Ra khỏi lãnh cung là tốt rồi, đi ra là tốt rồi. Ngày sau tỷ muội các nàng chính là người một nhà, không cầu vinh sủng, chỉ cầu bình an. Tất cả đều nhớ lại bộ dáng ban đầu của mình. Nhưng Gia phi bỗng dưng tám tháng sinh non, là Lương phi đẩy nàng. Cố Thầm Giang sau khi biết thì ra chiếu chỉ phế phi vị của nàng, để cho Trịnh thị đi đến hộ quốc tự vì Gia phi cầu phúc.

Gia phi ở trong phòng la hét khiến người ta đau lòng, Trịnh thị không chịu tiếp chỉ, nàng khóc đến tê tâm phế liệt nói muốn gặp Hoàng thượng. Từ đầu đến cuối, Cố Thầm Giang chưa từng nhìn qua nàng. Đứa nhỏ của Gia phi sinh ra bình an, là một bé trai. Nhưng y nữ nói Gia phi không được rồi. Thẩm Yểu bảo cung nữ đi tìm hoàng thượng.

Lúc Thiệu mỹ nhân ôm đứa nhỏ đến cho nàng xem, nàng nhìn thấy liền khóc, "Du nhi, về sau đứa nhỏ này muội nuôi nấng giúp ta...trở thành nhi tử của muội. Có hoàng hậu nương nương cùng mọi người che chở, ta cũng yên tâm."

Thiệu Du đã khóc đến không còn gì, nàng nói nàng không cần, nàng muốn Gia phi tự mình nuôi nói. Gia phi gian nan nâng tay lên, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đứa nhỏ, tiểu hài tử có linh khí, biết đó là mẫu thân, quay đầu nhìn nàng. Nhưng Gia phi không ôm nó, " Gọi là Trường Hân đi, cầu cho nó cả đời vui vẻ, được người yêu thương." Nàng vừa dứt lời, cánh tay nặng nề rơi xuống.

Thẩm Yểu đứng ở ngoài cửa không vào, nàng vẫn luôn cho rằng mình sẽ là người đầu tiên rời đi trong số các phi tần, nhưng không ngờ rằng Gia phi lại rời đi sớm như vậy. Thời điểm Thẩm Yểu biết Trần tiệp dư là khi nàng biết nàng ấy múa rất đẹp, Trần tiệp dư rất xinh đẹp, lúc nhảy múa đều treo lên một nụ cười khuynh thành, hoàng thượng sủng hạnh nàng ấy cũng là vì điệu múa, ngay cả nàng cũng xem một lần liền mê đắm. Sau rất nhiều năm, Thẩm Yểu còn chưa gặp qua ai múa đẹp như thế.

Cố Thầm Giang tàn nhẫn đến mức khiến người ta ớn lạnh, hắn thậm chí không thèm đặt tên cho Trường Hân, nói gọi là Cố Trường Hân. Cũng tốt, xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Gia phi.

Cố Thầm Giang vẫn thích truyền nàng thị tẩm, hắn dựa vào vai nàng gọi nàng là " A Mộ", một tiếng lại một tiếng, dịu dàng đến giống như giữa bọn họ chưa xảy ra chuyện gì, hắn nói hắn muốn có một đứa nhỏ với nàng. Thẩm Yểu cảm thấy chính mình ngày càng không thích làm nũng dỗ người nữa, nàng chỉ trầm mặc, gục đầu xuống.

"Hoàng thượng, nô tỳ không thể sống qua tuổi thiếu thời, có thể sống đến bây giờ, Trì Mộ đã thỏa mãn rồi. Làm sao dám hy vọng xa vời mong có con? Hoàng thượng muốn lấy mạng nô tỳ sao? " Mười bảy năm, năm nàng ba tuổi ở trên cây hoa đào nhìn thấy Cố Thầm Giang. Đó là giấc mộng đẹp nhất của nàng.

Trường Hân rất nghe lời, Trương chiêu nghi rất thích nó, đều đi đến chỗ của Thiệu Du nhìn ngắm, nàng là đích nữ dòng dõi thư hương, có học thức lại có tài, không có việc gì liền đi đến ôm Trường Hân đọc thơ. Hoàng hậu cũng thích nhìn Trường Hân ở cùng với Trương chiêu nghi, nên để cho nàng ở cùng cung với Thiệu mỹ nhân.

Hiền phi mang thai không lâu thì Hứa mỹ nhân cũng truyền đến tin vui, đã được ba tháng. Ba tháng, thời điểm an toàn mới công bố. Ở hậu cung cho dù nhìn hài hòa cũng phải khắc khắc đề phòng. Thẩm Yểu không nghĩ rằng Hứa mỹ nhân đến tìm hoàng hậu. Nàng xin hoàng hậu bảo vệ đứa nhỏ của nàng.

"Ngươi dựa vào đâu cảm thấy bản cung sẽ bảo vệ con ngươi? Bản cung tuy là người đứng đầu hậu cung, nhưng cũng là nữ nhân của hoàng thượng" Hoàng hậu mặc cẩm y ngồi ở trên ghế dựa, vừa tiêu sái lại có khí thế.

Thẩm Yểu ở bên cạnh không khỏi hâm mộ, khi còn trẻ nàng cũng thích mặc y phục đỏ, xinh đẹp yêu mị mà không dung tục, lúc trước nàng ở nơi gió cát, cũng giữ được vài phần ngông cuồng. Đáng tiếc, cho dù bản thân là quý phi, thì nàng vẫn chỉ là thiếp, cả đời đều không thể mặc y phục đỏ lần nữa.

Hứa mỹ nhân nói, chỉ có hoàng hậu mới có thể bảo vệ nàng. "Bởi vì hoàng hậu nương nương giống với ta, cũng đều không yêu thánh thượng. Nô tỳ chỉ cầu con có thể bình an."

Thẩm Yểu hỏi hoàng hậu, vì sao không muốn có con. Qúy Ý Dao nói, "Lấy quyền thế của Qúy gia, hoàng thượng chắc chắn sẽ không để nàng có thai...phòng ngừa phụ thân ta lấy đứa trẻ bức vua thoái vị, viễn cảnh đó, cả đời không có."

Cũng không biết có phải Cố Thầm Giang mệnh tốt hay không, Hứa mỹ nhân sinh hạ nhị hoàng tử. Hiền phi lại không may mắn như vậy, thai của nàng là song sinh, cho dù là hai vị hoàng tử. Trong triều có không ít đại thần cầu hoàng thượng phải giết một đứa, song sinh thai vốn không phải điềm lành, chuyện này ai cũng rõ ràng. Thẩm Yểu không biết lúc ấy Cố Thầm Giang tính toán cái gì, nhưng nàng lại lần đầu tiên nhìn thấy Hiền phi khóc. Hiền phi ôm hai đứa nhỏ vừa khóc vừa nói, cả hai đều là mạng của nàng.

Hoàng hậu dẫn theo Hiền phi cùng mấy tỷ muội thân thiết đi quỳ trước cửa ngự thư phòng, Thẩm Yểu tất nhiên là ở trong đó. Cố Thầm Giang tức giận mắng các nàng làm phản. Không ai nói chuyện, cũng không ai động đậy. Trò khôi hài đó kết thúc khi Hiền phi hứa sẽ không để hai người con trai có cơ hội trở thành thái tử, Cố Thầm Giang cũng đáp ứng nàng có thể giữ hai đứa bên cạnh, qua loa chấm dứt.

Ngày ấy hắn đến Vân Nham điện, sau khi xong việc vẫn luôn dịu dàng như vậy, hắn hỏi Thẩm Yểu vì sao ngày ấy phải cùng đám phi tần làm loạn, Thẩm Yểu cái gì cũng không nói, chỉ nheo mắt cười. Nàng nói, nếu đó là chuyện của bản thân, Cố Thầm Giang cũng máu lạnh như vậy sao.

Hậu cung ngày càng có dáng vẻ của hậu cung. Tranh giành tình cảm, nói xấu, vu oan. Ngay cả Thẩm Yểu cũng không tránh được bị hãm hại. chỉ tiếc đám cô nương vào cung sau, các nàng quá xem nhẹ tình cảm của hoàng thượng dành cho quý phi. Thảm nhất là nữ nhi của Đức phi, Con gái một tháng tuổi của nàng chết dưới ao trong vườn vì sự ghen tị của một số phi tần, khi được tìm thấy, thi thể đã nổi lên.

Nhị hoàng tử gọi là Thanh Dung, Tam hoàng tử tên là Diên Linh, Tứ hoàng tử là Diên Hử. Mà con gái của Đức phi ngay cả tên cũng không có. Năm ấy chuyện vui nhất, là khuê mật của nàng, Trưởng công chúa Vĩnh Lạc cũng cưới phò mã, sinh một tiểu quận chúa. Thẩm Yểu nghĩ, tiểu quận chúa nhất định đáng yêu như ngũ công chúa năm đó. Năm ấy, Trường Hân đã ba tuổi, đã biết gọi phụ hoàng mẫu phi.

Hứa mỹ nhân vẫn là không tuân thủ lời hứa, bắt đầu tính toán để hoàng thượng đến chỗ nàng nhiều hơn, có lẽ là bởi vì bên cạnh có hoàng tử cũng xem là thành công, không lâu sau Hứa mỹ nhân được phong làm Thục phi. Thẩm Yểu có chút hoài niệm Hứa mỹ nhân khi đùa giỡn cùng nàng sẽ lộ ra núm đồng tiền. Hoàng hậu sau khi biết tin cũng không có phản ứng gì, chỉ là thở dài: "Bản cung hiểu nàng, nếu đứa con của Thục phi là công chúa, nàng cũng không muốn tranh đấu như vậy."

Một người mẫu thân, rốt cuộc có thể vì con mà tranh giành cái gì.

Mùa hè năm đó Thẩm Yểu mang thai. Cố Thầm Giang vô cùng vui vẻ, hắn vẫn nắm tay nàng nói chuyện tương lai, "Về sau nếu là con trai, trầm liền phong nó làm thái tử, con gái thì cũng tốt, sau này sẽ đáng yêu giống A Mộ."

Thẩm Yểu mang thai mới có hơn hai tháng, Cố Thầm Giang đã lật hết đóng sách cổ bắt đầu tìm tên cho đứa nhỏ. Hắn kích động vô cùng, cho dù ai đi đến gần Thẩm Yểu đều phải báo cho hắn. Đoạn thời gian đó, Thẩm Yểu cảm thấy bọn họ giống như một đôi vợ chồng ân ái thực sự, nhưng vui vẻ qua đi, là từng đêm tối đầy sợ hãi. Sợ chính mình không thể đem đứa nhỏ này đến với thế gian, sợ chính mình giống như Gia phi năm đó.

Có lẽ là do người mang thai dễ suy nghĩ lung tung, Thẩm Yểu cũng không ngoại lệ. Sau khi vào cung nàng vẫn thích ngẩn người, hiện giờ thời gian ngẩn người càng lúc càng lâu. Nàng chính là chìm trong hồi ức trước kia...người lớn tuổi thường hay nhớ lại chuyện cũ.

Ngày ấy khi Cố Thầm Giang đi đến, Thẩm Yểu đang ngồi ngơ ngác bên cửa sổ, cũng không hành lễ. Cố Thầm Giang thật ra vẫn luôn không thích nàng hành lễ, hắn lệnh cho thái giám cung nữ rời đi, chính mình đi đến ôm lấy Thẩm Yểu, trên người Thẩm Yểu luôn có một hương vị dễ ngửi, sạch sẽ hòa cùng hương hoa cỏ sau mưa. Qua một lúc Thẩm Yểu mới ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào nhìn Cố Thầm Giang, bởi vì quá gầy nên cũng không còn thấy rõ hai má lúm đồng tiền nữa, nhưng có thể biết, nàng cười thực lòng, "Cố Thầm Giang, ta chưa từng đến tây vực."

Cố Thầm Giang sửng sốt, nàng rất ít khi gọi tên hắn, hắn nhìn thấy bản thân trong mắt Thẩm Yểu, một khắc kia hắn không biết trả lời nàng thế nào. Nàng...nhớ nhà. Nhưng Thẩm tướng quân chết trận, hoàng cung liền trở thành nhà của nàng.

"Bệ hạ, chờ ta sinh đứa nhỏ ra, người dẫn nó đến tây vực một lần, nói với nó, đây cũng là nhà của nó."

Cố Thầm Giang đồng ý với nàng, ngày nàng sinh, hắn sẽ ở bên cạnh nàng, nhất định không để nàng một mình. Hắn chỉ là buộc miệng, Thẩm Yểu thật ra không cần, dù sao cũng không phải lần đầu tiên hắn lừa nàng, huống chi mọi người sẽ không để bệ hạ cao cao tại thượng vào phòng sinh. Thẩm Yểu không trách hắn, tuy hắn không phải là người chồng tốt, nhưng hắn là một quân vương tốt. Tô Châu hạn hán, hắn liền đích thân đi xử lý, cho nên không thể về kịp.

Chỉ là lừa quá nhiều, đôi khi lời nói thật cũng bị xem thành lời nói dối.

Thẩm Yểu nói không quan tâm, nhưng thời điểm nàng đau đến sống đi chết lại, vẫn là mong chờ khi mở mắt ra không chỉ có bà đỡ, mà Cố Thầm Giang ở bên cạnh nắm tay nàng, lau mồ hôi cho nàng.

Kể từ sau khi đứa con của Đức phi chết non, hoàng cung nghênh đón vị công chúa lần nữa. Thẩm Yểu cảm thấy chắc chắn phụ mẫu cùng cô mẫu ở trên trời phù hộ nàng. Khi công chúa tròn một tháng thì hoàng thượng trở về, hắn hạ triều chưa kịp thay triều phục liền chạy đến Vân Nham điện. Lúc ấy hoàng hậu, đức phi, Thiệu mỹ nhân đều ở đây, đại hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử cũng chăm chăm nhìn muội muội. Các nàng thức thời, thấy hoàng thượng liền vội lui xuống.

Cố Thầm Giang trìu mến nhìn Ngũ công chúa trên giường, toàn thân đều căng thẳng, giống như sợ nó đau Thẩm Yểu ở bên cạnh nhịn không được nở nụ cười. Trẻ con dường như có linh tính, thấy mẫu thân cười nó cũng cười theo. Cố Thầm Giang cũng thấy buồn cười.

"Bệ hạ muốn ban tên gì cho Ngũ công chúa?"

"Mấy ngày nay trẫm đều nghĩ, gọi là Thư Dư, nhũ danh là Yêu Yêu được không?"

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Đứa nhỏ di truyền ánh mắt linh động như chim tước của Thẩm Yểu, lại không di truyền mái tóc xoăn của nàng. Yêu Yêu thích nắm lấy tóc mẫu thân, bỏ vào trong miệng. Cũng thích nghe Trương chiêu nghi đọc thơ, tuy rằng đứa nhỏ mấy tháng nghe không hiểu, nhưng khi thấy Trương chiêu nghi ở trước giường nàng dạy học cho đại hoàng tử thì sẽ quơ tay phụ họa. Thẩm Yểu bật cười, nói đứa nhỏ không giống nàng, di truyền sở thích đọc sách của bệ hạ.

Thẩm Yểu ở bên cạnh Yêu Yêu một năm, sau đó hoàng thượng lại đưa Yêu Yêu nuôi ở bên cạnh Đức phi. Nguyên nhân không phải do hắn, thân thể Thẩm Yểu ngày càng kém, nàng gầy đến dọa người, đi vài bước liền không còn sức, thái y nói quý phi đã đến lúc. Cố Thầm Giang không tin, hạ lên thái y viện cho dù dùng cách gì cũng phải chữa khỏi cho Thẩm Yểu, nếu không thì hoàng cung không nuôi người vô dụng.

Kỳ thật Yêu Yêu có thể ở bên cạnh nàng, nhưng nàng không tốt. Rõ ràng biết bản thân không có sức, lại muốn ôn nữ nhi một chút. Yêu Yêu bị nàng làm rớt, đầu ngã trên mặt đất, may là dưới đất có bãi cỏ, chỉ là mẻ trán một chút.

Ai làm mẫu thân mà không thương con, may mắn Yêu Yêu không có gì, nếu như có chuyện, nàng cũng không dám nghĩ đến. Nhưng Cố Thầm Giang nổi giận, chuyện đầu tiên hắn làm khi đến Vân Nham điện là ôm lấy Yêu Yêu kiểm tra. Hắn phạt Thẩm Yểu quỳ, " Thẩm quý phi không có năng lực chăm sóc ngũ công chúa, thì để Đức phi thay nàng chăm sóc! Đức phi vừa trải qua nỗi đau mất con, chắc chắn có thể chăm sóc công chúa."

Thẩm Yểu khóc lóc kéo áo Cố Thầm Giang, nàng một lần lại một lần nói, "Xin bệ hạ khai ân." Nàng sợ chính mình một ngày nào đó ngủ đi thì không tỉnh lại nữa. Yêu Yêu còn nhỏ, nếu bây giờ đưa cho Đức phi, sau này lớn lên có nhớ mẫu thân hay không cũng là một chuyện gian nan. Cố Thầm Giang từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt, hắn không ở Vân Nham điện bao lâu, liền ôm ngũ công chúa đi. Mặc cho Thẩm Yểu ở phía sau khóc đến tê tâm phế liệt.

Sau khi Yêu Yêu đi, Thẩm Yểu cũng bị nhiễm bệnh, thân thể vốn không tốt, bây giờ cả người đều không dậy nổi. Mỗi ngày nàng đều phái người đi đến chỗ Đức phi, nàng muốn gặp công chúa. Nhìn nữ nhi của nàng bước đi, nhìn nữ nhi nàng cười, nhìn nữ nhi nàng bi bô tập nói.

Ông trời vẫn là thương nàng chịu khổ ở nhân gian, tính toán đưa nàng đi. Ngày nàng đi chỉ có hoàng hậu nương nương bên cạnh. Nàng nằm trên giường, ý cười trong suốt nắm tay Qúy Ý Dao nói liên miên, " Tính đến nay, hai chúng ta đã vào cung mười năm có lẻ...."

Mười năm, cảnh còn người mất, đủ để cho một cô nương héo tàn, thật ra nàng biết, hiện giờ so với đại phu nói đã sống nhiều hơn vài năm, nhưng nàng vẫn muốn nhìn Yêu Yêu trưởng thành.

"Ý Dao tỷ tỷ, kiếp sau chúng ta làm tỷ muội, lần này đến lượt ta làm tỷ tỷ...Đến lượt ta bảo vệ tỷ, ta sẽ đi chậm thôi. Kỳ thật lúc ta mới vào cung, vẫn sợ, sợ hoàng hậu nương nương trong miệng người khác khó đối phó..."

"Tiểu nha đầu,muội cho rằng ta không phải vậy à?" Qúy Ý Dao cười chỉ chỉ trán ta, tựa như vài năm trước, Nhưng lực đạo so với năm đó đã nhẹ đi rất nhiều. Nàng cũng chỉ là hơn Thẩm Yểu hai tuổi.

"Ta còn luyến tiếc Yêu Yêu, Hoàng hậu nương nương, sau khi ta đi tỷ cầu xin bệ hạ, để tỷ nuôi dưỡng Yêu Yêu đi...Nói là nguyện vọng cuối cùng của ta. Trong cung này, ta chỉ tin tỷ."

"Nhiều năm như vậy, người ta có lỗi nhất là Cố Sâm Lan. Là ta giết hắn...hiện giờ đây chính là báo ứng của ta."

"Mười năm, mười năm nay vì sao ta không yêu Cố Thầm Giang, là ta không dám yêu, từ xưa quân vương vô tình...Tỷ nói, nữ nhân hậu cung vì cái gì mà tranh sủng? Vì con cái, gia tộc, quyền thế sao?" Thẩm Yểu không tranh là vì nàng cái gì cũng không có, chỉ có một chút tình yêu với Cố Thầm Giang, nhưng trong hậu cung lại xa vời như thế. Nàng lấy cái gì tranh cùng người ta? Mạng của chính mình sao?

"Vậy muội nhẫn tâm bỏ lại cẩu hoàng đế sao? A Mộ, nếu muội đi, hậu cung liền không còn ai thương hắn..."

"Thật ra Thầm Giang ca ca rất tốt, chỉ là nhìn hơi lạnh lùng, tâm vẫn mềm lắm. Sau này...tỷ giúp ta chiếu cố hắn đi."

Thẩm Yểu thích cười, cũng không nghĩ lúc sắp đi đều là cười khổ.

"Ý Dao... ta thấy mẫu thân cùng phụ thân đang vẫy tay với ta...."

Qúy Ý Dao khóc lớn, liên tục lắc tay nàng, chỉ là tỏng lòng bàn tay Thẩm Yểu đã lạnh như trời tháng một. "Nha đầu ngốc, đó là diêm vương gọi muội đó."

"Phải...không? Cũng tốt...Muội đi trước, mẫu thân phụ thân, còn có cô mẫu đợi ta. Cố Thầm Giang..."

Cố Thầm Giang, chàng còn chưa cưới ta.

Thẩm Yểu ra đi an ổn, không chịu đau đớn gì. Khi rời đi khóe miệng còn treo ý cười, Qúy Ý Dao không biết mình đã khóc bao lâu, Thiệu Du, Hiền phi, Đại hoàng tử... rất nhiều người đến, Cố Thầm Giang là người đến trễ nhất, hắn đến đều cả người nghiêng ngả. Qúy Ý Dao lần đầu tiên thấy hoàng thượng khóc, đương kim thánh thượng còn mặc long bào, lại ôm thân thể Trì Mộ mà khóc như một đứa nhỏ, hoàn toàn không quan tâm mọi người bên cạnh.

Hắn nói Thẩm Yểu độc ác, nói xong lại bắt đầu mắng chính mình. Hắn nói hắn biết sai rồi, hắn không làm hoàng đế nữa, hắn cái gì cũng không cần. Nhưng có tác dụng gì, rốt cuộc đã không còn ai.

Thẩm Yểu không an táng ở hoàng lăng, nàng an táng ở dưới gốc đào trong ngự hoa viên. Hoàng thượng nói, Thẩm quý phi thích hoa đào mùa xuân, đông đi xuân đến, ngày sau hoa đào rơi, có thể rơi trên người nàng. Mỗi người một câu, nói không hợp quy củ. Cố Thầm Giang nở nụ cười, "Quy củ? Nếu tuân theo quy củ, Trì Mộ đã là hoàng hậu của trẫm." Hắn vì Thẩm Yểu mà làm hoàng đế, cuối cùng lại đánh mất nàng.

Lời này bị Qúy Ý Dao nghe được, ánh mắt không chút để ý lắc đầu, Cố Thầm Giang nói không sai, là nàng cướp của A Mộ. Trong tang lễ Yêu Yêu được ma ma ôm, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh. Cố Thầm Giang nói với nó, "Mẫu phi con ban đêm sẽ trở thành ánh trăng sáng, vĩnh viễn soi sáng chúng ta." Hóa ra, người trong tim sau khi chết mới có thể trở thành ánh trăng sáng.

Không ai biết chôn dưới gốc đào là tốt hay xấu. Tốt, đó là nơi Cố Thầm Giang cùng Thẩm Yểu gặp nhau, nàng ở trên cây, rơi xuống người hắn. Xấu, nàng ở trong cung bị vây chết. Cả đời Thẩm Yểu đều bị vây nhốt trong tường cung. 𝙏hử đọc t𝒓u𝘺ệ𝘯 khô𝘯g quả𝘯g cáo tại -- t 𝒓 ù m t 𝒓 u 𝘺 ệ 𝘯﹒V𝘯 --

Cố Thầm Giang buông tấu chương xuống, hai tay xoa huyệt thái dương, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã gần sáng. Hắn sửng sốt, thấp giọng nói khẽ: "Mùa xuân đến rồi."

Tựa như năm đó, tiểu cô nương búi tóc đuôi ngựa nhìn thấy hoa đào nở, cười tươi chạy về phía hắn: "Thầm Giang ca ca! Mùa xuân tới rồi!" Tiểu nha đầu đó thích nhất là mùa xuân. Nhưng nàng không vượt qua được mùa đông, hoa đào còn chưa nở, nàng đã đi trước rồi...

"Ca ca xinh đẹp."

"Ngươi tên gì?"

" Thẩm Yểu, nhũ danh là Trì Mộ."

"Mỹ nhân tuổi già? Cũng không phải ý nghĩa hay."

"Ta chính là mỹ nhân."

Chỉ là, nàng không sống đến tuổi già.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play