Phụ Trợ Có Thể Lấy Một Địch Trăm Chẳng Phải Rất Bình Thường Sao?

Chương 12 *


3 tháng

trướctiếp

   Kênh livestream lấy tiêu đề lên « toàn phục sát đầu một mình thông quan Đảo Gấu, đại lão mang ta bay là dạng thể nghiệm gì », quả nhiên hấp dẫn số lớn lưu lượng.

    Mọi người lần lượt dọn sạch phó bản Đảo Gấu ở mỗi sever, nhưng không tốt bằng cái đầu tiên và việc này được hoàn thành bởi một người chơi. Điều này sao có thể không khiến mọi người tò mò?

    Nhờ đó, phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng chật kín người chỉ sau vài phút bắt đầu phát sóng, vượt xa sự mong đợi của Anh Đào.

    Đây là lần thứ tư Vân Thời mở phó bản này, kỹ thuật đánh còn thành thạo và mượt mà hơn trước.

    Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả nhận thấy đây là hỗ trợ Phong hệ, khi đại lão dành hơn mười giây để tiêu diệt năm con quái thì streamer hoàn toàn đánh xì dầu, mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp nhiệt độ đã bị đẩy tới một cao trào nhất.

    “Cmn! Hắn quá chính xác! Mỗi mũi tên đều bắn trúng đầu một cách chính xác. Điều quan trọng là kỹ năng khống chế của hắn không phải là kiểu khống chế con quái bất động, mà là đang di chuyển! Làm thế quái nào mà hắn làm được đó?”

    “Thật mượt mà! Đây là boss sao?”

    “Không biết có ai để ý rằng điểm cộng của Phong hệ này thực chất là sát thương vật lý. Nghề này vô dụng như vậy mà lại khiến người ta tê cả da đầu.”

    “Quả thực nó khá mạnh, nhưng sát thương vật lý ngày càng tăng của Phong hệ không có tương lai dù nhìn thế nào đi nữa…”

    “Đúng vậy, chúng ta vẫn còn ở giai đoạn bắt đầu, không thể tạo ra khác biệt lớn. Một khi chúng ta đến thành phố chính, không gian sống của Phong hệ này sẽ có hạn chế.”

    “...”

    Phó bản diễn ra suôn sẻ, Anh Đào cũng lấy được bảy món trang bị từ đống xác chết trong hang. Sau khi chiến đấu xong, hắn tạm thời tách khỏi Vân Thời và bắt đầu phát sóng trực tiếp do thời gian thực sự quá ngắn.

 Anh Đào về làng giao nhiệm vụ, vì mục đích biểu diễn, hắn giả vờ không biết thức ăn có độc. Sau khi ăn xong, thi thể đã lạnh giữa đám quái hoang dã, mưa đạn đầy rẫy "hahaha".

    Vân Thời cũng không nhàn rỗi, cậu hét lên trên Kênh Thế giới, lần lượt đưa hai ông chủ khác đi cày phó bản.

    Sau khi hoàn thành phó bản, bầu trời trong game cũng tối sầm lại.

    Vân Thời được Vụ Lý Khán Hoa mời vào đội, không lâu sau, bốn người lại tụ tập gần làng.

    Anh Đào đến cuối cùng, nói với nhóm: “Phong Ca, trong buổi livestream trước đó, tôi thấy fan của tôi nói rằng sau khi anh vào thành phố chính, nghề hiện tại của anh… Phong Ca, kỹ thuật của anh rất tốt, nếu không suy xét một chút [Thể Đổi Chức]? bây giờ cấp độ thấp, sẽ tiết kiệm chi phí hơn nếu thay đổi."

    Vân Thời bấm vào trung tâm thương mại và vật phẩm đầu tiên là [Thẻ chuyển đổi nghề], 100 tinh tệ.

    Vân Thời đóng cửa trung tâm thương mại, tựa hồ cũng không có hứng thú nói: " về sau rồi nói.”

    Những người khác không nghĩ không đúng chỗ nào, Anh Đào lại mang đến một tin tức khác.

    Thời gian trong game đều đồng đều trên tất cả các sever, ngoại trừ Vân Thời, một số người suy đoán rằng cốt truyện diễn ra vào ban đêm, sau khi thử nhiều cách để đối phó với trưởng thôn mà không thành công, còn có những người chơi khác sever hoặc cùng sever đều có cùng dự đoán.

    Vì vậy, tình hình hiện tại có nghĩa là họ phải chạy đua với tất cả những người chơi trong sever đang chờ trời tối.

    Ai tìm được manh mối để vạch trần âm mưu trước sẽ giành chiến thắng.

    Đêm càng lúc càng tối, bốn người Vân Thời đang canh gác tọa độ bốn phương của thôn, nếu có chuyện gì bất thường sẽ thông báo cho ba người còn lại trong đội.

    Vân Thời kiên nhẫn chờ đợi mấy phút, một bóng người mảnh khảnh thỉnh thoảng nhìn lại, hiển nhiên là đang lén lút đi ra khỏi thôn.

    Vân Thời phát biểu từ nhóm: "mọi người đến đây".

    [Ngôi Sao kỵ sĩ]: thảo! Thật sự có à?

    [Anh Đào Hương]: Phong Ca tôi tới ngay!

    [ Vụ Lý Khán Hoa ]: Tôi đợi một lát xem ở đây còn gì nữa không.

    Bốn phía của thôn đều có đường đi, do không biết nhiệm vụ sẽ bắt đầu từ hướng nào nên bốn người đều chia ra thủ một phương. Nghe Bạc Hòa nói, Anh Đào và Khương Thư cũng kìm nén sự phấn khích mà đáp ứng theo đợi một lúc.

    Ít phút sau, sau khi xác nhận không có người hay sự việc khả nghi nào, ba người vội vàng đi đến tọa độ Vân Thời.

    Sau đó, thấy Phong hệ lạnh lùng nhìn cô bé đang nằm dưới đất khóc một cách thiếu kiên nhẫn.

    Cô bé vừa nhìn thấy có người tới liền khóc nức nở cầu cứu: “Cứu với!”

    Cô gái nhỏ gầy gò, tóc rối bù, nhìn ba người vẫn còn khép quần áo lại, sắc mặt tái nhợt và đẫm nước mắt.

    Nếu không phải có hệ thống “Sinh Tức” lành mạnh,màu xanh lục, không bao giờ cho phép người chơi có những hành vi hạ lưu thì người bị phát hiện không những bị cấm mà còn phải đối mặt với pháp luật liên quan. Anh Đào và Khương Thư thiếu chút nữa tin Cô bé này thật sự bị Vân Thời làm gì.

    Vân Thời không biết điều này, cậu chỉ bình tĩnh và tàn nhẫn đập tan hy vọng của cô bé: “Bọn họ không cứu cô đâu, đây là đồng đội của tôi.”

    Nghe vậy, cô bé toàn thân run rẩy, vẻ mặt tuyệt vọng.

    Mặc dù biết đại lão nói là sự thật, nhưng tại sao lại có cảm giác bọn họ đã trở thành đồng phạm bắt nạt cô bé?

    Khương Thư không khỏi nói: “Đại ca, đừng nói như vậy...”

    Cô bé nhìn Khương Thư với một tia hy vọng, sau đó nghe anh nói tiếp: “Mặc dù chúng ta không thể cứu được, nhưng tôi không phải là ác quỷ!”

    NPC càng trở nên tuyệt vọng hơn, với vẻ mặt tức giận vì bị trêu chọc.

    Vân Thời:…

    Anh Đào: “… em trai à, đừng nói nữa. Em còn nói nữa thì làm người ta phát điên đấy.”

    Khương Thư:?

    Bạc Hòa ngồi xổm xuống, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cô gái tuyệt vọng, lời nói của anh nghiêm túc và dịu dàng hơn nhiều so với đồng đội: “Có chuyện gì vậy? Đêm khuya nguy hiểm lắm, sao em lại lẻn ra khỏi làng?" 

    Vân Thời thông báo ngắn gọn cho Bạc Hòa về Npc này.

    Npc này tên là Tiểu Nguyệt, cô là một học sinh trung học, giống như những người sống sót trong thôn, cô cũng là một người bình thường, tuy nhiên, một cô gái yếu đuối như vậy lại dám ra ngoài vào ban đêm khi những người chơi và các dị năng khác cảm thấy buổi tối thật nguy hiểm. Còn cô gái thì ngày càng đi xa hơn theo một hướng nhất định và cuối cùng dừng lại ở một vách đá.

    Cô gái không tự sát mà là nhìn về hòn đảo bên kia của đảo Song Tử, với vẻ mặt buồn bã, còn lẩm bẩm điều gì đó, như thể đang tưởng nhớ và để tang ai đó.

    Vân Thời đi theo cô suốt chặng đường, thấy vậy, cậu bước ra hỏi cô có chuyện gì, không ngờ khi Vân Thời vừa xuất hiện, Tiểu Nguyệt mới biết việc mình lẻn ra ngoài ban đêm đã bị phát hiện, sợ hãi đến không chịu nổi, sau đó giống như những gì họ đã thấy, cứ khóc.

    Vân Thời mở miệng hỏi cô, nhưng cô lại càng khóc thảm thiết. Đúng lúc sự kiên nhẫn của cậu sắp cạn kiệt đang tính dùng vũ lực đe dọa, thì đồng đội của cậu đã đến.

    Tiểu Nguyệt dần dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của Bạc Hòa, có lẽ vì biết chắc những người này sẽ không làm gì mình nên cuối cùng cô cũng đứng dậy và trốn sau lưng Bạc Hòa.

    Ba người Vân Thời bị nàng hết sức đề phòng:…

    Anh Đào: “Không phải, sao cô lại đề phòng cả tôi?”

    Đến gần nhà, Bạc Hòa được Npc tin tưởng, nhận nhiệm vụ hỏi chuyện: “cô có biết một cô gái tên là Nhan Tử Vân không?”

    Nghe được hai chữ "Nhân Tử Vân", khuôn mặt NPC cuối cùng đã lấy lại được chút sắc hồng lại tái nhợt, cắn chặt môi.

    Rõ ràng là cô ấy biết.

    Nhiệm vụ [Tìm kiếm Nhân Tử Vân] là nhiệm vụ mà người chơi nhận được khi ở trên biển. Đó là tâm nguyện cuối cùng của NPC Nhân Tử Ngọc tóc đỏ khi bị một đàn cá kéo đi.

    Sau khi đến hòn đảo, với tư cách là nhiệm vụ duy nhất trên thanh nhiệm vụ, người chơi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để hỏi thăm, hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ và nhận được phần thưởng. Tuy nhiên, người chơi trên toàn sever đã hỏi tất cả các NPC trên đảo Song Tử, thậm chí cả các NPC khỉ trên núi, cũng không tìm thấy tin tức gì về Nhan Tử Ngọc.

    Về phần Tiểu Nguyệt, ban ngày có một số người chơi gặp cô trong làng và hỏi thăm cô, nhưng câu trả lời của cô cũng nhất quán với các NPC khác, họ đều nói không biết.

    Vân Thời hỏi Anh Đào: “Trong đợt beta không có cốt truyện như vậy à?”

    Anh Đào lắc đầu: “Không, Open Beta thêm vào nhiều thứ quá.”

    "Ngươi là Nhan Tử Vân?" Bạc Hòa hỏi.

    Tiểu Nguyệt sửng sốt một lúc rồi phủ nhận, không có vẻ gì là đang nói dối.

    “Vậy là cô ấy đã chết?”

    Bạc Hòa hỏi thì thấy Tiểu Nguyệt lại cắn môi, chật vật muốn nói ra sự thật nhưng sau khi giãy giụa, cô vẫn lắc đầu nói: “Không, tôi không biết”.

    “Tsk, sao cô lại không biết được?”

    “Đúng vậy, rõ ràng là biết nhưng không muốn nói! Ca ca, thử lại đi!”

    Bạc Hòa kiên nhẫn khuyên nhủ vài lời, nhưng cô gái cắn môi lắc đầu, cuối cùng ôm đầu.

    “Đừng sợ,” Bạc Hòa nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Nguyệt, “Anh thấy em có vẻ áy náy. Đúng như em trai anh đã nói, chúng ta không phải ác quỷ. Chỉ cần em nói ra, anh cam đoan chúng ta sẽ không tổn thương em."

    Vừa nói, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu của NPC chậm rãi rơi xuống vai NPC, sau đó nhéo vào cái cổ mỏng manh của cô bé, 1 con dao sắc bén và lạnh lùng xoay tròn trong tay kia, cuối cùng dừng lại, chỉ để cách đôi lông mày của cô bé vài milimet.

    Anh thậm chí còn nở một nụ cười dịu dàng.

    NPC cứng đờ không dám cử động, ngay cả tiếng nức nở yếu ớt cũng bị hù dọa nghẹn lại.

     Động tác này không chỉ làm NPC sửng sốt, mà cả đồng đội của anh.

    “Thảo! Tinh Thần của anh họ ngươi có vấn đề à? ? ? Làm thế quái nào mà hắn làm hành động tàn nhẫn như vậy, trong khi lại cười dịu dàng như vậy?”

    “…Đừng hỏi, hắn đã phát huy tối đa kỹ năng mê hoặc của mình, người thật sẽ gây ra nhiều sát thương hơn.”

    Vân Thời tuy cảm thấy diễn biến này có chút choáng ngợp nhưng dù sao cậu cũng hiểu Vụ Lý Khán Hoa, trước khi bọn họ đến, cậu cũng muốn ra tay - thật sự quá chậm, rõ ràng là biết lại giả vờ như không biết.

    Cuối cùng, dưới áp lực của đám ma nhân tự nhận không phải ma quỷ này, NPC thành thật thừa nhận.

    Cô thực sự không biết Nhân Tử Vân đã chết hay chưa, việc cô lẻn ra ngoài cũng có liên quan đến anh em Nhan gia, nhưng không phải vì nhớ nhung mà là vì sợ hãi.

    Cách đây một tháng, Nhan Tử Ngọc và Ôn Phong Khởi chạy trốn ra đảo. Nhan Tử Ngọc nhận ra Tiểu Nguyệt là bạn cùng lớp với em gái mình.

    Tiểu Nguyệt kể cho Nhân Tử Ngọc rằng những người sống sót đều đến từ một con tàu lớn, con tàu bị quái tấn công và bị phá hủy. Những người trên đó cũng sống rải rác trên Quần đảo Đôi và những hòn đảo gần đó nếu không may mắn như vậy có lẽ đã chết trên biển, còn em gái của Nhan Tử Ngọc cũng nằm trong đám người rải rác đó.

    Tuy nhiên, đây chẳng qua là một lời nói dối.

    Bốn người Vân Thời đến một hòn đảo khác của đảo Song Tử, nơi có phó bản của Đảo Gấu.

    Lối vào phó bản Đảo Gấu nằm ở rìa hòn đảo và rất dễ tìm thấy, nhưng nơi họ đang ở hiện tại là nơi sâu của đảo Song Tử.

    Người em gái cần tìm trong nhiệm vụ đang đứng sau lớp sương mù trước mặt bốn người.

    Người anh trai đến chết cũng không biết rằng em gái thực sự ở rất gần với anh ấy.

    Anh Đào hưng phấn đến nói không mạch lạc: "Trời ơi! Đây là phó bản ẩn! Trời ơi! Phó bản ẩn đầu tiên! Tôi có thể phát sóng trực tiếp được không? Cái này nhất định sẽ nổi tiếng! Làm ơn, làm ơn, cái này giá cả có thể thương lượng nhé mọi người!”

    Vân Thời thiếu tiền, không có ý kiến gì.

    Bạc Hòa và Khương Thư cũng không phản đối.

    Ngay khi đồng đội đồng ý, Anh Đào liền nhờ trợ lý quảng bá, anh lập tức bắt tay phát sóng.

    Khán giả nhận được tin tức nhanh chóng tiến vào phòng phát sóng trực tiếp sau khi nhìn thấy lớp sương mù tượng trưng cho lối vào hiện trường từ góc nhìn của streamer, khán giả cũng trở nên phấn khích.

    Anh Đào hưng phấn đến đỏ cả mặt, lớn tiếng nói: “Vậy bây giờ chúng ta vào trong tìm hiểu thôi!”

    Bốn người họ đang đi về phía lối vào của phó bản trước khi họ bước vào màn sương, đột nhiên, một cái bóng từ bên cạnh nhảy ra và tiến vào phó bản trước.

    “Cái gì?” Khương Thư bối rối.

    Chẳng bao lâu, trong đêm lại có bốn bóng người nữa xuất hiện, khệnh khạng đứng ở cửa ngục, nói: “Phong hệ đối diện, không khách khí a.”

    Nói xong, hắn cũng đi theo vào phó bản.

    Sau này Khương Thư mới nhận ra liền chửi: “Này! Những người này? Bọn họ cướp phó bản ẩn của chúng ta?! Chuyện này là sao vậy? Người chơi này còn có thể cướp được sao? Nếu thành công, phần thưởng thông quan đầu tiên cũng là của họ à?”

    “Luân Hồi…” Bạc Hòa nhìn lại và thấy Phong hệ trong đội, sắc mặt không thể lạnh hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp