5.
Cuối cùng tôi cũng bắt được Đào Lăng Tiêu.
Nhưng nó uống nhiều quá nên tôi đành phải nhờ người khác vác nó lên xe.
Sau khi để nó ngồi yên ở ghế sau, tôi liền cảm ơn người ta.
Lúc quay đầu lại vẫn thấy em trai kia đứng ở bên đường.
Vừa rồi cậu ấy đã giúp đỡ tôi.
Làm người “bị hại” mà vẫn không nề hà hiềm khích trước đây.
Tôi có ấn tượng siêu tốt với em đẹp trai này.
“Nhà em ở đâu, tiện đường chị đưa em về nhà luôn.”
“Không cần ạ, nhà em ở gần đây.”
Cậu ấy chỉ vào nơi đó.
Tôi “ồ” một tiếng.
“Chuyện buổi tối hôm nay thật sự xin lỗi em, về nhà chị nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận.”
Em đẹp trai cong cong đôi mắt.
“Chị, chị hiểu lầm rồi. Tối nay là buổi họp lớp của bọn em.”
Họp lớp?
Em đẹp trai này là bạn học của Đào Lăng Tiêu sao?
Lúc này tôi mới để ý tới, hoá ra cậu ấy không mặc đồng phục học sinh.
Mà là đồng phục bóng chày.
Tôi: “...”
Không thể ngờ được, Đào Lăng Tiêu thế mà lại có một người bạn cùng lớp non mềm như vậy.
Tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Đã là bạn cùng lớp mà nó còn bắt nạt người ta.
Xem ra, về nhà tôi vẫn phải tẩn cho nó một trận.
6.
Đào Lăng Tiêu tỉnh dậy vào buổi sáng ngày hôm sau.
Nó dụi mắt, hỏi tôi làm sao nó về được nhà.
Tôi kể cho nó nghe chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Cuối cùng, vẫn không quên dạy dỗ nó một chút:
“Đã bạn cùng lớp thì phải quan tâm, yêu mến nhau. Người ta đã không muốn uống thì như nào cũng không uống, mày cứ ép người ta làm gì?”
“Không, chị ơi, ổng…”
Đào Lăng Tiêu muốn giải thích nhưng chưa kịp nói xong, điện thoại của tôi đã reo lên.
Là Trình Dao.
Tôi giơ tay ngắt lời Đào Lăng Tiêu, sau đó bấm nút gọi video.
“Alo, Dao Dao.”
“Kiều Kiều, tớ về đến nhà rồi, đêm qua về muộn quá nên không gọi lại cho cậu được.”
“Không sao.”
Tôi và Trình Dao tám chuyện.
Không phát hiện ra Đào Lăng Tiêu đang rất an tĩnh, hơn nữa nó còn đang lén lút nhìn về chỗ tôi. Trình Dao hỏi: “Cậu sao vậy, đêm qua ngủ không tốt sao, quầng thâm dưới mắt sao lại đậm thế?”
“Đừng nói nữa, còn không phải là do thằng oắt Đào Lăng Tiêu kia tối qua chạy ra ngoài uống rượu, tửu lượng thì đã kém, uống hai bình đã gục.”
“Ai nói em kém?”
Đào Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng làm tôi giật cả mình.
Tôi quay lại, đã thấy nó đứng lù lù sau lưng tôi.
Trình Dao ho khan: “Sao lại uống rượu?”
“Còn không phải…”
“Là họp lớp! Bọn em họp lớp!”
Đào lăng tiêu bổ sung thêm: “Bạn bè cùng lớp gặp nhau, không uống không được.”
Tôi: “...”
Thôi được rồi, mặt mũi của thằng em thúi thi thoảng vẫn phải bảo vệ một chút. Vì vậy tôi liền gật đầu theo.
Sau khi nói chuyện với Trình Dao được mười phút, tôi cúp điện thoại.
Đào Lăng Tiêu lúc nãy nói xong liền rời khỏi màn hình.
Giờ phút này đang ngồi trên sô pha phía bên kia, cầm một cốc nước ấm.
Vểnh lỗ tai về phía tôi.
Cho đến khi tôi cúp điện thoại.
Đôi mắt đầy mong chờ nhìn tôi.
“Chị, hai người nói chuyện xong rồi à?”
“Ừ.”
“Chị Dao Dao có nói cái gì nữa không?”
Tôi lắc đầu.
Đào Lăng Tiêu chán nản, tinh thần tụt dốc không phanh.
Sau đó, nó đờ đẫn đứng dậy đi về phòng của mình.
Tôi: “...”
7.
Đào Lăng Tiêu lại lâm vào trạng thái thất tình.
Cửa phòng nó đóng suốt cả buổi sáng.
Ban đầu tôi không thèm để ý, cho đến khi mấy ngày tiếp theo đều như vậy.
Dù sao cũng là em ruột.
Tôi phải quan tâm nó một tí.
Nhưng tôi cũng không thể gọi điện cho Trình Dao. Người ta đã muốn từ chối thằng em tôi thẳng thừng như vậy, làm thế sẽ chẳng phải khiến bạn thân tôi rất khó xử sao? Tôi quyết định tìm vài món gì đó thật ngon để an ủi trái tim bé bỏng đang bị tổn thương của nó.
Sau khi mua đồ xong, trên đường về tôi đi ngang qua một cái sân tennis.
Đang ở kỳ nghỉ đông.
Nên trên sân đang có rất nhiều học sinh đang đánh tennis.
“Ôi, anh Trì! Đỡ bóng!”
Tôi tò mò xuyên qua tấm lưới bảo vệ nhìn vào trong sân.
Liếc mắt một cái tôi liền phát hiện một chàng trai trẻ.
Cao cao gầy gầy, đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng và quần thể dục.
Khi vung vợt, những đường cong trên cánh tay của cậu ấy rất mượt mà và săn chắc.
Đúng là vẻ đẹp của thể thao.
Trên trán cột một chiếc băng đô màu đỏ đen.
Để lộ ra đôi lông mày đầy đặn và tươi sáng.
Ấn tượng đầu tiên, trông giống như một chàng trai tỏa nắng vậy.
Ấn tượng thứ hai, ô? Đây chẳng phải là em đẹp trai bị Đào Lăng Tiêu bắt nạt sao?”
“Bụp!”
Cú đánh bóng của em đẹp trai vụt thẳng thẳng vào lưới bảo vệ ở trước mặt tôi.
Tôi hoảng sợ, lùi lại mấy bước.
Mấy người đang đánh cũng dừng lại để đi nhặt bóng.
Em đẹp trai đặt vợt tennis xuống, nhìn sang bên này.
Sau đó, cậu ấy liền bắt gặp ánh mắt của tôi.
Cậu ấy sửng sốt một hồi, sau đó từ bên kia chạy tới.
“Chị ơi? Là chị sao?! Sao chị lại ở đây?”
Giọng nói của em trai trẻ này đúng là trong trẻo, phóng khoáng.
Đôi mắt sáng như được ngâm trong nước.
Tuy nói cậu ấy là bạn học của Đào Lăng Tiêu.
Nhưng hôm nay mới là lần thứ hai chúng tôi gặp mặt.
Tiếng gọi chị cứ như rất “quen thuộc” làm tôi cảm thấy đáp lại cũng không được mà không đáp lại cũng không xong.
Vì thế tôi cười cười.
“Nhà của chị ở tiểu khu gần đây.”
Em đẹp trai nhìn qua hướng tôi chỉ.
Sau đó, cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở mấy chiếc túi tôi đang cầm.
Tôi mang theo hai chiếc túi lớn đi mua sắm, bên trong đều là đồ ăn mua cho Đào Lăng Tiêu.
“Ừa, chị mua một ít cho Đào Lăng Tiêu, gần đây tâm trạng của nó không được tốt.”
“Chị ơi, chị đợi em một chút.”
Cậu ấy chạy về hướng sân bóng nói gì đó sau đó lại chạy vòng qua sân để đến chỗ tôi.
“Để em giúp chị.”
Cậu ấy xách một chiếc túi to của tôi.
Tôi cuống quýt từ chối.
“Vừa hay em cũng đang muốn đi tìm Đào Lăng Tiêu, hơn nữa em còn khoẻ mạnh thế này, làm sao có thể để một cô gái làm chuyện này một mình được.”
Chậc.
Cẩn thận, hiểu chuyện lại còn khôn khéo nữa.
Đã thế miệng còn ngọt.
Không biết chị gái nhà ai lại may mắn có được một người em trai tốt như vậy.
Em đẹp trai đi ở bên cạnh tôi.
Dọc đường vừa đi vừa cùng tôi nói chuyện, cũng không đến mức nhạt nhẽo lắm.
Trong lúc nói chuyện, tôi biết được tên của em đẹp trai.
Trì Sính.
Một cái tên khác hẳn với tính cách*.
*骋: Sính - phi, chạy, rong ruổi. Nghe thôi đã thấy mạnh mẽ, phóng khoáng khác hẳn với dịu dàng hiểu chuyện, nhỉ :v
8.
Mười phút sau chúng tôi về tới nhà.
Sau khi đặt đồ đạc xuống, tôi đưa Trì Sính đến phòng của Đào Lăng Tiêu.
Đào Lăng Tiêu mở cửa.
“Bạn học đến thăm mày này.”
Thấy Trì Sính đứng ở cửa, Đào Lăng Tiêu sửng sốt.
“Anh Trì?! Sao anh lại đến đây?”
“Tìm cậu có chút việc.”
Đào Lăng Tiêu không biết chuyện gì nhưng cứ kéo Trì Sính vào phòng trước đã.
Tôi nói: “Hai đứa nói chuyện đi, chị đi gọt hoa quả.”
Đi được nửa đường tôi lại cảm thấy hơi lo lắng.
Thế là quay đầu lại dặn dò Đào Lăng Tiêu: “Mày đừng có mà bắt nạt người ta đấy!”
Đào Lăng Tiêu: “...”
Cửa đóng lại rồi, tôi cũng chẳng nghe được bên trong nói gì.
Không biết hai đứa nó thì nói cái chuyện gì nhỉ.
Đưa nước trái cây xong, rất nhanh đã đến giờ ăn trưa.
Tôi gõ cửa.
“Này, Đào Lăng Tiêu.”
“Làm gì vậy?”
Đào Lăng Tiêu mở cửa.
Tôi liếc qua nó rồi nhìn chàng trai trẻ đang ngồi sau cánh cửa.
Trai đẹp thấy tôi, liền thân thiện hướng mắt tới.
Tôi vội vã kéo Đào Lăng Tiêu ra ngoài.
“Chị định gọi đồ ăn ở bên ngoài. Bạn học mày thích ăn cái gì vậy?”
À, tôi quên nói, tôi không biết nấu cơm.
Bình thường đều là Đào Lăng Tiêu nấu cơm.
Tôi chỉ nấu được mấy món như mì ăn liền, bún ốc thôi.
Nhưng hôm nay bạn của nó tới đây, tôi không thể để Đào Lăng Tiêu nấu cơm được.
Vì vậy tôi chọn đặt đồ ăn ở bên ngoài.
Đào Lăng Tiêu đang định nói thì Trì Sính đi tới: “Làm sao vậy?”
“À không có việc gì, chị chỉ đang hỏi mấy đứa muốn ăn cái gì thôi, hôm nay em ở đây ăn cơm nhé.”
Tôi cười ha hả nói.
Em đẹp trai liếc qua đồng hồ.
“Như vậy không tốt lắm, bây giờ em sẽ đi ngay.”
Tôi khách khí: “Không sao đâu, ăn ở đây đi, chỉ nhiều thêm một đôi đũa thôi mà, bình thường cũng chỉ có chị và Đào Lăng Tiêu ăn cơm.”
“Em rất dễ ăn, chị nấu gì em đều thích.”
Tôi… nấu á…
Tôi sẽ không nấu được đâu.
Tôi chỉ có thể gọi đồ ăn ở bên ngoài thôi…
Nhưng Trì Sính không biết.
Cậu ấy nhìn thấy sắc mặt của tôi, có vẻ hơi khó xử.
Sau đó mông lung mở miệng: “Có cần em giúp gì không?”
“Không, không cần đâu!”
Tôi dứt khoát từ chối.
Tôi chống đỡ mỉm cười: “Mấy đứa chơi tiếp đi, chị có việc bận.”
“Vất vả cho chị rồi.”
Quả thực rất vất vả.
9.
Cửa phòng Đào Lăng Tiêu một lần nữa được đóng lại.
Tôi xoay người liền mở app gọi đồ ăn nhanh.
Tôi gọi một món canh và vài món ăn khác, còn cố tình để lại ghi chú “đừng gõ cửa”.
Trong lúc đợi, tôi run rẩy chỉ sợ đám Trì Sính sẽ đột nhiên mở cửa ra ngoài.
Nhưng thật may, Đào Lăng Tiêu nhà tôi vẫn là một thằng nhóc hiểu chuyện.
Nó gửi cho tôi một tin nhắn: “Bà chị, khi nào đồ ăn được mang đến thì gọi bọn em nhé!”
Tôi: “...”
Nửa tiếng sau, rốt cuộc đồ ăn cũng đã tới.
Tôi đổ ra chén đĩa sao cho nhìn được được, xếp bát đũa ra rồi mới gõ cửa một lần nữa.
“Ăn cơm thôi!”
Thực sự lúc gọi hai đứa nó tôi cảm thấy hơi chột dạ.
Chẳng mấy chốc bên trong liền truyền đến tiếng động.
Đào Lăng Tiêu và Trì Sính ngồi đối diện tôi.
Hai tay đặt lên đầu gối, trông rất ngoan ngoãn.
Tôi bảo hai đứa ăn đi.
Tiện thể nói ra một số câu thoại quen thuộc.
Đại khái như:
“Nấu không được ngon lắm.”
“Không có nhiều món lắm.”
“Có gì bỏ qua cho chị nhé.”
Trì Sính: “Không đâu ạ, chị vất vả rồi.”
Tôi không vất vả, anh shipper mới vất vả.
“Mau ăn đi.”
Trì Sính cắn một miếng, gật đầu khẳng định.
“Ngon lắm ạ.”
Đào Lăng Tiêu ở bên cạnh không nhịn được cười.
Nó bị tôi lừ cho một cái, lập tức thu nết lại.
10.
Còn vài ngày nữa là tới năm mới.
Khi ra ngoài mua đồ Tết, tôi lại đi ngang qua sân bóng.
Sân bóng hôm nay rất vắng vẻ.
Tôi lại gặp Trì Sính.
Cậu ấy ngồi một mình trên ghế.
Trì Sính cúi đầu, vẻ mặt có chút cô đơn, hình như tâm trạng của em trai hôm nay không tốt lắm.
“Trì Sính?” - Tôi gọi cậu ấy.
Trì Sính ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi có hơi bất ngờ.
“Chị ơi.” - Cậu ấy đi tới chỗ tôi.
Tôi nhìn khoảng sân trống trải ở sau lưng Trì Sính.
“Hôm nay không có ai chơi bóng với em à?”
“Bọn họ đều về quê ăn Tết hết rồi.”
“Sao em không về đi?”
“Bố mẹ em ở nước ngoài không về được, năm nay em ăn Tết một mình.”
Ui, thật đáng thương.
Đầu óc tôi nóng lên, đột nhiên mở miệng: “Vậy em đến nhà bọn chị ăn Tết đi.”
Nói xong tôi mới cảm thấy không ổn lắm.
Dù sao tôi và Trì Sính cũng không thân thiết đến mức này.
Nhưng nghĩ đến thằng oắt Đào Lăng Tiêu ở nhà vẫn còn đang bi thương vì thất tình, có thêm người cho nó bầu bạn cũng không tồi.
Tôi nói thêm: “Nhà chị chỉ có chị với Lăng Tiêu thôi, bố mẹ bọn chị năm nay cũng không về nhà đón Tết, em sang chơi cho náo nhiệt.”
Hai mắt Trì Sính sáng lên, giống như một chú cún nhỏ đi lạc đột nhiên tìm thấy chủ nhân của mình.
Tôi sợ đến nỗi trong lòng lộp bộp, tim cũng đập nhanh hơn.
“Vậy làm phiền chị ạ.”
11.
Tết Nguyên Đán, Trì Sính gõ cửa nhà tôi.
Cậu ấy còn mang theo quà nữa: “Chị ơi, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Tôi cười hỏi cậu ấy sao còn mua đồ qua đây.
Trì Sính nói ngại làm phiền bọn tôi.
Tôi nhường đường, mời cậu ấy vào nhà.
Đào Lăng Tiêu đã không còn ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Trì Sính:”Anh Trì đến rồi à, có ván game em chưa chơi qua được, anh vào giúp em đi.”
Trì Sính nhìn tôi.
“Đi đi, đúng rồi…”
Tôi nghiêng người, nói nhỏ với cậu ấy: “Em cũng biết rồi đấy, thằng em chị nó đang thất tình nên là làm phiền em an ủi nó một chút nhé.”
Tôi nói xong rồi mà Trì Sính vẫn không phản ứng.
Tôi bối rối nhìn qua thì thấy cậu ấy đang mím chặt môi, vàng tai đỏ bừng, mắt hơi chớp chớp: “Em biết… biết rồi.”
Tôi: “...”
Em trai này đang bị nóng trong người à?
Cơm tất niên đã được tôi đặt trước ở nhà hàng.
Vừa mới nhận xong thì phòng Đào Lăng Tiêu đột nhiên mở ra.
Tôi cầm đồ ăn đặt ở bên ngoài, trợn mắt nhìn Trì Sính.
“Cái đó… chị lấy đồ ăn đặt bên ngoài…”
Không ngờ, tôi lại bị lộ tẩy nhanh như vậy.
Còn Trì Sính thì chẳng ngạc nhiên chút nào.
Thậm chí cậu ấy còn đi đến giúp tôi.
Vì thế, tôi với Trì Sính một người cầm đồ ăn tới, một người xếp bát đũa ra.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Trì Sính cúi đầu, cẩn thận mở nắp hộp đóng gói ra.
Đột nhiên cậu ấy nói: “Chị, hình như chị đang rất căng thẳng.”
Tôi: “...”
Haha, đã nhìn ra rồi à.
Trì Sính ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, hai mắt hơi cong lên: “Chị, chị không cần phải căng thẳng như vậy đâu, từ lâu em đã biết chị không biết nấu ăn rồi.”
Tôi: “...”
Tôi: “Sao em biết?”
Hỏi cũng bằng thừa.
Không cần nói cũng biết, nhất định là do thằng oắt Đào Lăng Tiêu bép xép.
Thằng em th.ố.i này, đợi tí nữa chị mày sẽ đặt tôm hùm ở trước mặt Trì Sính.
(Còn tiếp)