PASSION

[Novel] [Passion]Vol 1 - 7


1 tháng

trướctiếp

Jeong Taeui đã bị đập bảy tám cái. Hai trong số đó đau đến mức mất trí trong giây lát. Tuy nhiên, cũng may là có vài nắm nấm cũng có thể coi là nắm đấm bằng bông, số còn lại thì đại khái là phù hợp với bầu không khí lúc đó. 

Sau khi bị đánh tơi tả cho đến khi tỉnh táo lại, Jeong Taeui đã vừa tự uống rượu vừa hoài nghi.

“Không có đồ nhắm sao?” 

“Hình như hồi trước Yuan Ho đã ra ngoài mua thịt bò khô, để tôi đi lấy luôn.”  

“Ừ, cái ly ở đó cạn rồi kìa. Phải chủ động mà rót đầy đi chứ, ngồi ngay kế bên mà làm gì vậy hả.” 

“......” 

Jeong Taeui phát hiện thêm một điểm khác biệt so với quân đội…. Anh vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ nhìn gói đậu phộng mà một người đàn ông lạ mặt vừa đưa cho anh. 

Sau khi đấm anh túi bụi thì bọn họ đã coi như không có chuyện gì xảy ra mà nói, ‘Vậy chúng ta ra ngoài uống vài ly chào mừng thành viên mới nhé?’. Những người đã kéo Jeong Taeui với nụ cười sảng khoái cũng chính là những người không thương tiếc giáng cho anh mấy đòn nặng nề ấy. Jeong Taeui chỉ có thể ngồi im lặng uống rượu và ăn đồ nhắm mà họ đưa cho mình. 

Là những người đàn ông này kỳ lạ, nhóm người này kỳ lạ, chi nhánh này kỳ lạ, toàn bộ UNHDRO đều kỳ lạ hay chỉ có bản thân anh kỳ lạ vậy?  

“Uống rượu như thế này cũng được sao? Nếu có lệnh triệu tập khẩn cấp khi đang say rượu thì biết làm thế nào?”  

Jeong Taeui nghi hoặc nói, một người đàn ông tên Qing Jiao liền nhún vai cười đáp lại.  

“Triệu tập khẩn cấp là gì cơ?”

Sau đó, Tou, người ngồi cạnh anh ta có vẻ thân thiện giải đáp.  

“Taeil xuất thân từ quân ngũ mà. Có thói quen đó cũng là điều đương nhiên.” 

“À….” 

Lúc này Qing mới gật gù như đã hiểu. Carlo đang ăn đồ nhắm ở phía bên kia cũng giải thích. 

“Đây không phải là quân đội nên cũng không có lý do gì để bị triệu tập khẩn cấp thường xuyên như vậy cả. Nếu không phải là kẻ gây thù chuốc oán rồi đâm chém đồng đội thì cậu cũng không cần phải căng thẳng làm gì. Dù sao thì cũng chưa từng có kẻ như vậy ở đây. Sau khi kết thúc huấn luyện thì tất nhiên là uống rượu tự do. Tuy nhiên, nếu say bét nhè rồi không thể tham gia buổi huấn luyện sáng sớm hôm sau thì cậu sẽ bị người hướng dẫn dần cho ra bã.” 

“Tôi nghe nói thỉnh thoảng cũng có trường hợp những thành viên ở đây nhận công việc cá nhân ở bên ngoài. Làm sao đảm bảo được là sẽ không có ai ngoài kia ôm hận rồi lẻn vào đây đâm chém?” 

Jeong Taeui vừa nhấp một ngụm rượu vừa hỏi lại. Anh không biết nơi này chính xác hoạt động như thế này. Nhưng rất lâu trước đây anh từng nghe được giữa cuộc trò chuyện của chú và anh Jaeui những điều tương tự. Vậy nên Jeong Taeui đã nghĩ rằng UNHDRO là một tổ chức chuyên nhận những phi vụ từ bên ngoài. 

“Cậu đã nghe tin đồn đó ở đâu vậy?” 

“Thì vì là tin đồn nên gió phương này phương kia vô tình đến tai thôi mà.” 

“À, quả là em của Jeong Jaeui nhỉ. Nhưng cái đó cậu chỉ mới nghe được một nửa thôi. Cũng có những khi chúng tôi phải nhận nhiệm vụ ở bên ngoài, nhưng chúng tôi sẽ không nhận những yêu cầu cá nhân dù có bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Bởi vì dù sao chúng tôi vẫn đang làm việc trong tổ chức này. Đảm nhận công việc cá nhân cũng không phải không thể nhưng còn phải xem việc đó có đáng để phải đi gây thù chuốc oán ở ngoài kia không đã. Mà hơn cả những kẻ đó thì cậu càng phải cẩn thận….” 

Carlo đang nói thì đột nhiên lại trầm giọng xuống rồi ngừng lại trong giây lát, phảng phất chút kích động cùng tức giận. 

“Những tên khốn ở chi nhánh châu Âu đó! Sớm muộn gì thì mấy tên đó cũng sẽ trơ trẽn vênh mặt chui vào đây!” 

Lại một lần nữa, anh không biết chỉ trong ngày hôm nay thôi anh đã phải nghe bao nhiêu lời chửi thề về chi nhánh Châu Âu nữa. Jeong Taeui mặc dù giờ đã lên cùng một thuyền với những người này, nhưng nhìn thấy những người đàn ông to xác này bừng bừng ngọn lửa quyết chiến quyết thắng, anh bỗng cảm thấy thật buồn cười. Jeong Taeui vừa cười vừa nói. 

“Có vẻ như mối quan hệ hai bên thực sự rất tệ nhỉ…Không phải các thành viên sẽ được thường xuyên luân chuyển giữa các chi nhánh sao…  Dù sao thì cũng là đồng nghiệp, tôi không hiểu sao quan hệ lại tệ đến thế.” 

Jeong Taeui vừa nói xong, căn phòng đã rơi vào tĩnh lặng. Jeong Taeui đang uống rượu cũng không nuốt trôi được và chỉ dương mắt nhìn bọn họ. 

“À, đúng là cậu không biết nhỉ, vậy để tôi nói với cậu. Tất nhiên là các thành viên luôn được luân chuyển giữa các chi nhánh nhưng mà…” 

“huh?’’

“Nếu ở chi nhánh khác hoặc từ trụ sở chuyển đi thì tôi không biết chứ hai chi nhánh khác nhau không có chuyện trao đổi trực tiếp nhân sự cho nhau đâu.” 

Jeong Taeui chia rượu trong miệng thành hai phần rồi lặng lẽ nuốt xuống, cố gắng hết sức để không lộ ra biểu cảm vô lý hết sức. 

Hóa ra đó là lý do tại sao không có thành viên nào ở đây từng ở chi nhánh châu Âu. Được rồi. Anh biết là mối quan hệ giữa hai chi nhánh như chó với mèo rồi nhưng dù thế nào đi nữa thì không lẽ mối quan hệ còn tệ đến mức mà ngay cả việc trao đổi thành viên cũng không thể thực hiện trực tiếp được hay sao. Nói cách khác thì nó còn vượt xa cả mối hận thù cá nhân giữa các thành viên và tệ đến mức các chi nhánh khác và trụ sở cũng phải thừa nhận. 

“Không lẽ đã có lịch sử đẫm máu nào xảy ra à…..?” 

Jeong Taeui lẩm bẩm, Jing nắm chặt ly rượu. 

“Vốn dĩ thì quan hệ giữa các chi nhánh hoặc với trụ sở chính ở Mỹ cũng không tốt lắm. Với trụ sở thì có tốt hơn một chút nhưng cũng không thể nói là hòa bình được. Vì từng đối tượng huấn luyện thực tế là khác nhau. Vậy nên khi huấn luyện chung thì cậu sẽ phải chiến đấu như thể đang đứng trước kẻ thù. Mà nếu đã chiến đấu hết mình như vậy thì sẽ không tránh khỏi có người chết, và nếu nó tích tụ lại thì trong đợt huấn luyện chung tiếp theo sẽ có những kẻ quyết định trả thù cho đồng nghiệp và lại giết người. Thù hận tiếp nối hận thù. Vậy nên thù hận giữa hai chi nhánh đã được củng cố vững chắc như bây giờ.” 

“Không phải là ngộ sát mà là cố ý giết người sao?”  

Không có ai đáp lại. Sự im lặng mang cùng những ánh nhìn cay đắng kia dường như đã thay cho lời khẳng định. 

“Nhưng cũng không phải họ sẽ giết người bừa bãi……. Là vậy đó. Nhưng dù sao thì ngay khi họ bước vào, cậu sẽ thấy địa ngục ngay trước mắt.” 

“.....Nghe nói huấn luyện chung diễn ra một năm một lần phải không?” 

“Đúng vậy. Với chi nhánh châu Âu và các chi nhánh khác. Mỗi năm một lần. Nói cách khác, các thành viên sẽ bốc thăm luân phiên huấn luyện với chi nhánh châu Âu, Úc, Nam Mỹ và châu Phi mỗi lần khoảng ba tháng.”  

Nếu muốn sống bình thường trong nửa năm tới thì anh sẽ phải trải qua ít nhất hai lần vào sinh ra tử…. Jeong Taeui oán trách người chú đã đưa mình đến đây với tâm trạng như bị côn trùng cắn.  

