Ba ngày sau, Tô Lê theo Phong Ngự tới sân bay tư nhân của Phong gia nghênh đón Phong Ngũ gia trong truyền thuyết.
Bởi vì địa vị của Phong Ngũ gia quá cao nên hầu như tất cả những người lãnh đạo cao nhất của tổ chức Huyết Lang đều có mặt. Lúc này, mọi người đang đợi ở phòng khách, Tô Lê đứng sau lưng Phong Ngự, cảm nhận được bầu không khí long trọng đầy áp lực chung quanh.
"Ngũ gia thật sự có bản lĩnh ha! Hắn còn trẻ như vậy đã phát triển Huyết Lang chúng ta ra tận nước ngoài, mấy lão già như chúng ta vẫn còn ôm mãi địa bàn ở Trung Quốc này, e rằng chẳng bao lâu nữa phải lui về vườn rồi." A Ngao, chú nói có phải không?" Người phá vỡ sự im lặng là Trần nhị gia. Ông ta hiện đã sáu mươi tuổi, xét về bối phận thậm chí còn hơn Phong Ngao một thế hệ.
“A Ý quả thật có bản lĩnh, nhưng mà Trung Quốc dù sao cũng là căn cứ của Huyết Lang chúng ta, điều này sẽ không thay đổi.” Phong Ngao ngồi ở ghế chủ vị, trầm giọng nói.
“Vậy thì tốt. Dù sao chúng ta cũng là người Trung Quốc.” Một vị lãnh đạo cấp cao khác cầm tách trà lên, thổi hơi nước lượn lờ, nhàn nhạt nói.
Tô Lê đứng cúi đầu ở đằng sau, giả vờ như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các lão đại này.
Khi còn trẻ, những người này đều hùng bá một phương, khiến ai nghe tên cũng sợ vỡ mật nhưng đến cái tuổi này, họ lại sợ một đàn em. Sự xuất hiện của Phong ngũ gia khiến họ bất an, nhưng mà Tô Lê nhận thấy có một số người có vẻ rất vui mừng với biến cố này.
Phong Ngao là người rất thích khống chế kiểm soát kẻ khác. Tuy Huyết Lang ở trong tay ông càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng đối với những lãnh đạo cấp cao như bọn họ, thủ lĩnh như vậy khiến họ vô cùng bất an. Ngày nào Phong Ngao còn ngồi chiếc ghế này, thì quyền lực và địa vị của bọn họ sẽ không yên ngày đó. Tuy Phong Ý là người Phong gia, nhưng theo bọn họ thấy, quan hệ giữa Phong Ngao và gã em trai này cũng không tốt như tưởng tượng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nếu quan hệ không tốt thì theo thời gian lợi ích sẽ có xung đột. Chỉ cần hai anh em trai cò đánh nhau, bất kể ai thắng, bọn họ sẽ làm ngư ông kiếm chác chút lợi ích từ đó.
Dù là tiền tài hay quyền lực.
“A Ngao à, Phong Ngự tuổi cũng không nhỏ nữa, ông tính toán khi nào bồi dưỡng nó đây?” một vị lãnh đạo cấp cao mặc quan phục bỗng nhiên lên tiếng.
Vừa dứt lời, Tô Lê liền nhìn thấy bàn tay Phong Ngự khẽ động đậy, có thể thấy hắn cũng không phải không thèm để ý.
“Tôi thấy hay là xem vài công việc kinh doanh trong tay thủ hạ của chú có cái nào thích hợp thì giao cho thằng nhóc Phong Ngự thử xem thế nào. Năm xưa, chúng ta bằng tuổi nó đã một mình đảm đương một cõi rồi.” Trần Nhị gia cũng mở miệng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, Phong Ngũ gia về đây cũng không biết có ở lại Trung Quốc hay không.” Một người đàn ông đeo kính tầm ba mươi tuổi, cười như không cười lên tiếng. Tô Lê nhìn thoáng qua liền cúi đầu, người này tuyệt đối không dễ chọc.
Đây rõ ràng là châm ngòi ly gián, nhưng mà lời này cũng nhắc nhở Tô Lê, với địa vị của Phong Ngũ gia, muốn đạp đổ Thái Tử gia như Phong Ngự có thể nói là dễ như trở bàn tay.
“Huyết lang vốn có phần của A Ý.” Phong Ngao nói một câu liền kết thúc đề tài này.
Mà Phong Ngự khi nghe được câu này, bàn tay nắm chặt chung trà cũng thả lỏng, Tô Lê cảm thấy hình như hắn hơi suy sụp.
[ tôi biết nên làm như thế nào rồi. ] Tô Lê cong cong khóe môi, nói với 2333.
[ ký chủ, cô nghĩ ra biện pháp đối phó nam chính rồi hả? ] 2333 bay đến trước mặt cô, hỏi.
[ nam chính hiện tại vẫn là một tên nhóc ấu trĩ. Rõ ràng thèm muốn Huyết Lang nhưng lại không dám nói, kiêu ngạo, cố chấp mà còn hẹp hòi, không đáng lo. Chân chính khó đối phó chính là nhóm người bí mật Phong Ngao để lại cho hắn, ai ai cũng là nhân tài. Nếu đối đầu trực diện với họ, tôi không có chút phần thắng nào. Nhưng mà nếu khiến cho Phong Ngũ gia giải quyết đám người đó, cũng không phải là không có khả năng. ]
[ ký chủ, cô muốn chú cháu bọn họ tương tàn hả? ]
[ không phải là tôi muốn bọn họ tương tàn. Chỉ là dù tôi không ra tay thì những người khác trong Huyết Lang cũng sẽ ra tay. Chẳng qua tôi chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi. Huống chi, tôi không tin Phong Ý không thèm muốn Huyết Lang chút nào. Chưa biết chừng lần này hắn về nước là đã chuẩn bị đâu vào đó hết rồi. ]