“Ngay từ đầu cô đã biết rồi à?” Ân Nguyệt cực kỳ tức giận, tất nhiên cũng nghĩ đến gã vệ sĩ Tống gia.
“Đúng vậy.” Tô Lê không phủ nhận.
“Thế mà cô còn muốn đến đây? An tiểu thư, lá gan cô cũng thật không nhỏ.”
“Tống Đình Dịch muốn đối phó Ân gia cô, tôi là hôn thê của hắn, tất nhiên phải giúp hắn một tay.” Tô Lê ngẩng đầu, nhìn Ân Nguyệt đang bắt đầu cảm thấy bất an.
“Hắn lợi dụng cô. Cô còn muốn giúp hắn?”
“Thì đã sao, cuộc đời còn không phải là anh lợi dụng tôi, tôi lợi dụng anh hay sao? An Bạch Nguyệt tôi ở An gia đã không được xem trọng. Tôi không muốn sau này ở Tống gia cũng như thế. Lần này giúp Tống Đình Dịch chuyện lớn như vậy, chắc hẳn hắn sẽ áy náy. Muốn thu phục một người đàn ông, thích thôi là không đủ.” Ánh mắt Tô Lê nhàn nhạt, “Tôi không thiệt.”
“Nếu An Bạch Ngưng quyết đoán như cô, cô ta đã sớm lên làm Tống phu nhân rồi.” Ân Nguyệt cười trào phúng, sau đó cầm con dao ngắn trên bàn, “Cô nói đúng, tốt nhất tôi nên giết cô ngay bây giờ.”
[ ký chủ! ] 2333 lo lắng hét lên.
Nghe thấy giọng nói máy móc đầy quan tâm của nó, Tô Lê bình tĩnh nói, [ đổi viên thuốc cầm máu. ]
[ Được. ] 2333 nhanh chóng quyết định dùng tích phân đổi một lọ thuốc, sau đó chắn phía trước Tô Lê, tuy nó không thể ngăn cản Ân Nguyệt tới gần, nhưng Tô Lê lại cảm thấy ngực ấm áp. Hệ thống của cô hình như càng ngày càng thông minh hơn thì phải.
Thấy Ân Nguyệt mỗi lúc một gần, ngay lúc lưỡi dao vút qua mặt cô, Tô Lê lăn một vòng tại chỗ, cô nàng lập tức chém hụt.
“Cô mở còng tay hồi nào?!” Ân Nguyệt trừng to mắt, nhìn Tô Lê đứng thẳng người mà không thể tin nổi.
“Lâu rồi.” Tô Lê nhoẻn miệng cười, vừa quan sát Ân Nguyệt, vừa cởi đôi giày cao gót dưới chân.
Ân Nguyệt điên máu, giơ con dao lên xông tới, Tô Lê nghiêng người né tránh, sau đó nhảy lên đá vào eo cô. Ân Nguyệt chẳng qua chỉ là một Đại tiểu thư õng ẹo, làm sao chịu nổi một cú này, cả người đều ngã nhào xuống đất, con dao trong tay cũng văng ra.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
[ ký chủ giỏi quá! ] 2333 cao giọng tán thưởng, nó thiếu chút nữa quên mất ký chủ có giá trị vũ lực tận 70, con gái bình thường căn bản không phải đối thủ của cô.
Tuy nhiên, thêm bốn gã đàn ông nữa thì tình thế liền không ổn. Tô Lê nhìn đám người bởi vì nghe được động tĩnh xông vào. Một là vệ sĩ Tống Đình Dịch, một là tài xế, hai người còn lại là tay chân của Ân Nguyệt.
Cô dùng chân khều con dao dưới đất lên, cầm trong tay, sau đó túm lấy Ân Nguyệt không chút thương tiếc, ánh mắt trầm tĩnh lành lạnh, kề dao ngay cổ cô nàng.
“Cô, cô muốn làm gì?” Ân Nguyệt hoàn toàn không dám nhúc nhích, run rẩy hỏi.
Tô Lê phớt lờ cô, dời mắt về phía vệ sĩ Tống Đình Dịch, “Anh hẳn là không phản bội Tống gia nhỉ?.”
Gã sửng sốt một lát, lắc lắc đầu, “Tiên sinh dặn dò tôi coi chừng tiểu thư.”
Tô Lê cười nhạo một tiếng, “Coi chừng?” Sau đó nhìn sang ba người kế bên, “Tiểu thư mấy người đang ở trong tay tôi. Bây giờ thả tôi đi, cùng lắm Ân gia chỉ bị hai nhà họ Tống và họ An đánh trả một chút mà thôi, tính mạng mấy người sẽ không có uy hiếp. Nhưng nếu không thả, dù sao cũng chết, tôi đành giết tiểu thư mấy người trước, sau này có truy cứu, mấy người cũng sẽ xuống dưới với tôi.”
“Thả cô ta đi!” Ba người kia còn chưa đáp ứng, Ân Nguyệt đã thất thanh kêu lên. Xem như cô thấy rõ rồi, An Bạch Nguyệt chính là kẻ điên, khó trách đám người An gia đấu không lại cô ta, khó trách Tống Đình Dịch muốn kết hôn với cô ta, bọn họ đều điên như nhau!
Ba gã đàn ông thấy thế liền lui ra khỏi cửa, vệ sĩ làm hết phận sự che chắn cho Tô Lê, tránh bọn họ bỗng nhiên tấn công làm cô bị thương.
Tô Lê thành công bắt được Ân Nguyệt làm con tin, ra khỏi căn nhà, vừa bước tới trong sân thì nghe tiếng súng nổ.