“Chúng ta sẽ bốc thăm luân phiên chia đôi số thành viên. Lần này, một nửa số thành viên của chi nhánh châu Âu sẽ đến đây, và một nửa số thành viên ở đây sẽ đi Úc. Một nửa chi nhánh Úc lại qua Nam Mỹ, quay vòng theo cách đó. Rồi lần sau chúng ta sẽ trộn thứ tự lại và luân phiên đến các chi nhánh khác nhau.” 

“À, ra vậy. Vậy khi nào thì chúng ta mới bốc thăm quyết định ai sẽ ở lại và ai sẽ rời đi?” 

“Thứ 7 xuất phát thì tối thứ 6 sẽ bốc thăm.” 

“....Bốc thăm sát giờ đi như vậy thì làm sao có thể chuẩn bị vé máy bay được?” 

“Tại sao lại phải lo lắng chuyện giành vé trên máy bay chuyên dụng của chúng ta? Mỗi quốc gia có chi nhánh đều phải có thị thực. Cậu chỉ cần mang theo hộ chiếu là được.”

Jeong Taeui suy nghĩ một chút về từ ‘máy bay chuyên dụng’ - đồng thời nhớ lại tòa nhà bỏ hoang như muốn sụp đổ đến nơi kia khi mới đặt chân lên hòn đảo - anh lại càng cảm thấy nơi này có cả máy bay chuyên dụng quả thực nghe không thích hợp chút nào. 

“Tại sao lại phải quyết định gấp như vậy? Chuẩn bị và phân chia trước không phải sẽ tốt hơn à?”  

“Vì nếu biết trước mình đi hay ở thì sẽ có khả năng sao nhãng việc tập luyện.” 

“Haha, nếu không muốn chết thì dù có đi hay không thì cũng phải chăm chỉ huấn luyện chứ nhỉ?” 

“Khi đào tạo với các chi nhánh khác ngoài chi nhánh châu Âu thì cũng sẽ có một số người bị thương, nhưng ít ai phải bỏ mạng lắm.”

“Tại vì mấy thằng khốn châu Âu ấy nên lần trước Sang Wan và Croy đã chết đúng không?” 

“Uerl, Yun và Kiyomi phải nhập viện và còn chưa quay lại nữa.

“Một khi tên khốn giết Sang Wan đến, tôi sẽ cắt cổ hắn.”

Những lời chửi rủa đầy oán hận cùng ác cảm khiến căn phòng ồn ào trong chốc lát.

“.....Chi nhánh bên kia cũng sẽ bốc thăm à?” 

“Ừm, có lẽ vậy. Về cơ bản thì chính sách vận hành giữa các chi nhánh đều giống nhau cả. Nhưng những người có hận thù sâu đậm với nơi này thì họ cũng sẽ không cử họ đến đây… Lũ khốn nạn!” 

Nếu chính sách vận hành về cơ bản đều như nhau thì có nghĩa là chi nhánh châu Á cũng sẽ hạn chế gửi những người có ác cảm với chi nhánh châu Âu đến đó.

“Tên đó, hắn có đến không nhỉ.” 

Đột nhiên, Alta lẩm bẩm. Tất cả mọi người đều lặng thinh trong giây lát. 

Jeong Taeui vừa nhai snack sau khi hết đậu phộng, vừa nhìn xung quanh với vẻ mặt khó hiểu. 

Mỗi người đàn ông đều có biểu cảm khác nhau, nhưng chung quy thì đều là một màu đen u ám. Từ tức giận, lo lắng đến sợ hãi. Đủ cả. 

“Dù sao thì hắn gây thù chuốc oán cũng đâu chỉ với một hai người. Chắc là bên châu Âu cũng sẽ không đẩy người của chúng ta vào chỗ chết đâu.” 

Người đàn ông ngồi bên cạnh Jeong Taeui vừa nghiến răng với đôi mắt đỏ ngầu. Không chỉ có một hai người mang dáng vẻ hận thù đó mà cả sáu người đều có vẻ mặt giống hệt nhau. Carlo lẩm bẩm.

“Nhưng trên lập trường của những người đứng đầu chi nhánh châu Âu thì thà để tên đó đến đây còn hơn mà. Thử nghĩ mà xem, thay vì để tên đó ở lại chi nhánh rồi giết người của mình thì thà để hắn đến chi nhánh khác còn hơn. Cho dù có đến nơi khác rồi giết một người và khiến ba người khác tàn phế thì cũng còn hơn là ở đất của mình mà làm vậy.” 

“Nếu hắn đến đây, tôi sẽ xé toạc hắn ra rồi giết hắn.” 

“....Đó là ai vậy?” 

Trong giây lát, âm thanh lại im bặt. Jeong Taeui tò mò nhìn chằm chằm vào những người đàn ông đang chìm trong im lặng ấy rồi nghĩ thật nhẹ nhõm khi không ăn đậu phộng lúc này. Sẽ thật xấu hổ nếu nghe tiếng nhai đồ ăn vặt trong sự im lặng chết chóc này.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp