“Chỉ là ăn chút hành thôi sao?”
Ngoài dự đoán của mọi người, Tô Lê không hề hỏi ai đã ủy thác, Ân Nguyệt nheo mắt đánh giá cô một lần nữa. “An tiểu thư, câu này của cô là có ý gì?”
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ, cô bắt cóc tôi, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì? Theo lý thuyết, tôi với cô không thù không oán mới đúng. Ban nãy nhắc tới Tống Phong Nam là do tôi nghĩ chẳng lẽ Ân tiểu thư là vì yêu sinh hận, muốn trả thù tôi.” Tô Lê dừng một chút, cong cong khóe môi, “Nhưng mà hiện tại tôi sắp kết hôn với Tống Đình Dịch, tất nhiên sẽ không ngu gì dây vào Tống Phong Nam. Hơn nữa, Ân tiểu thư cũng không giống loại người hẹp hòi.”
Ân Nguyệt gật gật đầu, buông cằm cô ra, “Tiếp tục.”
Tô Lê xoa xoa cái cằm bị bóp đỏ, nói: “Không phải vì tình cảm thì chính là chuyện làm ăn. Trước đây tôi có nghe Đình Dịch nói Ân gia muốn đầu tư vào thành phố A, nhưng có con quái vật khổng lồ Tống gia chắn đường, cộng với thế lực An gia cũng không nhỏ, Ân gia khó bề mà cạnh tranh nổi.”
“Tôi kết hôn với Tống Đình Dịch, tất nhiên hai nhà Tống An sẽ đạt được nhiều lợi ích. Nhưng đây lại là tin tức xấu đối với Ân gia đang gặp khó khăn.” Tô Lê nói tiếp, “Tin tức liên hôn giữa tôi và Tống Phong Nam cũng là các người tuồng ra đúng không? Các người muốn mượn chuyện này ly gián quan hệ giữa tôi và Tống Đình Dịch. Đáng tiếc lại kích thích Tống Đình Dịch trực tiếp tuyên bố kết hôn.”
Ân Nguyệt cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt không vui không giận, “Tôi đúng là đã xem thường cô.”
Tô Lê hơi hơi mỉm cười, “Cho nên cô hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho đến cùng. Vì vậy, cô trực tiếp bắt cóc tôi. Thậm chí, có thể còn dự định khiến tôi biến mất vĩnh viễn. Hưm… nói vậy người ủy thác cô hành xác tôi cũng chính là người cô tìm để gánh tội, đúng chứ? Là ai ta? Tôi đoán là mấy chị em họ của tôi. Thế nào?”
Ân Nguyệt ưu nhã bắt chéo cặp đùi thon dài ngồi trên sô pha, ánh mắt lạnh tanh, “Cô đoán chính xác gần như toàn bộ rồi đấy! Thật là đáng tiếc, cô thông minh như vậy mà tôi lại không thể dùng. Nếu đám tay chân của tôi cũng thông minh như cô, thì cái ghế người thừa kế Ân gia đã không tới phiên anh trai tôi ngồi rồi.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Cô nói không đúng.” Tô Lê giương khóe miệng, mỉa mai nhìn Ân Nguyệt.
“Cái gì không đúng?” Hiện tại tâm trạng Ân Nguyệt rất tốt nên cũng không chấp nhặt thái độ Tô Lê.
“Chỉ số IQ của cấp dưới quan trọng, nhưng chỉ số IQ của người lãnh đạo còn quan trọng hơn.” Ánh mắt Tô Lê dừng trên gương mặt quyến rũ của Ân Nguyệt, “Nói một cách đơn giản, cô không đủ thông minh.”
“Cô nói cái gì?” Vẻ mặt Ân Nguyệt nghiêm lại, lạnh lùng nhìn Tô Lê, “Mạng sống của cô đang ở trong tay tôi, ăn nói cẩn thận một chút.”
“Người có thể bày ra kế hoạch như vầy, chỉ số IQ có thể cao đến mức nào chứ?” Tô Lê không hề sợ hãi, mắt đối mắt với Ân Nguyệt, “Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, kế hoạch của cô có quá nhiều sơ hở, đặc biệt là phân đoạn dẫn dụ tôi làm mồi nhử, bộ cô không phát hiện có gì không đúng hả?”
Ân Nguyệt cau mày, bắt đầu ngẫm lại.
“Nếu tôi là cô sẽ không đứng đây nói nhảm nữa. Ngay bây giờ sẽ trực tiếp giết tôi, dọn sạch hiện trường, nhanh chóng trở về Ân gia. Chỉ có như vậy cô mới có thể tự cứu mình.” Tô Lê dựa vào tường, dáng ngồi vẫn ưu nhã, phong thái cao cao tại thượng, “Nếu anh trai cô cũng giống cô, sau này bà cụ Ân không còn, đừng nói là Tống gia, e rằng ngay cả An gia cũng có thể bóp chết các người bất cứ lúc nào.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
[ ký chủ, cô cứ kích động cô ấy như vậy có ổn không? ] 2333 nhảy ra, nhìn Ân Nguyệt tức giận đến đỏ mắt, lo lắng sốt ruột nhìn Tô Lê.
[ Không phải cậu nói Tống Đình Dịch sắp tới rồi à? Sao còn không cho tôi xả hả? Huống chi nhìn người đẹp nổi giận cũng rất thú vị nha! ] Tô Lê có chút bất mãn, cô ngồi dưới đất lâu như vậy, còn đang mặc váy, muốn đổi tư thế cũng khó khăn, cô mệt muốn chết rùi á, được chưa?
[……]