Cảm giác trên môi tuy mềm mại nhưng lại mang theo tính xâm lược cực mãnh liệt. Lúc cảm nhận được cơn đau chợt nhói lên, Kim Mê giơ tay muốn đẩy người đối diện ra.
Có điều Tạ Trì lại thuận theo đó mà giữ chặt tay cô lại rồi cố định luôn trước người.
Kim Mê phát ra mấy tiếng ưm ư trong cổ họng như đang phản đối. Người này hôn thì cứ hôn đi, sao cứ phải cắn người ta vậy hả?
Anh tuổi chó hay gì?
Đúng lúc này, Gia Quả chạy trong phòng khách ra tò mò sủa hai tiếng với bọn họ. Hứa Gia Thượng đi theo sau lưng nó thấy ba mẹ mình đang hôn nhau nồng nhiệt thì lập tức giơ tay lên bịt kín mắt Gia Quả.
Một giây tiếp theo, cậu bé được quản gia ôm vào nhà. Gia Quả cũng bị dì Chu dắt đi chỗ khác.
Trước kia cậu chủ cứ bày ra vẻ lạnh lùng không có hứng thú với bất kỳ ai, ngay cả bà cụ cũng lo lắng không biết có phải anh có vấn đề gì không. Thế mà bây giờ anh lại hôn mợ chủ ngay trong vườn hoa, lại còn bất chấp cả sự xuất hiện của trẻ con và chó nữa chứ.
Đúng là trước kia bọn họ lo thừa rồi.
Sau khi chìm đắm trong tình yêu cậu chủ không còn để ý đến sống chết của người khác nữa.
Kim Mê cũng không ngờ Tạ Trì lại đột nhiên hôn mình. Hôm nay anh bị cái gì kích thích vậy? Cô chợt nghĩ đến phản ứng cực lớn của anh sau khi hai người hôn nhau lần trước, mà lúc này bọn họ còn đang ở bên ngoài...
Cũng may Tạ Trì vẫn có chừng có mực, biết buông lỏng cô ra trước khi xuất hiện tình huống lúng túng gì đó. Mặt mày Kim Mê đỏ ửng, môi dưới vừa rồi còn bị anh cắn một cái, may mà không rách da.
Cô thở hổn hển hỏi người đàn ông trước mặt: "Anh làm gì đấy?"
"Hôn em." Giọng Tạ Trì vẫn bình tĩnh như thường, hoàn toàn không nhận ra đây là người vừa kết thúc một nụ hôn nồng nàn. Có điều đôi môi mỏng đã bị son trên môi Kim Mê nhuộm màu kia vẫn khiến khuôn mặt lạnh nhạt của anh dính chút sắc dục.
Kim Mê bị hai chữ này làm cho nghẹn họng. Cô bật cười nhìn anh: "Ý em muốn hỏi là sao tự nhiên anh lại hôn em vậy?"
Tạ Trì không nói gì. Vừa rồi lúc còn ở trong rạp chiếu phim anh đã muốn làm như vậy rồi.
Bọn họ kết hôn đã gần một năm rồi nhưng sau khi kết hôn vẫn luôn làm bộ như không quen nhau ở bên ngoài. Hồi trước anh không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Thế nhưng vừa rồi ở trong rạp chiếu phim, không chỉ Hứa Gia Thượng không thích giả vờ không quen cô mà ngay cả anh cũng không thích.
Lần trước anh kích động nhất thời nên đã lên sân khấu trao thưởng cho cô, hôm nay lại làm ra hành động khác thường như vậy. Tất nhiên Tạ Trì biết những chuyện này có nghĩa là gì.
"Muốn hôn em nên hôn thôi." Anh vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ là càng kiềm chế lại càng ham muốn.
Kim Mê bị thái độ cây ngay không sợ chết đứng của anh làm cho sững sờ: "Sở dĩ con người là con người bởi vì bọn họ biết kiềm chế bản thân."
Nhưng Tạ Trì lại đáp với thái độ thế nào cũng được: "Thế thì cũng không nhất định anh phải là con người."
Kim Mê: "..."
Đàn ông chính là như này sao! Ha!
"Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, đừng đứng đó nữa, chúng ta vào ăn thôi." Nói xong câu này, Tạ Trì xoay người đi thẳng vào nhà.
Kim Mê đi theo sau lưng anh với tâm trạng phức tạp. Trước đây Triệu Nghệ Nam đã từng nói với cô rằng trong giới giải trí có rất nhiều lúc còn flop thì vô cùng biết điều, thế nhưng đến khi hot lên rồi thì nửa kia sẽ không kiềm chế được nữa mà muốn tuyên bố với cả thế giới rằng người này đã có chủ.
Chẳng lẽ bây giờ sếp Tạ cũng mắc bệnh này?
"Mẹ ơi mấy món này là ba đặc biệt làm cho mẹ đó nha!" Hứa Gia Thượng rửa tay xong ngồi xuống ghế trẻ em của mình rồi cố ý chỉ vào thành quả lao động của Tạ Trì nói: "Ba nói mẹ thích ăn tôm nên đã làm tôm sốt tỏi cho mẹ này, còn cẩn thận rút hết chỉ tôm ra rồi đấy."
Kim Mê ngạc nhiên nhìn tôm sốt tỏi trong đĩa. Món này trông không khác gì món bình thường đầu bếp trong nhà làm. Nếu Hứa Gia Thượng không nói thì chắc chắn cô sẽ không nhận ra đây là món Tạ Trì nấu: "Bây giờ anh còn biết làm cả tôm sốt tỏi nữa hả?"
Rõ ràng hồi trước hai người bọn họ đều học không vào, ngay cả đánh trứng gà mà Tạ Trì cũng bị Hứa Gia Thượng xoi mói kia mà, sao tự nhiên bây giờ tài nấu nướng lại tăng mạnh vậy!
Tạ Trì đáp: "Nấu ăn có gì khó đâu, học một lần sẽ biết thôi."
"..." Được rồi: "Nhưng sao anh lại muốn tự mình xuống bếp thế?"
Nhà bọn họ không thiếu người nấu cơm nên hoàn toàn không cần Tạ Trì tự nấu. Chẳng phải anh đã sống hai mươi tám năm cơm bưng nước rót rồi à?
Tạ Trì không trả lời vấn đề này mà chỉ gắp hai con tôm bỏ vào bát Kim Mê để cô nếm thử một chút.
Vì tôm đã bóc hết vỏ rồi nên Kim Mê cho thẳng vào miệng luôn: "Mùi vị không tệ chút nào. Chẳng lẽ anh thật sự là một thiên tài?"
"..." Sao cô nghĩ ra được cái này hay vậy?
"Thượng Thượng, con cũng nếm thử tay nghề của ba đi." Kim Mê ăn tôm xong còn không quên gắp cho Hứa Gia Thượng hai con: "Thấy sao?"
"Ừm, ngon ạ." Hứa Gia Thượng nịnh hót sếp Tạ cực kỳ chuyên nghiệp: "Món cháo bí đỏ này cũng là ba làm đấy ạ."
Kim Mê bưng bát và thìa lên múc một bát cháo bí đỏ. Hôm nay cô đã phải nhìn Tạ Trì bằng ánh mắt khác xưa: "Món này ngon quá trời! Ngon hơn cả hồi trước em ăn ở nhà hàng nữa!"
Tạ Trì được cô khen như vậy lại hơi xấu hổ: "Ừ, em thích thì ăn nhiều một chút."
"Em cũng muốn lắm, chỉ là món này quá nhiều calorie, chị Nam mà biết được lại trách em cho mà xem."
Tạ Trì nói: "Không sao đâu, cùng lắm thì lát nữa em vận động thêm một tiếng đồng hồ là ổn thôi mà."
Kim Mê: "..."
Thật lòng cảm ơn anh.
Buổi tối Kim Mê thật sự ở trong phòng thể dục luyện tập thêm một hồi. Chẳng qua sau khi hoạt động cơ thể xong cô lại chợt nghĩ đến một vấn đề.
Vận động mà sếp Tạ nói có đúng là vận động này không thế? Hay là một số cách vận động hai người khác?
Đến khi về phòng và thấy Hứa Gia Thượng đang nằm trên giường chờ mình, Kim Mê mới yên lòng.
Cô hoàn toàn không biết rằng sếp Tạ đã từng định nhân lúc Hứa Gia Thượng ngủ mà bế cậu bé đi.
Lúc Kim Mê tắm xong đi ra ngoài thì Hứa Gia Thượng đã ngủ rồi. Tạ Trì đang xử lý công việc trên điện thoại. Thấy cô đi ra, anh mới đặt điện thoại sang một bên.
Kim Mê tắt đèn ngủ bên mép giường rồi chuẩn bị bò lên giường: "Ngủ ngon."
Căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối. Tạ Trì nghiêng người sang khom lưng hôn lên môi cô một cái: "Ngủ ngon."
Trong bóng tối, tim Kim Mê đập thình thịch như trống đánh.
Hình như bây giờ Tạ Trì rất thích hôn cô thì phải. Lúc nào anh cũng nhân lúc cô chưa kịp chuẩn bị mà đột nhiên hôn cô.
Nói thật thì như vậy khá là kích thích.
Sau cái hôn ngủ ngon kia cô hết ngủ được luôn.
Kim Mê ép buộc bản thân phải nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ về nụ hôn của Tạ Trì nữa.
Không được, cô không thể cứ bị động như thế mãi được. Hẳn là cô cũng phải canh lúc Tạ Trì không chú ý mà hôn lại mới được!
Sau khi quyết định xong, Kim Mê để ý hơn để tìm cơ hội hôn Tạ Trì.
Ở trước mặt cô Tạ Trì hoàn toàn không hề đề phòng nên thật ra cô có rất nhiều cơ hội hôn trộm anh. Nhưng Kim Mê lại phát hiện ra quả nhiên đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được. Lúc nào cũng chuẩn bị hôn là cô lại chùn bước.
Ước gì da mặt cô dày như Tạ Trì.
Kế hoạch mà Kim Mê lập ra còn chưa thành công thì ở bên kia, bộ phim [Phong tuyết ngâm] đã chính thức lên sóng rồi.
Hôm đó là giao thừa, bà nội của Tạ Trì còn cố ý gọi bọn họ về nhà cũ ăn bữa cơm đoàn viên.
Buổi sáng công ty Tạ Trì có việc nên từ buổi chiều mới được nghỉ. Anh chưa nghỉ tết nên tất nhiên Trần Giác cũng phải đi làm theo. Có điều Tạ trì vẫn cho anh ấy nghỉ sớm vì hôm nay là giao thừa: "Thôi hôm nay làm đến đây thôi, anh về sớm chút với ba mẹ đi."
"Vâng thưa sếp, để tôi đưa anh về nhà cũ trước." Trợ lý Trần rất cẩn thận, cuối năm rồi mà vẫn muốn cố gắng hoàn toàn tốt công việc cuối cùng.
"Không cần đâu, tôi tự lái xe được rồi." Hôm nay tài xế cũng đã nghỉ nên Tạ Trì định tự lái xe về: "Anh cứ về trước đi, nhớ giúp tôi bao rạp xem phim [Phong tuyết ngâm] một trăm lần nhé."
Trần Giác: "..."
Đã lúc này rồi mà sếp vẫn còn phải khoe tình cảm thêm một lần nữa mới chịu.
"Được, anh muốn đến tận nơi đặt hay đặt vé qua mạng?"
Tạ Trì nghĩ nghĩ rồi đáp: "Đặt qua mạng đi, như vậy mọi người có thể tự do sắp xếp thời gian và địa điểm xem phim. Đặt xong thì gửi thẳng vào nhóm chat của nhân viên tập đoàn để mọi người nhận được."
"Vâng, vậy tôi đi làm đây."
Tiền bao rạp cho tiền túi của Tạ Trì. Anh còn phát riêng cho Trần Giác một bao lì xì nữa. Sau khi đặt vé xong, Trần Giác phát vé vào nhóm chat của tất cả công ty chi nhánh của tập đoàn.
Những năm trước tập đoàn chưa hề có vụ bao rạp cho nhân viên đi xem phim như này bao giờ. Năm nay đột nhiên nhận được vé sếp Tạ tặng nên mọi người lần lượt vào nhóm gửi nhãn dán cảm ơn.
Khoảng thời gian này nhân viên trụ sở chính đã chứng kiến quá nhiều việc rồi nên bây giờ vừa thấy đây là phim có Mạnh Xán Nhiên đóng, máu hóng hớt trong lòng bọn họ lại sôi trào.
Không phải sếp nhà bọn họ là đại gia sau lưng Mạnh Xán Nhiên thật đấy chứ?!
Làm đến mức này rồi mà còn bảo hai người bọn họ không có quan hệ gì thì ai tin!
Trong lúc đám nhân viên máu hóng hớt sôi sục đi hóng tin về quan hệ bất chính của sếp lớn và ngôi sao nữ thì Tạ Trì đã tới nhà cũ nhà họ Tạ.
Hứa Gia Thượng đã được bà nội Tạ Trì đón về đây từ lâu. Bà cũng đã nói với nhà họ Hứa là năm nay Thượng Thượng sẽ ăn tết bên này rồi. Ban ngày Kim Mê bận rộn với việc tuyên truyền phim mới nên tối nay cô đến trễ nhất.
"Bà nội, đây là quà mừng năm mới chúng cháu chuẩn bị cho bà." Kim Mê xách món quà cô và Tạ Trì cùng chọn vào đưa cho quản gia. Lúc trước Tạ Trì đặt mấy thứ này trên xe cô là để cô tự tay mang tới cho bà nội.
Quả nhiên bà cụ rất sung sướng, nhận quà xong lại lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ ra.
Kim Mê đã qua tuổi nhận tiền lì xì rồi, tết của những năm trước toàn là cô lì xì cho người vai dưới trong nhà. Hôm nay nhận được bao lì xì của bà nội, cô vui phải biết.
Thấy Kim Mê cười đến híp cả mắt, Tạ Trì không nhịn được mà ghẹo: "Quả nhiên em là nhỏ mê tiền, chỉ có kiếm được tiền mới làm em vui vẻ."
Anh nhớ lần trước lúc bộ phim truyền hình cô đóng kiếm được hơn trăm triệu, cô còn vui đến nỗi gọi anh là cục cưng nữa.
Anh mà là cục cưng cái gì, tiền mới là cục cưng của cô thì có.
Kim Mê nhíu mày nhìn anh rồi thản nhiên cất bao lì xì vào túi mình: "Chẳng lẽ kiếm được tiền anh không vui à? Tư bản bóc lột như anh thì có lập trường gì mà nói em?"
"Ừ ừ ừ, em nói em đặt làm riêng một mô hình máy bay cho anh mà, làm xong chưa?"
"Nào có nhanh như vậy. Tết người ta cũng phải nghỉ chứ."
Trong lúc hai người bọn họ cãi nhau, bà cụ lại lấy chiếc vòng tay mà mình đã cầu được trước đó ra: "Cái này cũng tặng cho các cháu. Bà cố ý lên chùa Thanh Tịnh cầu đấy. Mấy đứa đeo lên người sẽ gặp điềm lành."
Vòng tay được bện từ dây thừng, tay nghề rất tốt, phía trên còn có mấy cái tua rua màu vàng nữa. Hai chiếc vòng tay một lớn một nhỏ, một cho nam một cho nữ.
Kim Mê và Tạ Trì nhận lấy chiếc thuộc về mình rồi đeo lên cổ tay.
"Như này có tính là chúng ta đeo vòng đôi không nhỉ?" Kim Mê lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay rồi lại quay sang ngó cổ tay của Tạ Trì một cái.
Tạ Trì thuận theo đó mà giơ tay lên để hai cánh tay đeo vòng của hai người chạm vào nhau: "Vòng tay vợ chồng."
"..."
Kim Mê đang định phỉ nhổ anh đôi câu thì lại nghe bà nội Tạ Trì ngồi bên cạnh bật cười: "Sao nay tình cảm của đôi vợ chồng son này tốt thế? Còn nắm tay nhau trước mặt mọi người nữa kìa?"
Hứa Gia Thượng lại gần nói với bà: "Ba mẹ còn hôn nhau nữa cơ! Cháu với Samoyed đều nhìn thấy."
Kim Mê: "..."
Tạ Trì: "..."
Lần này trên mặt bà cụ thật sự không nhịn được cười nữa. Trẻ tuổi không cầm lòng được thì bà có thể hiểu nhưng trước mặt con trai vẫn phải để ý chút chứ: "Hai đứa các cháu đã là người lớn rồi, làm vậy là muốn dạy hư con nít hay gì? Có chuyện gì thì về phòng làm tiếp không được à?"
"..." Tạ Trì nghĩ thầm rằng về phòng thì cũng có Hứa Gia Thượng ở đó thôi.
"Bà nội, chỉ có một lần đó thôi ạ, hơn nữa là Tạ Trì tự nhiên hôn cháu đấy chứ! Cháu đã dạy dỗ anh ấy rồi!" Kim Mê cầm tay bà cụ, tay còn lại không quên dắt Hứa Gia Thượng đi về phía sô pha: "Chúng ta xem tivi ăn quà vặt đi, đợi thêm chốc nữa là đến giờ ăn cơm tất niên rồi."
Thấy bọn họ ngồi xuống ghế, Tạ Trì cũng đi theo qua đó ngồi. Bà cụ thấy anh ngồi xuống cạnh Kim Mê thì không nhịn được mà cười thầm trong lòng.
Chẳng phải hồi trước cháu trai bà lạnh lùng cao ngạo lắm à? Sao bây giờ mới rời khỏi vợ có chút đã không chịu nổi rồi thế này?
Thế mới nói đàn ông toàn giả vờ đứng đắn cả thôi.
Kim Mê mới lấy một ít đồ ăn cho Hứa Gia Thượng xong thấy Tạ Trì ngồi xuống nên cũng chọn cho anh một cái anh thích từ đống kẹo trên bàn: "Cái này vị dâu tây anh thích nè."
Tạ Trì hơi sửng sốt.
Anh nhìn cái kẹo vị dâu trong tay cô, chần chừ mãi không giơ tay ra nhận.
Thấy anh ngẩn người, Kim Mê giơ tay quơ quơ trước mặt anh: "Sao vậy? Khẩu vị của anh thay đổi rồi hả?"
Tạ Trì ngẩng đầu lên nhìn cô, cảm xúc trong mắt rất khó tả: "Sao em biết anh thích ăn vị dâu tây?"
Chuyện Tạ Trì thích ăn vị dâu là một bí mật ngay cả Trần Giác cũng không biết.
"Chẳng phải lúc đó anh tự..."
Nói đến đây, Kim Mê chợt dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT