Tác giả: Chỉ Tưởng Cật Bính Càn (只想吃饼干)
Edit: Tửu
Link nguồn: hihu.com/question/293865460/answer/1035775842
Văn án
Thẩm Yếu không cầu mong xa vời ngày đại hôn của mình sẽ long trọng, náo động cỡ nào, chỉ mong rằng nó náo nhiệt, vui mừng, tràn đầy hỷ khí.
Nhưng hiện giờ, nàng còn không thể có được một ngày lễ chính thức cho riêng mình.
Nàng vào hoàng cung, trở thành phi tử. Thành phi tử của Cố Thầm Giang. Nực cười nhất người kia chính là người trong lòng nàng, là người nàng ầm ĩ muốn gả cho. Mười dặm hồng trang của nàng đều là vì Cố Thầm Giang.
Thẩm Yểu tên chữ là Trì Mộ. Đây cũng không phải một cái tên hay, nàng sinh ra ở Thẩm gia, thế gia võ tướng. Phụ thân là đại tướng quân danh tiếng thiên hạ, mẫu thân là đích nữ của lang y trong quân doanh. Thời điểm mẫu thân mang thai nàng còn ở quân doanh chăm sóc thương binh, cho đến khi về kinh mới phát hiện bản thân có thai. Khi đó đã được hai tháng hơn. Có lẽ là do quá mức mệt nhọc lại không nghỉ ngơi tốt, rốt cuộc sinh non. Thẩm Yểu mới có tám tháng liền được sinh ra.
Đại phu nói mệnh nàng không tốt, sống không quá tuổi đôi mươi. Phụ mẫu đều hy vọng nàng có thể sống lâu trăm tuổi nên đặt là Trì Mộ*. Mẫu thân Thẩm Yểu là người tây vực, nàng lại không di truyền mái tóc vàng xoăn tít cùng đôi mắt xanh của người.
*Trì Mộ: tuổi về già
Thẩm phu nhân là một đại mỹ nhân, nhưng lại mất sớm, sau khi sinh Thẩm Yểu, không được vài năm thì mất. Người vì chiến sĩ biên quan mà mất, là anh hùng. Tỷ tỷ của Thẩm phu nhân cũng đang đến, đang ở Lương An. Nhưng nàng lại bị tiến cống cho tiên hoàng, hiện giờ đã là Vân thái phi.
Thẩm Yểu nằm trên giường nghĩ ngợi chuyện xưa, cửa đột ngột bị đẩy ra, nàng nhíu mày. Giờ này đến không gõ cửa cũng không thông báo, chỉ có Cố Thầm Giang. Thẩm Yểu vén chăn đứng dậy, đi đến bên cạnh cây nến cúi người hành lễ. Cố Thầm Giang cởi long bào, ánh nến chiếu sáng, sắc mặt hắn cũng không tốt lắm. Hắn xoa ấn đường, nói: "A Mộ, Trẫm đã nói rồi, không có người khác không cần hành lễ."
Thẩm Yểu vẫn cúi người như cũ, Cố Thầm Giang không thấy rõ biểu cảm của nàng, chỉ là âm thanh đạm bạc như nước: "Hoàng thượng, lễ nghi không thể bỏ." Cố Thầm Giang chẳng muốn biết biểu cảm của nàng, nói như vậy thì cũng lạnh nhạt như vậy, hắn phiền muộn, nhưng cũng đến đỡ nàng dậy, hai người ngồi trên giường.
"A Mộ, nàng giận trẫm sao?"
" Trì Mộ không dám."
Cố Thầm Giang nghe xong mở nụ cười, dù ý cười cười không chạm đáy mắt. Là không dám, chứ không phải. Nàng vẫn là trách mình.
Thẩm Yểu nâng mắt nhìn Cố Thầm Giang, giống như giận dỗi lẩm bẩm nói: "Hoàng thượng làm vậy là đúng. Trì Mộ không cha không mẹ, không có đại thần trong triều thay hoàng thượng bày mưu tính kế, giúp người phân ưu. Huống hồ...Trì Mộ thuở nhỏ mất mẹ, phương diện lễ giáo cũng không giống như Hoàng hậu nương nương, không có khí độ của mẫu nghi thiên hạ. Làm sao dám giận hoàng thượng? Cưới ta cũng không phải nghĩa vụ của người, có thể nhập cung là phúc khí của Trì Mộ."
Đáy mắt Cố Thầm Giang ánh lên một tia thống khổ, A Mộ của hắn không nên như vậy, khéo léo đưa đẩy nịnh hót. A Mộ tự do tự tại ăn nói vô tư chính mình muốn cưới đã không còn nữa rồi.
Các số gần nhất