Không Gian Trữ Hàng: Dị Nhân Hệ Mộc Siêu Mạnh

Chương 4 Thay đổi kế hoạch


2 tháng

trướctiếp

Tác giả: Hỉ Hoan Mạt Thế Văn

Edit: Cho Vui

Trình Tĩnh ở trong căn nhà vừa quen vừa lạ ngủ một giấc ngon lành. 

Sáng sớm hôm sau, đem tất cả đồ đạc trong nhà thu vào không gian, không chút do dự xoay người rời đi. Thời gian có hạn, cô cần đem tất cả các loại vật tư cần thiết chuẩn bị đầy đủ.

Điểm tới đầu tiên là thành phố B, ở đấy có trạm chung chuyển lớn nhất cả nước, vật tư muốn bao nhiêu cũng có. Chỉ cần có đủ tiền. 

Điểm thứ hai đi thành phố C, nơi đó có một căn cứ lớn chuyên nhân giống các loại hạt giống cây trồng.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ vật tư xong, liền quay lại thành phố A, chờ đợi tận thế đến, tất cả ân oán kiếp trước cuối cùng cũng phải có kết thúc.

Trình Tĩnh không biết, sau khi cô rời khỏi nhà, Triệu Thiên Thành đã đi tìm cô, anh nghĩ đến cô chỉ là một cô gái nhỏ không có nhà để về, trong xã hội lại không có ai để dựa vào, nên muốn cho cô một vị trí làm việc tại công ty, như một kiểu ngầm giúp đỡ.

Ai ngờ nhìn qua một cái thì thấy căn tứ hợp viện sạch sẽ quá đáng, nếu không phải hai ngày trước anh tự mình đến đây thì sẽ cho rằng việc gặp lại tiểu học bá chỉ là một giấc mơ.

Trình Tĩnh cưỡi xe đạp công cộng, suốt hai ngày xoay quanh thành phố B, đem các trung tâm thương mại lớn đều đến một lần, tích cóp một túi danh thiếp. Tài chính có hạn, so sánh giá hàng ở nhiều nơi là cần thiết. Nguồn cùng cấp đã có, cô cần tìm một nhà kho ở chỗ hẻo lánh để thuận tiện đem vật tư thu vào không gian. Trình Tĩnh tìm mấy chỗ đều không ưng lắm, ở nơi xa lạ, cô không có mục tiêu, cứ thế cưỡi xe đạp nhằm hướng ít người ở mà đi. 

Lúc vô tình đi vào một con đường lồi lõm gồ ghề cô nhìn thấy phía trước có một dãy cửa hàng đứng lẻ loi.

Đếm qua thấy có mười gian hàng, trong đó có bảy cái dán giấy cho thuê ở cửa, ba cái còn lại thì dán giấy chuyển nhượng rất to. Một cửa hàng bán các loại dụng cụ kim loại, một cái là cửa hàng bán gạo dầu, còn có một ca hàng bán quần áo.

Trình Tĩnh đi đến ba cửa hàng trước mặt, mỗi cái là nhà hai tầng, mỗi tầng ít nhất cũng rộng 200 mét vuông. Mở cửa vào tiệm bán dụng cụ kim loại, bên trong bày biện chỉnh t, nhìn sơ qua chia ra năm khvực, một chỗ có đủ loại công cụ như rìu, búa, xẻng, dao phay, tua vít, chổi, cây lau nhà…vân vân.

Khu thứ hai là đồ dùng nhà bếp, nồi chén gáo bồn, đũa thìa, hộp đựng gia vị… các loại

Khu thứ ba là nồi cơm điện, chảo, nồi hấp, nồi sắt… vân vân. 

Khu thứ tư là các loại giày bảo hộ, áo khoác quân dụng, chăn bông, ga giường, màn, lều trại đơn giản, đèn pin… vân vân. 

Khu thứ năm chính là các loại dầu gội đầu cao cấp, dầu xả, xà phòng thơm, gel tạo kiểu tóc, khăn lông, sữa tắm, giấy vệ sinh...

Đôi mắt Trình Tĩnh phát sáng như đèn pha, quá tuyệt, những thứ cô cần chuẩn bị thì ở chỗ này có một nửa rồi. Cô ra vẻ bình tĩnh nhìn một vòng, quay đầu thì đối diện với một đôi mắt uể oải. Người phụ nữ nở nụ cười rộng ngoác, còn có một tiếng nữa tới giờ tan tầm, cuối cùng cô ta cũng đón tiếp được vị khách đầu tiên.

 “Cô bé, muốn mua cái gì? Em chọn đi, tất cả giảm giá 30%.”

Trình Tĩnh vừa vui vẻ vừa kinh ngạc, sau đấy lại mờ mịt khó hiểu hỏi: “Hôm nay là ngày gì đặc biệt ạ?”
Vẻ mặt đáng yêu của Trình Tĩnh làm người phụ nữ kia bật cười, “Không sai! Hôm nay em là khách hàng đầu tiên của chị, phải được ưu đãi cho em.”

Vị khách đầu tiên?

Con số này làm cho Trình Tĩnh có chút kinh ngạc, không nghĩ cửa hàng này thảm như vậy, cô vừa chọn lựa vật phẩm vừa lơ đãng hỏi: “Nếu mỗi ngày thu không đủ chi thì sao chị không đổi một chỗ khác ạ?” 

Người phụ nữ khó khăn lắm mới đón được một khách hàng, không nhịn được than thở.

“Ai, một lời khó nói hết, nhà chị ở nông thôn, cửa hàng này chị mở đã mười năm, trước kia buôn bán rất tốt. Nơi này trước kia không chỉ có mười gian cửa hàng mặt tiền, tính cả hai bên đường cũng phải có 60 cái.

Năm ngoái, chính quyền có kế hoạch cải tạo nơi này thành phố đi bộ, hầu hết cửa hàng đều dọn đi rồi. Mười gian cửa hàng này là do ông chủ muốn một khoản đền bù kếch xù, làm kế hoạch cải tạo của chính quyền cứ kéo dài thành hiện trạng như bây giờ.”

Trình Tĩnh không hiểu nổi, “Buôn bán không tốt, chị sao lại không đổi chỗ khác? Hoàn toàn không cần tiếp tiếp tục ở chỗ này chờ chết.”

Người phụ nữ cười khổ nói: “Chị mệt mỏi, không muốn tiếp tục lăn lộn nữa, sau khi thanh lý cửa hàng rồi chị cùng chồng về quê thôi.”

“Cửa hàng này của chị em muốn, nhưng mà giá cả thì cần thỏa thuận .”

Người phụ nữ tưởng mình nghe nhầm, phải hỏi lại, “Em gái, em vừa mới nói gì ấy nhỉ.”

Trình Tĩnh nhìn thẳng đôi mắt đầy khiếp sợ của người phụ n, gật đầu khẳng định nói: “Cửa hàng của chị em muốn mua ạ.”

Ban đầu người phụ nữ rất vui vẻ, sau đấy lại xua xua tay, “Đừng có trêu chị, người có đầu óc làm buôn bán đều sẽ không tiếp nhận nơi có hiện trạng rối rắm như này, em gái à, nghe chị nói một câu, nếu thực sự muốn mở cửa hàng thì nên chọn một đoạn đường tốt nằm trong trung tâm thành phố ấy.”

Trong mắt Trình Tĩnh hiện lên sự kinh ngạc, không nhìn ra, chị gái này lại là người có tâm địa không tồi. 

“Yên tâm! Em có tiền, vị trí chỗ này cũng hớp ý em.”

Người phụ nữ vội vàng nói: “Em gái đừng hiểu nhầm, chị không nói em không có tiền, là chỗ này thực sự không tốt, có khi đến một ngày nà đó sẽ phải dọn đi.”

Trình Tĩnh tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn nói: “Thôi, nếu chị không thực sự muốn chuyển nhượng, em tìm bên cạnh một cửa hàng trống khác vậy.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài, cô nhớ rõ bên ngoài có dán điện thoại của chủ nhà.

“Đừng, em gái, em đừng đi, chị đây chuyển nhượng, thực sự chuyển nhượng.” Người phụ n vội vàng giữ chặt người đã mở cửa ra.

Trình Tĩnh âm thầm thở dài nhẹ nhõm, “Em lần này tới đây là vì trong nhà muốn em trải nghiệm cuốc sống thôi, kiếm được tiền hay không không quan trọng.”

Trong lòng người phụ nữ cạn lời, hóa ra là đại tiểu thư nhà giàu, chạy ra trải nghiệm cuộc sống, được, làm chị ta mắc công lo lắng.

Trình Tĩnh trở lại trong tiệm, cười lạnh nói: “Em có thể không kiếm ra tiền, nhưng không phải kẻ coi tiền như rác.”

Người phụ nữ tự nhiên có cảm giác rét lạnh thấu xương, vai run lên nói: “Em coi chị là hng người gì chứ? Chị nói thật với em, hàng hóa cả tiệm này cộng lại không dưới 190 vạn”

Trình Tĩnh nghe thấy con số này, không nói hai lời quay đầu muốn rời đi, nàng tuy nhỏ tuổi nhưng không phải kẻ ngốc. Sắc mặt người phụ nữ liền thay đổi, lại vội vàng giữ chặt người, trong giọng nói giống như nức nở.

“Em gái à, em nghe chị nói đã, nếu thấy không hợp lý thì rời đi không muộn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp