Không khí đặc quánh và có mùi hôi thối thoang thoảng. Dù trước mặt là một vùng đất bằng phẳng rộng rãi nhưng họ lại có cảm giác ngột ngạt không thể giải thích được.
Vân Thời cau mày khi bước vào.
“Cái mùi gì thế này?” Khương Thư rụt cổ lại gần Bạc Hòa, lẩm bẩm: “Vẫn còn gió, không phải trò kinh dị đâu…”
"Tôi nổi cả da gà. Hơn nữa, vào chưa lâu, sao tôi cảm thấy chóng mặt thế này?" Anh Đào liếc nhìn cánh tay của hắn, phòng phát sóng trực tiếp của hắn bị thu gọn xuống góc dưới bên phải giao diện, không ảnh hưởng đến chiến đấu. Hắn chú ý đến những bình luận của người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp và thoáng thấy một người hâm mộ nói “giá trị tinh thần” hắn mới giật mình, nguyên bản 70 đã giảm xuống dưới 50.
"Đây là... nguyên nhân tiến vào phó bản?" Anh Đào vội vàng yêu cầu đồng đội chú ý 1 chút, phát hiện không chỉ mình mà tất cả đồng đội đều bị trừ 20 điểm tinh thần, cùng trị số tinh thần trong phó bản giảm nhanh hơn trên đảo.
Vân Thời nhìn mình vẫn chưa xuống dưới 50, nhưng càng ngày càng gần.
Giá trị tinh thần là một trong những dữ liệu sinh tồn trên bảng nhân vật, nhìn chung nó không giảm vào ban ngày nhưng sẽ giảm chậm vào ban đêm, nếu ngồi gần đống lửa trại một lúc sẽ hồi phục. Nếu làm một tấm thảm rơm hoặc đến nhà Npc nghỉ ngơi một đêm, sẽ bị tính phí.
Nhưng một khi rời thôn vào ban đêm, đi vào khu vực hoang dã nơi quái xuất hiện, giá trị tinh thần của người chơi sẽ giảm xuống nhanh chóng. Nếu giảm xuống dưới 10 điểm, người chơi sẽ biến thành một con quái hình người với sức tấn công tăng mạnh, địch ta không phân biến thành tên đỏ. Khi giá trị tinh thần giảm xuống 0 điểm, người chơi sẽ bắt đầu mất máu nhanh chóng, sau đó biến thành một xác chết trong hình dạng một con quái.
Phương pháp tử vong này có thể đạt được thành tựu, điểm kinh nghiệm bị mất do chết, sẽ được bù đắp bằng điểm kinh nghiệm do thành tựu mang lại. Nhiều người chơi đã thử qua.
Tuy nhiên, Vân Thời và những người khác không muốn đạt được thành tựu như vậy trong phó bản này.
Tuy rằng Bạc Hòa chỉ lừa gạt nhóm Luân Hồi, nhưng anh nói không hề sai, phó bản ẩn này rất có thể chỉ xuất hiện vào ban đêm, xét đến việc họ bị trừ điểm tinh thần khi bước vào, thì chắc chắn Boss sẽ rất khó để giải quyết.
Một trong những khó khăn là vấn đề giá trị tinh thần.
Một số người đã thử nghiệm và nhận thấy rằng mỗi phút sẽ mất đi 3 điểm giá trị tinh thần, tức là nếu không có đạo cụ để khôi phục giá trị tinh thần, đội của họ phải thông quan phó bản trong vòng mười lăm phút, nếu không tất cả sẽ bị xóa sổ. Giá trị sẽ mất sau mười ba phút, chỉ mất 2 phút là mất sạch HP, boss thậm chí không cần phải ra tay.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy điều này, đều choáng váng.
“Ở đây, chúng ta chiến đấu thế nào đây?”
“Nơi này không nhỏ, tôi chưa thấy Boss ở đâu cả...”
“trời ạ, đó là một phó bản ẩn, thực sự không dễ dàng.”
“Các NPC trên đảo Song Tử rất gian xảo. Thuốc và rau quả có thể khôi phục một lượng lớn giá trị tinh thần đều rất đắt tiền. Muốn đi hết phó bản này sẽ tốn rất nhiều tiền...”
“Này, tôi đã đoán trước rồi. Phó bản ẩn của đảo Song Tử chưa từng mở ra, sau có thể thông quan ngay khi xuất hiện. Làm sao có thể dễ dàng như vậy được?”
Khương Thư cũng chết lặng, loại thuốc duy nhất mà hắn chuẩn bị để khôi phục lại giá trị tinh thần đã bị dùng hết khi tiếp xúc với NPC Tiểu Nguyệt. Nghĩ đến rắc rối của NPC, hắn kêu lên: "Ta đệt, chẳng lẽ cốt truyện cùng phó bản này vốn là liên tiếp, chính là vì lãng phí giá trị tinh thần của chúng ta a?"
Anh Đào: “Có thể! quá hố người đi"
Lại một ngày muốn mắng tổ kế hoạch.
Anh Đào lục lọi trong ba lô: “Chuyện gì thế này? Trong ba lô của tôi còn có hai bình thuốc có thể khôi phục giá trị tinh thần. Phong ca, Hoa ca cho hai người thế nào?”
Vân Thời cũng mở ba lô ra: “Không cần đâu.” Nói xong, cậu lấy ra mười xiên nấm nướng giao dịch cho đồng đội.
Những cây nấm nướng có thể mơ hồ được hình dáng của chúng. Chúng rõ ràng có màu sắc sặc sỡ, nhìn là biết có độc.
Bạc Hòa nhướng mày: “Có thể khôi phục giá trị tinh thần sao?”
Khương Thư nghĩ tới nấm ở Đảo Gấu, lo lắng hỏi: “Có độc không?”
Vân Thời trả lời ngắn gọn: “Có thể. Có độc. Khôi phục 15 điểm giá trị tinh thần, trừ 15 điểm HP.”
Hả? Có vẻ không độc lắm.
Nấm nướng đã để trong ba lô một thời gian, không còn nóng nữa, nhưng vị ngon đặc trưng của nấm vẫn còn, khi ăn không khỏi trầm trồ trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.
Bạc Hòa có chút tò mò hỏi: “Làm sao cậu biết được?”
Vì môi trường ẩm ướt, nên trên đảo Song Tử có rất nhiều loại nấm, mặc dù người chơi không hiểu hết, đều biết rằng nhiều loại nấm có độc, cho nên dù nhặt được thì người chơi cũng sẽ không dám thử. Mặc dù mới biết Vân Thời không bao lâu, nhìn như người không hay tò mò, nhưng lại chạy đi thử mùi vị của từng món một, cũng càng hiếu kỳ về cậu hơn.
Nấm nướng này không phải do NPC bán ra, chẳng lẽ Vân Thời đã học được kỹ năng sống nấu nướng rồi sao?
Vân Thời trả lời: “Tôi đã quan sát thấy Npc thu thập vật tư. NPC cũng thu thập nấm, dù có độc hay không. Sau khi thu thập, NPC sẽ phân loại những cây nấm này, gửi nắm độc đến nhà của NPC làm thuốc, gửi những thứ không độc cho đầu bếp ở trong bếp.”
Khương Thư mở miệng, như vậy không phải quá chi tiết sao?
Anh Đào cũng bị thuyết phục, thậm chí còn khen ngợi thả rắm cầu vồng. Tuy nhiên, ai lại rảnh rỗi đi quan sát hướng đi của vật tư NPC?
Đúng, quan sát cũng không có gì sai, Vân Thời muốn kiếm tiền, nếu Npc làm được mà không cần học kỹ năng thì tại sao cậu không thể tự tìm nguyên liệu để làm bán?
Hiện tại, người chơi có thể nướng đồ bằng cách nấu nướng, nhưng không thể làm những món cầu kỳ hơn. Sau khi thử, Vân Thời cũng làm ra loại xiên này, tuy giảm hp nhưng có thêm giá trị tinh thần.
Có lẽ sau khi thông quan phó bản ẩn, cậu có thể lập một gian hàng để bán cho người chơi muốn đánh phó bản ẩn?
Sau khi những suy nghĩ này lướt qua trong đầu, sau khi lấy lại giá trị tinh thần, Vân Thời cùng đồng đội bắt đầu tìm kiếm boss trong phó bản.
Boss nằm sâu ở bên trong và không có quái trên đường, bây giờ, bốn người đang đối mặt với boss, nhưng không tấn công ngay lập tức, mà chỉ quan sát.
“Cái này... sao có thể...”
Đây là một con quái có thân người đuôi rắn, nó kéo cái đuôi dài và trượt chậm rãi, nhìn chằm chằm vào nhóm người xâm nhập bằng con ngươi thẳng đứng màu đỏ lạnh lẽo.
Trên mặt nó có mấy cái vảy, cũng không hoàn toàn đáng sợ.
Nhân Tử Vân.
Đây là em gái của người đàn ông tóc đỏ đã cứu người chơi trên biển.
“Biến dị,” Bạc Hòa nói, “Trong bối cảnh thế giới, ngoài động vật và thực vật, còn có con người trở thành quái.”
NPC tên Tiểu Nguyệt ắt hẳn đã biết về sự biến dị của Nhân Tử Vân, ban đêm cô ta lén lút ra ngoài nhìn về nơi Nhân Tử Vân đang ở, không phải vì tưởng niệm hay áy náy, mà là đang xác nhận em gái bị biến dị thành một con quái, có rời khỏi hòn đảo và đến đe dọa bản thân hay không.
Trên đảo có một con quái như vậy. Nhóm NPC đã không nói sự thật với Nhan Tử Ngọc, tỏ ra không biết gì trước mặt người chơi. Hẳn là bọn họ có liên quan đến việc em gái bị biến dị, cũng có thể là do bọn họ tạo thành.
Vì có liên quan đến cốt truyện nên Anh Đào thử hỏi Nhan Tử Vân, người có vẻ không có ý định công kích họ: “Này, cô có nhớ Nhan Tử Ngọc không?”
Không ngờ, sau khi nói ra những lời này, Boss vốn im lặng lập tức nổi cơn thịnh nộ, lao về phía Anh Đào, hắn không kịp né tránh, một lúc sau đã bị cuốn chết bên cạnh đuôi Boss.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp:
“…Tôi thực sự không biết phải nói gì về streamer.”
“Ừ, vài giây là nằm xuống, không có gì bất ngờ cả.”
“Ta tựa hồ biết vì sao đội ngũ kia vừa mới tiến vào phó bản, lại chết nhanh như vậy.”
“Một chiêu giết trong giây lát, boss ẩn thật là biến thái!”
“Thật xấu hổ. Tôi xấu hổ khi nói rằng tôi là fan của Anh Đào.”
"Ahem," Anh Đào giải thích, “Tôi chỉ muốn mọi người nhìn thấy bộ dáng anh hùng của boss. Tại sao không tìm một vị trí tốt để nhìn rõ hơn?”
Lời giải thích này quá hoàn hảo khiến người hâm mộ không còn gì để nói.
Thua thì dễ, nhưng một đồng đội lại bị mất ngay lập tức, đội của họ vốn chỉ có bốn người, nên áp lực rất lớn.
Boss cấp 20, HP và phòng thủ không cao bằng boss gấu mẹ. Tuy nhiên, tốc độ tấn công của boss này rất nhanh và sát thương của nó rất cao, chỉ bằng cách nhìn Anh Đào nằm trên mặt đất là biết. Phản ứng không kịp, boss công kích thì sẽ bị giết.
Đội của họ, Vân Thời Phong hệ, Bạc Hòa Vụ hệ, Khương Thư Không hệ, tức là kỹ năng không gian chủ yếu là sử dụng dịch chuyển để gây sát thương vật lý cho kẻ thù, còn Anh Đào là Hỏa Hệ. Nói ra, Anh Đào có thể coi là dps chính của đội, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn là người chết nhanh nhất.
Boss này không có điều kiện làm bẫy như Gấu Mẹ, Boss kéo họ vào trận ngay lập tức. Sau khi vào trận đấu, sẽ không thể đặt bẫy được nữa. Kỹ năng kia của Vân Thời liền không chỗ thi triển, chẳng qua cậu tăng sát thương vật lý, có thể tăng sát thương cho Khương Thư.
Tuy nhiên, không phải Vân Thời mắc lỗi, mà là đồng đội Không hệ ——
Thật là gà.
Rõ ràng có phạm vi dịch chuyển lớn, có thể đi tới phía sau con boss để tạo sát thương chí mạng. Tuy nhiên, hắn lại dịch chuyển sang một bên đuôi của con boss, cho người ta một đao không đau không ngứa, Vân Thời và Bạc Hòa kéo quái. Khương Thư có không gian và cơ hội tạo sát thương, nhưng hắn không thể nắm bắt được.
Sau vài hiệp, HP của boss chỉ giảm đi một phần tư, phần lớn sát thương là do Vân Thời và Bạc Hòa tạo ra.
Anh Đào nghiêm túc nói: “em trai à, sao em không xem xét [thẻ chuyển chức] đi?”
Khương Thư:…
Trong khi nói chuyện, giá trị tinh thần của Vân Thời và Bạc Hòa đã giảm xuống 30.
Ở phó bản này, giá trị tinh thần là mấu chốt. Khi vào chiến đấu, sẽ giảm rất nhanh.
Trong chiến đấu, họ có thể ăn nấm để khôi phục lại giá trị tinh thần của mình, nhưng hiện tại chỉ có hai người, sát thương giảm mạnh, nhưng tốc độ của boss lại không giảm mà còn tăng, nếu họ không thể giải quyết vấn đề ổn định giá trị tinh thần, không thể thoát khỏi tăng cường của boss - thời gian quá dài không thể đánh bại boss, kỹ năng của boss sẽ tăng theo cấp số nhân.
Không thể tiếp tục như thế này được.
Vân Thời lại lên tiếng hỏi: “Khi giá trị tinh thần giảm xuống 10, thì lực công kích tăng bao nhiêu?”
Nghe vậy, Bạc Hòa mới hiểu ý: “Mức tăng là 300% có thể chiến đấu được”.
“Được!” Vân Thời vội vàng lên kế hoạch, “Chúng ta luân phiên, tôi trước.”
Bạc Hòa gật đầu: “Được.”
Sau khi trao đổi, cả hai tiếp tục chiến đấu với boss trong sự hiểu ngầm. Bạc Hòa ăn nấm nướng để tăng giá trị tinh thần. Trong trận chiến, giá trị tinh thần của Vân Thời tụt xuống nhanh chóng, chỉ còn 10 điểm trực tiếp trở thành tên đỏ, Bạc Hòa dẫn đầu thoát khỏi tầm tấn công của Boss và Vân Thời.
Anh Đào, Khương Thư nằm dưới đất: ?
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: ?
Đây là vụ tấn công tự sát gì vậy?
Tuy nhiên, hình dáng màu lam nhạt vẫn không chết.
Cậu sử dụng điên cuồng để gây sát thương cực lớn cho Boss trong vòng 5 giây. Cậu đã nhanh chóng ăn nấm trước khi giá trị tinh thần giảm xuống 0, nâng cao giá trị tinh thần của mình một lần nữa. Sau đó, cậu hợp tác với Vụ Lý Khán Hoa. Tiếp theo, anh trở thành tên đỏ, có thao tác đồng dạng.
Hai người ngươi tới ta đi, mạnh mẽ đem HP của boss mài xuống.
Hành động cực đoan và sự phối hợp hoàn hảo này, đã làm tất cả những người theo dõi, kể cả đồng đội của họ cũng choáng váng.
Không phải chứ, 2 người này tìm thấy bug à?
Ít phút sau, boss cuối cùng cũng ngã xuống đất, Anh Đào và Khương Thư đã chết cũng được sống lại ở vị trí cửa vào.
Lúc hai người nhanh chóng chạy tới, boss trong lúc nhất thời đã tỉnh táo lại.
"Các ngươi là ai?" Nhan Tử Vân khàn khàn hỏi đám người Vân Thời.
Bây giờ nói "Nhân Tử Ngọc" sẽ không bị đánh, Anh Đào đã nói lại tình huống nhiệm vụ
Nhan Tử Vân không tin: “Anh nói mà không có bằng chứng, làm sao tôi có thể tin là anh trai tôi nhờ anh đến gặp tôi?”
"Cái này. . . " Anh Đào gãi đầu, hiển nhiên là muốn hỏi đạo cụ nhiệm vụ, để xác định thân phận của bọn họ là thật hay giả.
Nhưng khi Nhan Tử Ngọc chết, thì đã bị một đàn quái cá kéo đi.
Anh Đào nhìn Vân Thời, “Cái gì, Phong Ca, chiếc tất đó, em…”
Trong đội, Vân Thời vẻ mặt cứng ngắc: “Ném đi rồi?.”
Anh Đào không chịu bỏ cuộc, bọn họ đã đánh xong boss, lại không còn đạo cụ nhiệm vụ!
Hơn nữa, Vân Thời từ trong ba lô lấy ra một chiếc giày cũ với vẻ mặt cứng ngắc: “Là cái này phải không?”
NPC Nhân Tử Vân nhận ra, sửng sốt nói: “Đây là giày của anh trai tôi! Năm năm trước tôi mua tặng anh ấy, anh ấy mang rất lâu mà không vứt đi. Tại sao chúng lại ở đây với anh?”
Vâng, Vân Thời đã đi giày cũ năm năm mà không vứt đi. Tại sao chiếc giày có bề ngoài trông hoang tàn này, vẫn còn trong túi?
Các đồng đội đều nhìn Vân Thời với ánh mắt khác thường.