12.

Không biết nấu cơm cũng không có gì phải ngượng ngùng.

Dọn xong bát đĩa, tôi đặt nó lên bàn.

Sau đó bảo Trì Sính gọi Đào Lăng Tiêu ra ăn cơm.

Trì Sính gõ cửa gọi một câu.

Đột nhiên, chuông cửa bất chợt vang lên.

Tôi???

Ai tới vậy???

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra thì Trì Sính đã đi ra mở cửa.

“Cục cưng ơi! Bố mẹ về rồi!”

Tôi: “...”

Là bố mẹ tôi.

Hai người đứng ở cửa đang làm động tác “surprise chưa” thì phát hiện ra người mở cửa là một em trai xa lạ.

Không hẹn mà gặp, ngây ngẩn cả người.

“Đây không phải là nhà của chúng ta sao?”

“Đúng mà.”

“Thế ai kia?”

“Không biết.”

Tôi: “...”

Người hoang mang không chỉ có bố mẹ tôi.

Mà còn có Trì Sính.

Cũng may lúc này tôi hô lên một tiếng: “Bố mẹ.”

Tôi chạy đến đứng phía sau Trì Sính.

“Không phải bố mẹ nói Tết này không về được sao?”

Tôi nhận đồ ở trên tay hai người.

Trì Sính thấy vậy vội vàng phụ giúp chúng tôi.

“Cháu chào chú, chào dì ạ.”

Bố mẹ tôi vẫn ở trong trạng thái không thể tin được, ánh mắt dò xét dừng lại ở trên người Trì Sính.

Động tác cứng nhắc vô cùng.

Tôi vội vàng giải thích: “Bố mẹ, đây là bạn cùng lớp của Lăng Tiêu, năm nay cậu ấy cũng ăn Tết một mình nên đến chơi với Lăng Tiêu.”

“À!”

“À!”

Bố mẹ tôi đồng thanh đáp lại, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười rạng rỡ.

“Cháu là bạn học của Lăng Tiêu à? Mời ngồi, mời ngồi.”

Sau đó, mẹ tôi chạy đến kéo tôi: “Làm mẹ sợ ngây người, cứ tưởng đấy là bạn trai của con, còn đang thắc mắc không biết cậu trai này đã trưởng thành hay chưa.”

Tôi: “...”

Trì Sính lễ phép gật đầu cười.

Rõ ràng là cậu ấy đang lo lắng.

Cũng may, Đào Lăng Tiêu nghe thấy tiếng liền đi ra.

Bởi vì bố mẹ tôi bất ngờ trở về nên tôi gọi không đủ đồ ăn cho bữa cơm tất niên.

Tôi nói muốn gọi thêm vài món nữa.

Nhưng Trì Sính ngăn tôi lại.

“Đồ ăn giao đến đều nguội hết cả rồi, hay là chúng ta tự làm thêm vài món đi.”

“Nhưng chị không biết nấu ăn.”

Sau đó tôi bổ sung thêm: “Bố mẹ chị cũng vậy.”

Tôi cười khúc khích.

Trì Sính ho khan một tiếng: “Em biết, để em nấu.”

“Như này thì ngại lắm.”

“Không sao đâu, chị có thể giúp em một tay.”

“Được rồi.”

13.

Cảm ơn Trì Sính.

Có thể nấu được hai món ăn trong vòng mười phút ngắn ngủi.

Trong giữa cơm tất niên, bố mẹ tôi ngồi cùng nhau.

Tôi ngồi ở bên trái, Đào Lăng Tiêu và Trì Sính ngồi bên phải.

Đang ăn, bố mẹ tôi cứ tủm tỉm cười đảo mắt từ trái qua phải một lượt.

Sẽ không có gì để nói.

Nếu sau khi bố mẹ nhìn tôi, ánh mắt không đổ dồn lên người Trì Sính ở phía bên phải.

Tôi: “...”

Có chút kỳ quái! Có chút kỳ quái!

Ăn cơm tất niên xong, Trì Sính xin phép rời đi.

“Em không ở lại đón giao thừa với nhà chị sao?”

Trì Sính lắc đầu nói không, sau nhiều lần từ chối, chúng tôi cũng không giữ cậu ấy ở lại nữa.

Trì Sính vừa rời đi, bố mẹ tôi đã tóm lấy Đào Lăng Tiêu để hỏi.

Sau khi biết được Trì Sính thực sự là bạn cùng lớp của Đào Lăng Tiêu.

Không hiểu sao hai vị bô lão tự nhiên thở dài tiếc nuối.

Vừa qua 0 giờ, Trì Sính liền gửi cho tôi một tin nhắn, chúc tôi năm mới vui vẻ.

“Chị cũng chúc em năm mới vui vẻ nhé.”

Tôi trả lời.

Sáng sớm ngày mùng hai, bố mẹ tôi đã phải đi.

Dù có chút không nỡ nhưng càng lớn tôi càng hiểu được.

Trong thế giới của người trưởng thành, sự chia ly là một điều rất bình thường.

Nhưng trước khi đi, bố mẹ nhỏ giọng hỏi tôi:

“Em trai con đang yêu đương à?”

Tôi: ???

“Mấy ngày năm mới nhìn nó không được vui vẻ lắm, chẳng lẽ bị thất tình?”

Không hổ danh là bố mẹ tôi.

Nhưng tôi cũng không nói với họ chuyện của Đào Lăng Tiêu và bạn thân tôi.

Bố mẹ vừa đi, Đào Lăng Tiêu liền ra khỏi phòng.

“Chị, em hỏi chị, em gửi tin nhắn chúc một cô gái năm mới vui vẻ, cô ấy cũng chúc lại năm mới vui vẻ, vậy là có ý gì?”

“Thì ý là năm mới vui vẻ đó.”

“...”

Đào Lăng Tiêu cảm thấy hơi tủi thân: “Nhưng chị biết ý em không phải là như vậy mà.”

Nghe thấy nó nói thế tôi liền hiểu ra.

Nhất định thằng oắt này gửi tin nhắn cho Trình Dao.

Sau đó, câu trả lời của Trình Dao làm nó cảm thấy rất lạnh lùng.

Tô vỗ vào đầu Đào Lăng Tiêu: “Em trai à, chị đã bảo mày rồi, Trình Dao không thích tình chị em, mày từ bỏ đi.”

Đào Lăng Tiêu hất tay tôi ra, xoay người đi vào phòng.

14.

Sau tết, Trình Dao gọi video chúc mừng năm mới tôi.

Tôi nhìn phía sau cô ấy là khung cảnh của một bãi biển, hỏi cô ấy đang ở đâu.

“Ở nhà lạnh quá nên tớ vào miền nam nghỉ đông.”

Trình Dao nói.

Cô ấy cũng đăng ảnh lên vòng bạn bè ở wechat, có vẻ như đang rất thoải mái.

Nhìn lại thằng em đang bị tổn thương bởi tình yêu của mình.

Ai~

Tôi lại thở dài.

Hi vọng thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Không ngờ tới, đầu tháng ba, thằng em tôi nói muốn đi du lịch.

Bắt chuyến bay vào sáng sớm rồi đi luôn.

Đào Lăng Tiêu vừa đi, có mỗi một mình ở nhà, tôi lại càng cảm thấy chán.

Khi ra ngoài đi dạo, tôi gặp lại Trì Sính ở sân bóng.

Tôi đứng đó quan sát một hồi.

Cậu ấy dường như đã nhận ra điều gì đó, sau mấy pha đánh bóng liền tìm thấy tôi.

Tôi vẫn tay với cậu ấy.

Trì Sính chạy tới.

“Chị ơi, chị ra ngoài đi dạo à?”

“Ừ, hơi chán nên đi đây đi đó một chút.”

Trong mắt Trì Sính lộ ra vẻ nghi ngờ.

Tôi giải thích thêm, bố mẹ tôi đi vắng còn Đào Lăng Tiêu thì đi du lịch rồi.

“Chị ở nhà một mình nên chán lắm.”

Trì Sính gãi đầu: “Vậy ạ?”

Tôi gật đầu.

Trì Sính nói: “Chị ơi, hay là em dạy chị đánh bóng nhé?”

“Đánh tennis cũng vui lắm.”

Trì Sính dẫn tôi vào sân, đưa cho tôi một cây vợt mới.

“Để em dạy chị, cầm vợt như thế này này, sau đó thì hơi khom đầu gối xuống…”

Trì Sính dạy tôi rất kiên nhẫn.

Bất tri bất giác, một buổi chiều đã trôi qua.

Chơi tennis cũng khá thú vị, nó đã thành công khơi dậy sự hứng thú của tôi.

Trì Sính đã nhìn ra điều đó.

“Lần sau, chúng ta đánh với nhau đi?”

15.

Tôi có vài cuộc hẹn đánh tennis với Trì Sính.

Tối đó về nhà, Trì Sính gửi cho tôi mấy tips lưu ý.

Cậu ấy bảo sau khi đánh tennis xong thì đi tắm rửa và mát xa một chút sẽ đỡ bị đau nhức.

“Chị biết rồi, cảm ơn em trai.”

Khi đã thân thiết hơn với Trì Sính, cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng bớt khách sáo hơn.

Một lát sau, bên kia mới trả lời.

“Chị ơi, chiều mai chị có rảnh không?”

“Có.”

“Ngày mai bạn bè bọn em có hẹn nhau ra bờ sông bắn pháo hoa.”

Ồ, tôi hiểu rồi.

Ngày mai cậu ấy không thể chơi tennis với tôi.

Tôi trả lời: “Vậy em đi đi.”

“…”

Trì Sính: “...Không phải, ý em là, chị có muốn đi cùng em không?”

Tôi: ???

“Bạn bè em tụ tập, chị đi thì không tốt lắm đâu.”

“Không sao đâu, dù sao em cũng không thân lắm, nhưng không từ chối được. Nếu chị đi chúng ta vẫn có thể cùng nhau nói chuyện phiếm.”

Tôi nghĩ một hồi dù sao ở nhà cũng chán.

Hay là ra ngoài xã giao một chút.

Thế là tôi đồng ý.

Tôi và Trì Sính hẹn gặp nhau vào bảy giờ tối mai.

Đến nơi tôi mới phát hiện ra chỉ có một mình Trì Sính.

“Bạn em đâu?”

Tôi bối rối.

Trì Sính ngại ngùng gãi đầu: “Bọn họ đột nhiên đổi ý, muốn đi chơi kịch bản s.á.t nhân*.

*剧本杀: một trò chơi nhập vai, những người chơi sẽ tham gia và giải các câu đố của một kịch bản để tìm ra h.u.n.g thủ.

Tôi: “...”

“Xin lỗi chị.”

Trì Sính xin lỗi tôi.

Hai mí mắt cụp xuống nhưng ánh mắt hơi khẽ nhướng lên nhìn về phía trước.

Trông có vẻ hơi thấp thỏm và tủi thân.

Tôi không cảm thấy tức giận.

Ngược lại, tôi cảm thấy như vậy rất tốt, đỡ phải gặp một nhóm người xa lạ, lúc ấy càng xấu hổ hơn.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”

“Bọn họ để pháo hoa ở đây, chúng ta có thể tự đốt.”

Hai mắt Trì Sính sáng lên.

Cậu ấy đặt pháo hoa ở một khu đất trống trải, sau đó tự mình chạy đến châm lửa.

Pháo hoa đột nhiên lao lên không trung bắt ra những tia sáng lửa, trông vô cùng lộng lẫy.

Thắp sáng bầu trời đêm tối tăm.

Rất đẹp.

Tôi xem đến ngây người luôn.

“Chị ơi, cho chị cái này.”

Đột nhiên có một giọng nói gọi tôi.

Tôi định thần lại, trước mắt tôi có thêm hai cây pháo bông đã được thắp sáng.

“Em mua cả cái này nữa hả?!”

Tôi có chút ngạc nhiên.

Trì Sính gật đầu.

Tôi hỏi cậu ấy có thể chụp ảnh giúp tôi không.

Trì Sính nói: “Được ạ, chụp bằng máy em đi, lát nữa em sẽ gửi lại cho chị.”

Tôi chạy ra bãi cát.

Phía sau là pháo hoa, còn phía trước là những cây pháo bông nhỏ.

Trì Sính giơ điện thoại di động lên, chụp ảnh một hồi.

Đến lúc tôi hỏi, cậu ấy mới nói là được rồi.

16.

Chín giờ tối, chúng tôi về nhà.

Tuy rằng chỉ có tôi và Trì Sính đốt pháo hoa.

Nhưng mà chơi vẫn rất vui.

Trên đường về tôi vừa đi vừa ngân nga.

Trì Sính theo sát bên tôi từng bước một.

“Chị ơi…”

“Ơi?”

Tôi dừng lại nhìn cậu ấy.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, yết hầu của Trì Sính khẽ chuyển động.

“Em…”

Cậu ấy “em” nửa ngày rồi mà vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.

Tôi đang mơ màng thì tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Đào Lăng Tiêu.

“Alo?”

“Chị ơi, em thất tình rồi.”

Tôi: “...”

Đào Lăng Tiêu ngồi trên bậc thềm ở trước cửa nhà.

Bên cạnh chỉ có một chiếc vali trơ trọi làm bạn.

Ôi em trai đáng thương của tôi.

Đi ra ngoài du lịch một chuyến, về lại thất tình.

Nhưng lần này rõ ràng là nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Dường như tôi có thể nhìn thấy những đám mây đen đang bay lơ lửng ở trên đầu của nó luôn.

Tôi thở dài, đi đến trước mặt nó.

Tôi xoa đầu Đào Lăng Tiêu: “Không sao đâu.”

Hai mắt Đào Lăng Tiêu khẽ ửng đỏ.

Cảm nhận được động tác của tôi, hơi rụt mũi lại.

Tôi nói với nó: “Chị đã nói với mày rồi, tình chị em sẽ không có kết quả đâu, vào nhà đi.”

Tôi mở cửa ra, vẫn thấy Đào Lăng Tiêu ngồi yên ở đó.

“Trì Sính, em giúp chị kéo nó vào với.”

“...Ừm.”

Trì Sính phản ứng lại, kéo Đào Lăng Tiêu đi vào.

Sau khi đưa Đào Lăng Tiêu về phòng, nó liền ngủ thiếp đi. Tôi cẩn thận đắp chăn cho nó rồi kéo Trì Sính ra ngoài.

“Lại làm phiền em rồi, đúng rồi, em vừa muốn nói gì với chị đấy?”

Trì Sính khẽ liếc nhìn tôi một cái: “Không, không có gì.”

“Ừm, vậy em đi về cẩn thận nhé, về đến nhà nhớ nhắn tin cho chị.”

“Được.”

17.

Sau ngày hôm đó, đã vài ngày tôi không gặp Trì Sính ở sân bóng.

Tin nhắn trên điện thoại vẫn là bức ảnh cậu ấy chụp cho tôi lần trước.

Tôi rep lại bằng một câu cảm ơn.

Rồi dừng luôn ở đấy.

Lúc đầu tôi không nghĩ nhiều về nó.

Dù sao ở nhà vẫn còn có Đào Lăng Tiêu.

Qua Tết Nguyên Tiêu, nó sẽ bắt đầu đi học lại.

Tôi nhớ nó bảo sẽ có một bài kiểm tra cuối kỳ trước khi chuyển sang kỳ học mới.

Nhưng có vẻ nó chẳng muốn ôn tập gì cả.

Thế là tôi xốc nó dậy.

“Nhớ đọc và ôn lại bài tập! Nếu mà trượt môn này thì mày sẽ xong đời luôn.”

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy lực sát thương như vậy vẫn không đủ lớn.

Tôi bổ sung thêm một câu:

“Trình Dao vốn đã không thích mày, nếu mày học không tốt, cô ấy sẽ càng không thích mày hơn.”

Phải biết rằng Trình Dao chính là một sinh viên trao đổi xuất sắc.

Tên ngố.c Đào Lăng Tiêu này muốn theo đuổi người ta, nhất định không thể là một tên học dốt được.

Quả nhiên, sau khi ra khỏi phòng tôi đã nhìn thấy nó đọc sách.

Không tồi, không tồi.

Tôi cầm theo chìa khoá, đi ra ngoài.

Ban đầu tôi không nghĩ đến việc sẽ gặp được Trì Sính.

Cũng không nghĩ tới cậu ấy sẽ ở đây.

“Trì Sính!”

Tôi gọi một tiếng.

Không hiểu sao em trai này nhìn thấy tôi hơi sững sờ một lúc.

Sau đó không trả lời mà quay đầu bước đi.

Tôi: “...”

Lần đầu tiên tôi cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng cậu ấy có việc.

Nhưng sau đó hết lần này đến lần khác tôi gặp Trì Sính.

Tôi lại gọi.

Cậu ấy lại quay người bỏ đi.

Vài lần như vậy, tôi đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Em trai này không phải là đang trốn tôi chứ?

18.

Một ngày nọ, tôi cuối cùng cũng tóm được cậu ấy.

Nguyên nhân là vì Trì Sính đang lảng vảng ở trước cửa nhà tôi.

Tôi về nhà vừa hay nhìn thấy.

Cậu ấy bị tôi thình lình bắt được, không có nơi nào để trốn.

“Em đến tìm Đào Lăng Tiêu à?”

“Không phải.”

?

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ấy.

Chàng trai trước mặt hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi ra hai chiếc vé xem phim.

“Chuyện đó… chị ơi, em có thể mời chị đi xem phim không?”

Tôi: “...”

Lần này đến lượt tôi ngây ngẩn cả người.

Vô duyên vô cớ, tự nhiên Trì Sính lại mời tôi đi xem phim?

Tôi sững sờ một hồi lâu.

Không để tôi kịp trả lời, Trì Sính đã dúi tấm vé xem phim vào tay tôi.

Rồi lại chạy đi mất tiêu.

Tôi: “...”

Nhìn bóng dáng hoảng loạn của cậu ấy, tôi lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Nhức nhức cái đầu.

Mở cửa vào nhà, tôi tình cờ gặp Đào Lăng Tiêu đang đi ra uống nước.

Nó thấy tôi, liền hỏi bị sao vậy.

Vẻ mặt của nó thật nhạt nhẽo. Tôi lấy lại tinh thần, trong lòng loạn như cào cào.

“Ừm, Đào Lăng Tiêu, chị hỏi mày một chuyện.”

“Cái gì?”

“Một nam sinh mời mày đi xem phim là có ý gì?”

Đào Lăng Tiêu cau mày: “Bị đi.ê.n à, hai thằng đực rựa tự nhiên đi xem phim.”

Tôi: “...”

A, ý tôi không phải là như vậy.

Đào Lăng Tiêu phản ứng lại: “Ồ, có người mời chị đi xem phim à? Ai đấy? Người theo đuổi chị à?

Ách…

Vậy là, Trì Sính đang theo đuổi tôi sao?

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play