quần áo và cả bàn làm việc. Tuy nhiên, nó không được dọn sạch hoàn toàn nên vẫn còn sót lại vài bộ quần áo, sách và các vật dụng nhỏ. Có vẻ như tủ đồ trống rỗng không một hạt bụi kia là chiếc tủ được người quá cố sử dụng trước đây.  

Dù thế nào thì người đó cũng sẽ không trở về nữa. Nhưng cũng không thể tùy tiện động tay vào những nơi đã có chủ. Jeong Taeui cẩn thận nhìn quanh phòng. Anh đã bỏ lại túi hành lý ở chỗ nhóm người kia nên không có thứ gì để sắp xếp cả, cũng chẳng có đồ gì quan trọng cần cất giữ cẩn thận. Dù sao cũng tại ông chú cứ khăng khăng với anh là chú ta vội lắm và không có thời gian, còn anh thì chẳng mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ những thứ anh cần ngay trong nửa năm tới. Nghe nói mọi thứ từ quần áo, đồng phục, thậm chí cả đồ lót cho đến bàn chải ở đây đều được phát cho từng người nên anh chẳng mang theo gì hết. 

Thứ quan trọng nhất trong chiếc túi đó là…. Chìa khóa đúng không nhỉ. Chiếc chìa khóa được ném vào túi xách… là chiếc chìa khóa mà nửa năm sau anh mới cần tới. 

Trước khi ra ngoài, anh đã dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà lại một lần và để lại một lời nhắn đơn giản cho người anh trai không biết khi nào sẽ quay lại của mình.  

Không biết bây giờ anh ấy đang làm gì. Mà cho dù có làm gì hay ở đâu thì anh cũng không cần lo lắng cho anh ấy. Bởi ngay cả khi máy bay của anh ấy có bị rơi thì cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả.  

Dù anh ấy ở bất cứ phương trời nào, thì chỉ cần anh ấy muốn, anh sẽ gặp lại được anh ấy thôi. Bởi vì bất cứ điều gì anh ấy muốn đều có thể dễ dàng thực hiện. 

Jeong Taeui tiến đến chiếc giường được sắp xếp gọn gàng rồi nằm xuống. 

Cơ thể mệt mỏi nhưng cơn buồn ngủ không kéo dài như anh nghĩ. Tinh thần lại tỉnh táo lạ thường.  

Trong thời gian tới, anh sẽ ở đây một mình. Yên tĩnh và thoải mái nhưng cũng có những bất tiện đối với một người vừa đến đây lần đầu. Nếu muốn hỏi điều gì nhỏ nhặt thì lại phải đi gõ cửa phòng người khác. 

Nghĩ đến đó, Jeong Taeui lại đột ngột mở mắt nhìn lên trần nhà rồi chậm rãi đứng dậy.  

Dù sao thì anh cũng sẽ không khóa cửa nên cũng không cần chìa khóa phòng cho lắm. Nhưng chắc ở đây vẫn phải có quy tắc sinh hoạt. Anh không biết phải ăn cơm ở đâu và phải làm gì vào sáng mai.  

Tou đã nói có ai đó tên Xin Lu nhỉ. Còn Kyoho, có phải những người đó thuộc về bên hậu cần không?

Jeong Taeui gãi đầu và đứng dậy khỏi giường. Nửa năm thôi mà anh có cảm giác như mình sắp phải trải qua cả một nghìn năm vậy. 

Đúng là nếu không bóp cổ chú anh một lần thì sự khó chịu trong lòng sẽ không thể được giải tỏa. Vậy nên trên đường đi lên anh phải ghé qua phòng chú ở tầng hầm đầu tiên để nắn bóp khuôn mặt ấy một chút mới hả dạ.

*************

Jeong Taeui tặc lưỡi.  

Anh không nghĩ là mình có thể lạc trong tòa nhà này, dù rằng đây cũng là lần đầu tiên anh đến đây. Và thậm chí còn là lạc trong một nơi chỉ rộng bằng sân chơi của một trường tiểu học nữa chứ. 

 Tất cả mọi vấn đề khởi đầu từ cái thang máy kia.  

Anh biết rõ vị trí thang máy mà Tou đã đưa anh đến. Đó là chiếc thang máy có vẻ ngoài cũ nát nằm ngay góc cầu thang bộ. Dù đôi lần đi qua chỗ này chỗ kia nhưng anh cũng không thể quên được con đường mình đã đi qua một lần đó. 

Vậy nên, nếu đi bằng chiếc thang máy đó thì sẽ tốt hơn, nhưng cái thang máy đó lại nằm xa phòng của Jeong Taeui. Anh không nghĩ mình sẽ ra khỏi phòng rồi lại đi thêm một đoạn xa nữa chỉ để đi cái thang máy ấy. 

 Bởi vì cấu trúc của mỗi tầng trong tòa nhà thì tương đối giống nhau. Ngay cả khi có sự khác biệt trong cách bố trí thì những loại tòa nhà như thế này đặc biệt giống nhau về mặt thiết kế kiến trúc. 

 Vậy nên, Jeong Taeui đã nghĩ mình chỉ cần đi cái thang máy gần hơn rồi đi về hướng ngược lại ban đầu là được. 

 “Chết tiệt. Tòa nhà này thiết kế kiểu gì vậy. Không phải là nhìn khác hẳn với tầng dưới sao.” 

 Jeong Taeui vừa lẩm bẩm vừa chửi thề rồi vò đầu bứt tóc. 

 Đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy một tòa nhà có cấu trúc các tầng lại khác biệt hoàn toàn nhau như thế này. Hành lang khác nhau thì cũng thôi đi, ngay cả vị trí nhà vệ sinh cũng khác nhau thì hết nói nổi. Thiết kế như vậy không phải vô lý và không hữu dụng chút nào sao? Vậy còn hệ thống thoát nước thì sao chứ? 

 Trong vòng mười mấy phút kể từ khi loanh quanh trên tầng này, anh đã tìm thấy thêm một vài thang máy nữa nhưng đó không phải là cái thang máy anh đang tìm kiếm. Đó phải là cái thang máy ở góc cầu thang mới đúng. 

 Cho dù tòa nhà này có thiết kế kỳ lạ như thế nào thì vị trí thang máy ở mỗi tầng cũng không thể khác nhau được. Nếu có một tòa nhà có kiến trúc bốn chiều như vậy, anh có nên báo cáo cho hiệp hội kiến trúc không nhỉ. 

 “Chết tiệt. Tại sao không có một bóng người nào ở đây luôn vậy?” 

 Mà nghĩ lại thì hầu hết những người ở đây đều tập trung ở tầng 5 hoặc tầng 6, và bình thường nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì họ cũng sẽ không lên tầng hầm thứ nhất làm gì cả. Nhưng ngay cả khi như vậy thì Jeong Taeui cũng không kìm được vài tiếng chửi thề khi đặt chân lên đến tầng này. 

 Khi còn ở trong quân đội, anh vốn rất tự tin về khả năng đọc bản đồ của mình. Không, thậm chí không cần tới bản đồ, anh có cảm giác về phương hướng khá tốt, không bao giờ bị lạc đường ngay cả khi anh phải cõng balo trên lưng và băng qua con đường tắt gần hơn so với đường chính trong rừng với tinh thần không mấy tỉnh táo khi đêm hôm trước không được ngủ ngon. 

 Còn ở tòa nhà này thì đến cái bản đồ cũng không thể có mà chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cảm giác. 

Chú ơi, chú và mọi người vất vả thật đấy. Làm thế nào mà chú sống được ở một tòa nhà như thế này chứ.

 Jeong Taeui nghiến răng và dừng lại, thử ước lượng vị trí. Anh không biết toàn bộ cấu trúc của tòa nhà này và cũng không biết bức tường bên trong có gì, nhưng anh từ từ nghĩ lại quãng đường mà mình đã đi qua kể từ khi bước vào tòa nhà này…. Quả nhiên là vẫn mù tịt. Vậy thì chỉ có thể đi bừa cho đến khi tìm được thôi. 

 Jeong Taeui thở dài. Dù biết cách đó không không phải là cách hay nhưng anh vẫn tiến về phía trước trong vô định. 

Hành lang mà anh đang đi qua có vẻ giống với tầng dưới, cũng là các cánh cửa giống hệt đối xứng theo đường zíc zắc với nhau. 

 Có lẽ những căn phòng này cũng giống như tầng dưới đó, là phòng ở của ai đó phải ở lại đây. Chắc là của những vị cấp trên trong tòa nhà này…. … có khi anh đã tìm đến đúng nơi mà còn không nhận ra. 

 Suy nghĩ về điều đó một lúc. Jeong Taeui thở dài khi nhìn thấy một cánh cửa trượt bằng kính ở cuối tầm mắt của mình. 

 Không phải. 

Lúc nãy Tou dẫn anh đi ngang qua phòng tắm thì cũng trông như thế này. Mở cửa trượt thủy tinh và đi vào bên trong sẽ có thêm một cánh cửa kính mờ nữa, đi vào trong thêm nữa và rẽ sang là phòng thay đồ, bên trong nữa là phòng tắm. 

“Nhưng tại sao những nhân sự cấp cao lại sử dụng cả phòng tắm chung nhỉ. Hay đó không phải phòng tắm.” 

Jeong Taeui dừng lại một bước trước cánh cửa ấy. 

Dù không tốt nhưng anh vẫn có chút tò mò. Thời gian cũng không gấp, tìm phòng chú không phải là vấn đề lớn. Cứ xuống bằng bất cứ cái thang máy nào ở tầng này xuống tầng hầm thứ 6 hoặc lên lại mặt đất rồi lại tìm đến cái thang máy giống như cái thang máy lúc đầu anh vào vào được. 

“Đã lạc đường rồi còn phải đi lòng vòng khắp nơi như thế này thì có nên tắm rửa luôn không nhỉ?” 

Jeong Taeui vừa mở cửa phòng tắm vừa tuyệt vọng lẩm bẩm. Quả nhiên nó cũng là một phòng tắm. Khi anh mở cánh cửa mờ đục bên trong, một bức tường xuất hiện như một vách ngăn giống như cái ở tầng dưới, bên trong nó là một phòng thay đồ. 

Có một người đang ở trong đó. 

Ngay khi Jeong Taeui mở cửa bước vào, cậu ta có vẻ đã rất ngạc nhiên. 

“ừm….à….. cái đó.” 

Người phía trước tròn mắt nhìn anh, trông cậu ta giống như một cậu bé hơn là một người đàn ông trưởng thành. Mà trong tòa nhà này không thể có trẻ vị thành niên được. Cậu ta chỉ mặc độc một chiếc quần dài giống như vừa mới tắm xong, trên tay vẫn còn cầm một chiếc áo sơ mi. Không, tóc cậu ta không ướt nên không biết chừng cậu ta đang định đi tắm thì đúng hơn. 

Jeong Taeui bất động trong giây lát. 

Ơ, hình như anh đã phạm phải sai lầm gì đó. Nhưng cũng không có gì đáng gọi là sai lầm hết, chỉ là tình cơ gặp nhau thôi mà. Nhưng dù sao thì hình như anh cũng phạm sai lầm rồi, mà lý do anh cần phải xin lỗi là gì nhỉ? 

Suy nghĩ đó thoáng hiện lên trong tâm trí đang trống rỗng của anh. Nhưng Jeong Taeui vẫn không tìm được lý do nào cả, bởi vì làn da mịn màng hồng hào như đào mọng đã thu hút hết sự chú ý của anh. Nó mềm mại, đến mức mà nếu chạm vào thì lông tơ cũng sẽ mịn màng y như vậy. Trên người cậu ta có mùi xà phòng thoang thoảng, hay là mùi sữa đây?

Trong khoảnh khắc ấy, Jeong Taeui đột nhiên trở nên bối rối. Dường như anh đã biết lý do tại sao mình lại cảm thấy như bản thân đã phạm sai lầm. Nhưng mà lý do đó cũng không hợp lý lắm, anh thậm chí còn chưa nhìn thấy thứ bên dưới của cậu nhóc đó. Vậy thì tại sao?

Khi ấy, khuôn mặt chú lại hiện lên với nụ cười tinh quái khi nói rằng xâm phạm trẻ vị thành niên là một tội ác ở quốc gia này. Không, nhưng chi nhánh này không có trẻ vị thành niên nên không thể nói đó là tội ác được. Thậm chí còn kỳ quặc nếu quy đó là một tội ác chỉ vì một người đàn ông vô tình nhìn thấy một người đàn ông khác đang khỏa thân. 

Có lẽ vẻ bối rối của Jeong Taeui đã hiện hết lên mặt anh. Dáng vẻ lúng túng không biết làm gì của anh phản chiếu hết trong đôi mắt của thanh niên đó. Vẻ ngạc nhiên của cậu ta nhanh chóng biến mất và thay vào đó là một khuôn mặt bình tĩnh như thường. 

“Đây là lần đầu tôi thấy anh… Anh là ai?” 

Chàng thanh niên lặng lẽ hỏi. Jeong Taeui một lần nữa bàng hoàng. Ngay cả giọng nói ấy nghe cũng thật trẻ con. Nói sao nhỉ, cách nói chuyện nhỏ nhẹ và giữ khoảng cách trong lời nói ấy có vẻ mới mẻ. Chính là nó. Nếu ai đó có nghĩ cậu ta là trẻ vị thành niên thì cũng không có gì hiếm lạ. 

Jeong Taeui lấy tay che miệng để giấu đi vẻ bối rối của mình, nhưng anh không nhận ra rằng cử chỉ ấy trông càng đáng xấu hổ hơn.  

Hỏi cậu ta bao nhiêu tuổi liệu có thô lỗ quá không nhỉ? 

“Xin lỗi nhưng mà… Cậu bao nhiêu tuổi vậy?” 

 Dù nghĩ vậy nhưng miệng Jeong Taeui vẫn không kìm được mà hỏi người con trai ấy. Như thể đoán được lý do từ khuôn mặt và cử chỉ hoang mang của Jeong Taeui, chàng trai trẻ đáp lại với giọng có chút khó chịu và phiền phức. 

“Hai mươi hai. Nhưng anh là ai?” 

 Hai mươi hai. Vẫn còn nhỏ, nhưng dù có chạm vào thì cũng không bị kết tội gì… Không, sao mày có thể nghĩ như vậy hả! 

“ừm…. cậu làm việc ở đây à?” 

 Jeong Taeui cảm thấy xót xa khi một chàng trai trẻ nhìn có vẻ lương thiện này lại phải làm việc giữa những kẻ hung dữ và thô bạo kia. Trong hoàn cảnh bị rắn độc bao vây tứ phía ấy.  

Đến lúc ấy thì sự khó chịu càng hiện rõ trên khuôn mặt của chàng trai đó. Khuôn mặt ấy như đang tự hỏi rốt cuộc đây là tên quái nào mà lại tự nhiên xông vào phòng tắm của người khác mà hỏi còn không trả lời rồi lại còn nói linh tinh và đối xử với mình như một đứa trẻ như vậy.  

“Anh đến từ đội nào và là cấp dưới của vị thứ trưởng nào? Hay anh đến đây để nghe ngóng tin tức gì từ tôi? Anh đến với tư cách là cai ngục hay sĩ quan?”  

Cậu ta lạnh lùng nói với khuôn mặt băng giá. 

Mãi đến lúc đó, Jeong Taeui mới giật mình như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng và gãi gãi cổ. Có vẻ như tâm trạng của cậu ta trở nên khó chịu như vậy là vì anh.  

“Tôi bị lạc đường….Tôi chỉ định đến gặp sĩ quan Jeong.” 

“Là sĩ quan Jeong Changin sao? Ra khỏi phòng này, đi hết con đường rồi rẽ phải, đi đến hết đườngđến ngõ cụt thì từ đó rẽ sang bên phải một lần nữa, nhìn sang bên phải sẽ thấy thang máy. Rẽ sang góc phải rồi đến phòng thứ hai cạnh đó.”

“Ừm… được rồi.” 

Dù đó là một câu trả lời không mấy thành ý nhưng cũng giúp ích rất nhiều. Nếu có thể tính toán phương hướng thì tìm được cũng dễ. 

“Vậy thì…. cám ơn nhé.” 

Jeong Taeui chào một cách ngượng ngùng. Chàng thanh niên đó vẫn bày ra vẻ mặt không thoải mái nhưng vẫn nhún vai thay cho câu trả lời. Bờ vai trần như đang tỏa sáng.  

Bây giờ chỉ cần rời khỏi chỗ này là được nhưng chân Jeong Taeui lại không chịu di chuyển. Chàng thanh niên xinh đẹp như thế này, có thể nhìn thêm một chút nữa thì thật tốt. Cậu ta liền hướng ánh mắt về phía anh như rồi vừa nói vừa di chuyển.  

“Còn không đi?” 

Có vẻ như cậu ta định cởi đồ. Chàng thanh niên ném cái áo sơ mì vào giỏ đồ rồi bắt đầu tháo khóa thắt lưng như muốn cởi quần xuống. Nhìn thấy Jeong Taeui vẫn đứng đó, cậu ta liền cau mày ngờ vực. 

Jeong Taeui đỏ mặt. Anh xấu hổ mà không có lý do. 

“Không… … đi chứ. Vậy hẹn gặp lại nhé.” 

Jeong Taeui vừa vẫy tay vừa ra khỏi phòng tắm mà không quay đầu lại nhìn. Anh bước chầm chậm về bên phải như người thanh niên đã nói. Phải đi bộ đến tận cuối đường thì đầu óc anh mới tỉnh táo lại một chút. Jeong Taeui đưa tay lên ôm má, đến cả tai cũng nóng ran. 

Jeong Taeui xấu hổ đứng chôn chân tại chỗ. Sau đó lắc đầu quay sang phải rồi bước đi. 

Anh không phải là người dễ bị kích động. Anh thường nghe mọi người nói rằng mình có chút thờ ơ và giống như một hòn đá làm bằng gỗ. Nhưng thực tế là ngay cả khi anh xấu hổ thì anh cũng sẽ không thể hiện điều đó trên mặt mình. Nhưng bây giờ dù không nhìn vào gương anh cũng biết là mặt mình đang hiện rõ vẻ xấu hổ như thế nào. 

“Chết tiệt…. Sao chú không nói với cháu là có một cậu nhóc như vậy chứ.” 

Jeong Taeui thử đổ lỗi người chú tội nghiệp không biết gì của mình một lần. Tất nhiên là không có câu trả lời nào đáp lại. 

Trước đây anh cũng đã từng một lần như thế này. Cái kiểu đầu óc bỗng chốc trống rỗng và chỉ có thể bối rối ngập ngừng ấy. Ký ức khi xưa ấy đã rơi vào quên lãng tự lúc nào. 

Đó là thời anh vẫn còn là một đứa học sinh non choẹt. Jeong Taeui - một thiếu niên luôn mong muốn được sớm trưởng thành, hay nói một cách tồi tệ, đã thử tất cả những gì mình có thể làm (để chứng tỏ rằng mình đã trưởng thành) ngay từ khi còn là học sinh cấp 3. Anh đã từng ngủ với cả đàn ông cũng như phụ nữ. Và sớm nhận thức được rằng mình bị thu hút bởi những người đàn ông khác hơn là phụ nữ. Và những cơ thể mềm mại khi ôm ấp của những người con trai khác phù hợp với gu của anh hơn. 

Khi đến nhà một người bạn chơi vào kỳ nghỉ hè và gặp người em họ của người bạn đó. Dường như người đó đã trở thành mối tình đầu của anh. 

Không quá gầy, làn da thì mịn màng trắng nõn, đôi mắt to cùng biểu cảm dễ thương của cậu ấy giống y như kẹo bông gòn vậy. 

Lúc đó, anh cũng giống y như bây giờ. 

Mặt nóng bừng, tim đập nhanh, đầu óc trống rỗng, hô hấp run rẩy. 

Anh đã lấy cớ để đến nhà bạn mình mấy ngày liền sau đó và dần làm quen được với người em họ ấy. Mối quan hệ của cả hai tuy đã thân thiết hơn nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ấy vẫn khiến anh cảm thấy hồi hộp. Thậm chí anh ánh mắt anh không thể kìm được liếc nhìn làn da mịn màng đó.

Chẳng bao lâu sau, em họ của người bạn đó liền về quê sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè và cũng kết thúc luôn mối tình đầu rỗng tuếch của Jeong Taeui.

Ngay cả sau đó, gu của Jeong Taeui vẫn là những chàng trai dễ thương, đáng yêu, tươi tắn và khiến trái tim anh tan chảy.

Nhưng mà những người con trai trạc tuổi hoặc thậm chí là lớn tuổi hơn anh có ngoại hình như vậy cũng thật hiếm có khó tìm. Vậy nên hầu như anh chưa bao giờ thực sự nhìn thấy ai như thế nữa cả. Thỉnh thoảng nếu có ấn tượng với ai đó có ngoại hình tương tự như vậy trong câu lạc bộ thì anh cũng chỉ vui vẻ thỏa mãn với họ.

Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người đúng gu của mình xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như thế này.  

“Làm sao đây….”  

Jeong Taeui lẩm bẩm. 

Phải làm sao bây giờ. Sao lại có một người đúng gu anh như vậy ở đây chứ?

Thực ra nghĩ lại thì chưa chắc cả hai đã lên giường với nhau được. Anh hoàn toàn không có ý định cưỡng hiếp hay quấy rối tình dục người khác, vậy nên nếu đó là trai thẳng thì anh sẽ kết thúc ở đây luôn. Xác xuất đó thì rất cao. Ngay cả khi cậu ta may mắn có khuynh hướng tính dục giống anh thì thời gian anh ở đây cũng chỉ có nửa năm mà thôi. 

Anh nên làm gì bây giờ. Jeong Taeui lẩm bẩm mà không biết làm thế nào. 

Trong khi đó, hành lang dài đã kết thúc. Jeong Taeui nhìn bức tường trước mặt mà không khỏi thở dài rồi lại rẽ phải.

Quả nhiên như chàng trai trẻ đó nói, thang máy ở ngay cạnh cầu thang bộ. Đó là cái thang máy mà Tou đã dẫn anh xuống lúc đầu. 

“Rẽ phải ở lỗi rẽ thứ hai, thứ hai…. đúng rồi.” 

Jeong Taeui di chuyển theo những gì người thanh niên đó đã nói. Anh nhanh chóng tìm được căn phòng của chú mình. 

************


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp