PASSION

[Novel] [Passion]Vol 1 - 5: Hòn đảo nguy hiểm


1 tháng

trướctiếp

Có vẻ sẽ mất khoảng một giờ để rời khỏi bến tàu và đến hòn đảo.

Vì đó là một hòn đảo hẻo lánh nên anh đã nghĩ nó phải hoang sơ và không có bóng người vì chỉ có một văn phòng chi nhánh ở đó. Nhưng nó lại rộng đến bất ngờ, vậy nên anh phải lên một chiếc xe trở lại từ bến tàu của đảo và đi dọc theo bãi biển một đoạn rất xa.

Mặt trời vừa lặn nên khu rừng trên đảo trông càng tối tăm và rậm rạp lạ thường.

“Nếu có thú dữ hay rắn độc xuất hiện ở đây thì cũng không có gì lạ cả.”

Jeong Taeui nhủ thầm, chú của anh bình tĩnh gật đầu.

“Có rất nhiều rắn độc vậy nên vào ban đêm cháu nên nhìn kỹ dưới chân mình. – – Nhưng không có gì phải lo lắng cả. Không có loại nào đủ độc để giết người ngay tức khắc đâu nên nếu có thể sơ cứu kịp thời thì cũng không chết được.”

Jeong Taeui á khẩu nhìn chú. Chú lại trấn an anh không cần lo lắng một lần nữa.

Có vẻ như anh thực sự đến nhầm chỗ rồi. Cho dù là nửa năm đi chăng nữa thì cũng là một thời gian đủ để một người chết oan mà. Dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ đợi đến cuối tuần sau và đến đảo Hồng Kông rồi bỏ chạy. Nhưng chú đã ngay lập tức phủ đầu anh.

“À, đúng rồi. Hơn một tháng nữa sẽ không ai có thể ra ngoài được. Cuộc tập huấn chung với chi nhánh châu Âu sẽ bắt đầu sau 15 ngày nữa. Trong vòng 15 ngày. Trước đó là thời gian huấn luyện đặc biệt nên sẽ cấm ra ngoài. Và thời gian huấn luyện chung cũng sẽ bị cấm ra ngoài nên là… Một tháng trôi qua cũng nhanh thôi, hy vọng trong thời gian đó cháu kịp thời thích ứng.”

 

Trước khi tự hỏi rốt cuộc cái chú này có thể đọc được suy nghĩ của mình đến đâu, dù chỉ trong chốc lát nhưng anh thật lòng muốn bóp cổ người đàn ông này.

Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào cổ chú mình với vẻ tiếc nuối. Đột nhiên, anh cảm nhận được một ánh mắt và thoáng nhìn về phía gương chiếu hậu và chạm mắt với người tài xế. Người lái xe hơi nheo mắt nhìn anh. Có vẻ như chỉ là một nụ cười thoáng qua.

Đó chính là người đã đón anh ở sân bay. Không lẽ anh ta lái xe từ sân bay đến bến tàu, rồi lại lái xe từ từ tàu băng qua nước rồi đi vào hòn đảo này hay sao….Anh cá là mình không nhìn thấy anh ta trên con tàu kia….

 

Người này cũng có một mùi tương tự. Mùi người lính. Chú đã rất nhiều lần nói rằng bọn họ không phải quân nhân nhưng trên người anh ta vẫn có mùi đặc trưng của một người lính đã phải sống một cuộc đời đầy gian truân. Có lẽ khi đến hòn đảo kia, tất cả những người ở đó cũng sẽ có mùi tội lỗi như vậy.

 

Vừa nghĩ, Jeong Taeui lại vừa thở dài và quay đầu lại. Sức mạnh để bóp cổ chú cũng biến mất.

 

“Đưa cháu đến đúng lúc khóa huấn luyện chung với chi nhánh châu Âu xui xẻo và máu mặt ấy diễn ra….. Hóa ra chú thực sự ghét cháu à.”

 “Không đời nào.”

Người chú cười. Jeong Taeui nghi ngờ nhìn chú không mấy tin tưởng.

Kiểu huấn luyện chung như vậy thì Jeong Taeui cũng sớm đã quen rồi. Mấy năm gần đây anh đã lăn lộn để huấn luyện như vậy mỗi ngày. Cho đến bốn tháng trước, anh vẫn là một sĩ quan quân đội. Không biết ở đây họ sẽ huấn luyện như thế nào nhỉ?

 

Cho dù có mệt mỏi thế nào đi nữa, chỉ cần không chết thì sẽ sớm quen thôi. Mỗi lần trải qua đều cần một chút thời gian để thích nghi với nó, và rồi anh sẽ lại quen với những nỗi đau mới lặp đi lặp lại như vậy… Rồi đến một lúc nào đó, con giun xéo lắm cũng quằn, anh sẽ không thể kiểm soát được cơn tức giận của mình nữa và bùng nổ, khi đó thì vấn đề sẽ nằm ở lựa chọn cá nhân.

 

Jeong Taeui đột nhiên bực bội và gãi đầu.

Cho đến bây giờ, anh chưa từng hối hận về bất kỳ điều gì mình đã làm. Dù là việc gì thì anh cũng khắc sâu trong lòng rằng không được làm những điều khiến mình phải hối hận về sau.

Vậy nên, anh không hối hận vì đã đánh tên đồng nghiệp đen đủi ở quân đội đó bán sống bán chết. Trước khi điều đó xảy ra, anh đã kiên nhẫn chịu đựng năm năm rưỡi. Vậy nên anh nghĩ như vậy cũng quá đủ rồi. Thực tế đó cũng là kết quả của nhiều chuyện phức tạp khác nhau, dù rằng anh đã từng nghĩ việc xuất ngũ sẽ khiến cuộc đời anh rơi vào hố sâu trong suốt quãng đời còn lại, nhưng dù sao anh cũng không hối hận khi xuất ngũ.

Tuy nhiên, nghĩ đến khoảng thời gian khi ấy và tâm trạng lúc đó, anh vẫn không khỏi cảm thấy quặn thắt ruột gan.

Tên kia là một kẻ chưa bao giờ bị tụt sau lưng người khác, nhưng khi thấy anh vượt mặt cậu ta thì bộ mặt trưng ra lại vô cùng xấu xí. Và đó chính là căn nguyên của việc cả hai phải nằm cạnh nhau trong bệnh viện quân đội ngay trước khi xuất ngũ. Cùng với động cơ đó, khuynh hướng tính dục của Jeong Taeui cũng là một lý do hoàn hảo.

Chậc chậc. Jeong Taeui bất tiện vươn vai trong xe. Cả ngày nay anh đã phải chôn chân trên máy bay rồi đến ô tô và cả trên tàu, từ trên không xuống đất liền rồi lại lênh đênh trên biển. Cơ thể anh rã rời. Dù là nơi huấn luyện đi chăng nữa thì trước tiên cũng phải giãn cơ vài vòng để làm nóng cơ thể trước đã.

 

Chiếc xe đang đi chợt dừng lại.

Dưới bầu trời tối tăm khi mặt trời đã lặn với khu rừng rậm rạp bao quanh. Jeong Taeui không biết mình có từng vào một khu rừng rậm rạp đến vậy hay chưa.

“Đến nơi rồi.”

 

Tài xế xuống xe. Người chú ngắn gọn nói, Jeong Taeui liền mở cửa ra. Ngay khi đặt chân ra ngoài, anh đã nhìn thấy một tòa nhà ở phía trước.

“Phù, cảm thấy mệt mỏi đến mức này thì chắc chú cũng già thật rồi. Cũng đúng, đã qua tuổi 40 rồi nên không thể gọi là trẻ được.”

Người chú lẩm bẩm một mình sau lưng Jeong Taeui, anh chăm chú nhìn tòa nhà phía trước rồi hỏi.

“Chú.”

 

“Hả?”

 

“Chi nhánh Châu Á…. tất cả chỉ có thế này thôi ạ?”

 

“Ừ, một tòa. Trông hơi đơn giản đúng không?”

 

“Vậy những tòa nhà khang trang trong cuốn sách giới thiệu kia là gì vậy ạ?”

 

“À, đó là trụ sở chính ở Mỹ. Cơ sở vật chất của chi nhánh châu Á chúng ta là kém hiện đại nhất nhưng đồng thời cũng là nơi tốt nhất để rèn luyện sức mạnh. Chú chưa nói với cháu à.”

 

“Chưa hề nhé ạ…..đồ lừa đảo.”

 

“Dù sao thì cũng không có ai quan tâm cuốn sách giới thiệu đó đâu mà.”

 

Chú mỉm cười rồi nói. Mọi người sẽ đăng ký tham gia vào các chi nhánh dựa trên tên của nó chứ không phải là sách hướng dẫn, chỉ có anh là bị chú kéo đến mà không có lựa chọn gì thôi. Nhưng tòa nhà trước mặt anh không khác gì một tòa nhà một tầng sập xệ của một ngôi trường ở vùng nông thôn sẽ phải sớm đập đi xây lại ấy. Thậm chí chỗ nào cũng nứt nẻ, tróc sơn và rỉ sét.

 

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ giống như một tòa nhà cấp 4 đang sắp sụp đổ hoặc cơ quan nhà nước bị bỏ hoang hàng chục năm trước.

 

Khoan đã. Nếu đây là một tòa nhà….

 

“Ở đây có bao nhiêu người vậy ạ….”

 

“Một thống đốc, hai thứ trưởng, 6 sĩ quan hướng dẫn, 96 thành viên, 5 hậu cần. Tổng cộng 110 người.”

 

Chú vừa đếm ngón tay vừa nói.

 

“Phải không nhỉ…?”

 

“110 người thì làm sao chen chúc ở một nơi như thế này được ạ.”

 

“Vào đi. Ngay cả 1 cái ô tô nhỏ gọn còn có thể nhét được cả đống người cơ mà.”

 

“Không, nhưng mà chỗ huấn luyện và cả chỗ ăn chỗ ngủ….”

 

Jeong Taeui chỉ tay vào tòa nhà với vẻ ngơ ngác, nhưng người lái xe đã mang hành lý của chú anh đi ngang qua và tiến vào tòa nhà trước mắt. Bản lề rỉ sét phát ra tiếng kêu rùng rợn khi cánh cửa mở ra. Không phải một con ma sẽ bất ngờ xuất hiện khi bị âm thanh đó đánh thức đấy chứ…

 

Nhìn vẻ mặt đó của Jeong Taeui, chú liền mỉm cười rồi nghiêm túc nói.

 

“Là tầng hầm. Có tổng tất cả 7 tầng hầm. Nó rộng khoảng 2000 peong (6611m2) nên 100 người thì cũng không có vấn đề gì cả dù nó cũng không lớn lắm.”

 

Jeong Taeui lại một lần nữa nhìn chú với vẻ mặt khó hiểu. Không phải 2000p và 7 tầng là quá đỗi rộng cho 100 người ở sao, nhưng mà….

 

“Một hòn đảo nhỏ thì làm sao có thể xây được loại tầng hầm lên đến 7 tầng và rộng 2000p ấy ạ…”

 

“Đó là lý do tại sao chúng ta chọn hòn đảo này. Cháu nghĩ rằng chúng ta chỉ chọn bừa một hòn đảo ở châu Á rồi thành lập một chi nhánh ở đó thôi à?”  

 

Người chú hài lòng nói.

 

Jeong Taeui nghi ngờ nhìn bóng lưng chú mình mất một lúc rồi đến trước cánh cửa đang mở, anh khoác balo trên vai và đi theo chú.

 

Bước chân chú dần chậm lại để đợi anh theo kịp. Đột nhiên, chú quay lại xoa xoa đầu anh, Jeong Taeui lùi lại một bước bối rối nhìn chú.

 

“Đừng chết đấy nhé.”

 

“....Dạ?”

 

“Đây không phải nơi luật pháp ngoài kia có chỗ chen chân vào. Đây là nơi mà những kẻ yếu đuối dù có rơi vào cảnh bất công cũng không thể kêu ca được. Và trong một số trường hợp, ngay cả khi có một vài người chết đi chăng nữa thì nội bộ cũng sẽ sớm được xoa dịu mà không có vấn đề gì.”

 

Chú dừng lại một lúc. Jeong Taeui nhìn chú mình không nói lời nào. Sau đó, anh cười không còn chút sức lực.

 

“Chú ơi, sao chú quá đáng thế… Cái đó chú phải nói trước chứ, nếu tự nhiên bị kéo đến trước hang hổ thì cháu phải làm sao?”

 

“Cho dù có nói trước thì kết quả cũng giống nhau thôi mà.”

 

Chú cũng cười. Jeong Taeui thở dài nhún vai.

 

“Tóm lại là cháu sẽ phải tin vào cảm giác của mình như chú đã nói để cố gắng sống sót đúng không. Nhưng mà… có gì chú nhớ đến nhặt xác thu xương giúp cháu với đấy.”

 

“Haha, chà, dù vậy thì ở đây cũng không hoàn toàn vô pháp vô thiên đâu.”

 

“Vậy là cần cẩn trọng hay là không đây ạ?”

 

“Dù ở đâu thì cũng cẩn tắc vô áy náy mà.”

 

Chú mỉm cười và quay lưng bước đi. Lần này chú không dừng lại cũng không quay đầu nhìn anh đi về phía tòa nhà. Jeong Taeui lắc đầu. Những lúc như thế này anh lại ghen tị với người anh không ai may mắn bằng của mình.

 

Mặc dù mọi thứ đều ở dưới tầng hầm như phòng làm việc, phòng họp, giảng đường, phòng thí nghiệm, phòng nghỉ và nhà ăn, nhưng chú không có ý định dẫn anh vào tòa nhà mà chỉ hướng về phía cánh cửa cũ kỹ ở cuối hành lang gỗ vắng vẻ.

 

Tuy nhiên, hai người đang đi thì có một thanh niên bước ra từ cánh cửa ngay bên cạnh Jeong Taeui. Chú liền dừng bước.

 

“Tou!”

 

Chàng thanh tiên vừa bước ra giữa cánh cửa mở và chậm rãi bước đi, vừa nhìn thấy chú anh, anh ta liền quay đầu lại.

 

“Sĩ quan.”

 

Khi nhìn thấy chú, anh ta đã điều chỉnh tư thế và hơi cúi lưng.

 

“Cậu có bận không?”

 

“Không ạ, tôi chỉ đang định ra ngoài hút thuốc.”

 

Jeong Taeui gật gù, có lẽ anh hiểu sự khác biệt giữa quân đội và nơi này rồi. Anh thở dài khi thế giới tiếng Anh mở ra trước mắt, đây là ngôn ngữ chung được sử dụng tại chi nhánh. Dù anh có thể nói thành thạo nhưng anh không muốn dùng nó lắm. Sau đó, ngón trỏ của chú anh đột nhiên chỉ vào anh.

 

“Đưa thằng nhóc này xuống dưới một chút đi. Hãy dẫn cậu ta đến căn phòng mà Kiyomi đã dùng và giúp tôi giới thiệu cậu ta với những thành viên bên dưới.”

 

“À, vâng ạ.”

 

Người thanh niên gãi gãi tai như thể thấy phiền phức nhưng cũng không quá khó chịu mà chỉ gật đầu.

 

Khi chú nói xong câu đó, chú không hề nhìn về phía Jeong Taeui mà chỉ phẩy tay nhẹ một cái rồi mở cánh cửa cũ kỹ đó bước ra ngoài. Chỉ còn lại chàng thanh niên và Jeong Taeui ở hành lang.

 

Người thanh niên nhìn Jeong Taeui từ đầu đến chân rồi lại đi vào trong cánh cửa mà anh ta vừa bước ra. Ngón tay cong lên ra hiệu. Jeong Taeui cũng nhìn anh ta từ chân đến đầu rồi đi theo. Chàng trai trẻ liền mỉm cười.

