PASSION

[Novel] [Passion]Vol 1 - 4: UNHRDO


1 tháng

trướctiếp

 

 

• Tổ chức phát triển nguồn nhân lực Liên Hợp Quốc chi nhánh Châu Á. 

Tổ chức phát triển nguồn nhân lực Liên Hợp Quốc. 

Đây là một tổ chức được thành lập với mục tiêu cung cấp nguồn nhân lực chất lượng cao bằng cách phát triển và đào tạo những nhân tài nắm giữ các vị trí quan trọng nhằm duy trì và vận hành các tổ chức tư nhân và cả cơ quan công quyền. 

Tổ chức phát triển nguồn nhân lực Liên Hợp Quốc (UNHRDO) là kế thừa của Tổ chức phát triển nguồn nhân lực quốc tế được thành lập vào năm 1946. 

UNHRDO nhằm múc đích phái cử, chuyển giao và phổ biến nguồn nhân lực trong các lĩnh vực khác nhau vì mục đích phi lợi nhuận. Cơ quan này có trụ sở tại New York, Hoa Kỳ và có các chi nhánh tại châu Âu, châu Á, Úc, và Nam Mỹ. Các chi nhánh này được đặt tại Berlin (Đức), Hồng Kông (Trung Quốc), Canberra (Úc), Johannesburg (Nam Phi), Paulo (Brazil).

(Tóm tắt)

*********

Jeong Taeui vừa đến sân bay Chek Lap Kok đã thấy một chiếc ô tô đợi sẵn để đón mình. Một người đàn ông cao lớn nhìn không giống tài xế chút nào lặng lẽ bước về phía chú của anh và xếp vali hành lý vào cốp, trong khi Jeong Taeui chỉ mang món hành lý duy nhất của mình là một chiếc balo Boston nhỏ, anh đem balo đặt cạnh vali của chú rồi mở cửa xe ngồi xuống cạnh chú mình.   

Cuốn sách mỏng mà chú đã đưa cho anh có những mô tả ngắn gọn về nơi anh sẽ đến cùng với vài bức ảnh. Sự thật là mấy tờ báo quảng bá đối ngoại này thường chẳng có thông tin gì thực sự hữu ích cả, chỉ mất vài phút là anh đã xem hết đống thông tin trong đó. Nhưng trước khi rời đi anh cũng đã thử tìm kiếm sơ qua về nơi đó rồi. 

Chiếc xe rời khỏi sân bay trong lúc Jeong Taeui đọc xong cuốn sách và dùng nó quạt phe phẩy. Chú ngồi bên cạnh liền lấy lại cuốn sách từ tay Jeong Taeui, sau đó lật vài trang rồi cười. Chắc hẳn chú cũng nghĩ rằng in cuốn sách này ra chính là một sự lãng phí giấy in vô ích.

“Dễ hiểu hơn thì đó là nơi để các quan chức từ các tổ chức công và tư ở mỗi quốc gia hoặc một tổ chức nào đó đào tạo những nhân vật chủ chốt cho họ.” 

“Nói một cách khoa trương như vậy nhưng cuối cùng cũng chỉ là nuôi và bán người cho các tổ chức ở các quốc gia thôi không phải sao ạ.”

“Cháu nói gì vậy, dù gì thì những người muốn được bán như vậy xếp hàng dài lắm đấy.” 

Mặc dù không có ý chỉ trích gì, nhưng chú anh vẫn đáp lại mà không hề khó chịu.

Jeong Taeui lấy lại cuốn sách mà chú đã đưa, thay vì những dòng chữ nhàm chán thì anh bị thu hút bởi những bức ảnh trên đó. Đó là hình ảnh của những người đàn ông đứng xếp thành hàng với vẻ mặt nghiêm nghị, phòng huấn luyện được trang bị công nghệ tiên tiến và hiện đại nhất. 

“Có ai trong số những người trên bức ảnh này hợp gu cháu không?” 

Chú bên cạnh ngó đầu sang và cùng nhìn vào cuốn sách rồi cười. Jeong Taeui nhăn mặt lắc đầu. 

“Gu của cháu không dễ dãi đến thế đâu… Cháu không muốn ôm ấp mấy tên cao to người đầy mùi đàn ông như thế này. Cháu thích ai đó mềm mại và đáng yêu, thơm mùi xà phòng hoặc mùi sữa ấy. Nhưng cháu nghĩ người đó chắc không tồn tại trong cái ngành này đâu.” 

“Mùi xà phòng hay mùi sữa sao… Quan hệ với trẻ vị thành niên là phạm pháp ngay cả ở Trung Quốc đấy. Xem nào, chỉ cần vượt qua hàng rào sắt của chi nhánh thì trên thực tế nó là khu vực tài phán ngoài lãnh thổ (khu vực không bị pháp luật bên ngoài can thiệp). Nhưng ở đó cũng không có trẻ vị thành niên đâu. Còn lại thì cháu cứ động vào thoải mái đi."

“....Chú ơi. Sao có thể biến người đàng hoàng thành tên tội phạm quấy rối trẻ vị thành niên trong nháy mắt như thế…. Cháu chưa bao giờ gặp gỡ bất kỳ đứa trẻ nào có độ tuổi trong 1 chữ số hoặc bất kỳ ai trong độ tuổi vị thành niên đâu nhé.” 

Chú cười khúc khích. Jeong Taeui nhìn chăm chú nhìn chú mình rồi cao giọng bâng quơ nói. 

“Nếu chú trẻ hơn hai mươi tuổi thì không chừng lại đúng gu của cháu đấy.” 

Chỉ sau đó nụ cười mới biến mất khỏi khuôn mặt chú anh trong giây lát. Chú chớp mắt nhìn anh với vẻ kỳ quái nhưng rồi lại bật cười. Chú nhún vai như thể đã hiểu rồi chuyển chủ đề. 

“Sau khi đến đó thì cháu sẽ tìm được thôi. Còn gì thắc mắc không?”

“Xem nào…. Phải biết gì đó thì mới có thể đặt câu hỏi được chứ ạ, nhưng cháu đâu biết gì đâu, vậy nên cứ thuận theo dòng đời xô đẩy thôi ạ.”

Jeong Taeui đặt cuốn sách xuống đầu gối và nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường từ sân bay đến trung tâm thành phố lúc nào cũng có hình dạng na ná nhau. Đường cao tốc thông thoáng và chẳng có gì đặc biệt để ngắm cả. Jeong Taeui liền mở lời.

“Trước đây hyung cũng từng làm việc ở trụ sở chính tại Mỹ đúng không ạ?” 

“Jaeui sao? Đúng rồi. Thằng nhóc đó thông minh lắm nên Brain House bây giờ vẫn còn thèm muốn nó.”

Jeong Taeui thoáng nhìn lại chú mình. 

“Brain House là gì ạ? Trụ sở và chi nhánh được chia ra như vậy ạ?"

“Không hẳn vậy, nhưng nói chung là như thế. Trụ sở chính được coi là Brain House vì một thành viên dù có khuyết tật về cơ thể nhưng đầu óc thông minh thì vẫn có thể vào được. Còn muốn vào được chi nhánh thì phải có thể lực… Nhưng mà cũng không có nghĩa là chỉ cần giỏi đánh nhau mà không có đầu óc cũng có thể vào được chi nhánh. Nói một cách đơn giản thì chi nhánh hướng đến mục tiêu đào tạo ra những người như MacGyver.” (Một đặc vụ nổi tiếng trong một bộ phim cùng tên.)

“MacGyver sao… Cháu không có tự tin đạt được đến trình độ đó đâu.” 

“Sao vậy, chỉ cần lăn lộn trong đó vài tháng là được rồi.” 

Jeong Taeui nhìn ông chú của mình nói chuyện một cách vui vẻ với vẻ mặt chán chường. 

“Vậy thì ba chi nhánh cũng không khác nhau lắm phải không ạ?” 

“Ừm, đúng vậy. Quá trình đào tạo thì đều như nhau. Nhưng có những khi sẽ có những lần tập huấn chung giữa các chi nhánh tùy vào hoàn cảnh. Tuy nhiên, mỗi chi nhánh lại có một bầu không khí khác nhau. Mấy thành viên người Nam Mỹ thì hơi điên đấy, chi nhánh Châu Phi thì rất tàn nhẫn, những kẻ đến từ Úc hơi xui xẻo một chút còn Châu Âu đều là những kẻ cực kỳ xui xẻo".

Giọng nói vui vẻ và nội dung của nó thật khác biệt. Jeong Taeui thầm cảm thán. 

“Mối quan hệ của chi nhánh này với phía Châu Âu có tệ không ạ?”

“Mối quan hệ giữa trụ sở chính và chi nhánh không được tốt lắm, giữa các chi nhánh cũng vậy. Vốn dĩ họ đều là những người có quan hệ cạnh tranh mà. Trong đó thì chi nhánh Châu Á và chi nhánh châu Âu có mối quan hệ tệ hơn cả. Cứ mỗi năm sẽ có một lần tập huấn chung kéo dài 15 ngày, rất là đẫm máu….. nhưng cũng đáng xem đó.” 

“......” 

Ông chú này thay vì coi chi nhánh châu Âu là vận xui thì lại có vẻ thích thú với bầu không khí máu me ấy thì phải. 

Nói sao nhỉ. Chú của anh trông không có vẻ gì là thân thiện nhưng dù sao thì những suy nghĩ trong đầu và ngoại hình có sự khác biệt rất đáng kể. Đôi khi một người đã thân thuộc với chú như anh cũng phải há hốc mồm ngơ ngác.

Jeong Taeui vùi mình trên ghế, thật thoái mái khi có một nơi mềm mại đủ thoái mái để chợp mắt một lúc. 

Người chú đến như vũ bão rồi mang anh đi, anh đã phải ra ngoài mấy ngày liền và thậm chí không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Nếu nhắm mắt lại thì anh có thể ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. 

Có lẽ chú nhận thấy Jeong Taeui sắp chìm vào giấc ngủ, chú liền lặng lẽ nói. 

“Nếu muốn thích nghi trong một thời gian ngắn thì đúng là có hơi khó khăn. Dù bây giờ chú cũng muốn bảo cháu cứ nhắm mắt lại đi nhưng một chút nữa là đến bến tàu rồi. Ngủ một giấc dậy chắc sẽ còn mệt hơn.” 

“Bến tàu ấy ạ?” 

Jeong Taeui quay đầu lại. Không biết từ khi nào mà xe ô tô đã đi vào nội thành, con đường dần dần được lấp đầy bởi các tòa nhà. Những bảng hiệu lộn xộn nằm rải rác ngay trên đầu cùng với những tòa nhà cũ kỹ giống y như nơi Jeong Taeui sống nằm san sát nhau. Chỉ cần ngước lên nhìn những cửa hàng lấp lánh rực rỡ một chút là có thể thấy những chiếc xào treo đây quần áo vừa giặt nhô ra từ tòa nhà xập xệ nứt nẻ và bong tróc.

“Có phải chi nhánh châu Á ở đảo Hồng Kông không ạ?”

“Không phải.” 

“Nhưng tại sao chúng ta lại phải đi đến bến tàu?” 

“Chúng ta phải đi thuyền mà.” 

“.... Vậy là ở Ma Cao ạ?” 

Người chú người phá lên. Jeong Taeui ngượng ngùng nhìn chú mình. Bọn họ đang đến bến Cửu Long, nhưng nếu không phải đảo Hồng Kong thì Ma Cao là cái tên duy nhất xuất hiện trong đầu anh lúc này.

Người chú lắc đầu. 

“Là một hòn đảo. Hòn đảo này cách đảo Hồng Kông khá xa. Về mặt hành chính thì nó thuộc về Hồng Kông - Trung Quốc, nhưng trên thực tế thì là vùng thuộc khu vực tài phán ngoài lãnh thổ. Chi nhánh Châu Á của UNHRDO được đặt ở đó.” 

“Ha… … cứ như những tù nhân bị nhốt trên một hòn đảo xa xôi vì sợ họ trốn thoát như ngày xưa ấy ạ.” 

“Chú cũng không thể phủ định là nơi đó hoàn toàn không có ý đồ như vậy được.”

Chú vẫn cười và nói rồi nhìn Jeong Taeui.

“Thay ca hai tuần một lần. Từ 5 giờ chiều thứ Sáu đến 5 giờ chiều Chủ Nhật là cháu sẽ được tự do hoạt động nên lúc đấy hãy ra ngoài chơi nhé. Để phục vụ các thành viên thì sẽ có những chiếc thuyền đến đảo Hồng Kông và bán đảo Cửu Long vào ngày hôm đó. 

“Nghe chú nói thì….”

“Hửm?” 

“Chỉ có chi nhánh châu Á của UNHRDO ở đó thôi đúng không ạ.”  

“Bingo.” 

Jeong Taeui vừa cười cay đắng vừa lắc đầu.

Sau khi băng qua con đường giữa trung tâm thành phố và rẽ vào một khách sạn cao chót vót, anh nhìn thấy một bến tàu ở phía xa. 

Jeong Taeui đang thờ ơ nhìn đảo Hồng Kông ngoài biển có thể dễ dàng nhìn thấy ở vị trí này, đột nhiên quay đầu lại.

“Cháu còn tò mò một điều nữa.” 

“Hả?”

“Cháu nên gọi chú ở đó là gì nhỉ?” 

Chú cười. Và chú đáp với khuôn mặt pha trộn biểu cảm giữa người trong gia đình và cấp trên. 

“Sĩ quan Jeong Changin, rút ngắn lại là người hướng dẫn.” 

***********

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp