“Thiên Thiên……” Tống Phong Nam nhìn vẻ mặt Phùng Thiên Thiên không có chút máu, trong lòng bỗng dâng lên đau xót.
Phùng Thiên Thiên như bừng tỉnh, cô nhìn Tống Phong Nam, cảm thấy hắn vô cùng xa lạ. Cô đẩy cửa đi vào, nhếch môi nở nụ cười miễn cưỡng. Lúc mở miệng, cô mới phát hiện giọng nói mình nghẹn ngào đứt quãng.
“Phong Nam…… Em nhận được điện thoại, nói anh uống say…… Sau đó xin quản lý nghỉ, quản lý tức giận. Chị ta nói nếu em nghỉ, ngày mai không cần đi làm nữa…… Nhưng mà, em nghĩ, anh uống say cần có người chăm sóc, nên em vẫn xin nghỉ…… Chỉ là vừa đến quán bar, thì nhìn thấy anh rời đi. Em không yên tâm nên đuổi theo sau ……” Phùng Thiên Thiên nói năng có chút lộn xộn, cô cố mở to hai mắt, như muốn ngăn lại những giọt lệ sắp tuôn trào.
“Thiên Thiên, anh xin lỗi……” Tống Phong Nam tiến lên hai bước muốn ôm cô nhưng lại bị cô né tránh.
Rốt cuộc, Phùng Thiên Thiên vẫn không nhịn được, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, “Em, em biết mình không xứng với anh…… Nhưng mà anh rõ ràng đã hứa với em, khi ở bên em sẽ không tìm người khác…… Anh gạt em……”
“Anh…… anh không có, anh không có tìm người khác, Ngải Lệ là bạn gái cũ, anh cũng không biết cô ấy mang thai, anh thật sự không có lừa em……” Tống Phong Nam vội vàng tiến lên bắt lấy tay cô, nôn nóng giải thích.
“Ngải Lệ đã mang thai con của anh, anh phải làm sao bây giờ?” Phùng Thiên Thiên đẩy hắn ra, lau khô nước mắt nhìn hắn, trong mắt lập loè ánh sáng ý vị không rõ.
“Anh sẽ bảo cô ấy phá thai. Anh sẽ không cùng cô ấy ở bên nhau, em tin anh đi.”
Phùng Thiên Thiên nghe hắn nói, nhịn không được bật cười, cô cảm thấy mình có chút đáng thương. Biết đâu khi hắn có bạn gái mới, có lẽ cũng sẽ đối với cô như vậy.
“Tống Phong Nam, hôm nay là tôi ngớ ngẩn, chúng ta đã chia tay, tiền anh cho tôi mượn tôi sẽ trả lại.”
“Thiên Thiên……” Tống Phong Nam có chút không thể tin nổi nhìn cô, mặc dù nói chia tay, mặc dù hắn cảm thấy không còn thích Phùng Thiên Thiên như trước nữa, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn vẫn rất khó chịu.
Phùng Thiên Thiên không hề nhìn hắn, ngược lại quay sang Tô Lê vẫn luôn ngồi bên cạnh, gật gật đầu, “Ngại quá, hôm nay làm phiền cô rồi. Lần sau có cơ hội, sẽ mời cô uống tách cà phê…… A, không biết cô có chê uống cà phê giá rẻ không……”
Tô Lê cười ôn hòa “Không đâu, tôi không bắt bẻ. Cô phải đi à? Chỗ này khó gọi xe lắm, không bằng tôi đưa cô đi.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Vừa rồi, thanh tiến độ vọt lên tới 70 phần trăm, bởi vậy tâm tình Tô Lê rất tốt.
Phùng Thiên Thiên có vẻ bất ngờ, sửng sốt một chút vội vàng lắc đầu cự tuyệt, “Không, không cần phiền phức như vậy……”
“Không phiền phức, đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài.” Tô Lê đứng dậy vuốt vuốt mái tóc hơi rối, cười như bà chị thân thiết.
“Vậy cảm ơn cô……” Phùng Thiên Thiên rũ mắt, thấp giọng nói. Ở thành phố A này, người giàu đâu đâu cũng có. Cô đã gặp rất nhiều kẻ có tiền không coi ai ra gì, đặc biệt là những thiên kim tiểu thư được nuông chiều, kiêu ngạo hống hách. Có lần cô bị sự ngang ngược của họ làm cho chật vật đến không chịu nổi. Nhưng mà, An tiểu thư lại không giống…… Cô ấy ôn nhu lại xinh đẹp, khó trách ngay cả Tống Phong Nam cũng bị cám dỗ ……
Nhìn Tô Lê mang Phùng Thiên Thiên ra ngoài, Tống Phong Nam đơ người, từ khi nào quan hệ giữa An Bạch Nguyệt và Phùng Thiên Thiên lại tốt như vậy?
“Tống tiên sinh, phiền anh sau khi ra về, đóng cửa lại giùm! Cảm ơn.” Thanh âm Tô Lê từ bên ngoài truyền đến khiến Tống Phong Nam như tỉnh mộng.