La Ngọc An từng hái hoa ven đường ở ngoài viện, nhưng từ trước đến nay không hề nghĩ tới việc sẽ hái hoa sơn trà đỏ trồng ở ngoài sân điện thờ.
Bởi vì theo cô, đó là thứ thị thần thích, thường ngày các thị nữ quét tước sân viện, dâng hương, cũng đều không chạm tới bụi sơn trà đỏ đó, La Ngọc An đương nhiên cũng không dám, thật ra cô là người rất nhát gan.
Nhưng mà hôm nay, vào ngày đầu năm mới này, cô lại nhận được một đóa hoa như vậy, cả trái tim đều không kìm được nhảy lên hai cái.
Dưới tiền đề thị thần là một vị “Thần” này, đóa hoa xuất hiện đột ngột như vậy khiến cho người nhận rất kinh ngạc.
Cô nâng đóa hoa lên, đi vào trước mặt thị thần, “Đây là ngài tặng cho tôi sao?”
Thị thần mỉm cười nói với cô: “Đêm qua gió to tuyết lớn, đóa hoa này đón gió tuyết nở ra, rất xinh đẹp. Đáng tiếc không có cành lá che kín, vẫn bị cuồng phong bẻ gãy.”
La Ngọc An nghe hắn nói liền tưởng tượng ra cảnh kia. Đêm qua gió tuyết đan xen, thị thần ở trong tuyết ngắm hoa, nhìn thấy một đóa hoa bị gió tuyết thổi gãy, nên nhặt lên đặt ở trước mặt cô.
Thị thần là thần, cũng không cần phải nghỉ ngơi vào ban đêm, phần lớn thời gian hắn đều lẳng lặng ngồi trên thần đài, giống như một tượng thần thật sự vậy.
Có phải trong vô số ngày đêm trước đây hắn cũng phải một mình một người vượt qua như vậy không? Hắn đã nhìn bao nhiêu năm hoa nở hoa tàn? Chỉ cần tưởng tượng như vậy liền cảm thấy thật cô độc tịch mịch.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT