Có một điểm hồi sinh ở cạnh thôn, cách bốn người Vân Thời không xa.

    Khương Thư lao tới Bạc Hòa với nửa ống máu, trợn mắt nhìn anh không nói một lời.

    Vài giây trôi qua, Anh Đào lại gần Vân Thời, thấp giọng hỏi: "A... Cậu ta muốn làm gì vậy? Không phải định đánh nhau đấy chứ?" hắn muốn xem trò vui.

    Vân Thời cũng không hiểu, đoán: “Có lẽ là đang lên án?”

    Đúng vậy, Khương Thư đã âm thầm chỉ trích anh họ tốt của mình, khi còn nhỏ, mỗi lần bị anh họ của mình lừa gạt, cậu đều nhìn chằm chằm vào anh như thế này, khiến anh cảm thấy có lỗi từ tận đáy lòng, như vậy sẽ bù đắp cho mình.

    Phương pháp này có hiệu quả, nhưng Khương Thư quên mất mình không còn là một đứa trẻ nữa, cũng không giống một đứa trẻ với đôi mắt đẫm lệ và chiếc mũi đỏ bừng sau khi bị anh họ bắt nạt.

    Vì vậy, anh họ tốt của hắn vẫn bình tĩnh, thậm chí có chút vô tội nói: “aizz, tôi cũng mới phát hiện ra đồ ăn có độc.”

    Khương Thư không tin đâu!

    Lúc này Bạc Hòa lại nói: “em trai à, thật ra em vẫn có lời.”

    Khương Thư không thể tin được: ?

    Khương Thư nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung dữ: “ sao anh lại nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy? Em chết mất rất nhiều kinh nghiệm, anh coi có được không?”

    Anh Đào đứng xem cũng rất tò mò hỏi: “Ừ, còn kiếm lại được mà?”

    Vân Thời liếc nhìn Bạc Hòa đang tươi cười, nhắc nhở hai đồng đội còn lại: “Cậu ấy vừa mới ăn một lần từ chỗ Npc.”

    Bạc Hòa gật đầu: “Ừ, cho nên em trai à, phần của anh đưa là em tự xin. Ít nhất em cũng đã nếm thử hai lần, chúng ta còn chưa nếm thử một miếng nào. Món đó chắc ngon lắm nhỉ?”

    Hương vị khá ngon, nhưng nếu không thử thì có vẻ sẽ tiếc nuối.

    Trong lúc Khương Thư băn khoăn không biết mình có bị lừa không, hắn cũng cảm thấy anh họ mình nói đúng. Hơn nữa, cậu cũng bị trúng độc rồi, nên nếu ăn thêm thì xem như đã kiếm lời thật. Hơn nữa, đã ăn cả phần của mình và phần của anh họ, dù anh họ có muốn cũng không thể nếm được!

    Nhìn thấy cậu bé ngốc nghếch mang tên Ngôi Sao kỵ sĩ trong đội, từ tức giận chuyển sang vui thầm, Anh Đào lại đến gần Vân Thời thì thầm: “cậu ta hình như đầu óc có vấn đề…”

    Vân Thời không muốn nói, nhưng đó là sự thật.

    Người em họ này đã hoàn toàn hiểu sai vấn đề - anh họ biết nó có độc, nhưng vẫn cho hắn ăn.

    Nói thế thì bây giờ chắc chắn chất độc là do trưởng thôn cho.

    "Tại sao? Theo cốt truyện, chúng ta đã giúp giải quyết mấy con gấu khó khăn như vậy, hắn không những không cảm ơn mà còn muốn giết chúng ta?" Là nạn nhân, Khương Thư là người tức giận nhất.

    Một số NPC bề ngoài trông rất nghiêm túc nhưng lại bí mật làm rất nhiều chuyện mờ ám.

    Bạc Hòa: "Hiện tại "Sinh Tức" ở trong thời kỳ tận thế, những người sống sót được chia thành dị năng giả và người thường. Bề ngoài, họ đều là những người cố gắng cùng nhau sinh tồn, nhưng thực tế không thể bỏ qua những mâu thuẫn giữa hai bên ... "

    Rõ ràng, những người có dị năng mạnh hơn người thường. Trong thế giới đã thay đổi đến mức không thể nhận ra này, những người dị năng có lợi thế sinh tồn tự nhiên. Giờ đây, trật tự thế giới đã sụp đổ, đất nước đã không còn tồn tại và dị năng giả bảo vệ người thường chỉ là vì đạo đức và tinh thần trách nhiệm. Bắt nạt là chuyện bình thường trong thế giới tận thế này.

    Ngoại trừ Ôn Phong Khởi ở thành phố và Nhan Tử Ngọc đã chết, các NPC trên đảo này đều là người thường.

    Ban đầu họ chấp nhận người chơi, vì họ còn rất yếu và vẫn cần một lượng lớn vật tư mỗi ngày. Ngay cả khi người chơi gây rắc rối như Vân Thời ngày đầu tiên, những NPC này đều có khả năng trấn áp họ.

    Tuy nhiên, khi trình độ của người chơi tăng lên và phát triển nhanh chóng, rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho các NPC trên đảo, nên họ không thể ngồi yên. Vì vậy, trưởng thôn đã ban hành một nhiệm vụ thập tự chinh trên Đảo Gấu. Nhưng đó là một vụ giết người được lên kế hoạch kỹ lưỡng.

    Những bộ xương nằm sâu trong hang động của phó bản Đảo Gấu, có lẽ là những bộ xương của dị năng giả mà các NPC trên đảo đã bẫy.

    NPC cũng biết đám gấu trong phó bản đó đáng sợ đến mức nào, tưởng rằng người chơi sẽ không bao giờ quay trở lại, nhưng không ngờ, họ đã vượt qua thành công, khi kế hoạch thất bại, còn có Hồng Môn Yến, dị năng giả hay khinh miệt người thường. Thành công của kế hoạch này còn cao hơn so với kế hoạch phó bản.

    Sau khi nghe đồng đội phân tích, Anh Đào bàng hoàng: “Phiên bản mới hay quá! Ngay cả bản chất con người cũng bị mô phỏng?!”

    Khương Thư nói: “Thật vậy sao? Phiên bản mới thực sự quá chi tiết. Trang bị ở phó bản là đồ bị tơi ra từ những người bị trưởng thôn giết chết.”

    “Tôi đệt!” Anh Đào càng tò mò về phó bản đó, nhanh chóng chuyển sang diễn đàn để đọc tin tức, hưng phấn nói với đồng đội: “Một số sever cũng đã phát hiện ra chuyện này, nhất định có nhiệm vụ ẩn! Có lẽ là chuyện lớn đây!"

    Khương Thư gãi đầu: “Vậy bây giờ làm gì. Về đánh trưởng thôn, bắt hắn nói ra sự thật?”

    Anh Đào thu hẹp giao diện diễn đàn, đọc thông tin do người chơi server khác tiết lộ, hắn lắc đầu nói: “Có người thử nhưng không được, người thử đã chết.”

    Vân Thời nhìn về phía thôn, sau đó nhìn chung quanh một vòng, nói: “Đợi đã.”

    Bạc Hòa liền nói: “Chờ buổi tối.”

    Thấy hai người đồng đội còn lại không hiểu lắm, Vân Thời giải thích: “NPC trên đảo yêu cầu chúng ta phải giao vật tư đúng giờ vào mỗi buổi tối, trước khi bị cấm di chuyển trong thôn vào ban đêm. Trưởng thôn đã hạ độc chúng ta, cho nên tối nay không cầm mang đồ tiếp tế vào thôn nữa, đã như vậy, đêm nay chúng ta chỉ có thể ở lại nơi hoang dã, nhiệm vụ rất có thể sẽ diễn ra ở nơi hoang dã.”

    Anh Đào: “À? Nhưng vào ban đêm, [Giá trị tinh thần] sẽ giảm nhanh, sát thương do quái hoang dã gây ra cũng rất cao. Điều này có khả thi không?”

    Bạc Hòa cười nói: “Có tác dụng hay không, thử thì biết?”

    Vân Thời không nói gì, cậu cũng có ý tương tự.

    Trò chơi còn một lúc nữa mới trời tối, Vân Thời theo thỏa thuận với Anh Đào, dẫn người đi phó bản trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play