Nửa giờ sau, cấp dưới truyền đến tin tức nói Phong Ngũ gia sắp tới.
Phong Ngao đứng dậy sửa sang lại quần áo, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, đi đón gió tẩy trần cho A Ý.”
Mọi người sôi nổi đứng dậy, Phong Ngự đi ở cuối cùng, mặt trầm như nước.
“Cậu chủ.” Tô Lê thấp giọng ở bên tai hắn kêu một tiếng.
Phong Ngự nhắm mắt, khi mở ra lại, biểu tình đã khôi phục như lúc ban đầu.
Địa vị Phong Ý cao, từ trước đến nay phô trương thanh thế không nhỏ, nghe thấy tin tức Phong Ngao cùng các đại lão trong Huyết Lang nghênh đón mình cũng chỉ tùy ý gật gật đầu.
Kỳ thật, bản thân Phong Ý cũng không hiểu vì sao bỗng nhiên mình phải về Trung Quốc. Từ trước đến nay, hắn đối với người nhà không mấy gần gũi, ở nước ngoài nhiều năm nên cũng chẳng có tình cảm với quê nhà. Chỉ là vận mệnh chú định, như thể có thứ gì đó khiến hắn trở về Trung Quốc.
“Ngũ gia, tới rồi.” Phụ tá Lý khom người nhắc nhở.
“Ừm.” Phong Ý gật gật đầu.
Vừa xuống máy bay, Phong Ý liền thấy anh cả nhiều năm không gặp tới đón, phía sau ông ta còn không ít người đi theo.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có chút không thú vị, hơi hoài nghi bản thân vì cái gì nhất định phải về nước. Cho đến khi hắn chạm phải một đôi mắt trong veo. Tuy rằng người nọ cúi thấp đầu rất nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát, cũng đủ để hắn thấy rõ chủ nhân đôi mắt đó.
[ chậc, mặt mũi gã họ Phong này thật là làm người ta điên đảo nha! ] Tô Lê nhìn thoáng qua Phong Ý, nói, [ tôi tưởng nam chính Phong Ngự đã đẹp ‘điêng’ rồi, không ngờ có người còn đẹp nhức cái nách hơn nữa. ]
[……] 2333 có chút vô ngữ, nhưng mà cũng có chút may mắn, gặp được người đẹp trai như vậy, hình như ký chủ càng hăng hái hơn!
Sau khi đón Phong Ý, đoàn người liền đưa hắn đến khách sạn dưới danh nghĩa Phong gia. Trường hợp này, tất nhiên Tô Lê không cần có mặt. Hiếm khi không cần đi theo nam chính, Tô Lê quyết định đi tìm em trai Lục Thất, cũng chính là một người đáng thương bị nam chính lợi dụng nổ chết banh xác trong cốt truyện gốc.
Em trai Lục Thất tên là Lục Kỳ, năm nay mới vừa 18 tuổi, từ nhỏ đã được Phong gia nhận nuôi giống Lục Thất. Không có võ nghệ cao cường như chị, Lục Kỳ chỉ là một thiếu niên yếu ớt. Nhưng chỉ số thông minh của hắn rất cao, hơn nữa rất thích nghiên cứu y học, hiện tại đang làm việc trong phòng thí nghiệm nghiên cứu ở Phong gia. Bắt đầu từ hai năm trước, hắn đã phát triển và chế ra rất nhiều loại thuốc hữu dụng, thậm chí có một số loại còn được bí mật lưu hành trên thị trường, kiếm được rất nhiều tiền cho Phong gia. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tô Lê không thể vào phòng nghiên cứu của Phong gia, nhưng hàng tháng Lục Kỳ đều sẽ chọn một ngày gặp mặt chị gái. Trùng hợp hôm nay Lục Kỳ gặp phải một loại thuốc có thành phần khó giải quyết, nên tính toán ra ngoài cho khuây khỏa một chút.
Địa điểm gặp mặt là ngôi nhà mà Lục Thất đã mua trước đó. Tô Lê đang dọn dẹp sơ một lát thì Lục Kỳ đến.
“Chị, sao chị lại cắt tóc?” Lục Kỳ vừa thấy cô, lập tức sửng sốt hỏi thăm.
Tô Lê nhẹ nhàng cười với hắn, "Như vậy tiện hơn. Em còn thích uống trà sữa đường nâu như trước không?”
“Vâng ạ.” Lục Kỳ gật gật đầu, nhìn Tô Lê cho đường nâu vào ly trà sữa, cười cong mắt.
“Em thích đồ ngọt như vậy, coi chừng sâu răng đó.”
“Không đâu. Em nghiên cứu chế ra một thành phần đặc biệt cho vào kem đánh răng, tuyệt đối sẽ không sâu răng.” Lục Kỳ cười hì hì, khoe hàm răng trắng bóng, sau đó bưng ly trà sữa, vui vẻ uống.
Tô Lê ôm ngực, em trai Lục Thất đáng yêu quá đi. Mặt mũi sáng sủa đẹp trai lại ngoan ngoãn, chỉ số thông minh còn cao ngất ngưởng, cô tuyệt đối không cho phép Phong Ngự hại hắn chết!
Uống xong một ly trà sữa lớn ngọt ngấy, Lục Kỳ liếm liếm môi, vẻ mặt thoả mãn.
“Chị, gần nhất công việc nghiên cứu của em lại bị trục trặc cho dù làm như thế nào cũng không đạt được hiệu quả mong muốn.”
Tô Lê duỗi tay xoa xoa tóc hắn, xúc cảm hệt như trong tưởng tượng, cô nói: “Đừng có gấp, từ từ làm, trước sau gì cũng sẽ thành công thôi.”
“Vâng.” Lục Kỳ gật gật đầu, “Em chỉ muốn nhân lúc hiện tại kiếm thêm chút tiền, sau này rời khỏi Phong gia rồi, hai chị em mình có thể sống thoải mái hơn .”
“Rời khỏi Phong gia?” Tô Lê ngạc nhiên nhìn hắn.
Lục Kỳ dường như nhận ra mình đã lỡ mồm, lập tức đưa tay bịt kín miệng.