Đội trưởng đội Hồng Phong hưng phấn đập bàn mấy cái, chỉ vào bóng người màu xanh nhạt xa xa trong buổi phát sóng trực tiếp chính thức của trận đấu, nói với đội phó: “Cái này thật chính xác! Phản xạ tốt như vậy!”

    Vừa rồi mọi người quay thành vòng tròn trước màn hình đều có thể thấy Phong hệ liên kết các kỹ năng với nhau, chưa kể còn trôi chảy và rất bình tĩnh.

    Khứu giác của đối thủ cực kỳ nhạy bén, người chơi bình thường có thể không chú ý đến, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp như Hồng Phong có thể nhìn ra điều gì đó trong mắt hầu hết người chơi, “cuộc đua” chỉ là một hoạt động bình thường có phần thưởng tốt, nhưng nghiêm túc mà nói, đây cũng là một trò chơi. Luật chơi của sự kiện rất giống với trò chơi solo trước đây của Liên Minh. So với những người chơi khác, Vân Đạm Phong Lưu đã không làm điều gì vô nghĩa trong quá trình camera theo dõi phát sóng trực tiếp.

    Sau khi kiếm được một lượng lớn điểm, cậu ta không nhấp vào danh sách xếp hạng mà rời đi ngay lập tức, đi lên tầng trên thay vì xuống tầng dưới. Chỉ vì động thái này, đã giúp cậu ta có được thời gian quý giá để trốn thoát thành công.

    Nếu là một người chơi bình thường, khi đột nhiên nhảy từ top 100 lên top 10, hắn sẽ liên tục kiểm tra thứ hạng của mình trong bảng xếp hạng, xác nhận vị trí của mình còn an toàn hay không, thì những người chơi khác trên đường phố cũng đã phản ứng kịp, điểm lạc hậu này thật tai hại trí mạng - khoảng cách giữa tòa nhà và trên sân thượng là khá lớn.

    Nếu Phong hệ không kịp đến sân thượng, dù có khả năng chiến đấu trực diện 1vs6 thì cũng không thể không bị thương. Muốn trốn thoát những kẻ truy đuổi này, vốn đã không dễ dàng lại càng khó khăn hơn.

    Tuy nhiên, thân hình của Phong hệ từ đầu đến cuối rất nhanh nhẹn mà không hề gặp khó khăn gì, có thể thấy cậu ta đã đoán trước được hai đợt quân truy đuổi sẽ xuất hiện sau đó, nên mới có thể đối phó nhanh như vậy. 

    Mặc dù rõ ràng là một phụ trợ có ít kỹ năng công kích, nhưng cậu ta lại phát huy tối đa ưu điểm kỹ năng của mình, dễ dàng thu hoạch được mười tám đầu người.

    Đội trưởng Hồng Phong “tsk-tsk” lắc đầu: “Nếu đây không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp thì nói gì tôi cũng không tin! Xuân Phong con chó già đó thật là thích gây chuyện! Này, Liên Minh cung thủ số một và Phong hệ, ai chơi tốt hơn?”

    Phó đội trưởng trầm ngâm một lát: “Ai mạnh ai yếu, đối mặt nhau mới có thể biết được. Đội trưởng, thay vì nghĩ đến cung thủ, tốt nhất là nghĩ đến hài tử trong nhà chúng ta.”

    Khi cử các học viên của đội ra ngoài để kiểm tra kỹ năng, trước đây họ có chút tự tin, nhưng bây giờ, họ lại hơi lo lắng không biết có bị tra tấn quá thảm hay không.

    Thực tập sinh [Ớt cay nhỏ] của Hồng Phong đã dần tụ tập cùng đồng đội, hiện đang ở trong một tòa nhà ở trung tâm bản đồ, kiên nhẫn chờ đợi tin tức về Phong hệ.

    Thời gian hoạt động đã trôi qua được một nửa.

    Phong hệ, người được khán giả và đội Hồng Phong mong đợi, đồng thời ở địa điểm tổ chức sự kiện có người sợ hãi hoặc thèm muốn, lại bất ngờ im lặng. Cậu ta không làm bất kỳ động thái nổi bật nào nữa, mặc dù hệ thống vẫn thỉnh thoảng có tin tức về việc đối thủ giết chết người chơi, nhưng họ đều là những người chơi đơn hoặc đôi tương đối bình thường, kỷ lục mạnh mẽ về một người tiêu diệt tám hoặc chín người dường như chỉ là chớp nhoáng.

    Mọi người tham gia đều có phần thất vọng, nhưng sự kiện vẫn chưa kết thúc và phần thú vị nhất sẽ là nửa giờ cuối cùng nên không cần phải vội.

    Lúc này Vân Thời đã đến gần tháp truyền hình, trên đường đi cậu bị trễ rất nhiều và đến đây muộn hơn nhiều so với dự kiến.

    Tuy nhiên, Vân Thời đã kéo lên bảng xếp hạng và nhìn lại. Cậu hiện đang xếp thứ 10.

    Như vậy, cậu đến cũng không đến quá muộn, chiến lược của cậu có thể thay đổi.

    Đang suy nghĩ, cậu thoáng thấy một bóng người ở cuối đường, trong đầu thầm tính toán, thay vì leo lên tòa tháp, lại tiến vào một tòa nhà văn phòng.

    Tháp Truyền Hình là điểm cao nhất của sân đấu, đồng thời cũng nằm ở trung tâm bản đồ. Đội Hồng Phong canh gác ở đây đã lâu vô tình phát hiện ra bóng dáng của Phong hệ, liền báo cho đồng đội. Sau khi cả nhóm tập trung lại, họ cũng tiến về phía tòa nhà văn phòng.

    Tòa nhà văn phòng là tòa nhà thương mại.

    Tòa nhà cao tầng có thang máy, bãi đậu xe ngầm và lối thoát hiểm, trong tòa nhà có rất nhiều phòng.

    Sau khi Vân Thời vào, cậu cho tất cả thang máy đi lên tầng cao nhất, nhưng cậu lại đi lên từ lối thoát hiểm. Sau đó, ở mỗi tầng mà cậu tìm kiếm chủ yếu có hai loại.

    Loại đầu tiên là cơ quan nhỏ và có thể thu được, chẳng hạn như nút điều khiển từ xa, nếu không nhấn nút cơ quan này sẽ không kích hoạt; loại thứ hai là bẫy với một số hiệu ứng đặc biệt được đề cập ở đầu sự kiện.

    Những bẫy này có sức tấn công thấp, một số thậm chí khi nhìn thấy người chơi đến gần nó sẽ phát nổ, chủ yếu có tác dụng gây tê liệt, giảm tốc, giảm khả năng hồi máu, giảm khả năng tấn công, đóng băng, hóa đá và một loạt khống chế, debuff cho người chơi.

    Hiện nay, những người đứng đầu bảng xếp hạng phần lớn đều là thành viên Công Hội.

    Vân Thời chỉ có một người, sau khi giết người các kỹ năng của cậu sẽ hồi chiêu. Những cơ quan và bẫy này, nếu sử dụng hợp lý sẽ giúp Vân Thời giải quyết được tình huống bị tập thể tấn công.

    Đối với những quả bóng tăng cường rơi ra trong sự kiện, chúng không nằm trong phạm vi thu thập của Vân Thời. Những quả bóng nhỏ này, chỉ tồn tại trong thời gian ngắn và không thể mang theo, nếu người chơi không nhặt chúng lên, những quả bóng nhỏ sẽ tiêu tan sau 30 giây.

    Cơ quan và bẫy sẽ luôn tồn tại, miễn là người chơi không kích hoạt chúng.

    Đa phần người chơi cũng vội vã đi nhặt bóng buff, né tránh cơ quan và bẫy, nên việc thu thập của Vân Thời có thể nói là rất suôn sẻ.

    Không chỉ ở tòa nhà này, mà còn ở mọi tòa nhà dọc đường, Vân Thời đều thu thập chúng bất cứ khi nào có dịp.

    Thời gian trôi qua từng phút.

    Chênh lệch  điểm giữa người xếp thứ mười một, mười hai và Vân Thời, đã thu hẹp xuống còn hai chữ số. Vẫn còn bốn mươi phút nữa, sự kiện mới kết thúc.

   Vân Thời ngừng tìm kiếm, sắp xếp bẫy trong căn phòng mình đang ở.

    Sau đó, cậu cố tình gây ồn ào trên tầng sáu nơi cậu đang ở.

    Đội Hồng Phong bị thang máy đánh lạc hướng đang tìm kiếm người từ các tầng trên thì nghe thấy tiếng động, nhanh chóng di chuyển về phía tầng sáu để bao vây.

    Lối ra của tầng Vân Thời bị bịt kín. Sáu người ớt cay phải quan sát kết cấu của tòa nhà trước, mới cùng nhau bước vào phòng Vân Thời ở.

    Văn phòng này có cửa sổ, nhưng chỉ là một số cửa sổ nhỏ, người lớn không thể chui qua, cửa sổ lớn từ trần đến sàn được làm bằng vật liệu không xác định, rất chắc chắn, không dễ bị phá vỡ, cũng sẽ không thể thoát khỏi đây. Không có chỗ nào để nhảy xuống khỏi phòng để trốn thoát.

    Vân Thời giữ khoảng cách, nhưng cậu hơi ngạc nhiên khi thấy sáu người này không ra tay ngay lập tức, thậm chí còn giao tiếp một cách thân thiện.

    [Hạt Tiêu Nhỏ]: Xin chào, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?

    Đây là một bài kiểm tra kỹ năng và Phong hệ này đã đạt được kết quả tuyệt vời như vậy không lâu sau khi trò chơi bắt đầu. Một số học viên rất háo hức muốn thử - nếu họ thách đấu một chọi một với cậu ta, liệu bọn họ có thể thắng không?

    Bàn luận?

    Vân Thời lại nhìn sáu người, đoán ra, câu nhìn lại thời gian diễn ra sự việc, phát hiện chỉ còn lại ba mươi tám phút.

    Vân Thời nói: "Xin lỗi, tôi đang vội. Mọi người thuộc đội tuyển nào? Mọi người cùng nhau lên đi".

    Đội trưởng Hồng Phong đang xem truyền hình trực tiếp suýt phun trà, đúng là một lũ ngốc! Nhưng Phong hệ này là người chuyên nghiệp phải không?

    Sáu thanh niên thiếu kinh nghiệm nghe được lời này đều sửng sốt. Chẳng lẽ sắp quay xe nhanh đến vậy sao? Sáu người nhìn nhau, đang định không chịu thừa nhận thì Ớt Tiêu trả lời: “Chúng tôi đến từ Đội Thanh Linh.”

    Hả? Đội trưởng Hồng Phong lau miệng, liếc nhìn đội phó đang mỉm cười. Anh chàng tốt bụng này, nói tên đội đối thủ của mình chắc chắn là do đội phó dạy !

    Vân Thời gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, vẫn ra hiệu cho sáu người đối phương cùng nhau tiến lên.

    Trong trường hợp này, sáu người không còn lịch sự nữa mà cùng nhau tấn công Vân Thời. Văn phòng này rất rộng, Vân Thời đứng cách phạm vi tấn công của họ một khoảng nhất định, bọn họ nghe thấy một loạt tiếng động lạ.

    Nói là lạ thì không lạ chút nào, đó là âm thanh kích hoạt cơ quan trong sự kiện này.

    Sáu người giật mình định né thì ngẩng đầu nhìn thấy Phong hệ đối diện đang giương cung bắn một mũi tên vào chiếc ghế văn phòng gần nhóm người.

    Cái gì? Tại sao cậu ta lại bắn cái ghế?

    Ngay khi mọi người đang nghi ngờ, họ nhìn thấy một lớp sương giá nhanh chóng lan từ chiếc ghế đến mười mét xung quanh.

    Sáu người lần lượt bị đóng băng giữa không trung, duy trì vẻ ngoài như đang cố tránh đòn tấn công của bẫy.

    “Bang bang bang bang—”

    Trong một loạt vụ nổ, ánh sáng màu xanh [Phi Vũ] rơi trúng mọi người. Đây là đòn tấn công tập thể của Phong hệ.

    Trong nửa sau của sự kiện, hệ thống vốn không hoạt động đối với nhiều người chơi đã hoạt động trở lại, với cùng một cái tên quen thuộc và cấp độ 1vs6 quen thuộc.

    Luận bàn? Xin lỗi nhé, đợi họ kiếm đủ điểm và có thời gian rảnh sẽ quay lại.

    Vân Thời rời khỏi tầng đầy khói và di chuyển về phía tháp truyền hình càng nhanh càng tốt.

    Vụ nổ khá ồn ào, làn sóng người tiếp theo sẽ sớm đến đây.

    Trong năm phút, Vân Thời đã đến chân tháp, sau khi lùi khỏi tháp mười lăm mét, Vân Thời chôn một vòng cơ quan, bên ngoài là tiểu quái, ở giữa là bẫy. Bố trí cạm bẫy ở nơi này, là vì tạo ra thương tổn cho người chơi tới chỗ này, thuộc về Vân Thời.  

    Sau khi làm xong việc này, cậu bắt đầu leo ​​lên tháp.

    Tòa tháp nhọn, càng lên cao nơi đặt chân càng nhỏ. Cứ mười mét lại có một cái bục nhỏ. Ở độ cao hai mươi mét, cậu đã có thể nhìn thấy nhiều người đang đến khu vực này, diện tích đặt chân chỉ có năm mét vuông.

    Vân Thời ở chỗ này mười phút, trong thời gian đó cậu mở ra bảng xếp hạng. Sáu lần tiêu diệt vừa rồi đã giúp cậu thoát khỏi ranh giới nguy hiểm hạng mười và tiến vào hạng sáu.

    Vân Thời kiên nhẫn chờ đợi.

    Mười phút cuối cùng.

    Hệ thống báo cáo tọa độ cụ thể của mười người chơi đứng đầu như đã hứa. Không chỉ vậy, trên đầu của mười người chơi đứng đầu còn có màu đỏ vàng dễ thấy.

    “Cậu ta ở đây!”

    “Đi đi đi!”

    “Cầm cái đầu này, chúng ta Sẽ nghịch tập!”

    Ba mươi mét hoàn toàn vượt quá phạm vi kỹ năng của người chơi, nếu muốn trong 10 phút cuối cùng giành được một nửa số điểm của hạng sáu, lựa chọn duy nhất là leo lên tháp.

    Vân Thời lặng lẽ nhìn đám đông tụ tập bên dưới, khóe miệng hơi nhếch lên.

    Đã có hàng chục người vây quanh tòa tháp. Vân Thời canh đúng lúc kích hoạt kỹ năng [Bẫy], gây ra thương tổn cho hàng chục người. Lần lượt có người giẫm phải bẫy, tiếng nổ lại vang lên. Đám đông nổ tung thành một vòng tròn xung quanh tòa tháp. Màu sắc rất lộng lẫy.

    Hệ thống đang bận báo thông tin giết người cực kỳ phóng đại của Vân Đạm Phong Lưu.

    Các cảnh quay của sự kiện cũng dừng lại tại đây.

    Tòa tháp tràn ngập khói, bóng người màu lam nhạt đứng phía trên mọi người đặc biệt bắt mắt.

    Không có gì đáng ngạc nhiên, cậu đã trở thành người xếp vị trí đầu tiên.

    Màu đỏ vàng trên đỉnh đầu của Phong hệ càng trở nên sáng hơn, như là biểu tượng của chiếc vương miện được đội một cách hoa lệ trên đầu Phong hệ.

    Sự kiện chỉ còn bảy phút.

    Các cơ quan và bẫy mất tác dụng, mọi người bắt đầu leo ​​lên tháp.

    Vân Thời tranh thủ giương cung bắn, đẩy lùi bắn hạ một số người. Cậu nhìn thời gian, rồi tiếp tục leo lên.

    Bốn mươi mét, diện tích đặt chân giảm xuống còn ba mét vuông.

    Vừa đi lên, hai mắt Vân Thời hơi mở to.

    Bạc Hòa đang ngồi trên bục, thấy có người tới, vươn vai, rồi chậm rãi đứng dậy, rút ​​hai thanh đao ngắn ra và nói: “Cậu đến rồi”.

    Vân Thời nhìn cái bục rộng ba mét vuông nơi hai người đang đứng, rồi liếc nhìn những người chơi khác đang leo lên tháp, cậu lắp tên vào dây, nhìn người đối diện và nói: “ Bắt đầu thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play