Những năm qua, Tạ Trì đã tự vấn mình biết bao nhiêu lần, rằng giá như ban đầu anh gặng hỏi nhân viên phục vụ đó thêm nữa thì liệu có phải đã ngăn cản được bi kịch này xảy ra không?

Không thì tối hôm đó anh lại đến gặp Kim Mê để nói chuyện này cho cô biết, cảnh báo cô thì liệu rằng cũng đã ngăn cản được bi kịch xảy ra chăng?

Nhưng tất cả cũng chỉ là “giá như”, thậm chí không một ai tin tưởng nếu anh kể chuyện về nhân viên phục vụ, mà tên phục vụ đó cũng đã biệt tăm rồi.

May mà sau đó Tạ Trì vẫn tìm được anh ta - kẻ đã đổi tên đổi họ từ lâu, đồng thời moi được từ kẻ này chuyện nhà họ Vương.

Anh ta nói mình đã tìm một cây bút ghi âm.

Tạ Trì không nhớ mình có từng thấy cây bút ghi âm nào trong phòng Kim Mê không, nhưng anh không quên việc cô đã chọn viên kẹo nhân dâu tây mà mình thích trong vô số những viên kẹo kia.

"Lúc ấy anh làm sao?" Tạ Trì nhìn người con gái trước mặt thật sâu, như thể xuyên thấu vỏ bọc của cô để thấy một linh hồn khác.

Kim Mê cảm thấy cây kẹo dâu tây mà mình đang cầm trong tay nóng hổi quá chứng. Mắc mớ gì cô nhiều chuyện thế, để Tạ Trì tự chọn không được à!

"Không có gì, em nghe bà nội nói thôi." Kim Mê bắt đầu bịa chuyện: "Bà ấy nói hồi bé anh thích ăn kẹo vị dâu."

Tạ Trì vạch trần cô mà không chút nương tình: "Bà nội không biết anh thích vị dâu."

"..." Kim Mê mạnh miệng hỏi ngược lại: "Sao anh biết bà ấy không biết được?"

"À, thế là em muốn gọi bà nội đến để đối chất chứ gì?" 

Kim Mê: "..."

"Không cần đâu." Kim Mê trả kẹo về chỗ cũ, nở nụ cười gượng gạo với anh: "Chỉ là một viên kẹo thôi mà, anh không thích thì không thích thôi."

Tạ Trì nhìn mặt cô hai giây, sau đó cầm viên kẹo bị cô trả về lên: "Vấn đề là, anh thích."

Kim Mê: "..."

Rồi rốt cuộc là sao!

"Hồi nhỏ anh sợ bị bạn cùng lứa tuổi cười nhạo nên từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nhắc với ai về việc anh thích vị dâu cả. Bình thường khi đi ăn kem, anh cũng cố tình chọn hương vani hoặc socola thôi." Tạ Trì gỡ giấy bọc kẹo ra bằng những ngón tay thon dài, cho viên kẹo dâu vào miệng: "Anh chỉ từng cầm kẹo vị dâu trước mặt một người, bởi vì cô ấy không biết anh nên anh không cần phải lo lắng."

Kim Mê: "..."

Chắc không trùng hợp người đó là cô đâu nhỉ?

"Em còn nhớ lúc ở bệnh viện, em đã ký tên Kim Mê trên đơn xin ly hôn không?"

"... Không nhớ." Trong lòng Kim Mê càng lúc càng hoảng loạn. Trực giác mách bảo cô rằng Tạ Trì đã đoán ra chân tướng sự việc, cho dù nó cực kỳ hoang đường: "Lúc đó em mới tỉnh lại, đầu óc chưa minh mẫn mà, lúc đó anh đã nói vậy còn gì?"

"... Đúng là vậy." Tạ Trì nhìn cô, nhấn mạnh: "Khi đó em còn dõng dạc khẳng định mình là Kim Mê nữa cơ."

Kim Mê: "..."

"Bây giờ ngẫm lại những việc đã qua, không chừng tất cả những gì em nói là sự thật chứ không phải lời thốt ra trong một phút hồ đồ."

"Khụ khụ khụ!" Kim Mê ho sặc sụa mấy tiếng liên tiếp, cô cuống quýt cầm cốc nước lên bàn lên, uống một ngụm cho đỡ sợ: "Sao anh lại có suy nghĩ vô lý như thế chứ? Em thấy bây giờ đầu óc anh không được tỉnh táo chút nào!"

Nghe vậy, Tạ Trì khẽ phì cười như tự giễu, không nói gì thêm nữa.

Anh đã im lặng thì đương nhiên Kim Mê sẽ lật "tờ giấy" này đi. Cho dù anh đã đoán ra cô là Kim Mê thật thì chỉ cần mảnh giấy này vẫn chưa bị đâm thủng, cô vẫn có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tối hôm ấy, lúc ăn cơm, ba mẹ anh ở bên kia đại dương gọi điện thoại cho anh.

Dạo gần đây, bà Hoàng nổi máu đam mê nấu nướng, khát khao học nấu ăn quá cháy bỏng đã thôi thúc bà ấy ra nước ngoài và đăng ký một khóa học dạy làm bánh ngọt tại một trường dạy làm bánh ngọt nổi tiếng.

Thời gian để tốt nghiệp khóa học này là chín tháng tất cả. Ba của Tạ Trì không nỡ rời xa vợ mình, thế là ông ấy quyết định cũng bay sang nước ngoài để học cùng bà ấy.

"Ba mẹ anh sống tự do thật!" Sau khi nghe Tạ Trì kể lại, từ tận đáy lòng Kim Mê dâng trào sự hâm mộ khôn xiết.

Có lẽ đây chính là sự tự do thích du lịch ở đâu thì xách vali đi như trên mạng đã nói nhỉ?

Tạ Trì dửng dưng gật đầu, sẵn tiện gắp một miếng đồ ăn: "Có đôi lúc anh cũng rất hâm mộ ba anh. Ông ấy không có óc buôn bán nên bị nhà họ Tạ vứt bỏ từ rất sớm. Chắc ông ấy là ví dụ điển hình của câu "Người ngốc có phước của người ngốc" đây mà."

Kim Mê: "..."

Câu này của anh nghe hơn hỗn à nha.

"Cơ mà sao lại gọi là ‘ba mẹ anh’?" Tạ Trì lười biếng ngước lên nhìn cô.

"..." Sau một hồi im lặng, Kim Mê hỏi thử: "Ba mẹ em?" 

Tạ Trì khẽ cười, gắp món Kim Mê thích cho cô: "Gia đình không thông báo cho họ biết chuyện anh bị thương hồi trước, thế nên sau này họ có về thì em chú ý đừng lỡ miệng nói ra nhé."

"Được, em biết rồi." Kim Mê nhìn cái bát với đống đồ ăn đã chất thành ngọn núi nhỏ trước mặt, thầm tính toán trong bụng mình phải tập thể dục thêm bao lâu nữa mới tiêu hao hết lượng calo này.

"Ba mẹ cũng ra ngắm pháo hoa đi ạ!" Hứa Gia Thượng ăn ít nên đã ăn cơm xong và rời khỏi bàn ăn cùng với bà nội Tạ Trì. Lúc này, cậu bé đang ở trong vườn hoa ngắm pháo hoa do quản gia bắn.

Còn Gia Quả thì tung tăng chạy đi chạy về một cách phấn khích, muốn đến gần nhưng lại hơi sợ. Người giúp việc sợ chú chó bị thương nên trói dây nó vào bên cạnh.

Cuối cùng, Kim Mê đã ra ngoài chơi với Hứa Gia Thượng khi chưa ăn hết đồ ăn trong bát. Tạ Trì cũng theo sau họ, tất cả tụ tập tại vườn hoa ngoài nhà.

Gương mặt Kim Mê dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa tạo nên một khung cảnh tranh tối tranh sáng, Tạ Trì có phần cảm thán. Ban đầu anh cứ ngỡ cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc vào lúc cô xuất viên, không ngờ giờ đây hai người lại cùng nhau đón Tết.

Mặc dù là ngày đón năm mới nhưng Kim Mê vẫn khá bận rộn, cô vừa phải tham gia quảng bá phim mà còn phải ăn cơm với thành viên trong nhà họ Mạnh. Chưa hết, cô còn phải dành thời gian để ăn bữa cơm đoàn viên, đón năm mới cùng ba mẹ mình nữa.

Sau khi mất một khoảng thời gian để thấm nhuần, dường như Kim Thận đã chấp nhận chuyện cô là Kim Mê nhiều hơn. Ông ấy không còn tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô nữa.

Chỉ có Phan Tuệ Chân là có gì đó bất mãn: "Sao con không dẫn Tạ Trì về đây luôn?"

"... Không phải lúc trước mẹ không hài lòng về anh ấy sao?"

Phan Tuệ Chân trả lời: "Đúng là mẹ thấy thằng bé quá đẹp trai, nhưng nhìn mãi thấy cũng thuận mắt."

Kim Mê: "..."

Mẹ à, sao "thuận mắt" của mẹ khác "thuận mắt" của người ta thế ạ?

"Lần sau đi mẹ, lần sau con nhất định sẽ mời anh ấy." Hôm nay Kim Mê cố tình không rủ Tạ Trì, không là sẽ giống chứng thực thân phận của cô hơn mất: "Lần sau gặp, mẹ mong anh ấy đẹp trai hơn hay xấu hơn?"

Phan Tuệ Chân nghẹn họng, nhìn cô, hỏi: "Ngoại hình thằng bé như thế thì xấu kiểu gì hả con? Tròng cái bao bố vào vẫn đẹp luôn ấy?"

"... Hự, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền! Chỉ cần cố gắng thì rồi cũng xấu hơn được thôi!"

Kim Thận ngồi cạnh nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con, càng nghe càng thấy có gì đó sai sai: "Hai mẹ con này bị gì thế?"

Con nhà người ta đang đẹp trai, bảnh bao, phong độ như thế, tự dưng không đâu mặc xấu làm gì?

Kim Mê không đáp lời, chỉ lặng lẽ dòm mẹ mình như muốn nói rằng tất cả là lỗi của bà Phan, không liên quan gì đến mình cả.

Phan Tuệ Chân cũng đổ lỗi cho cô: "Em có bắt thằng bé mặc xấu đâu, do Miểu Miểu nghĩ kế tầm bậy mà!"

"Rồi rồi rồi, lỗi của con tất!" Kim Mê vừa gắp thức ăn cho mẹ mình vừa hùa theo: "Đúng rồi, ba mẹ, hai người đã xem phim mới lên sóng của con chưa ạ? Nếu chưa thì con rủ ba mẹ đi xem nhé?"

"Gớm, chờ con rủ chắc?" Kim Thận lại nhớ về tình cảnh về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt đầy thảm thương của mình: "Tối Giao thừa mẹ con đã lôi ba đi xem rồi. Mừng năm mới thì tưởng rạp vắng, ai ngờ tới nơi đông không thở nổi luôn, con có công nhận không? Đã thế hầu như ai cũng đi xem phim này cả, ba mẹ chen lấn khổ sở lắm!"

Bộ phim [Phong tuyết ngâm] đã vượt mốc một tỷ tệ doanh thu phòng vé ngay từ ngày đầu tiên chiếu phim, trở thành đầu phim tỏa sáng nhất trong số những bộ phim được chiếu vào tết Âm lịch. Trong sự tưng bừng của các bộ phim chiếu rạp dịp Tết, một số bộ phim có doanh thu mở đầu cao nhưng thấp dần, một số bộ phim khác thì mở đầu ít người mua vé nhưng càng về sau doanh thu phòng vé càng cao. Tuy nhiên, chỉ có [Phong tuyết ngâm] là luôn đứng đầu danh sách phòng vé, không hề hồi hộp chút nào về việc nó trở thành bộ phim chiếu rạp được yêu thích nhất vào mùa Tết.

Bên cạnh khả năng kêu gọi của bản thân Nhậm Đình, Bùi Thận Tư và Lương Mãn, Kim Mê cũng có biểu hiện xuất sắc trong phim. Đặc biệt là những cảnh đánh nhau của cô, chúng đã thu hút vô số khán giả.

Trước khi bộ phim được công chiếu, không một ai nghĩ đến việc Mạnh Xán Nhiên biết đánh nhau, động tác lại còn đẹp mắt đến vậy.

Khi quay trận quyết chiến trong tuyết cuối cùng, Nhậm Đình đã hài lòng xếp trận đấu này vào mười cảnh đánh nhau kinh điển mà mình thích nhất.

Chưa hết Tết Âm lịch mà Bunny đã nâng danh phận của Mạnh Xán Nhiên từ bạn thân thương hiệu lên đại sứ thương hiệu. Từ đây, Mạnh Xán Nhiên trở thành nghệ sĩ được nâng danh xưng nhanh nhất kể từ khi Bunny sáng lập đến nay.

Đương nhiên, fan hâm mộ của Mạnh Xán Nhiên là một trong nhóm người vui nhất Giao thừa năm nay.

Mặc dù các antifan trên mạng đều nói việc doanh thu phòng vé cao không hề liên quan gì tới Mạnh Xán Nhiên, nhưng nếu không liên quan gì thật thì họ đã chẳng nhảy dựng lên như thế.

Thế là fan càng mừng hơn nữa.

Tuy nhiên, ông bà có câu "vui quá hóa buồn".

Mạnh Xán Nhiên nổi tiếng quá nhanh, điều đó đã khiến cô trở thành cái đinh trong mắt người khác.

Vào ngày nghỉ cuối cùng của Tết Âm lịch, ngay khi tất cả mọi người đều than vãn khi sắp phải quay lại làm việc, một tin tức chấn động bất thình lình được tung ra.

"Mạnh Xán Nhiên đã kết hôn." Đọc năm chữ tuy ngắn củn nhưng lại là tâm điểm chú ý hiện nay, sóng gió mãnh liệt dấy lên trong lòng Triệu Nghệ Nam: "Cảm ơn cô đã cho cộng đồng mạng một niềm vui to lớn thế này vào ngày nghỉ cuối cùng."

Kim Mê: "..."

"Có phải Tạ Trì làm không?" Mặc dù thật lòng Triệu Nghệ Nam rất muốn chửi thề nhưng với tư cách là một quản lý chuyên nghiệp, việc cấp bách hiện tại là giải quyết vấn đề này: "Cô có chuyển lời với cậu ta những gì tôi đã nói với cô lúc trước không đấy?"

"Thì cũng có nói rồi ạ..." Bản thân Kim Mê cũng không chắc chắn là bao. Từ trước đến giờ, cô luôn luôn cẩn thận mỗi khi ra ngoài, không đi đâu chung với Tạ Trì. Ngay cả khi chạm mặt nhau thì cũng vờ như không quen biết gì, đáng lẽ ra sẽ không bị cánh báo chí chụp được gì mới đúng: "Chị nghĩ Tạ Trì cố tình công khai sao?"

Triệu Nghệ Nam không nói không rằng, chuyện này thường do người bên cạnh phơi bày, hơn nữa cô ấy có tài cán gì mà đoán được tâm tư của tổng giám đốc Tạ dễ dàng: "Cô hỏi cậu ta xem sao, đừng phản hồi trước khi chuyện này được làm rõ."

"Được." Kim Mê cúp điện thoại, không kiềm được mà nhấn vào trang hotsearch.

Bởi vì thường ngày cô thật sự rất cẩn trọng, chưa bao giờ hẹn hò công khai với Tạ Trì nên kẻ vạch trần mối quan hệ của họ đã đăng tải luôn giấy đăng ký kết hôn của hai người.

Chuyện này hoàn toàn không thể tẩy trắng được, phòng làm việc cũng không làm sáng tỏ mà chỉ nhanh chóng giải quyết theo quy định của pháp luật.

Giờ đây, các nền tảng mạng xã hội đã biến thành chiến trường "tên lạc đạn bay", mười hotsearch mà đến một nửa là về chuyện này. Điện thoại của Kim Mê cũng đổ chuông không ngừng, ồn ào đến mức làm cô đau cả đầu. May mà hiện giờ phòng làm việc của cô đã đầy đủ nhân viên, Triệu Nghệ Nam cũng đã đưa ra kế hoạch từ lâu nên họ vẫn có thể đối phó với cục diện trước mắt một cách gọn gàng.

Có điều không một ai biết kết quả sẽ ra sao.

Bây giờ Kim Mê không còn tâm trạng nào để suy nghĩ mình sẽ bị mất bao nhiêu fan, bị hủy hợp đồng làm đại sứ với bao nhiêu thương hiệu nữa. Cô gọi luôn cho Tạ Trì, phát hiện đường dây bận thì chuyển sang gọi cho Trần Giác.

Lần này cuộc gọi được kết nối. Trần Giác thấy tên cô thì biết ngay cô gọi mình để tìm Tạ Trì: "Cô Mạnh, bây giờ tổng giám đốc Tạ đang gọi điện với thành viên trong hội đồng quản trị, cô chờ một lát."

Chỉ mới nghe tiếng phía Trần Giác thôi là đã biết bên đó đang bận rộn cỡ nào rồi. Tâm trạng Kim Mê trở nên nặng trĩu. Hầu hết những tin tức trên mạng xã hội hiện nay đều mang tính tiêu cực, cuộc hôn nhân của hai người thình lình bị phơi bày, phía Tạ Trì cũng chịu ảnh hưởng nặng nề, nhất là khi anh còn phải chịu trách nhiệm với giá cổ phiếu của tập đoàn.

Tạ Trì không phải kẻ gây ra chuyện này. Nếu anh muốn đưa chuyện này ra ánh sáng thì cũng sẽ không chọn cách này.

"Alo?" Giọng Tạ Trì bỗng dưng truyền đến từ ống nghe, kéo suy nghĩ vu vơ của Kim Mê trở về thực tại. Cô còn chưa lên tiếng thì đã nghe Tạ Trì ở đầu dây bên kia nói: "Đừng lo lắng về chuyện trên mạng, anh sẽ giải quyết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play