19.
Buổi tối tôi đến rạp chiếu phim.
Trì Sính đã đến từ lâu, đang đứng ở cổng trung tâm thương mại đợi tôi.
Tôi không xuất hiện ngay mà đứng ở chỗ tối quan sát một lúc.
Dường như Trì Sính đang rất sốt ruột, ánh mắt không ngừng tìm kiếm ở xung quanh.
Thỉnh thoảng lại hít một hơi thật sâu, sau đó sửa sang lại tay áo của mình.
Có chút đáng yêu.
Trước cổng trung tâm thương mại có một dì bán hoa, dì ấy đi đến chỗ Trì Sính:
“Chàng trai trẻ, cậu có muốn mua hoa không?”
Trì Sính sửng sốt một hồi, đang định trả lời thì lại lắc đầu.
“Không ạ, cô ấy còn chưa phải là bạn gái của cháu.”
Sau khi dì bán hoa rời đi, Trì Sính lại lấy điện thoại di động ra xem.
Hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Lập tức điện thoại trong túi tôi rung lên.
“Chị đến chưa?”
Nhìn thấy tin nhắn không hiểu sao tôi cảm thấy tim mình đập nhanh dữ dội.
“Trì Sính.”
Tôi bước đến gọi cậu ấy.
Trì Sính thấy tôi, đôi mắt đang yên tĩnh lập tức sáng lên.
Giống như một hòn đá nhỏ bị rơi xuống nước.
“Chị…”
“Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.”
“À, được.”
Lời Trì Sính định nói đã bị tôi cắt ngang.
Trì Sính cứng ngắc đi theo tôi, ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ nhàng.
Trong rạp chiếu phim có rất nhiều người.
Tôi và Trì Sính ngồi ở giữa rạp.
Phim cũng rất hay nhưng tiếc là đầu óc tôi không thể tập trung vào nó.
Trì Sính cũng vậy, bởi vì cậu ấy đang không ngừng lén lút nhìn tôi qua chiếc kính 3D.
Bàn tay buông ở bên người cẩn thận thăm dò.
Chưa còn chưa kịp chạm vào thì cậu ấy đã vội vàng rụt lại.
20.
Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, chúng tôi bước ra khỏi rạp chiếu phim.
Trì Sính vẫn không lên tiếng.
Nhìn bộ dạng rối rắm kia, tôi nhịn không được mở miệng nói thay cậu ấy:
“Em có chuyện muốn với chị đúng không?”
“A?”
Trì Sính giật mình, ánh mắt kiên định nhìn tôi:
“Đúng.”
Chúng tôi đồng thời dừng bước lại.
Ánh mắt của Trì Sính rất sáng nhưng cũng rất khẩn trương.
“Chuyện đó… chị ơi…”
Tôi: “Em thích chị à?”
Trì Sính không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, cậu ấy ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt nhỏ lo lắng nhìn thẳng vào tôi.
“Nếu em nói phải thì chị sẽ trả lời em thế nào?”
Tôi không nghĩ tới cậu ấy sẽ hỏi ngược lại mình.
Thật ra sau khi biết Trì Sính có thể là đang thích mình, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Tình yêu của tuổi trẻ rất nồng nhiệt và thẳng thắn.
Khi cậu ấy lao tới, cõi lòng tôi tràn đầy cảm giác ấm áp.
Đối với Trì Sính, tôi cũng không phải là không thích cậu ấy.
Thế là tôi dịu dàng trả lời: “Vừa rồi khi tới đây, chị có nhìn thấy em muốn mua hoa, bây giờ thì em đã có thể mua rồi đó.”
Trì Sính ngây người.
Sau khi phản ứng lại, cậu ấy lao thẳng đến tiệm hoa nhỏ cách đó không xa.
Chạy được nửa đường thì đột nhiên dừng lại.
Nhìn thấy tôi đứng ở đó, do dự một hồi lại tiếp tục chạy.
Tốc độ cực nhanh.
Trì Sính vội vàng bắt lấy bông hoa, sau đó chạy cực nhanh về phía tôi.
Cậu ấy đứng ở trước mặt tôi, thở gấp.
Hai tai, mặt mũi đều đã đỏ bừng, không biết có phải là do bị gió tạt vào không.
Đôi mắt trong suốt vừa vui sướng vừa run rẩy nhìn chằm chằm tôi:
“Chị ơi, hoa.”
Cậu ấy đưa hoa hồng cho tôi rồi hỏi lại:
“Chị có đồng ý làm bạn gái của em không?”
Một em cún con ngoan ngoãn, ai lại không thích cơ chứ?
21.
Sau khi hẹn hò với Trì Sính, cậu ấy lại đến nhà tôi chơi.
Tôi đặc biệt chú ý đến cậu ấy.
Hơn nữa, luôn cẩn thận dặn dò thằng nhóc Đào Lăng Tiêu không được bắt nạt người ta.
Đào Lăng Tiêu cũng chưa biết tôi và bạn cùng lớp của nó đang yêu nhau.
“Biết rồi, biết rồi, em có bắt ai nạt thì cũng không bắt nạt anh ấy.”
Trì Sính chớp mắt nhìn tôi cười: “Chị yên tâm đi, không có ai bắt nạt em đâu.”
Tôi không dám nói cho cậu ấy biết, dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu ấy thực sự khiến cho người ta muốn bắt nạt.
Nhưng sự thật chứng minh, tôi đã nghĩ quá nhiều.
Nguyên nhân là vì có một lần tôi đến trường của Trình Sính tìm cậu ấy.
Khi đang đứng đợi ở cổng có một nam sinh đi ngang qua huýt sáo với tôi.
Ánh mắt lỗ mãng làm người ta cảm thấy khó chịu.
Trì Sính nhìn thấy, ngay lập tức vòng tay qua eo tôi.
Khuôn mặt bình thường luôn dịu dàng và ngoan ngoãn ngập tràn sự lạnh lùng và hung ác.
Mấy người kia sau khi nhìn thấy Trì Sính, lập tức thu hồi ánh mắt phẫn nộ của mình.
Lúc đầu, vì sự xuất hiện của Trì Sính, tôi cảm thấy rất yên tâm.
Nhưng buổi tối, khi cậu ấy dẫn tôi đi dạo ở sân thể thục trong khuôn viên trường, tôi có cảm giác rất nhiều người đi ngang qua đều đang nhìn mình.
“Trì Sính, ở trường em nổi tiếng lắm à?”
“Không đâu chị.”
Tôi không tin.
Tôi lén tìm tường tỏ tình của trường Trì Sính.
Kéo xuống phía dưới, tôi bắt gặp một bài đăng vào ngày tôi đến trường tìm Trì Sính.
Hình ảnh tôi và Trì Sính tay trong tay đi dạo ở sân thể dục.
Bình luận ở phía dưới toàn là: “Anh Trì thế mà có bạn gái rồi.”
Tiếng “anh Trì” này…
Không đơn giản.
Lúc trước Đào Lăng Tiêu cũng gọi như vậy, tôi còn tưởng là bạn học đùa giỡn với nhau.
Hoá ra không phải là như vậy.
Trì Sính ở trường học quả thực rất lợi hại, nổi tiếng đến lợi hại.
So với Đào Lăng Tiêu còn kiêu ngạo hơn.
Đột nhiên phát hiện ra bộ dạng thật của Trì Sính, tôi có hơi căng thẳng.
Nhưng tôi cũng không vì vậy mà mà có thái độ ghẻ lạnh hay ác ý nào khác.
Tôi quyết định tìm Trì Sính để nói chuyện. Trì Sính thấy tôi đưa ra một loạt bằng chứng, trong nháy mắt trở nên hoảng hốt.
Cậu ấy căng thẳng nhìn tôi:
“Bây giờ em đã trầm tính hơn rồi.”
Tôi: “...”
Ý của tôi không phải là như vậy.
“Trì Sính, ý của chị là em không thể tùy tiện bắt nạt người khác, như vậy sẽ không tốt.”
“Em không có.”
Cậu ấy oan ức cãi lại.
Đột nhiên tôi không biết nói gì nữa. Quả thực, với những gì tôi nghe được, Trì Sính không phải là người chủ động khiêu khích.
Vì vậy tôi nói với cậu ấy: “Khi người khác bắt nạt em, trước tiên, em đừng quá xúc động mà hãy nói chuyện cho rõ ràng. Dù sao, để xảy ra xung đột vẫn là một điều không tốt.”
Thấy tôi không có ý tứ trách móc mình.
Trì Sính lập tức thay đổi thái độ.
Cậu ấy ôm tôi xoay vòng vòng.
“Chị ơi, em vẫn luôn ngoan mà, chị cũng không phải là không biết.”
Phải, phải, phải.
Quả thực rất ngoan.
22.
Sau khi Đào Lăng Tiêu biết tôi và Trì Sính đang yêu nhau.
Một thời gian dài nó bị kinh hãi.
Nhưng sau đó vẫn phải chấp nhận sự thật.
Tôi khuyên nó và Trì Sính hãy khiêm tốn một chút.
Đừng hai ba ngày lại có một đám anh em ở đứng đằng sau giống như thời trung học.
Rất chỏu tre.
Ban đầu Đào Lăng Tiêu không phục, nhưng sau đó cũng không còn gì để nói.
Quan hệ của nó và Trì Sính rất tốt.
Thường xuyên ra ngoài đi chơi cùng nhau.
Đào Lăng Tiêu lớn lên trông có vẻ khoa trương hơn, thoạt nhìn càng giống không phải người dễ chọc.
Nhưng sau đó, có một ngày Đào Lăng Tiêu nói với tôi:
“Chị! Chị! Chị không biết đâu, anh rể làm em sợ muốn ch ết! Bây giờ anh ấy và người khác có xảy ra mâu thuẫn thì mặt cũng không biến sắc! Má ơi! Anh ấy thế mà cười rồi xin lỗi người ta! Rất khủng bố, so với không cười càng khủng bố hơn!”
Tôi: “...”
Khi tôi nghe được những lời này liền ngẩng đầu lên liếc nhìn Trì Sính đang nấu ăn ở trong bếp.
Đẹp trai, cao ráo, chân dài đang thêm muối vào canh.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, hai mắt liền cong lên.
“Chị ơi, ăn cơm được rồi.”
Tôi: “...”
Không tồi, có thay đổi.
Nhưng… cứ có cảm giác là lạ thế nào ấy.
23.
Năm ba đại học, Đào Lăng Tiêu đăng ký làm sinh viên trao đổi của một trường đại học ở nước ngoài.
Lúc đó, Trình Dao đã tốt nghiệp và đang làm việc tại đó.
Sau khi biết Đào Lăng Tiêu muốn đi tìm cô ấy, tôi đã suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại cho Trình Dao.
Trình Dao im lặng thật lâu.
“Cậu đừng vì điều này mà bị gánh nặng, chúng ta vẫn là bạn thân.”
Tôi giải thích với cô ấy.
Dù sao, tôi cũng đã xem nhẹ nghị lực của Đào Lăng Tiêu.
Đã bị từ chối đến vậy rồi mà vẫn bám riết theo đuổi người ta không tha.
Bây giờ còn đuổi ra tới tận nước ngoài.
Trình Dao cười cười: “Biết rồi, à đấy, thế khi nào thì cậu và em đẹp trai kết hôn? Để lúc đó tớ còn về làm phù dâu cho cậu.”
Tôi và Trì Sính kết hôn vào năm đầu tiên sau khi cậu ấy tốt nghiệp.
Có hơi sớm một chút nhỉ?
Nhưng Trì Sính nói muốn cưới tôi về càng sớm càng tốt. Tuy rằng tôi lớn hơn Trì Sính nhưng người không có cảm giác an toàn lại là cậu ấy.
Khi tôi kết hôn, Trình Dao gấp gáp bay từ nước ngoài về làm phù dâu cho tôi.
Phía sau cô ấy còn có một cái đuôi Đào Lăng Tiêu.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi mặc váy cưới, hai mắt Đào Lăng Tiêu sáng lên.
Tôi còn tưởng nó bị sốc trước vẻ đẹp của chị gái mình.
Lại không nghĩ tới, thằng oắt ấy quay đầu, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía Trình Dao.
“Chị ơi, khi chúng ta kết hôn, chị cũng mặc cái này được không?”
Tôi: “...”
Trình Dao trừng mắt nhìn nó một cái, khi đối diện với ánh chế nhạo của tôi, khẽ ho khan một tiếng.
Ồ~ bọn họ rốt cuộc cũng có câu chuyện của riêng mình rồi.
___________
Ngoại truyện về Trình Dao.
24.
Studio có một một thực tập sinh mới tới.
Khuôn mặt phương Đông, cao 1m85.
Cơ thể rắn rỏi, đẹp trai nhưng không kém phần trẻ trung của cậu ấy đã thu hút vô số ánh mắt chỉ trong vòng một ngày.
Tôi vừa ra khỏi văn phòng.
Trợ lý đã nóng lòng chia sẻ tin tức tốt này cho tôi.
Còn khuyến khích tôi hãy ký hợp đồng người mẫu với chàng trai phương Đông đẹp trai, trẻ trung này.
“Chen! Tin tôi đi, nhất định cậu ấy sẽ trở lên nổi tiếng! Đến lúc đó cậu ấy sẽ là một viên ngọc phương Đông lóng lánh toả sáng trên sàn diễn thời trang.”
Tôi bị cách dùng từ khoa trương của trợ lý làm cho bật cười.
Trong lòng tôi có chút tò mò không biết rốt cuộc cậu ấy là người như nào, lại có thể làm cho trợ lý vốn luôn kén chọn của tôi khen ngợi không dứt miệng.
Trong khi nói chuyện, chúng tôi đã đi đến phòng chụp hình.
Tôi vô tình va vào ai đó.
“Sorry.”
Đối phương xin lỗi tôi.
m thanh kia không hiểu sao có chút quen thuộc.
Quả nhiên, cậu ấy vừa ngẩng đầu lên, mí mắt của tôi liền giật giật.
Đào Lăng Tiêu?
Sao thằng nhóc này lại ở đây?
Nhưng cậu ấy làm như không nhận ra tôi, lại cúi đầu nói xin lỗi một lần nữa.
Sau đó, ôm quần áo rời đi.
Trợ lý ngơ ngác vỗ người tôi: “Sao thế? Cô cũng nhìn đến ngây người rồi à?”
Tôi: “...”
Tôi đúng thật là ngây người.
Nhưng không phải nhìn đến ngây người.
Vì sự xuất hiện đột ngột của Đào Lăng Tiêu làm cho tôi cảm thấy kế hoạch làm việc vốn được tổ chức tốt của mình đang bị thử thách.
Hôm nay tôi đã phải quay chụp hàng chục bộ trang phục trong studio.
Còn Đào Lăng Tiêu là nhân viên thực tập mới đến nên chỉ làm một số công việc lặt vặt.
Cậu ấy không chỉ di chuyển trong một lúc.
Mọi thứ có vẻ lộn xộn và phức tạp nhưng cậu ấy thực sự có thể làm được được việc đó một cách có trật tự.
Cả một ngày, câu nói nhiều nhất tôi nghe được từ cậu ấy là “Không có gì”, “Chị còn cần gì nữa không.”
Vẻ ngoài và giọng điệu khiêm tốn này khác hẳn với chàng trai cởi mở và khoa trương trong ấn tượng của tôi.
Mãi cho đến khi kết thúc quay chụp.
Sau một ngày bận rộn, các nhân công tác bấy giờ mới dừng lại để ăn uống.
Đồ ăn nhanh ở Mỹ đơn giản chỉ có hamburger và pizza.
Đào Lăng Tiêu tự mình tìm một góc rồi ngồi xổm xuống ăn hamburger.
Có lẽ cậu ấy rất mệt và đói bụng nên đã cắn đứt một nửa chiếc bánh hamburger chỉ trong một lần.
Sau đó… liền bị nghẹn.
“Đưa, nước.”
Nhìn thấy tôi đưa nước cho, cậu ấy ngây ngẩn cả người.
“Cảm… cảm ơn.”
Cậu ấy nhận nước và uống một ngụm.
Thấy cậu ấy khôi phục trở lại, lúc này tôi mới hỏi:
“Sao cậu lại ở đây.”
“Em đăng ký làm sinh viên trao đổi.”
“Ý tôi là điều kiện gia đình của cậu không kém, không cần phải làm thực tập sinh.”
“Không sao, coi như là tự rèn luyện bản thân.”
Tôi: “...”
Nghe Đào Lăng Tiêu nói xong, tôi cũng không biết nói gì nữa.
Cũng không thể thẳng thắn bảo đừng làm điều này vì tôi, tôi sẽ không cảm động đâu.
Tôi vẫn chưa quên hai lần từ chối thẳng thắn trước đó, vẻ mặt của cậu ấy giống như là bị sét đánh.
Quên đi, quên đi, thời gian kéo dài, tự khắc sẽ từ bỏ.
Nhưng rõ ràng tôi đã quên mất, Đào Lăng Tiêu từ khi còn là sinh viên năm nhất đã là một người không dễ dàng từ bỏ.
25.
Vốn dĩ tôi không muốn quan tâm đến Đào Lăng Tiêu.
Nhưng nghĩ lại, dù sao cậu ấy cũng là em trai của Kiều Kiều.
Ở nơi đất khách quê người, chàng trai trẻ này chỉ có một mình.
Cũng hơi đáng thương.
Đào Lăng Tiêu làm thực tập sinh trong studio được một tháng.
Đột nhiên một buổi sáng nọ, trợ lý nói với tôi rằng Đào Lăng Tiêu đã ký hợp đồng với tổ B của chúng tôi.
Chúng tôi và tổ B luôn cạnh tranh như nước với lửa.
Bởi vì hầu hết sự tài trợ và hợp tác của tổ B đều dựa vào thủ đoạn bất chính mà có.
Còn thủ đoạn bất chính là như nào thì nhìn vào người mẫu họ ký là sẽ biết.
Khi biết được tin này, tôi vô cùng lo lắng. Chuyện gì đã xảy ra với cậu nhóc Đào Lăng Tiêu xui xẻo này?
Cũng không nhìn xem có phải là hố lửa không mà đã nhảy vào bên trong.
Tôi hỏi Đào Lăng Tiêu đã đi đâu.
Có người nói cho tôi biết cậu ấy cùng người phụ trách tổ B đi gặp đối tác.
Tôi: “...”
Quả nhiên vừa đến nơi, tôi đã thấy có chuyện xảy ra.
May mắn thay người gặp chuyện không may không phải là Đào Lăng Tiêu mà là vị đối tác kia.
Trên trán đối tác bị r ách một lỗ, m áu đang trào ra bên ngoài.
Mặt Đào Lăng Tiêu đỏ bừng, chửi ầm lên, lời phát ra đều là tinh hoa quốc túy.
“M ày*** đầu óc và ruột già của m ày giống y nhau, nhưng cũng không nhất thiết giống cả thứ bên trong thế chứ?!”*** Đầu m ày chẳng khác gì cái bắp cải th ối, cũng không biết nhà ai phong thủy không tốt mới đào ra được m ày!”
“Bộ dạng giống hệt con lợn đất mà t ao có hồi còn bé, *********!!! Vừa x ấu lại vừa b éo, ***đồ con l ợn!”
“Tốt nhất buổi tối đi ngủ m ày nên đắp thêm đ ất đi!!! Ông nội sợ m ày bị cảm lạnh!****!!!!”
Đúng là vẫn còn hơi giống trước kia.
Ở ghế lô vẫn là một sự im lặng ch ết ch óc.
Khi mọi người phản ứng lại, tất cả đều đã hét lên, muốn giữ Đào Lăng Tiêu lại.
May mà tôi hoàn hồn kịp thời.
Kéo Đào Lăng Tiêu lại, ngăn chặn cậu ấy làm cục diện trở nên rối rắm hơn.
Cuối cùng, không cần phải nói, chúng tôi đã mất một đối tác vì Đào Lăng Tiêu.
Mà Đào Lăng Tiêu thì bị tuyết tàng*.
*Kiểu đóng băng hoạt động.
Vì tôi đứng ra bảo vệ Đào Lăng Tiêu nên cũng có phần bị liên lụy.
Mất đi đối tác này tôi cần phải tìm một đối tác khác để bù lại.
Đành phải đi đến từng nơi, mời từng người một.
Thời điểm đó tôi phải tiếp r ượu rất nhiều.
Thường xuyên phải chạy vào nhà vệ sinh để n ôn ra khi đã uống được một nửa.
“Thật sự xin lỗi chị.”
“Không sao đâu, tôi đã hứa với chị gái cậu, sẽ chiếu cố cậu.”
Đào Lăng Tiêu áy náy theo sát tôi.
Sau đó đột nhiên chắn rượu cho tôi, muốn ngăn cũng không được.
Không biết có phải kẻ ng ốc có phúc của kẻ ng ốc hay không.
Đối tác mới chưa bao giờ thấy một chàng trai phương Đông chân thành như vậy nên đã có ấn tượng rất tốt với cậu ấy.
Mấy hợp đồng mới cứ như vậy thuận lợi được ký kết.
Sau đó, tôi đã đưa Đào Lăng Tiêu về tổ của mình.
Vẫn còn nhớ khi cậu ấy tới, đôi mắt kia có bao nhiêu là hy vọng.
Tôi nói với cậu ấy: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giữ cậu trong tầm mắt của mình để cảm thấy yên tâm một chút thôi.”
26.
Tôi biết Đào Lăng Tiêu đang nghĩ gì.
Mặc dù cậu ấy không nói nhưng đã thể hiện ra hết ở bên ngoài.
Một lần cậu ấy uống say, hỏi tôi không thích điều gì ở cậu ấy.
Không phải là tôi không thích cậu ấy mà là tôi không thích tình chị em.
Hơn nữa, Đào Lăng Tiêu nhỏ tuổi hơn tôi.
“Nhỏ tuổi sẽ dính người, thể lực cũng hoàn hảo.”
Đào Lăng Tiêu tựa vào hõm cổ tôi, giọng nói trầm khàn như keo dính khiến trái tim tôi run lên.
Tôi nói với cậu ấy, bố mẹ tôi cũng là tình chị em.
Lúc trẻ nồng nàn nhưng không được bền lâu.
Lúc còn trẻ, nhiệt huyết đến nhanh nhưng cũng tan nhanh.
Mẹ tôi có một mối tình chị em không thành, sau đó có tôi.
Đào Lăng Tiêu không nói chuyện, tôi tưởng cậu ấy đã ngủ rồi.
Sau đó, cậu ấy không còn nhiệt tình đ âm đầu vào tường giống như lúc trước nữa.
Tôi nghĩ cậu ấy đã thông suốt.
Lại không nghĩ tới cậu ấy chỉ đổi phương pháp khác mà thôi.
Trợ lý của tôi nói đúng.
Đào Lăng Tiêu sinh ra để bước đi trên sàn catwalk.
Có thiên phú, lại có cố gắng.
Trong một nhóm khuôn mặt toàn u Mỹ, khuôn mặt phương Đông của cậu ấy rất đặc biệt và đẹp đẽ.
Chỉ trong một năm, cậu ấy đã trở nên nổi tiếng với một vài show diễn lớn, dù chưa tốt nghiệp cũng đã có rất nhiều người tìm đến.
Lúc trước tôi đưa cậu ấy về tổ của mình, chỉ ký hợp đồng một năm.
Hợp đồng sắp hết hạn, tôi hỏi về tương lai của cậu ấy.
“Chị có muốn giữ em ở lại không?”
Cậu ấy hỏi ngược lại tôi.
Tôi châm chước nói: “Nếu cậu ở lại, chúng sẽ đưa cậu lên sàn catwalk lớn nhất thế giới.”
Đào Lăng Tiêu ngắt lời tôi: “Em hỏi chị chứ không phải là bọn chị.”
Tôi im lặng.
Ánh mắt của Đào Lăng Tiêu ngày càng tối đi, tôi vẫn im lặng.
“Bọn họ nói ở trong cái ngành này sẽ ngày càng có nhiều người trẻ bước vào, họ sẽ càng nhỏ tuổi hơn em, trẻ hơn em.”
“Càng ngày chị càng ký hợp đồng với nhiều người hơn, bây giờ em vẫn không thể là sự lựa chọn tất yếu của chị, sau này em già, em xấu đi thì lại càng không thể.”
Tôi: “...”
“Quên đi…”
Đào Lăng Tiêu đứng dậy.
Vẫn là bộ dáng cô đơn giống như trước kia.
Nghe nói quá tam ba bận, đây đã là lần thứ ba cậu ấy thất vọng như vậy.
Không biết tại sao, đầu óc tôi lúc ấy nóng bừng lên, bắt lấy tay của cậu ấy: “Không phải đâu Lăng Tiêu, nếu so sánh cậu với những người khác, cậu sẽ là lựa chọn duy nhất của tôi.”
Nói xong tôi liền cảm thấy hối hận, muốn tự cắn lưỡi mình.
Nhưng khi nghe được lời này, Đào Lăng Tiêu nhìn tôi như thể được tái sinh.
Quên đi.
Ai có thể nói chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?
Vì vậy vẫn nên giữ lấy những gì mình đang có.
(Hoàn thành)