 

Cánh cửa gỗ mà anh ta vừa bước ra chính là một cái thang máy. Trông nó không khác gì một cái thang máy cũ kỹ của một ngôi trường bỏ hoang sắp đổ đến nơi. Nhưng khi nhìn thấy nó mở và đóng lại trơn tru không một tiếng động, Jeong Taeui cảm thấy có chút bất ngờ mới mẻ. Bước vào bên trong, anh thấy những chức năng của nó cũng không có gì phàn nàn được cả.

 

“Bọn họ đổ hết ngân sách vào đây để làm cho nó trông cũ kỹ nhất có thể đấy à….”

 

Nhìn vào bên trong, Jeong Taeui lẩm bẩm một mình rồi đưa mắt nhìn chàng trai trẻ nãy giờ vẫn chăm chú quan sát mình.

 

Anh ta có ngoại hình giống người Trung Quốc, nhưng xét từ màu da trắng và khung xương nhỏ như vậy thì dường như anh ta không phải là người Hán thuần túy, có vẻ như anh ta mang dòng máu của một dân tộc thiểu số nào đó.

 

Chàng trai trẻ nhìn Jeong Taeui với ánh mắt hiếu kỳ và gõ ngón trỏ vào ngực anh ta vài lần.

 

“Tou. Tou Jing.”

 

“..... Jeong Taeui. Anh có thể gọi tôi là Taeui cũng được.”

 

“Taeil… , ok.”

 

Cách phát âm hơi sai một chút nhưng Jeong Taeui vẫn quyết định im lặng vì nghĩ rằng có sửa cũng vô ích.

 

“Cậu chuyển tới từ chi nhánh khác à? Hay là người mới đến?”

 

“Tôi là thành viên mới. Có vẻ như việc điều chuyển thành viên giữa các chi nhánh là điều bình thường nhỉ.”

 

“Không phổ biến nhưng cũng không hiếm lắm. Người mới vào thì bên trên sẽ sắp xếp. Cậu làm gì mà đến đây vậy? Không phải từ một công ty hay gì đó sao?”

 

“Tôi thất nghiệp.”

 

Jeong Taeui nghiêm túc trả lời nhưng chàng trai trẻ tên Tou lại cười thành tiếng như thể anh ta coi đó chỉ là một trò đùa.

 

“Chà, không phải từ chi nhánh châu Âu đến là được. Nhưng dù sao cũng tốt. Chào mừng cậu đến đây.”

 

Tou đưa tay ra, Jeong Taeui nắm lấy bàn tay Tou rồi lắc nhẹ.”

“Có vẻ như mối quan hệ với chi nhánh châu Âu khá tệ nhỉ.”

Anh đã nghe từ chú nhưng có vẻ mối quan hệ giữa hai chi nhánh còn tệ hơn thế. Hẳn là mối quan hệ cũng một chín một mười như tiểu đội cũ của anh và tiểu đội của tên đồng nghiệp khốn kiếp họ Kim khi còn ở quân đội.  

“Khá tệ thôi á? Haizzzz, đầu tháng sau rồi cậu sẽ biết. Ý tôi là từ tháng sau chúng ta sẽ có đợt huấn luyện chung với chi nhánh châu Âu nên mấy tên khốn đó sẽ đến đây. Để tôi nói cho cậu biết, nếu có tên nào đặc biệt đáng ghét thì cứ lén chôn cất một hai tên cũng được. Tất cả các đội trong chi nhánh của chúng ta sẽ hợp tác với nhau.”

 

Câu này không giống đùa giỡn chút nào. Hình như mối quan hệ còn tệ hơn cả tiểu đội của anh và Kim So Yu nữa.

 

“Cảm ơn vì đã nhắc nhở.”

 

“Gì chứ. Phải giúp đỡ lẫn nhau mà.”

 

Tou cười vui vẻ rồi bước ra khỏi thang máy ngay khi thang máy dừng lại. Jeong Taeui liền bước theo sau.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp