Vân Thời để mắt đến Tháp Truyền hình ngay từ đầu vì hai lý do.
Đầu tiên, có tầm nhìn tốt từ vị trí cao, nếu không có đủ điểm để lọt vào top 10, cậu có thể nắm bắt được hoạt động của những người chơi khác từ vị trí cao, là cơ hội để cậu giành điểm; thứ hai, nếu có đủ điểm, tháp truyền hình rộng ở phía dưới và hẹp ở phía trên, có một lối đi duy nhất, dễ phòng thủ và khó tấn công, miễn là chờ đợi ở đỉnh tháp đến sự kiện kết thúc, phần thưởng sẽ về trong túi.
Nhưng rõ ràng Vân Thời không phải là người duy nhất nghĩ đến điều này.
Người ở phía bên kia đã đến từ sớm, không có động thái tấn công cậu.
Vân Thời không biết tâm tư và suy nghĩ của Bạc Hòa như thế nào, có thể là do quen biết không muốn ra tay, hoặc có thể là khinh thường đâm đao sau lưng, hoặc là đang chờ cậu thu thập số điểm và giành được xếp hạng đầu tiên, vì thế anh ta đến làm hoàng tước, là loại gì thì đó là chuyện bình thường.
Chế độ thi đấu này quá âm hiểu xảo trá, cách chơi quá quỷ quyệt. Nếu cậu thua vì kỹ năng kém người khác, Vân Thời sẽ không có bất kỳ phàn nàn nào.
Tất nhiên, từ “thừa nhận thất bại” chưa bao giờ có trong từ điển của cậu, ở thể thao điện tử cũng chưa bao giờ có tính cách khiêm tốn “lịch sự”. Trên đấu trường, tất cả người chơi chỉ có một niềm tin - chiến thắng.
Bất kể kỹ thuật kỹ năng, hoạch định chiến lược hay tính toán, nếu thắng thì thắng, thua thì thua.
Trên sân không có bạn bè hay người thân, chỉ có đồng đội và đối thủ.
Trên mặt đất chỉ có ba mét vuông, Phong hệ và Vụ hệ đối mặt nhau, không chút nói nhảm, trực tiếp bắt đầu chiến đấu.
Camera ban đầu quay cận cảnh hai người đánh nhau, sau đó kéo xa để thấy đám đông giống như Zombie tụ tập dưới tháp, một số người chơi đang leo lên cao, tháp truyền hình bị kỹ năng chặn lại do ẩu đả dưới tháp. Cảnh rung chuyển sau khi đánh nhau cũng được chiếu trên màn hình.
Đáy tháp rung chuyển, đỉnh tháp càng rõ ràng.
Trên chỗ đặt chân chật hẹp, cả hai vẫn đang chiến đấu quyết liệt, không ai có thể biết được mình sẽ thua trước hay cả hai sẽ bị ngã xuống.
Cuối cùng, camera dừng lại ở đỉnh tháp, từ trên xuống dưới, tiếng gió gào thét và độ cao không an toàn khiến tất cả người chơi đang xem đều cảm thấy sợ hãi, tay chân trở nên run rẩy.
“Kích thích! ! !”
“Mẹ ơi! Ta nhìn cũng không dám. Bọn họ lại có thể chiến đấu ở một nơi cao như vậy!”
“Trận đấu cuối cùng!!! Vẫn còn bốn phút nữa là sự kiện kết thúc!”
“Ta thao ta thao! Căng thẳng quá!”
“Lại quay cận cảnh! Khi cận chiến, Phong hệ, tay bắn tỉa không còn thể hiện được sức mạnh nữa.”
“Tôi đang nhịn tiểu, bàng quang sắp nổ tung, tôi không muốn rời đi! Trời ơi! Sự kiện đầu tiên sau khi ra mắt máy chủ thú vị quá. Không biết ai sẽ giành được vị trí đầu tiên này.”
“Này! Thật thú vị!”
“Tôi vốn tưởng rằng trận chiến hỗn loạn cuối cùng giữa các công hội lớn sẽ là điểm nhấn, nhưng không ngờ rằng cuối cùng cuộc thi cá nhân thực sự phụ thuộc vào từng cá nhân!”
“Hai người đều là cao thủ chân chính, không cần giải thích.”
Không cần phải giải thích quá nhiều.
Ngọn tháp lắc lư, chỗ đặt chân hẹp. Môi trường chiến đấu khắc nghiệt như vậy, nhưng hai người trên tháp dường như không bị ảnh hưởng gì. Ngươi đến ta đi, trong một phút vẫn không phân cao thấp.
Vốn dĩ, cận chiến hoàn toàn không thích hợp để tấn công tầm xa. Muốn bắn tên, Vân Thời phải cách xa ít nhất một mét. Nhưng may thay, trò chơi này còn có vũ khí phụ, không phải là không có sức chiến đấu.
Mà với diện tích nhỏ như vậy, không chỉ Vân Thời bị hạn chế.
Chiêu cuối dạng sương mù kết hợp với dịch chuyển để tạo ra sát thương cao. Chiêu cuối của Bạc Hòa và tất cả các kỹ năng dịch chuyển về cơ bản đều có nhược điểm riêng.
Hai ngọn giáo ngắn của Bạc Hòa trong phút chốc hóa thành ngọn giáo dài, dùng một đòn quét về phía Vân Thời, đôi mắt Vân Thời nheo lại, không chống cự mà nắm lấy cột tháp rồi nhảy lên nửa vòng. Trong phút chốc, cậu đã quay ra sau lưng Bạc Hòa, không ngần ngại đá đối phương - đây chỉ là hành động nhân vật, sát thương chỉ 1-5 điểm, nhưng đừng quên, đây là hành động trò chơi thực tế.
Do diện tích hạn chế nên Bạc Hòa không thể di chuyển để tránh đòn, bị Vân Thời đá khỏi chỗ đứng.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều không khỏi nín thở. Tuy nhiên, điều bất ngờ là ngọn giáo Vụ hệ trong phút chốc đã biến thành một ngọn giáo ngắn và một phần của nó đã mắc kẹt trong khe hở ở mép bục. Sau đó với một cú nhảy mạnh, người đã quay trở lại đứng trên bục.
Ma quỷ?! Người bình thường có thể làm đến như thế này sao?
Vô số khán giả gần như trợn tròn mắt.
Lúc này, hai người trên tháp đã ở gần nhau.
Ý cười trong mắt Bạc Hòa càng đậm, anh đang định nói gì đó thì thấy người đối diện mấp máy môi.
Âm thanh đó nhỏ đến mức gần như không thể nghe được giữa tiếng gió hú trên bầu trời cao.
“Gió Quấn.” thực hiện bằng cách niệm tên kỹ năng, kỹ năng khống chế một mục tiêu của Phong hệ.
Bạc Hòa bất ngờ nhướng mày, bị trói buộc.
Vân Thời không dừng lại, sau khi dùng đại đao gây sát thương cho Vụ Lý Khán Hoa, cậu nhanh chóng rút cung ra. Khi đó, Bạc Hòa thả tay ra và hợp nhất ngọn giáo ngắn, với một tiếng “ding” sắc bén, cũng chặn thành công một mũi tên của Vân Thời, trước khi mũi tên tới, anh ta còn trầm giọng lẩm bẩm “sương độc”.
Vân Thời cau mày, sương mù xám đen bao phủ cậu, cậu không kịp né tránh đã bị một đòn này đánh trúng.
Hiệp này, hai bên đều mất máu.
Còn hai phút nữa là sự kiện kết thúc.
Bên ngoài NPC đang hoạt động, tiếng gà gáy đã bao phủ phần lớn An Thành.
“Chết tiệt! Da đầu tôi tê dại! Điều này thật khó tin!”
“Phản xạ của cả hai thật tuyệt! Ôi trời ơi! Họ là đại lão thực sự!”
“[Dám thở jpg] Cảnh đấu tay đôi gay cấn, hấp dẫn, chúng ta thực sự đang chơi cùng một trò chơi à?”
“Không giống 1 trò! Tôi tưởng mình đang xem phim hành động nào đó!”
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Hay quá, ngầu quá! Đừng quên, Vân Đạm Phong Lưu đó vẫn là phụ trợ!”
“? ? ? Phụ trợ? Tay bắn tỉa này không phải là sát thủ sao?”
Vân Thời và Bạc Hòa lại xa nhau. Sau đó, không đợi khán giả phản ứng, Vụ Lý Khán Hoa bất ngờ thu hẹp khoảng cách với Phong hệ, nhắm hai thanh giáo ngắn sắc bén vào điểm trọng yếu của Phong hệ.
Vân Thời cau mày dùng cung và đại đao chặn hai ngọn giáo ngắn lại.
Chặn vũ khí?! Đội trưởng Hồng Phong đang đứng nhìn lại đập bàn.
Chặn vũ khí không phải là một kỹ năng chiến đấu. Mọi loại vũ khí đều có thể chặn được, nhưng để thành công, phải giải mã chính xác vị trí tấn công của kẻ thù. Nói chung, nó chỉ có thể được sử dụng giữa các loại vũ khí. Hầu hết người chơi chỉ có thể dùng khiên để chặn vũ khí. Dù sao thì khiên cũng đủ to và rộng. Nhưng giống như Phong hệ này, đây là lần đầu tiên Đội trưởng Hồng Phong nhìn thấy chặn thành công bằng cung tên và vũ khí phụ. Người chơi leo tháp đã đến gần hơn, đã ở giữa tầng thứ ba, thứ tư.
Vân Thời cau mày, Bạc Hòa cũng liếc nhìn cậu nói: “Không sao đâu, tôi đợi cậu.”
Vân Thời liếc nhìn Bạc Hòa, dùng chiêu [Phong Điệp] hướng xuống, quả nhiên người đối diện không hề tấn công cậu, người chơi chuẩn bị leo lên chỗ đặt chân đã bị cơn gió lớn tập kích, không thể bắt được cậu, bọn họ lần lượt ngã xuống.
Phong Điệp không làm hại ai, những đầu người này cũng không thuộc về Vân Thời, nhưng bây giờ không còn là lúc quan tâm đến những đầu người này nữa.
Có lẽ có rất nhiều người bỗng nhiên ngã xuống, những người đang chiến đấu bên dưới cũng không biết là ai vô tình hay cố ý tung ra một loạt chiêu cuối ở dưới chân tòa tháp vốn đã không ổn định lại càng rung chuyển dữ dội hơn.
Cả Vân Thời và Bạc Hòa đều phải bám vào các cột tháp để đứng vững, dù khi đến gần hơn thì lại có một loạt đao kiếm nổ ra.
“Đánh bại hắn! Đánh bại hắn!”
“Nhanh lên! Thời gian không còn nhiều nữa!”
Sau khi có người tấn công vào đáy tháp, những người bên dưới cuối cùng cũng nhận ra một người có thể không phá hủy được tòa tháp, không có đủ thời gian để leo lên tháp vào lúc này, nhưng với rất nhiều người ở đây thì sẽ là điều không thể cũng không còn vấn đề gì để làm sụp tháp!
Nếu Vân Đạm Phong Lưu ngã xuống và bọn họ tấn công theo nhóm từ phía dưới, chẳng phải chức vô địch sẽ thuộc về bọn họ sao?
Cuộc hỗn chiến đột nhiên dừng lại, sau khi đình chiến, mọi người bắt đầu tấn công vào đáy tháp.
Hoàn cảnh trên đỉnh tháp càng khó khăn hơn, hai người không thể chiến đấu được nữa, sắc mặt Vân Thời thay đổi, nhìn thời gian, chỉ còn lại một phút.
Sụp tháp có thể sẽ hoàn thành trong vòng một phút, cần phải tránh các cuộc công kích của những người chơi bên dưới, trừ khi họ không lường trước được hướng sụp của tháp, hay nói cách khác, Vân Thời không còn nằm trong phạm vi công kích của họ.
Tháp bắt đầu nghiêng trầm trọng, người chơi phía dưới tháp lao tới hướng chóp tháp sụp đổ, chỉ chờ Vân Thời rơi xuống.
Còn 45 giây nữa là sự kiện kết thúc.
Khoảng thời gian này có thể vượt qua 45 giây?
Vân Thời không biết.
Lúc này, cậu nghe được Vụ Lý Khán Hoa gần mình nhất cười khúc khích: “Đừng buông ra.”
Cái gì?
Vân Thời chưa kịp hiểu Bạc Hòa muốn nói gì, chợt cảm thấy mình bị ai đó ôm, chạm vào liền biến mất, một làn sương mù đưa Vân Thời lên cao.
Những dịch chuyển vị trí mà Vụ Lý Khán Hoa không thực hiện được trên chỗ đặt chân lần lượt xuất hiện.
Đầu tiên di chuyển lên đỉnh tháp nơi chỉ còn chỗ cho một chân, sau đó di chuyển lên trên, ngược lại với nhóm người chơi bên dưới. Khoảng cách dịch chuyển của Vụ Lý Khán Hoa lên tới hai mươi mét. Bây giờ, mặc dù hai người đang ở giữa không trung, nhưng khoảng cách đã vượt qua độ cao trước đó.
Nếu không có điểm tựa thì không thể tiếp tục dịch chuyển.
Sương mù lại ngưng tụ thành hình người, hai người gần như cùng nhau ngã xuống.
Vân Thời mơ hồ nghe thấy đám đông bên dưới hét lên “Mẹ kiếp! Sai hướng rồi.”
Còn năm giây trước khi sự kiện kết thúc.
năm bốn ba hai một!
Cách mặt đất một mét, Vân Thời bị dịch chuyển ra khỏi sân.
“Sinh Tức” "Cuộc Đua” cá nhân đầu tiên trong sự kiện ra mắt máy chủ đã kết thúc, số điểm xếp thứ nhất——
Mọi người đều nhìn lên id.
Vân Đạm Phong Lưu.