Tạ Trì hơi say sóng. Kế hoạch của cả nhà bọn họ vốn là ngồi máy bay về nước cơ, ai ngờ đột nhiên lại nhận được thư mời của du thuyền nên giữa chừng lại đổi sang ngồi thuyền.
Sau khi du thuyền lái ra biển, phong cảnh xung quanh hoàn toàn chẳng có gì thay đổi. Tạ Trì thật sự không biết có gì hay để thưởng thức.
Lúc thuyền cập cảng, một ngôi sao nữ lên thuyền.
Ba mẹ cậu hào hứng chạy ra xem người đó. Nhưng mãi đến khi người ta về phòng rồi hai người bọn họ vẫn chưa bàn xong việc có nên đi lên xin chữ ký hay không.
Sau khi trở về Tạ Trì cảm thấy mình càng ngày càng choáng váng. Cậu uống một viên thuốc chống say rồi vào phòng nằm nghỉ.
Hai ngày tiếp theo, Tạ Trì thường xuyên nghe thấy cái tên Kim Mê này. Đến lúc này cậu mới biết hoá ra trừ ba mẹ mình ra thì trên chiếc thuyền này còn nhiều fan của Kim Mê đến thế.
Bây giờ cậu chỉ cảm thấy bực bội vì triệu chứng say sóng của mình chẳng có vẻ gì là sẽ tốt lên.
Vì bị say sóng nên hai ngày nay mồm miệng Tạ Trì nhạt thếch. Cậu nghĩ chắc chắn đây sẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời này cậu ngồi thuyền.
"Sao trước kia mẹ không biết con lại say sóng nặng vậy nhỉ?" Mẹ Tạ Trì ngồi trong phòng ăn bóc vỏ quýt cho cậu: "Con ăn quýt đi này, hẳn là sẽ có thể tốt hơn một chút."
Tạ Trì đã uống thuốc chống say rồi nhưng chẳng thấy có chút tác dụng gì thì ăn quýt sao khoẻ lên được? Nhưng cậu vẫn mặt mày bình tĩnh nhận lấy múi quýt cho vào miệng: "Đáng lẽ lúc đầu chúng ta nên đi máy bay."
Du thuyền đi chậm thì thôi đi, còn làm Tạ Trì khó chịu nguyên hai ngày nữa. Tâm trạng cậu càng ngày càng tệ rồi.
Nghe cậu nói vậy, ba Tạ Trì lập tức phân tích cho cậu nghe lợi ích của việc đi du thuyền: "Nhưng nếu không đi du thuyền thì sao chúng ta gặp Kim Mê được?"
"..." Tạ Trì cười khẩy: "Ba, không phải là ba đã biết chuyện Kim Mê sẽ lên thuyền từ trước rồi nên mới cố ý gạt con đi du thuyền đấy chứ?"
"Như vậy sao có thể nói là gạt được? Cảnh biển không đẹp à? Hải sản không ngon à?"
"Toàn là ba ăn ba hưởng chứ con say sóng có được miếng nào đâu?"
"..." Ba Tạ Trì hơi nghẹn lời nhìn đống vỏ hải sản trong cái đĩa trước mặt: "Vậy ít nhất thì con cũng có được một trải nghiệm khó quên, đủ để viết thêm hai trang vào bài báo cáo sau kỳ nghỉ rồi."
"..." Đúng là khó quên thật. Sau này giáo viên mà ra đề [Hãy kể lại một câu chuyện khó quên của em] thì chắc cậu có thể viết được đến khi tốt nghiệp tiểu học luôn.
"Nào nào, ăn tôm đi, đỡ cho con cứ bảo toàn là ba ăn." Ba Tạ Trì gắp một con tôm lên, cố ý chấm thật nhiều nước chấm rồi mới thả vào đĩa của Tạ Trì.
Cậu chỉ cúi đầu liếc nhìn một cái chứ không động đũa: "Con không ăn được."
"Có phải con định không ăn gì hay không..."
Ông ấy định dạy dỗ Tạ Trì mấy câu thì mẹ Tạ Trì ngồi bên cạnh khuyên can: "Thôi được rồi, tối nay là xuống thuyền rồi, chờ về nhà rồi chúng ta lại dẫn con đi ăn đồ ngon."
Tạ Trì nhấp hai ngụm nước chanh rồi đứng dậy khỏi ghế: "Con không ăn nữa, con về phòng đây."
Ba Tạ Trì lại bắt đầu phát biểu ý kiến: "Con cứ ở ì trong phòng như vậy nên mới càng choáng đấy. Hay là con lên boong hóng chút gió rồi ngắm cảnh biển chút đi?"
"Sau đó ói trên boong ạ?" Tạ Trì liếc ông ấy một cái rồi mở cửa phòng ăn đi ra ngoài.
Đến khi đóng cửa lại rồi, cậu vẫn còn thoáng nghe thấy tiếng than thở của ba mình. Cũng không phải là cậu cố ý muốn chọc giận ba, chỉ là ít nhiều gì Tạ Trì cũng có chút oán trách kẻ đầu sỏ dẫn mình lên thuyền.
Nhất là hai ngày nay cậu khó chịu vô cùng trong khi ba cậu ngày nào cũng ăn no ngủ say, còn được gặp ngôi sao nữ mình thích nữa.
Vì đang khó chịu mà lại không ăn được gì nên cơ thể Tạ Trì gần như vô lực. Trên đường đi về phòng, cậu còn đo đất một lần, lúc té xuống đầu gối bị đụng vào cái thùng rác bên cạnh nữa.
Thấy máu chảy ra, Tạ Trì ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất, sâu sắc cảm thấy đây thật sự là lần đi du lịch bết bát nhất trong cuộc đời.
Cơn đau nhói trên chân khiến cậu phải nhíu mày, có điều triệu chứng say sóng cũng vì vậy mà biến mất một cách thần kỳ.
"Em có đứng dậy được không?" Một giọng nữ đột nhiên vang lên phía trước. Tạ Trì ngẩng đầu lên rồi ngẩn người nhìn cô gái trước mặt.
Trên người cô mặc một chiếc váy dài, mái tóc đen dày xõa trên vai. Ánh đèn trên hành lang rơi lên vai cô trông như ánh mặt trời trên boong ngày đó vậy, vừa nhẹ nhàng vừa mơ mộng.
Đây chính là ngôi sao nữ mà ba mẹ cậu bối rối nhiều ngày nay nhưng vẫn không dám đi xin chữ ký.
Đây là hành trình cá nhân của Kim Mê nên mặc dù rất muốn nhưng ba mẹ cậu lại sợ quấy rầy cô.
"Em biết chị hả?" Người đối diện cúi xuống đỡ cậu dậy rồi nói muốn dẫn cậu đi tìm ba mẹ.
Tạ Trì được cô đỡ lên bèn dùng một chân đứng thẳng người, có điều cậu không muốn đi tìm ba mẹ.
Nếu biết được chuyện sau khi cậu giận dỗi rời khỏi phòng ăn lại ngã cho máu tươi đầm đìa thì ba sẽ nhắc mãi cho mà xem.
Thế nên cuối cùng cậu đã đi theo sau Kim Mê về phòng cô trước.
Bóng lưng này in hằn trong ký ức của Tạ Trì rất nhiều năm.
Phòng Kim Mê nằm cách phòng nhà bọn họ không xa, đều là loại phòng đắt nhất trên du thuyền.
Sau khi vào phòng khách, Tạ Trì ngồi trên sô pha chờ Kim Mê đi lấy hộp cứu thương. Cậu vô thức đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Phòng trên du thuyền đều giống nhau cả, chỉ là Kim Mê đã ở trong phòng này mấy ngày rồi nên bên trong có nhiều món đồ thuộc về cô hơn.
Ví dụ như trên bàn có một tập kịch bản và một tấm áp phích lớn của cô.
Kịch bản được ghim lại thành một tệp. Tạ Trì mở đại ra một trang nào đó rồi đoán là cô vừa xem qua vì trên đó có rất nhiều ký hiệu được gạch bằng bút đỏ.
Hình như đây là một bộ phim điện ảnh đề tài võ hiệp thì phải. Tạ Trì liếc qua qua hai cái rồi ánh mắt lại bị tấm áp phích bên cạnh thu hút.
"Đây là áp phích của chị đấy. Thế nào, em thích không?" Giọng Kim Mê vang lên làm Tạ Trì hoàn hồn. Kim Mê đặt hộp cứu thương xuống bàn uống trà nhỏ rồi thuận tay cầm cây bút ký tên ở bên cạnh lên, ký xuống tấm áp phích rồi đưa cho cậu: "Cho em này."
Tạ Trì sửng sốt.
Thế nên cậu cứ vậy mà lấy được cái chữ ký mà ba mẹ mãi không dám đi xin kia rồi hả?
Có điều đây là chữ ký cậu lấy bằng bản lĩnh của mình mà, chắc chắn sẽ không nhường cho ba mẹ đâu.
"Cảm ơn." Tạ Trì giơ tay nhận lấy tấm áp phích đã được cuốn lại kỹ lưỡng, nghĩ xem lát nữa mình phải giấu vào vali hành lý kiểu gì để không ai hay biết.
Kim Mê ngồi xuống, lại lấy thuốc sát trùng và bông gòn ra, vì cúi đầu nên mái tóc dài xõa xuống trước mặt cô.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, làng mi cong dài của cô khẽ run lên mấy cái, vẻ mặt vừa tập trung vừa nghiêm túc. Nhìn từ khoảng cách gần thế này, Tạ Trì bỗng nhiên hiểu tại sao ba mẹ mình lại thích cô.
Cô thật sự rất đẹp, trông như tác phẩm nghệ thuật mà Nữ Oa làm ra vậy.
Lúc bông gòn thấm nước sát trùng đột nhiên chạm vào miệng vết thương, Tạ Trì đau đến mức hít hà.
Kim Mê ngước mắt lên nhìn cậu một cái rồi vươn tay lấy cái đĩa đầy kẹo trên bàn uống trà qua.
Vỏ ngoài của loại kẹo này cực kỳ dễ thương và đủ màu sắc, tất cả đều là kẹo nhập khẩu.
Mặc dù nhìn có vẻ mùi vị cũng không tệ nhưng Tạ Trì cứ có cảm giác như Kim Mê đang dỗ mình như con nít.
Ấy, cậu quên mất mình đúng là một bạn nhỏ tám tuổi thật.
Vì có chút bướng bỉnh và không muốn bị đối xử như trẻ con nên lúc đầu Tạ Trì không đưa tay ra nhận kẹo. Thế nhưng cảm giác đau rát trên đầu gối càng ngày càng rõ ràng. Cậu không muốn mất mặt kêu đau trước Kim Mê nên cuối cùng vẫn thò tay vào đĩa cẩn thận chọn một viên kẹo.
Là kẹo vị dâu tây cậu thích.
Chuyện cậu thích vị dâu này ngay cả ba mẹ cũng không biết đâu nhé.
Dù sao thì ở trường cậu cũng mang hình tượng nghiêm túc lạnh lùng, nếu để các bạn biết được cậu thích vị dâu thì chắc sẽ bị cười cho đến khi tốt nghiệp mất.
Kim Mê ngước mắt lên nhìn cậu mở viên kẹo vị dâu ra, cười khẽ một tiếng sau đó dán cho cậu một cái băng cứu thương màu hồng lên đầu gối.
Tạ Trì cứ vậy mà ôm vết thương đã được sát trùng rời đi.
Kim Mê gọi nhân viên phục vụ đưa cậu về phòng. Cậu cầm tấm áp phích có chữ ký vừa rồi Kim Mê tặng mình, mới đi được một đoạn đã dừng lại.
"Sao vậy?" Nhân viên làm việc dừng bước theo Tạ Trì, còn khom lưng hỏi cậu: "Cháu đau chân hả? Hay là để chú bế cháu về nhé?"
"Không cần đâu." Tạ Trì lắc đầu: "Cháu biết đường, cháu có thể tự về."
"À, bà Hoàng đang chờ cháu trong phòng ăn đấy, hay để chú dẫn cháu tới phòng ăn?"
"Không sao, chú là giám đốc hẳn là công việc rất bận rộn chứ nhỉ? Chú cứ đi làm việc của chú đi, một mình cháu tự lo được." Tạ Trì cực kỳ biết điều nói.
Giám đốc im lặng chốc lát. Rõ ràng là cậu bạn nhỏ này mới tám tuổi mà hành xử y như ông chủ bọn họ vậy, sắp xếp mọi việc rất rõ ràng.
"Vậy cũng được, nếu cháu có cần gì thì có thể hỏi bất cứ nhân viên phục vụ nào trên thuyền nào nhé."
Giám đốc không nói lại Tạ Trì nên cuối cùng vẫn rời đi trước. Sau khi đuổi người kia đi, Tạ Trì không tới phòng ăn mà quay về phòng trước, giấu tấm áp phích của Kim Mê vào vali của mình cái đã, còn không quên đổi mật mã mới.
Quả nhiên lúc thấy vết thương trên đầu gối cậu, ba mẹ lại lầu bầu nói nhất định phải đi cảm ơn người tốt bụng đã giúp đỡ cậu mới được.
Mắt Tạ Trì chớp chớp, cuối cùng chủ động tiếp nhận công việc này: "Để con đi, con tự đi sẽ có thành ý hơn một chút."
Cậu không thể để ba mẹ biết người giúp mình là Kim Mê được, nếu không có thể sẽ không giữ nổi tấm áp phích đang giấu trong vali mất.
Nghe Tạ Trì nói vậy, ba mẹ cậu bèn chuẩn bị một ít quà cảm ơn rồi để cậu tự đưa qua.
Mặc dù Tạ Trì còn nhỏ nhưng lại trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng lứa, làm việc luôn có chủ đích nên ba mẹ cậu đã quen với việc để cậu làm chuyện của mình rồi.
Lúc xách hộp quà mẹ đưa cho mình tới cửa phòng Kim Mê, Tạ Trì nhìn thấy một nhân viên phục vụ đang lén lút làm gì đó.
Kẻ này cứ nhìn qua nhìn lại quanh cửa nhưng không đi vào. Cửa phòng Kim Mê đang mở nhưng hình như bên trong không có ai.
"Xin chào." Tạ Trì lại gần đứng sau lưng chào hỏi một tiếng.
Nhân viên phục vụ kia sợ hết hồn, mặt mũi tái nhợt hoảng loạn quay đầu lại nói: "Xin, xin chào, xin hỏi quý khách cần giúp gì sao?"
Tạ Trì liếc nhìn thẻ tên trên ngực gã rồi hỏi: "Tôi đến tìm quý cô ở đây, xin hỏi cô ấy có bên trong không?"
Có lẽ vì Tạ Trì chỉ là một đứa con nít nên nhân viên phục vụ kia nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Gã cúi đầu liếc nhìn túi giấy Tạ Trì xách trong tay rồi nói: "Bây giờ vị khách ở phòng này không có ở đây."
Nhân viên phục vụ nói: "Tôi cũng vừa phát hiện ra hình như vị khách ở phòng này quên đóng cửa nên đi qua để kiểm qua."
"À, vậy sao?"
"Đúng vậy, hay là cậu bé chờ thêm lát nữa lại tới nhé." Nhân viên đóng cửa phòng Kim Mê lại rồi cười với cậu: "Quý khách nhỏ, cậu ở phòng nào? Hay là để tôi đưa cậu về nhé?"
"Không cần, cảm ơn." Tạ Trì xách túi giấy xoay người rời đi. Nhân viên phục vụ sau lưng cậu thở phào nhẹ nhõm rồi cũng rời khỏi đó.
Cuối cùng món quà đó ở mãi bên cạnh Tạ Trì đến tận khi xuống thuyền rồi vẫn chưa được tặng đi. Mà nhân viên lén lút kia vẫn cứ làm Tạ Trì cảm thấy rất đáng ngờ.
Lúc xuống thuyền với ba mẹ, Tạ Trì thấy rất nhiều phóng viên đứng trên bờ, có vẻ như cũng đã nhận được tin Kim Mê ở trên thuyền nên cố ý đến đây để chặn đường cô.
Bọn họ vừa mới đi xuyên qua đám người thì đám phóng viên lập tức trở nên ồn ào. Tạ Trì quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy được Kim Mê đi ra khỏi thuyền.
Rất nhiều ánh đèn flash máy ảnh đột nhiên xuất hiện trên bờ biển. Vệ sĩ và nhân viên của Kim Mê hộ tống cô ra đến tận xe.
Mấy ngày sau, tất cả các kênh truyền thông đều cùng đưa một tin sốt dẻo.
Ngôi sao nữ nổi tiếng Kim Mê đột ngột qua đời tại nhà riêng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT