Phụ Trợ Có Thể Lấy Một Địch Trăm Chẳng Phải Rất Bình Thường Sao?

Chương 13 *


1 ngày

trướctiếp

    Kể từ khi đội Luân Hồi lần trước bị một Phong hệ phụ trợ phản công và mất hơn trăm vàng, họ đã tìm kiếm cơ hội để trả đũa, đồng thời cũng không từ bỏ “sự nghiệp” của mình.

    Phiên bản mới có quá nhiều gà, dựa vào thao tác của họ để ngồi xổm giết những người mới và những kẻ yếu đuối sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc chiến đấu với quái hoang dã để hoàn thành nhiệm vụ.

    Sau khi Phong hệ offline, họ vẫn cướp bóc những người chơi đơn hoặc đội cấp thấp trong hoang dã. Nhưng sau khi Phong hệ online họ phát hiện ra bên kia đã thành lập một đội.

    Điều này rất khó giải quyết, đặc biệt khi đội chủ yếu bao gồm những người chơi cấp cao.

    Tất nhiên, họ không muốn thừa nhận rằng kỹ năng của họ kém hơn những người khác. Họ chỉ cảm thấy rằng lần trước họ đã đánh giá thấp kẻ thù và khiến Phong hệ bị bất ngờ. Với tư cách là đội trưởng, Luân Hồi Tà Phong cũng muốn chuẩn bị xây dựng tổ chức ám sát của riêng mình trong phiên bản mới và đột phá danh tiếng trước, sẽ nhận được nhiều nhiệm vụ trong tương lai.

    Trong trường hợp này, làm sao họ có thể thua một Phong hệ phụ trợ?

    Không muốn hòa giải, Luân Hồi Tà Phong liên tục để ý tới Vân Đạm Phong Lưu, hắn để ý thấy cậu đang trò chuyện với đồng đội ở gần thôn, sau đó nhận ra cậu lại thay đổi người vào phó bản. Sau khi vào phó bản lần nữa, cậu ta bước ra và thành lập một đội với những người khác, lúc này trời đã tối.

    Nhưng những người này không trở về thôn mà ngồi xổm ở ngoài thôn.

    Chẳng lẽ họ cũng muốn cướp và giết những người chơi khác?

    Luân Hồi Tà Phong và các em trai của hắn đã bí mật quan sát và phát hiện ra rằng đây không phải là họ chờ đợi người chơi, vì vậy chỉ còn một khả năng khác.

    Họ đang đợi NPC, trong khi những người chơi khác đang lần lượt trao vật tư để vào làng.

    Luân Hồi Tà Phong ngay lập tức ngửi thấy mùi phiêu lưu, đặt sự nghiệp lên hàng đầu và kêu gọi anh em đi theo đội của Phong hệ.

    Quả nhiên, suy đoán của hắn là chính xác, nhóm người này cư nhiên đã hạ gục một NPC lẻn ra khỏi thôn. Hiện tại, đội Luân Hồi rất hưng phấn, rõ ràng đây nhất định là một nhiệm vụ ẩn!

    Bị nhiệm vụ ẩn cám dỗ, Luân Hồi Tà Phong nghiến răng nghiến lợi, mua một ít đạo cụ tàng hình, tiếp tục đi theo Phong hệ.

    Sự thật đã chứng minh rằng tiền của hắn đã được chi tiêu đúng đắn!

    Phó bản ẩn! Đây là phó bản ẩn! Chỉ cần thông quan, có thể kiếm được rất nhiều tiền!

    Đồng đội có khả năng tăng tốc dịch chuyển trong đội đã lao tới lối vào phó bản trước mà không bị người khác phát hiện. Hắn ta đã tiến vào thành công!

    Luân Hồi Tà Phong cảm thấy thật vui vẻ. Động thái này là một sự trả thù tàn khốc đối với Phong hệ.

    Lúc này bọn họ không còn che giấu nữa, Luân Hồi Tà Phong xuất hiện lớn tiếng, nói với Vân Đạm Phong Lưu: “Phong hệ bên kia, không khách khí.”

    Nói xong, hắn vui vẻ dẫn đồng đội vào phó bản ẩn mà Phong hệ và nhóm của mình đã dày công tạo ra.

    Phòng phát sóng trực tiếp của Anh Đào tràn ngập những câu hỏi và lời chào hỏi. Nhóm người này ngang nhiên cướp phó bản, điều đáng phẫn nộ hơn nữa là họ thực sự đã thành công!

    Khương Thư đã chửi mấy lần rồi, Anh Đào có lẽ cũng sẽ làm theo nếu không nhớ ra mình đang phát sóng trực tiếp.

    "Vào không được! Mẹ kiếp!" Khương Thư điên cuồng, “Đây là cái thể loại rác rưởi gì vậy? Người bày ra cốt truyện không được phép vào sao? Tổ kế hoạch bị ngu hay sao?!”

    Vì là phó bản ẩn nên Anh Đào không có ý định công khai điều kiện kích hoạt, nhưng lối vào phó bản vẫn có thể bị khán giả nhìn thấy nên hắn dự định sẽ mở nó khi bước vào phó bản. Trì hoãn thời gian, hắn để người khác nhận kết quả, lúc này hắn vừa tức giận vừa xấu hổ: “Đều là lỗi của tôi. Nếu tôi tự mình phát sóng trước thì tình huống này đã không xảy ra.”

    Vân Thời đã bình tĩnh lại, nói: “Không phải lỗi của ngươi.” Cậu đồng ý kiếm tiền cũng không thể trách Anh Đào.

    "Ừ, ta không trách ngươi. Bọn họ đều là thứ rác rưởi! Hi vọng hôm nay ta có thể giết bọn họ!" Khương Thư tức giận đến ngồi trên tảng đá ở cửa phó bản nhìn chằm chằm! Hôm nay hắn ở đây canh giữ, không giết bọn nó hàng trăm lần sẽ không rời đi.

    Chẳng ngờ Vân Thời cũng có ý này, lạnh lùng nói: “Cứ lấy lại đồ đã cướp đi đã.”

    Phòng phát sóng trực tiếp cũng có mọi thứ đang diễn ra vào lúc này:

    “A... Làm sao có thể bị cướp được? Mặc dù, streamer có vẻ không thông minh cho lắm.”

    “Chậc, cậu không thấy phó bản ẩn hôm nay trông như thế nào sao?”

    “Mẹ kiếp! Nhìn thôi đã thấy tức giận rồi. Streamer giết mấy kẻ trộm đó đi!”

    “Đúng! Tôi cũng muốn giết chúng, cho dù tôi không ở đó!”

    “Này, ta nghĩ, những người đó thật khốn nạn, không biết đội streamer đang ngồi xổm bên ngoài sao? Nếu là ta, sau khi chơi xong trò chơi sẽ trực tiếp đăng xuất ra khỏi phó bản, để hắn ngồi xổm.”

    "Đúng vậy... Nếu ngươi phá được phó bản ẩn thì phần thưởng sẽ rất lớn. Nếu bị giết và rơi ra ngoài thì cũng không đáng. Cho dù có trốn, cũng không thể nào neo đậu ở lại được trò chơi mọi lúc."

    “Vậy thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Nó khiến huyết áp của tôi tăng cao!”

    “Ngươi không phải quá bi quan sao? Nó có vẻ  khó hơn phó bản Đảo Gấu. Khả năng nhóm người này có thể vượt qua trước là rất thấp...”

    Đội ngồi ở bên ngoài, Anh Đào tức giận muốn giết người nên cũng làm theo, liếc nhìn người hâm mộ nói rằng có thể trực tiếp là kẻ rác rưởi, đang lo lắng, vừa định bàn bạc với đồng đội thì đột nhiên có thứ gì đó bị ném ra từ lối vào của phó bản.

    Sau đó, bốn người Vân Thời và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy rõ ràng.

    Màn sương mù ở lối vào phó bản hình thành một vòng xoáy, rồi đột nhiên lại mở ra, giống như một cái miệng, phun ra bốn thi hài hình người, rõ ràng là đội Luân hồi vừa chiếm được phó bản.

    Họ cũng nhanh chóng nhận ra mình đã bị đẩy ra ngoài, Luân Hồi Tà Phong  lập tức muốn vào lại, nhưng hệ thống hiển thị dòng chữ “Hôm nay đã sử dụng hết 01 lần”.

    Cái gì? chỉ có thể vào một lần một ngày?

    Đội Luân Hồi có chút hoảng sợ khi quay lại, họ có thể nhìn thấy đôi mắt ăn thịt người của Phong hệ.

     Chết tiệt! Ngay lúc Luân Hồi Tà Phong đang cân nhắc có nên đăng xuất hay không, Vụ hệ ở đội đối diện nhìn họ và lối vào phó bản phía sau, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, quay người và vội vàng rời đi.

    Bạc Hòa nói: “Tôi nhớ ra rồi, phó bản này tôi đã đi trong đợt close beta. Đừng lãng phí thời gian, chúng ta hãy đi tìm nó trước đã...”

    "?" Vân Thời ghi nhớ vài ID luân hồi, bối rối bước vài bước về hướng Bạc Hòa rời đi, “Anh đã từng thông quan chưa?”

    Bạc Hòa gật đầu, “Trước đây tôi không nghĩ tới. Phải lấy một đạo cụ quan trọng trước khi vào. Phó bản này chỉ có thể xuất hiện khi trời tối. Vẫn còn thời gian, chúng ta hãy đến Vụ Hải ngay bây giờ...”

    “Trời đất ơi! Anh ơi, anh quên đổi kênh rồi! Đám rác rưởi đó chắc đã nghe thấy rồi. Nhanh lên, nhanh lên, lần này sẽ không để bọn họ vượt lên trước anh đâu”. Khương Thư nóng lòng quay đầu lại! Thường xuyên cảnh giác với những người Luân Hồi đó, chỉ vì sợ những kẻ vô liêm sỉ đó lại đi theo.

    Nhưng tiếc thay, đã quá muộn. Luân hồi Tà Phong rất vui mừng. Họ đã biết con đường ngắn nhất đến Vụ Hải, và chắc chắn sẽ đến đó nhanh hơn đội của Phong hệ.

    Kết quả là hai nhóm người nhanh chóng di chuyển khỏi phó bản ẩn.

    Đi được vài phút, Bạc Hòa dừng lại, quay người lại, nụ cười trên môi càng đậm.

    "Nào! Anh ơi! Anh còn đợi gì nữa?" Khương Thư rất muốn đánh anh họ. Thông tin quan trọng như vậy lại bị lộ ra ngoài, lỡ như lại có người cướp mất thì phải làm sao?

    Vân Thời như cảm nhận được điều gì đó, quay người lại thì người Luân Hồi đã biến mất. Cậu hỏi: “Vụ Hải, ở đâu?”

    Đồng đội đều dừng lại, Anh Đào cũng đành phải dừng lại. Nhìn thấy những tiếng mắng bọn họ ngu ngốc, hắn cũng bối rối: “Vụ Hải? Hình như tôi biết… Phong Ca, cậu còn nhớ không? Tôi nói Ôn Phong Khởi, hướng thành phố chính mà Npc chỉ, kỳ thực ngày xưa là Vụ Hải, và có——"

    “Trời đất ơi!” Anh Đào sốc đến mức hàm gần rớt xuống đất, cứng đờ nhìn Vụ Lý Khán Hoa, “Hoa ca, không, đại lão, anh lừa bọn họ đi Vụ Hải ?"

    Khương Thư cũng như khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đầy thắc mắc: “Cái gì? Cố lừa đi Vụ Hải à? Nơi đó rốt cuộc có cái gì vậy? Không phải đang tìm đạo cụ sao?”

    Bạc Hòa âu yếm nhìn em họ, sờ đầu em họ không được thông minh, trí nhớ cũng không tốt: “em họ à, chúng ta không phải cùng nhau chơi bản Closed Beta sao? Em có nhớ em đã mở mấy phó bản ẩn không?”

    Khương Thư lắc đầu, sau đó từ từ mở mắt ra, mới nhận ra: “Vậy là vừa rồi anh cố tình không chuyển kênh nói chuyện sao? Anh, anh thật là...”

    Thật âm độc!

    Cậu cũng nhớ Vụ Hải ở đâu và ở đó có gì.

    Chỉ có Vân Thời là không biết Vụ Hải có cái gì, không nhịn được hỏi: “Có cái gì?”

    Anh Đào rất hưng phấn tiến lại gần Vân Thời: “Phong Ca! Cậu thật sự không nhớ à? Tôi! Tôi trượt 10 cấp trên biển và quay về đảo Song Tử.

    Bạc Hòa nở nụ cười ấm áp: “Trên Vụ Hải chẳng có gì cả, chỉ có quái bạch tuộc khổng lồ thôi. Điểm hồi sinh duy nhất trên biển chính là chiếc thuyền gỗ. Vụ Hải có cơ chế lạc đường. Nếu muốn quay lại từ biển, cách duy nhất là giảm cấp độ xuống Cấp 10, tự động bị dịch chuyển đến đảo Song Tử."

    Vân Thời:.... …

    Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp:…cmn!

    Vì quá vui mừng, đội Luân Hồi chạy nhanh nhất có thể đến Vụ Hải, không ngờ trải nghiệm của mình lại bi thảm đến thế.

    Vân Thời cùng đồng đội quay trở lại cửa phó bản, trong giây lát, cậu và hai đồng đội còn lại nhìn Vụ hệ với cảm xúc phức tạp.

    Khương Thư nói một câu vừa khen vừa chửi: “Một đao không thấy máu! Thanh lịch, tao nhã quá! Anh ơi, không hổ là anh."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp