PASSION

[Novel] [Passion]Vol 1 - 6: Chào mừng nồng nhiệt


1 tháng

trướctiếp

Tou cười vui vẻ rồi bước ra khỏi thang máy ngay khi thang máy dừng lại. Jeong Taeui liền bước theo, nhưng ngay sau đó anh đã phải kinh ngạc đến chết lặng. 

Tầng hầm thứ 5 trước mặt anh là một hành lang dài trải thảm trắng. Nơi đây tĩnh lặng đến mức không nghe thấy cả một dấu chân, và nó cũng rất khác so với tòa nhà lụp xụp trên mặt đất trước đó. 

Jeong Taeui chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một không gian sạch sẽ và lộng lẫy như thế này dưới tầng hầm của ngôi nhà bỏ hoang cũ nát phía trên kia. 

“Sao? Giật mình à?” 

Tou cười tươi rói như thể đây không phải lần đầu tiên anh ta thấy loại phản ứng như vậy từ người khác. 

“Chắc cậu đã nghĩ về một căn hầm ẩm ướt đầy chuột, gián và mạng nhện giăng khắp nơi phải không?” 

Mặc dù anh không tưởng tượng nó kinh dị đến mức như vậy, nhưng cũng không phải là hoàn toàn sai. 

“Tầng này có BOQ không vậy?”

(BOQ là Bachelor Officer Quarters là bản doanh dành cho các sĩ quan độc thân/phòng riêng cho từng người.)

Jeong Taeui thầm cảm thán và thắc mắc khi theo Tou sải bước dọc theo hành lang dài, anh ta quay đầu lại nhìn anh rồi mỉm cười như thể đã biết trước anh sẽ hỏi điều đó. 

“Cậu từng là sĩ quan quân đội à? Ở đơn vị nào vậy?” 

“.... …” 

“Miễn bình luận à? Ok, mỗi người đều có vài điều không muốn nói ra mà. Ở đây nó được gọi là phòng nội bộ chứ không phải BOQ. 1 phòng 3 người. Nhưng nơi làm việc và học tập thì ở tầng dưới. Có phòng tập, thư viện, phòng đa năng. Đại khái thì khu giải trí nằm ở tầng đó, muốn chơi hay đọc sách hay xem phim trong thời gian rảnh rỗi thì có thể xuống đó.” 

“Tôi muốn đặt 'gánh nặng' của mình xuống trước đã.” 

Tou hẳn rất buồn cười khi Jeong Taeui nói điều đó trong khi vắt trên vai cái balo Boston chẳng có vẻ gì là nặng.

“Thế à? Vậy cứ để tôi cầm cho. Trước hết thì phải đi xây dựng tình cảm với những người đồng đội khác đã chứ nhỉ. Sau này chúng ta sẽ cùng trải qua sinh tử mà, không phải nên mở lời với nhau trước sao?”

“.....”

“Sau 5 giờ chiều là thời gian rảnh nên giờ mọi người đều đang làm việc riêng cả. Nhưng mà chắc hầu hết bọn họ cũng chỉ tụ tập trong phòng tập thôi.” 

Jeong Taeui muốn gặp những người sẽ vào sinh ra tử với mình sau khi bỏ được cái balo này xuống và nhận phòng của mình, nhưng anh vẫn lặng lẽ đi leo Tou - người đang đi phía trước với cái túi của anh trên vai. Biết đâu đây lại là trình tự bình thường của một người mới đến nơi này. 

Nhưng ít nhất thì cũng có một điều thoải mái, đó là ngoại trừ chín cấp trên thì tất cả những người còn lại đều là đồng nghiệp bình đẳng. 

Có thể anh là một người mới, nhưng về nguyên tắc, nếu ma mới lẫn ma cũ đều bình đẳng như nhau thì các mối quan hệ sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Vả lại, nghe cũng giống trò đùa nhưng có vẻ giết một hai người thì cũng được. 

…. … Mặc dù anh có khả năng là kẻ sẽ phải bỏ mạng hơn là kẻ giết người. 

Có lẽ anh cần nâng cao tinh thần cảnh giác từ bây giờ. 

Ngay cả khi còn ở trường sĩ quan quân đội thì thành tích đào tạo và thích nghi thực tế của Jeong Taeui đều không quá tốt nhưng cũng không đến nỗi quá tệ. Lúc nào cũng chỉ ở mức bình thường. 

Trừ khi tự tin rằng bản thân có thể đánh bại hết tất cả những kẻ thù đang đến gần, nếu không thì tốt nhất là nên im lặng mà sống và lặng lẽ chịu đựng trong vòng nửa năm. Trong khi quay đầu ở góc hành lang, anh nhìn thấy thư viện và phòng đa năng. Còn có thêm một máy bán hàng tự động ở trong góc nữa, thỉnh thoảng anh lại đi ngang qua ai đó, nhưng không một ai chú ý đến anh cả. Họ chỉ nhìn thoáng qua như thể nhận ra đó là một khuôn mặt xa lạ rồi thôi. 

“Tôi cứ nghĩ chi nhánh châu Á chỉ có người châu Á, nhưng hình như không phải vậy.” 

Sau khi một người phương Tây lướt qua bên cạnh anh, Jeong Taeui liền cất lời, Tou quay đầu lại nhìn anh. 

“Dù ở bất cứ chi nhánh nào thì cũng có nhiều chủng tộc khác nhau hết. Chi nhánh châu Á có nghĩa là nó ở châu Á chứ không phải chỉ chấp nhận người châu Á. Nhưng mà so với trụ sở chính hoặc các chi nhánh khác thì ở đây nhiều người châu Á hơn cả. Tôi cũng có một nửa dòng máu châu Á.” 

Tou vừa nói vừa đến trước phòng tập. Cánh cửa sắt lớn gấp đôi cánh cửa bình thường mở ra, một không gian rộng rãi hơn bất cứ phòng gym nào hiện ra trước mắt anh. Thực tế là cơ sở vật chất không khác mấy so với quân đội ngoại trừ một số dụng cụ đào tạo trông có vẻ nguy hiểm và nổi bật hơn cả. 

Bên trong phòng tập có khoảng 40 đến 50 người đang tập riêng. Trong số họ, anh thấy có một số người ngồi thành nhóm ba bốn người để trò chuyện, một số người thì nằm ngửa lên để ngủ, và hầu hết những người còn lại thì đang mải mê tập luyện như muốn gia tăng thể lực hết mức có thể. 

“Anh nói đây là thời gian tự do mà nhiều người đến đây như vậy thì cũng thật chăm chỉ.” 

“Nếu cậu không muốn chết sớm thì trước tháng sau tốt hơn hết là nên tăng cường luyện tập thể lực cho tốt vào. Xem nào, cũng chỉ còn có hai tuần nữa thôi. Nếu bọn châu Âu rơi vào tay tôi thì mấy tên đó sẽ chết chắc.” 

Tou siết chặt nắm đấm đầy vẻ quyết tâm, anh ta nhìn quanh phòng rồi tiến đến nơi có sáu người đàn ông đang tập trung. Ngay cả khi họ tập hợp lại thì giữa họ vẫn giữ một khoảng cách vừa phải, nhưng cũng đủ để nhận ra họ là một nhóm riêng. 

Jeong Taeui thầm gật gù. Có lẽ họ ở cùng một đội. Và đúng như dự đoán. Tou đang tiến đến gần chỗ bọn họ. 

Khi họ nhận ra có hai người đang đến gần, mọi người đều dừng tập thể dục hoặc dừng câu chuyện đang nói dở và hướng ánh mắt về phía hai người. Chính xác là nhìn khuôn mặt lạ lẫm của Jeong Taeui. 

“Cái thằng Tou đi ra ngoài rồi quên luôn bịch thuốc đấy à?” 

“Đúng vậy. Một khi đã hút thuốc thì tên đó cứ phải 3 điếu một thì làm sao mà quên được nhỉ.”  

Ánh mắt người đàn ông đang vừa cười vừa nói dừng lại trước Jeong Taeui. Không chỉ bọn họ mà cả những người đàn ông khác ở gần đó cũng hướng ánh mắt tò mò sang phía anh. 

“Cậu ta người mới đến. Sĩ quan Jeong bảo tôi dẫn cậu ta xuống đây xây dựng tình cảm với mọi người vậy nên tôi mới dẫn cậu ta đến đây. Thành viên mới của đội chúng ta.”

Trong khi Tou nói vài lời với họ, Jeong Taeui chỉ thờ ơ quan sát xung quanh. 

Độ tuổi của những người ở đây tầm từ 20 đến 30 hơn tuổi một chút. Người trông trẻ nhất trong góc đằng kia nhìn như vừa mới thành niên. Còn một người đàn ông đang tập cơ bụng ở gần đó chắc quá lắm cũng chỉ gần 40 tuổi. Dường như độ tuổi cuối 20 gần 30 là nhiều nhất. 30 dùng thể lực đấu không lại tuổi 20 bẻ gãy sừng trâu, nhưng trong chiến đấu ngoài thể lực thì kỹ thuật cũng quan trọng không kém, vậy nên tuổi tác không phải là vấn đề. 

Như Tou đã nói, một nửa trong số họ là người châu Á, còn lại là người da trắng và da đen. Nhìn chung thì cũng không biết được nhưng ít nhất nếu xem xét qua những người ở đây thì có vẻ như có nhiều người da đen hơn người da trắng. Tuy nhiên, thoạt nhìn cũng có nhiều người có vẻ như lai cả hai dòng máu. 

Mọi người hình như đều không muốn chết, vì vậy họ tập thể lực bất cứ khi nào có thời gian. Được rồi, anh sẽ chỉ ở đây nửa năm, ngay cả khi có một người anh thích và muốn phát triển mối quan hệ ở đây thì cũng khó, thà cứ sống lặng lẽ thế này rồi dứt áo quay lưng thôi. 

“Hửm, Taeil? 20….. 25 tuổi à?” 

Một trong những người đàn ông đang ngồi trên chồng nệm dựa vào tường nhảy xuống và tiến lại gần anh. Phía sau Jeong Taeui, những người khác cười khẩy sau khi Tou giới thiệu ngắn gọn về Jeong Taeui.

Jeong Taeui nhìn người đàn ông tiến đến từ phía trước. Đôi tai dỏng lên nghe những âm thanh và bầu không khí xung quanh mình. 

Cũng không tệ. Đó không phải là tiếng cười hay ánh mắt tò mò lẫn sự thù địch và chế giễu, đó là những âm thanh thích thú trước những thứ gì mới mẻ. Dù sao thì cũng không thể mất thiện cảm với ai đó trong một sớm một chiều được. 

Người đàn ông chính diện với nụ cười lặng lẽ quan sát Jeong Taeui. Anh ta là một tên cao lớn hơn rất nhiều so với một người châu Á. Giờ nhìn lại thì không biết có phải con lai hay không nữa…. Có vẻ như anh ta là người đứng đầu nhóm này. 

Jeong Taeui cười cay đắng trong lòng. Bất cứ nơi nào cũng vậy, xã hội mà những người đàn ông tụ tập lại lúc nào cũng có những điểm tương đồng. Họ nhất định phải tìm được một người đứng đầu trong số họ ngay cả trong các đồng nghiệp đơn thuần. 

Tất nhiên là họ sẽ không được bổ nhiệm làm đội trưởng một cách công khai, nhưng nếu đào sâu vào nó thì bất cứ đội nhóm nào cũng sẽ phải có đầu có đuôi. Dù nói là bình đẳng nhưng sẽ có những người chấp nhận và ngoan ngoãn làm theo người đứng đầu mà họ ngầm hiểu với nhau ấy. 

Jeong Taeui không biết đó có phải là bản chất của loài người chứ không phải chỉ ở phái nam hay không, nhưng với tư cách là một người đàn ông bình thường thì anh cũng không thể biết được xã hội của phụ nữ được phân chia như thế nào. Và anh cũng không có suy nghĩ muốn tìm hiểu điều đó. 

“Anh thì sao?” 

Jeong Taeui mỉm cười và hất cằm nhìn người đàn ông. Anh ta chỉ vào mình và nhún vai. 

“Tôi hả? Carlo Sagisa. 7 tháng sau là 30 rồi. Cậu còn tò mò gì nữa không?” 

“Ừm, có khi nào vì tôi mà anh mới khởi động cổ tay và cổ chân không?” 

Người đàn ông tên Carlo bật cười. Không biết đó chỉ là thói quen hay de dọa, nhưng anh ta vừa đến gần Jeong Taeui vừa bẻ cong ngón tay và từ từ thả lỏng khớp cổ chân, rồi lại dang hai tay ra khởi động. 

“Không không. Tôi chỉ định tập thể dục một chút thôi. Sao vậy, sợ à? Nhìn có vẻ đâu sợ lắm đâu nhỉ?” 

“Bởi vì nội tâm tôi có chút khác biệt so với vẻ ngoài.” 

Khi Jeong Taeui lẩm bẩm, Carlo lại cười lớn. Dù nghe có vẻ như đang đùa nhưng ở một mức độ nào đó thì nó cũng là sự thật. Anh từng nghe nói rằng nội tâm và vẻ ngoài của một người có thể khác nhau. Và giờ thì anh chiêm nghiệm câu đó cực kỳ sâu sắc, anh đang cảm thấy không thoải mái chút nào. Cổ tay đang xoay tròn của người đàn ông kia dù bảo to bằng nắp nồi thì hơi phóng đại một chút, nhưng tóm lại là rất to. Cơ bắp từ cánh tay nổi lên trông cứng như thép vậy. Đôi chân trong ống quần boxing cũng chẳng hề kém cạnh. Làm sao mà anh thoải mái được khi thân hình vạm vỡ ấy đang dần tiếp cận mình chứ. 

“Được rồi, chắc là loại giao diện hổ báo nhưng tâm hồn mèo con đúng không. Thế nào, tôi định làm nóng người một chút, cậu không định giúp tôi à?” 

Cơ bắp và thân hình cường tráng kia không nói lên tất cả, nhưng dù sao thì anh cũng không muốn phải đối đầu với người đàn ông này. Nếu tỷ lệ là 100 thì chắc chắn anh có trọn vẹn 100 điểm bất lợi. Ngay từ đầu thì anh đã không tự tin với sức mạnh của mình rồi, cho dù có là trận chiến để chiếm lấy vị trí của một con thú đầu đàn thì anh cũng không muốn đứng trên anh ta một chút nào. 

Nhưng dù Jeong Taeui muốn từ chối, anh cũng không có thời gian để từ chối.

Carlo vừa nói xong liền xong tới chỗ Jeong Taeui và nắm lấy cổ tay anh bằng một tay, tay kia lại nắm lấy vai anh, đồng thời chân kia móc ngược chân Jeong Taeui khiến anh mất thăng bằng trong giây lát. Ánh mắt anh như được xoay khoảng nửa vòng, tiến lại gần trần nhà rồi xa dần, và sau đó, một cú sốc mạnh xuyên qua lưng anh. Dù đã cố gắng tiếp đất nhẹ nhàng nhất theo phản xạ nhưng vẫn không thể ngăn nổi cơn đau nhói truyền đến ngực trong chốc lát. Và ngay trước mặt anh, Carlo đang cau mày cười sảng khoái. 

“Gì thế này, Tou nói cậu là quân nhân cơ mà, sao lại õng ẹo thế, vậy thì làm sao đánh đấm cho đàng hoàng được? Tỉnh táo lại đi.” 

Tiếng cười lớn cùng tiếng huýt sáo vang lên khắp mọi phía. Jeong Taeui liếc nhìn chằm chằm vào người đàn ông có cái tên phương Tây ấy, người này khác xa với vẻ đẹp đặc trưng của dòng máu lai, trông anh ta có khuôn mặt đậm chất phương Đông với chút nét tây âu. 

Mặc dù Carlo bảo anh đứng dậy, nhưng anh ta vẫn không tránh qua một bên mà vẫn giữ vai và cánh tay của Jeong Taeui, đầu gối đè lên đùi anh chặn lại. Jeong Taeui hoàn toàn bị khóa chặt. 

Bằng phương pháp bình thường cộng với sức mạnh của một người bình thường thì không thể nào thoát khỏi thế kìm kẹp này trừ khi anh có kỹ thuật bậc thầy hoặc có sức mạnh như King Kong. 

“Anh muốn tôi đứng dậy à?”

“Đúng vậy. Nếu cậu đủ trình.” 

“Được. Bằng bất cứ thủ đoạn nào cũng được chứ.” 

Jeong Taeui vừa nói vừa nhấc chân phải, cái chân duy nhất mà anh có thể cử động được lúc này, co đầu gối lên đập mạnh vào hạ bộ của Carlo. 

“A!” 

Không chỉ Carlo hét lên mà những người đàn ông đang đứng tán gẫu xung quanh cũng đều câm nín với vẻ mặt toát mồ hôi hột và đồng loạt kêu lên một tiếng. 

Sự im lặng kéo dài trong khoảnh khắc ngắn ngủi bị phá vỡ bởi những tiếng la lớn. 

“Thằng khốn này đúng là đồ hèn hạ!!!” 

“Nhát gan…..!” 

Trong khi nạn nhân đã nằm rạp ra sàn không thể di chuyển nổi thì những người đàn ông phía sau anh ta vừa hét lên vừa chạy đến chỗ Jeong Taeui - người đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh ta và đứng dậy. Jeong Taeui khịt mũi. 

“Tôi chỉ tự vệ chứ hèn nhát chỗ nào?

Có vẻ như bị những lời ấy làm cảm động, một người đàn ông lúc nãy ngồi bên cạnh Carlo liền nhảy khỏi đệm. Anh ta xắn tay áo lên, tạng người thấp bé hơn Jeong Taeui nhưng cơ thể thì rắn chắc và nặng như tảng đá vậy. 

Qua được kiếp nạn này lại đến kiếp nạn khác. Chẳng lẽ người đàn ông này là đàn em cấp dưới của tên thủ lĩnh kia? Xem ra hôm nay anh được chào mừng thật nồng nhiệt, nhất định phải lăn lộn trên bục vinh danh mới được. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp