“Là anh?” Lâm Mạt mới vừa xử lý xong vết thương ở đầu gối thì nhìn thấy Tô Lê và Phong Ngự bước vào. Càng dễ thấy hơn nữa là chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu của Phong Ngự, thậm chí vết thương còn đang rỉ máu.
Tất nhiên, Phong Ngự cũng nhìn thấy cô, hắn nhíu mày, sắc mặt càng đen thêm vài phần, “Sao cô ở đây?”
“Còn không phải tại anh à?” Lâm Mạt chỉ chỉ đầu gối mình, bực bội trừng mắt, “Còn anh, sao lại ra nông nỗi này? Không phải là kiêu quá nên bị đập đó chứ!”
“Không liên quan đến cô.” Phong Ngự cộc cằn đáp lại.
“Tôi cũng đâu thèm để ý đến anh!” Lâm Mạt càng tức giận hơn, cô chỉ tốt bụng hỏi thăm một câu, tuy rằng thái độ cô không tốt lắm, nhưng cũng đâu cần nổi quạu như vậy!
Nhìn nam nữ chính đấu võ mồm không ai nhường ai, Tô Lê vừa vui vẻ vừa có chút cạn lời. Cô hơi gật đầu với Lâm Mạt xem như chào hỏi, sau đó thấp giọng nói với bác sĩ: “Bác sĩ Lý, phiền bác giúp cậu ấy băng bó vết thương.”
Bác sĩ phòng y tế là một người đàn ông trung niên, ước chừng 50 tuổi. Vẻ mặt ông nghiêm túc, không có cảm xúc gì, nhưng nhìn hai bạn trẻ đấu võ mồm lại nhịn không được cong cong khóe miệng.
“Người trẻ tuổi ha……” Ông nhẹ giọng cảm khái một câu, sau đó cắt ngang hai người, vẫy tay gọi Phong Ngự, “Qua đây xử lý vết thương trước đi.”
Lúc Phong Ngự xử lý vết thương, Tô Lê câu được câu không tám với Lâm Mạt.
“Chúng tôi mới chuyển tới học kỳ này, xem như là sinh viên trao đổi.”
“Vậy hả? Vốn dĩ tôi cũng có một suất trao đổi sinh, nhưng mà tôi không muốn xa nhà nên đã từ chối.” Lâm Mạt ngồi trên ghế cao đung đưa đôi chân, trông cô như ánh mặt trời rực rỡ.
Tô Lê cũng rất thích cô nữ chính này, cảm thấy cô còn đáng yêu hơn cả Phùng Thiên Thiên, nên giọng điệu càng thêm ôn hòa.
“Tôi có thể gọi cô là Thất Thất không?” Lâm Mạt nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh xảo diễm lệ của Tô Lê, có chút mơ màng. Nếu có Lục Thất ở đây, danh hiệu hoa khôi đại học Z không tới phiên cô nữa. Nghĩ như vậy nhưng cô lại không ghen tỵ chút nào.
Thông thường con gái không thích người đẹp hơn mình, Lâm Mạt tất nhiên cũng thế, nhất là cô được khen xinh đẹp từ nhỏ đến lớn. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy Lục Thất, cô lại cảm thấy hợp mắt vô cùng, có lẽ là cô ấy nhìn như lạnh lùng nhưng lại dịu dàng tinh tế, diện mạo xinh đẹp quyến rũ lại có vài phần anh khí, khiến người ta không thể ghét được.
[ đinh, độ hảo cảm của nữ chính: 78. ]
Tô Lê gật gật đầu đồng ý xưng hô này, ánh mắt lại nhịn không được nhìn về phía trong phòng y tế.
“Cô lo lắng cho hắn lắm à?” Lâm Mạt nâng cằm, tinh nghịch nháy mắt với cô.
“Chúng tôi lớn lên cùng nhau nên tất nhiên tôi lo lắng cho cậu ấy rồi.” Tô Lê rũ mắt, che khuất cảm xúc trong lòng.
Nhìn vẻ mặt Lâm Mạt làm như hiểu rõ, Tô Lê nhẹ cong khoé môi. Nữ chính như này thật là quá đáng yêu, quá dễ lừa nha! Khó trách trong cốt truyện gốc dù Phong Ngự trở nên lạnh lùng vô tình nhưng lại rất dịu dàng với cô ấy. Nữ chính này thoạt nhìn nhân phẩm không tồi, ít nhất hiện tại là vậy. Chỉ là không biết cô ấy có đón nhận tình cảm của nam chính khi đã biết Lục Thất thích Phong Ngự hay không. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
[ ký chủ, cô thật là âm hiểm. ] 2333 rất muốn tặng cho cô một like.
[ quá khen. ] Tô Lê cười vui vẻ như xuân phong hóa tuyết. Cô không phải là người tốt, chỉ dùng một số thủ đoạn vô hại nên đương nhiên không coi là gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nam chính chú định sẽ không có kết cục tốt, cha chết, mất đi Huyết Lang, kết cục như vậy mới không làm Lục Thất trong cốt truyện gốc thất vọng.
Tô Lê cũng không hy vọng Lâm Mạt và Phong Ngự ở bên nhau, đương nhiên, nếu tình cảm giữa nam nữ chính kiên định như vàng thì cô cũng không loạn bổng đánh uyên ương.