Hôm nay đến lượt Danh Thần trực đêm nhưng hắn không tập trung được. Cả ngày cứ nghĩ đến cảnh thái tử điện hạ thân mật với mấy vũ cơ ở hội thơ Cảnh Minh mà khó chịu không thôi. Năm ngoái hắn cũng được Phi Diên rủ đi Hội thơ Cảnh Minh chơi. Hắn còn nhớ rất rõ lúc đó Phi Diên vừa thấy mấy vũ cơ vây lại quanh mình đã chán ghét bỏ đi, sao giờ lại trở nên thân thiết như vậy. Cả ngày hôm nay cũng không thèm nói chuyện với hắn. Rõ ràng đêm qua đùa giỡn hắn như thế. Hay do hắn phản ứng mạnh quá nên làm cậu nhóc chán rồi?
Danh Thần ngửa đầu uống một lúc hết nửa bình rượu. Lẽ ra đang trong ca trực hắn không nên uống rượu nhưng tâm trạng hắn lúc này không vui, hắn muốn uống rượu cho ổn định lại. Dù sao hắn cũng không dễ say.
Danh Thần nhận ra mình không giống như bản thân trước kia. Hắn dường như đã quen với việc hàng ngày thái tử đến tìm hắn trêu chọc hắn, chiều chuộng hắn, lúc nào cũng tìm cách ở gần hắn càng lâu càng tốt. Bây giờ gần như cả ngày hôm nay không được thái tử chú ý, quan tâm đến hắn đã cảm thấy không thoải mái. Hắn từ lúc nào đã trở nên hư đốn như vậy rồi?
“Ca ca.”
Tiếng Phi Diên nhẹ nhàng vang lên bên tai khiến Danh Thần giật mình té ngửa ra sau. Lúc ấy hắn đang ngồi trên mái nhà bị mất đà xém chút té xuống nếu không phải Phi Diên nhanh tay đỡ được.
“Sao huynh lại bất cẩn như thế?”
Danh Thần chỉnh lại tư thế ngồi, tim vẫn còn đập thình thịch dồn dập như trống đánh. Đường đường là ảnh vệ bao nhiêu năm lại bị té khỏi mái nhà trong tình huống kiểu này, hắn cảm thấy quá mất mặt, xấu hổ không nói nổi nên lời. Phi Diên cố nén cười, tỏ ra thật nghiêm túc phê bình:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play