Có tiếng súng tức là có giao tranh, lúc này không thích hợp đi ra ngoài. Tô Lê đắn đo hai giây, sau đó kéo Ân Nguyệt trở lại trong nhà, quyết đoán đóng cửa.
“Cô thông báo cho người Ân gia?” Ánh mắt Tô Lê lạnh lẽo.
Tuy Tô Lê đã buông ra, nhưng Ân Nguyệt đối mắt với cô vẫn sợ tới mức hàm răng va vào nhau. Cô nàng cúi đầu, “Chắc là anh của tôi dẫn người đến, gần đây anh ta luôn phái người theo dõi tôi.”
“Xem ra anh cô cũng biết bụng dạ nhỏ nhặt của cô ha! Nói chỉ số IQ của cô không đủ mà cô không chịu tin.” Tô Lê châm chọc nói.
Ân Nguyệt không phản bác. Cô nàng trước giờ luôn cao ngạo, hôm nay rơi vào tay Tô Lê, lòng tự trọng vốn đã bị đả kích. Điều khiến cô tức giận hơn chính là, Tô Lê cứ chế giễu cô hết lần này đến lần khác, nhưng cô lại không dám đáp trả, vô cùng nghẹn khuất. Dù sao cái eo vẫn còn đau muốn chết đây này, có ngốc mới đi trêu chọc cô ta.
Tô Lê kiên nhẫn mười phần ngồi cạnh Ân Nguyệt, chờ Tống Đình Dịch, mặc dù quen biết với hắn thời gian không lâu, nhưng cô vẫn tin tưởng vào thực lực của hắn.
Hơn mười phút sau, bên ngoài vang lên một trận bước chân hỗn loạn.
Tống Đình Dịch lúc này khẩn trương đến mức không giữ được phong độ thường ngày. Sau khi biết hướng đi của Tô Lê, hắn bất chấp ngăn cản mang người chạy tới. Trên đường lại đụng độ đám người Ân gia, hắn bực bội, trực tiếp móc súng bắn thủng lốp xe đối phương. Hai bên giằng co một trận, cuối cùng xử lý xong đối phương, còn sai người trói Ân Đại thiếu gia lại, sau đó hắn hối hả lao vào sân, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy vệ sĩ của mình ngăn cản ba gã đàn ông khác trên lầu hai.
“Người đâu? An Bạch Nguyệt đâu?” Mày bảo vệ cô ấy kiểu gì thế hả?” Tống Đình Dịch xông tới bóp cổ vệ sĩ, không đợi hắn trả lời đã quăng sang một bên.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Đứng ở ngoài cửa, Tống Đình Dịch hít sâu một ngụm, hắn muốn đẩy cửa vào, nhưng bàn tay run rẩy kịch liệt.
Hóa ra, hóa ra hắn rất sợ mất cô.
Đột ngột hiểu rõ được lòng mình, hắn gần như gục ngã. Hắn đứng đó thầm cầu nguyện vô số lần cho Tiểu Nguyệt của hắn bình an, đừng có việc gì, rồi từ từ mở cửa.
Một giây tiếp theo, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng sủa lên, rõ ràng chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy cô, nó trở nên tràn ngập ánh bình minh rực rỡ.
“Đình Dịch, anh tới rồi à!” Hắn nghe thấy Tô Lê nói như vậy, sau đó hắn hệt như một cậu bé, nhịn không được vọt vào ôm cả người cô vào trong lòng.
“Em không sao, em thật sự không sao……” Tống Đình Dịch ôm chặt lấy cô, như muốn đem thân thể nhỏ nhắn trong vòng tay khảm vào trong tâm hồn.
Tô Lê không ngờ hắn phản ứng lớn như vậy, sau khi sửng sốt một lát mới vươn tay nhẹ nhàng vòng qua lưng hắn, nhẹ giọng trấn an: “Em không sao. Anh yên tâm, không có bị thương. Bọn họ còn chưa đụng tới em nữa là. Anh đừng lo.”
[ Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 93%] giọng nói máy móc không cảm xúc vang lên bên tai Tô Lê, [ Ông chủ Tống quả nhiên là thần khí để hoàn thành nhiệm vụ nha! ]
Tô Lê lén lút liếc 2333, nói đến chuyện phá hư bầu không khí, đố ai qua được nó!
Qua hồi lâu, Tống Đình Dịch rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Hắn ngồi xổm xuống mang đôi giày cao gót pha lê cho Tô Lê, lúc ngẩng mặt lên hốc mắt hơi nóng, “Tiểu Nguyệt, chúng ta tổ chức hôn lễ trước đi.”
Nội tâm Tô Lê có chút phức tạp, Tống Đình Dịch ngay lúc này, một Tống Đình Dịch khuỵu gối mang giày cho cô, một Tống Đình Dịch rưng rưng nước mắt, An Bạch Nguyệt không cự tuyệt được mà CHƯƠNG 24
Có tiếng súng tức là có giao tranh, lúc này không thích hợp đi ra ngoài. Tô Lê tự hỏi hai giây, sau đó kéo Ân Nguyệt trở lại trong nhà, quyết đoán đóng cửa.
“Cô thông báo cho người Ân gia?” Ánh mắt Tô Lê lạnh lẽo.
Tuy Tô Lê đã buông ra, nhưng Ân Nguyệt đối mắt với cô vẫn sợ tới mức hàm răng va vào nhau. Cô nàng cúi đầu, “Chắc là anh của tôi dẫn người đến, gần đây anh ta luôn phái người theo dõi tôi.”
“Xem ra anh cô cũng biết bụng dạ nhỏ nhặt của cô ha! Nói chỉ số IQ của cô không đủ mà cô không chịu tin.” Tô Lê châm chọc nói. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ân Nguyệt không phản bác. Cô luôn cao ngạo, hôm nay lại rơi vào tay Tô Lê, lòng tự trọng vốn đã bị đả kích. Điều khiến cô tức giận hơn chính là, Tô Lê cứ chế giễu cô hết lần này đến lần khác, nhưng cô lại không dám đáp trả, vô cùng nghẹn khuất. Dù sao cái eo vẫn còn đau muốn chết đây này, có ngốc mới đi trêu chọc cô ta.
Tô Lê kiên nhẫn mười phần mà ngồi cạnh Ân Nguyệt, chờ Tống Đình Dịch, mặc dù quen biết với hắn thời gian không lâu, nhưng cô vẫn tin tưởng vào thực lực của hắn.
Hơn mười phút sau, bên ngoài vang lên một trận bước chân hỗn loạn.
Tống Đình Dịch lúc này khẩn trương đến mức không giữ được phong độ thường ngày. Sau khi biết hướng đi của Tô Lê, hắn bất chấp ngăn cản mang người chạy tới. Trên đường lại đụng độ đám người Ân gia, hắn bực bội, trực tiếp móc súng bắn thủng lốp xe đối phương. Cuối cùng xử lý xong đối phương, còn sai người trói Ân Đại thiếu gia lại, sau đó hắn hối hả lao vào sân, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy vệ sĩ của mình ngăn cản ba gã đàn ông khác trên lầu hai.
“Người đâu? An Bạch Nguyệt đâu?” Mày bảo vệ cô ấy kiểu gì thế hả?” Tống Đình Dịch xông tới bóp cổ vệ sĩ, không đợi hắn trả lời đã quăng sang một bên.
Đứng ở ngoài cửa, Tống Đình Dịch hít sâu một ngụm, hắn muốn đẩy cửa vào, nhưng bàn tay run rẩy kịch liệt.
Hóa ra, hóa ra hắn rất sợ mất cô.
Đột ngột hiểu rõ được lòng mình, hắn gần như gục ngã, trong lòng cầu nguyện vô số lần cho Tiểu Nguyệt của hắn bình an, đừng có việc gì,rồi từ từ mở cửa.
Một giây tiếp theo, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng sủa lên, rõ ràng chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy cô, nó trở nên tràn ngập ánh bình minh rực rỡ.
“Đình Dịch, anh tới rồi à!” Hắn nghe thấy Tô Lê nói như vậy, sau đó hắn hệt như một cậu bé, nhịn không được vọt vào ôm cả người cô vào trong lòng.
“Em không sao, em thật sự không sao……” Tống Đình Dịch ôm chặt lấy cô, như muốn đem thân thể nhỏ nhắn trong vòng tay khảm vào trong tâm hồn.
Tô Lê không ngờ hắn phản ứng lớn như vậy, sau khi sửng sốt một lát mới vươn tay nhẹ nhàng vòng qua lưng hắn, nhẹ giọng trấn an: “Em không sao. Anh yên tâm, không có bị thương. Bọn họ còn chưa đụng tới em nữa là. Anh đừng lo.”
[ Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 93%] giọng nói máy móc không cảm xúc vang lên bên tai Tô Lê, [ Ông chủ Tống quả nhiên là thần khí để hoàn thành nhiệm vụ nha! ]
Tô Lê lén lút liếc 2333, nói đến chuyện phá hư bầu không khí, đố ai qua được nó!
Qua hồi lâu, Tống Đình Dịch rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Hắn ngồi xổm xuống mang đôi giày cao gót pha lê cho Tô Lê, lúc ngẩng hốc mắt hơi nóng, “Tiểu Nguyệt, chúng ta tổ chức hôn lễ trước đi.”
Nội tâm Tô Lê có chút phức tạp, Tống Đình Dịch ngay lúc này, một Tống Đình Dịch khuỵu gối mang giày cho cô, một Tống Đình Dịch rưng rưng nước mắt, An Bạch Nguyệt không cự tuyệt được mà chính cô hình như cũng cự tuyệt không nổi.
Bối rối.
“Được.” Tô Lê nghe thấy mình trả lời như vậy.
Giây tiếp theo, cô lại bị hắn ôm sát vào trong lòng. Giờ phút này, cô lại cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.