“Tối qua huynh không ngủ được à? Nhìn hai mắt thâm quầng kìa.”
Danh Thần uể oải ngáp một hơi, mệt mỏi đáp:
“Ừ. Ta bị khó ngủ.”
Nửa đêm bị Phi Diên xông vào phòng hôn cho ngất ngây như thế hắn ngủ được mới là lạ. Nghĩ đến hôm qua hắn vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ và tức giận. Hắn giận bản thân đã hơn ba mươi tuổi mà còn bị một đứa nhóc mười mấy tuổi trêu chọc đến ngượng chín mặt như thế. Hắn còn không có chút phản kháng. Hắn cũng chẳng ngờ tên nhóc con này mới nhỏ mà đã lưu manh như vậy. Toàn lợi dụng sự đáng yêu của bản thân để chiếm tiện nghi của hắn.
“Không phải là đêm qua điện hạ làm gì khiến huynh không ngủ được đấy chứ?”
Danh Thần giật mình, trợn mắt nhìn qua Vệ Khanh. Vệ Khanh vội vàng xua tay.
“Huynh đừng có nhìn ta bằng ánh mắt như thế. Hôm qua hai người làm gì ta không hề thấy không biết gì đâu nhé. Đêm qua là ca trực của ta mà. Ta nhìn thấy điện hạ nửa đêm bỗng nhiên mở cửa đến phòng của huynh nên tò mò hỏi vậy thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play