Vân thái phi tiếp tục nói: "Thuốc phá thai là năm đó hoàng hậu đưa đến cho bản cung, khi đó bản cung đã có thai hai tháng, nhưng không ai không biết. Vốn tưởng rằng thù hằn giữa bổn cung cùng hoàng hậu đã kết, nhiều năm như vậy vẫn luôn tính kế đối phương. Cũng không nghĩ đến, người đưa ra chủ ý thuốc phá thai là do Nhu phi đề xuất với hoàng hậu. Những năm gần đây bản cung tự nhận chưa từng tính kế ai, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng Cố Thầm Giang, mẫu thân vì bảo vệ ngươi, giết chết đứa con của bản cung."
Cho nên Nhu thái hậu đưa nàng thuốc phá thai, Vân thái phi hạ độc nàng, cả hai coi như không nợ nần.
Cố Thầm Giang từ đầu đến cuối không nói câu nào, Vân thái phi vừa dứt lời, thừa lúc thị vệ không chú ý giẫy thoát, nàng nghiêng ngả chạy đến chỗ bàn, uống hết một hơi rượu độc còn lại.
Thẩm Yểu cảm thấy Vân thái phi thật độc ác, độc đến mức lựa chọn chết trước mặt mình. Cả người nàng không còn sức, nước mắt rơi đầy mặt. Thẩm Yểu khóc, nàng không biết bản thân đã khóc khi nào, chỉ là nước mắt cứ như vậy theo khóe mắt tràn ra, rơi trên mặt đất. Một khắc kia giống như thế giới đều im lặng, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết người khác nói gì. Nàng muốn chạy đến ôm lấy cô mẫu nhưng bị người khác ngăn lại.
Nàng nói: "Cố Thầm Giang, ta không hối hận vì đã thay chàng giết thái tử. Ta hối hận ngày ấy trên cây hoa đào nhìn thấy ngươi...hối hận vì đã gọi ngươi..."
Cố Thầm Giang giận dữ đày nàng vào lãnh cung. Trong lúc ấy, hoàng hậu quỳ xuống nói thân thể Thẩm quý phi không tốt, sắp tới là mùa đông, cầu hoàng thượng khai ân. Nhưng không có tác dụng, chẳng những Thẩm Yểu bị biếm vào lãnh cung mà hoàng hậu cũng bị cấm túc. Tống chiêu nghi được phong làm Hiền phi, thay thế hoàng hậu quản lý lục cung.
Lãnh cung lạnh lẽo, cửa sổ cũng bị xé rách. Thời điểm gió thổi đến liền vang lên tiếng xèo xèo. Ngoại trừ tỳ nữ Tô Tô bên cạnh, ai cũng không được đến, nàng nhìn khung cảnh này, vành mắt đỏ lên: "Nơi này sao có thể cho người ở. Nương nương thân thể không tốt, mùa đông này phải trải qua thế nào đây"
Thẩm Yểu an ủi cẩm tay nàng: "Là ta không tốt, làm hại Tô Tô chịu khổ cùng ta. Không sao, muội xem ngoài sân, còn có một gốc đào, chờ đến mùa xuân hoa sẽ nở. Đến lúc đó ngồi dưới gốc đào, ta sẽ kể cho Tô Tô nghe chuyện xưa."
Âm thanh của nàng vẫn ôn nhu như vậy, giống như trăng sáng. Tô Tô nghe xong mắt càng đỏ hơn: "Không phải, Tô Tô thích nhất là quý phi nương nương, làm sao trách nương nương được."
Thẩm Yểu không biết mình đã cố gắng vượt qua thế nào, chỉ là nhiều đêm bị gió lạnh lay tỉnh, ép buộc chính mình tiếp tục đi ngủ. Thật ra nàng cũng sợ, sợ một ngày nào đó sẽ không tỉnh lại nữa. Có đôi khi ngoài cửa sổ có ánh trăng, có sao, nàng đều dành cả đêm để ngắm. Nhìn giống như lúc còn ở biên ải, được phụ thân dạy bắn tên cưỡi ngựa, khi đó ánh sao trên trời cũng rất sáng, soi đường cho bọn họ. Phụ thân nói mỗi ngôi sao đều là những người thân đã mất của mình, nhưng mẫu thân không phải sao, người là ánh trăng, chờ khi phụ thân mất, người sẽ là ngôi sao gần mặt trăng nhất.
Lời nói dối này, Thẩm Yểu nguyện lòng tin tưởng, nàng tin bầu trời kia có hai ánh sao gần mặt trăng nhất. Một là phụ thân, một là cô mẫu. Người thân yêu của nàng, đều lên trời làm trăng sao, lại nhẫn tâm để lại mình nàng dưới nhân gian.
Thẩm Yểu nghĩ đến trước đây sinh thần, mọi người hỏi nàng muốn gì, nàng nhẹ giọng đáp, "Con muốn mặt trăng." Tất cả mọi người cười lên, cảm thấy nàng nói đùa, cảm thấy tiểu cô nương thật đáng yêu. Chỉ có Cố Thầm Giang, hắn hỏi nàng vì sao muốn mặt trăng, nàng nói, bởi vì đó là mẫu thân. Hắn cuối cùng không tặng nàng mặt trăng, hắn tặng cho nàng một bức họa của mẫu thân. Hắn không nói, nhưng mỗi lần Thẩm Yểu đi đến chỗ hắn đều mua chút điểm tâm, vì những thứ kia đều rất ngọt ngào.
Lãnh cung lạnh lẽo, không biết đã qua bao lâu, Cố Thầm Giang đến tìm nàng. Hắn thoạt nhìn còn tức giận hơn so với ngày Nhu thái hậu chết, ánh mắt tràn đầy tức giận. " Thẩm Trì Mộ, nàng luôn uống thuốc tránh thai?"
Hắn làm thế nào mà biết. Thẩm Yểu căng thẳng, nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt điềm tĩnh, nàng thản nhiên gật đầu, quỳ xuống: " Nô tỳ không nghĩ đến chuyện có con."
"Trẫm không biết trong hoàng cung này, khi nào đến lượt hoàng quý phi làm chủ? Thẩm Trì Mộ, trẫm sủng nàng, không có nghĩ là nàng có thể lấn lướt làm càn." Nàng nhìn thấy thái độ Cố Thầm Giang, hắn vun tay làm vỡ mấy món đồ sứ trong phòng, rơi đến bên cạnh nàng, vỡ vụn.
"Ở lãnh cung mà suy nghĩ, nếu còn không biết cách làm một quý phi, thì nàng cũng đừng làm nữa!"
"Nô tỳ tuân chỉ." Tuân chỉ, nhưng không thừa nhận bản thân sai. Tính tình Thẩm Yểu quật cường tận xương tủy, nàng có thể nũng nịu, nhận sai, giải thích làm cho Cố Thầm Giang mềm lòng, nhưng nàng không làm vậy.
Cố Thầm Giang giận dữ, nhưng khi thấy nàng, hắn hỏi: "Thẩm Trì Mộ, trẫm hỏi nàng, nàng trả lời cho trẫm."
Thẩm Yểu nhẹ ngẩng đầu, hai mắt vô thần, không biết nàng nhìn cái gì. " Thiếp thân không dám khi quân." Lời này thật đủ giả dối.
"Lúc trước nàng nói cả đời thích trẫm, hiện tại còn tính không?" Âm thanh hắn nhè nhẹ đầy nhu tình.
Thẩm Yểu nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, ánh mắt di chuyển, nếu không phải khung cảnh không đúng, sẽ ngọt ngào đến thế nào, 'Bệ hạ, ta nói ta vĩnh viễn thích nàng, không phải là ta năm mười lăm, hai lăm, cả đời thích người, mà chỉ là một khắc kia, thích ngài đến mức, làm cho ta có dũng khí nói ra, ta vĩnh viễn thích ngài. Nhưng bây giờ, đã không còn."
Cố Thầm Giang đi lúc nào Thẩm Yểu cũng không biết, nàng chỉ nhớ Tô Tô chạy vào đỡ nàng lên. Nàng mệt quá, mệt đến mức muốn ngủ một giấc.
Thẩm Yểu dựa đầu vào gối, sắc mặt trắng bệch. Nàng nhẹ lau nước mắt trên mặt Tô Tô, dịu dàng cười: "Cô mẫu, Trì Mộ rất nghe lời, Trì Mộ nghe lời cô mẫu, ta không yêu hoàng thượng, không yêu hắn...."
Tô Tô ở bên cạnh, cái gì nàng cũng không nói, chỉ là khóc càng nhiều hơn. Nàng túm lấy tay Thẩm Yểu nói: " Nương nương cùng hoàng thượng tình cảm tốt như vậy, không lâu sao hoàng thượng sẽ tha thứ cho người."
Thẩm Yểu nghe thấy, nhẹ lắc đầu: "Hắn biết ta sợ lạnh, hàng năm mùa đông đến sẽ sai người đem cho ta bì thảo, ta cũng không biết Tuyên vương nghèo rớt mồng tơ không thể có thứ nàng. Nhưng mỗi lần tiên hoàng ban cho hắn bì thảo, hắn sẽ để dành cho ta, ta cũng không còn thấy mùa đông lạnh nữa."
Nói đến đây, nàng không kìm lòng được mà nở nụ cười. " Năm đó ta mỗi ngày đêu phải đi tìm Thầm Giang ca ca, chẳng sợ hoàng cung cách Tuyên vương phủ mấy con phố, ngày ngày đều đến, không biết mệt. Nhưng mùa đông vừa đến, Thầm Giang ca ca không cho ta chạy loạn, mỗi ngày đều đến chỗ cô mẫu tìm ta. Sau này, hắn lại bếm ta vào lãnh cung trong lúc trời đông, ta liền biết...hắn không phải Thầm Giang ca ca của ta. Hắn chỉ là hoàng thượng cao cao tại thượng, hoàng thượng không yêu ta.. Người ta yêu kia, đã biến mất vào ngày hắn đăng cơ."
Nàng ở lãnh cung mấy tháng, không chịu được mùa đông lạnh giá, Thẩm Yểu ngất xỉu, Cố Thầm Giang mới thả nàng ra. Lúc nàng tỉnh lại đã ở Vân Nham điện. Hoàng hậu ngồi bên cạnh nắm tay nàng.
Trần tiệp dư đã mang thai, được phong làm Gia phi. Mấy tháng trước hoàng thượng lại nạp thêm vài tiểu cô nương vào cung. Hoàng hậu nói, những người đó đều có điểm giống nàng, trên khuôn mặt đều sẽ thấy được hình bóng nàng. Thẩm Yểu lắc đầu, nàng hiện tại không muốn biết nữa.
Ngày thứ hai Hiền phi đến, theo sau còn có Thiệu mỹ nhân cùng Gia phi. Thiệu Du vẫn tùy tiện như vậy, nàng kéo Gia phi lại báo tin vui, không biết ocnf tưởng rằng người mang thai là nàng. Thiệu Du chính là dạng thích nói, các nàng cũng thích nghe Thiệu mỹ nhân nói chuyện, cho dù tâm tình không tốt ucngx bị nàng ấy chọc cười. Hoàng hậu trêu ghẹo nói Thiệu mỹ nhân vào cung, kinh thành liền bị tổn thất một tiểu thư kể chuyện hay.
Thiệu Du lại mắng hoàng thượng một lần, sao đó mắng mấy vị phi tử mới vào cung được sủng mà kiêu. Nói phi tử họ Trịnh, cũng có chút thủ đoạn, vò cung không bao lâu liền được hoàng thượng phong làm Lương phu, thậm chí cấp độ, phẩm chất còn lên mặt với Gia phi. Không đến thỉnh an, còn vu oan Hiền phi trộm đồ hoàng thượng ban cho nàng, còn bởi vì một quý nhân chóng đối nàng mà đánh người ta năm mươi bạt tay.
Các nàng nói Lương phi kia giống như phiên bản lỗi của Thẩm Yểu, ngay cả tính cách làm nũng ở trước mặt hoàng thượng cũng giống nàng. Chỉ là Thẩm Yểu không giống nàng không coi ai ra gì. Thẩm Yểu nghe vậy tò mò, nàng cười dỗi nói, " Nếu ta có tính tình kêu ngạo, ương ngạnh, cô mẫu đã sớm đánh đòn ta." Nàng nói xong mới ý thúc có chỗ không đúng, nhất thời một mảnh im lặng, đúng vậy, cô mẫu đã chết, người dạy nàng làm đều tốt đã chết.
Mấy ngày này Thẩm Yểu đều nghe chuyện trong hoàng cung lúc nàng ở lãnh cung. Sau khi hoàng hậu bị cấm túc, Hiền phi quản lý hậu cung rõ ràng hoàng hậu liền giao hết cho Hiền phi, vì thế Hiền phi trở thành người thay Thẩm Yểu chạy đến cung hoàng hậu nhiều nhất, nàng nói nàng phải làm cho hoàng hậu lấy lại hứng thú quản lý lục cung. Hiền phi từ nhỏ đã lạnh lùng, thoạt nhìn rất khó ở chung, thường ngày các nàng cũng không qua lại nhiều, nhưng hôm nay nàng phát hiện Hiền phi là người ngoài lạnh trong nóng. Đến nơi nàng cũng không nói gì, chỉ ngồi căn hạt dưa nghe, hoàng hậu nói rằng hiền phi chỉ cần có việc gì đó để làm, nếu không nhất định sẽ già trước tuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT