Cha Quý Nhờ Vào Con

Chương 1.2 : Mommy nha


3 tháng

trướctiếp

Hồ Phương bất thình lình bị vỗ đến nỗi thòi cả ra 2 cái tai hồ ly sừng sững ở trên đầu, hiện rõ nguyên hình: “Tên khốn Thường Sơn này! Nói bao nhiêu lần là không được vỗ vào đầu tôi cơ mà, tôi không cao lên được thì phải là sao!”

Thường Sơn trợn mắt: “Có thể coi trọng tuổi trưởng thành của mình không? Suốt ngày mơ mộng cái gì? - có việc quan trọng, bà đi cửa sau trong coi chút đi, đội trưởng Cố có việc phải đi ra ngoài trước.”

Hồ Phương rụt hai cái lỗ tai trên đàu về và sửng sốt khi nghe thấy điều này: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thường Sơn xua tay: “Là chuyện riêng, Nhung Nhung ở cục gây rối, Đường cục không giải quyết được nên mang tới, kêu Cố đội trưởng ra ngoài dỗ dành.”

Nghe xong, Hồ Phương đột nhiên nở một nụ cười bà thím: “Đứa bé lông xù của tôi đến rồi!”

Thường Sơn đè lên thân thể nhỏ bé đang nhẫy cẫng lên của Hồ Phương, bất đắc dĩ nói: “Trước tiên đi làm việc trước đi đã, thu xếp xong xuôi nói không chừng nếu đóng cửa đội sớm, có lẽ Cố đội trưởng đã dẫn Nhung Nhung đi ăn tối.”

Hồ Phương nghe xong hừ hừ hai tiếng, nhưng cũng không phản bác: “Không sao đâu.”

Nói xong, Hồ Phương quay người nháy mắt với Tô Bạch :" Anh giai , lát nữa nói chuyện nhé ~”

Tô Bạch: “…………”

Không, anh không muốn nói chuyện.

Sau khi tiễn Hồ Phương đi, Thường Sơn gọi hai người tới, gọn gàng mở lồng, để Tô Bạch cùng mấy yêu quái khác đi ra.

Sau khi bước ra, những người mặc đồng phục đen đeo những chiếc vòng tay sắt mỏng cho Tô Bạch và những người khác - một vũ khí pháp khí dùng để áp chế pháp lực.

Món đồ chơi nhỏ mà thôi.

Tô Bạch chỉ liếc nhìn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn đi theo mấy yêu quái khác đi ra ngoài.

Đi được hai bước, Thường Sơn đột nhiên nói với Tô Bạch ở một bên: “Thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Hồ Phương mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng không có ý gì khác, anh đừng để ý.”

Tô Bạch có chút kinh ngạc, Thường Sơn sẽ xin lỗi, anh nhìn Thường Sơn một cái, sau đó cụp mi nói: “Ừ.”

……

Rời khỏi căn phòng hỗn loạn và đi lên một cầu thang nhỏ, bên ngoài có một sàn đá rộng rãi.

Lúc này, xung quanh bãi đá đã tụ tập rất nhiều người, đều mặc đồng phục màu đen, đứng thành hình quạt, mím môi cười nhìn người đàn ông và yêu quái đang vây quanh nhau.

Hắn ta là một người đàn ông cao lớn, lông mày như kiếm và đôi mắt đầy sao, chiếc mũi giống như túi mật, mái tóc ngắn rất gọn gàng, mặc một bộ đồng phục màu đen tỉ mỉ, tôn lên vòng eo thon và đôi chân thon.

Cực kỳ đẹp trai.

Người đàn ông dường như chú ý tới ánh mắt của Tô Bạch, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt của người đàn ông rất lạnh lùng - không phải nham hiểm, mà là lạnh lùng thuần túy như thể trong mắt cậu ấy*, con người, yêu quái và thậm chí cả mọi thứ trên thế giới đều giống nhau.

[ *Vì tính theo tuổi thì Tô Bạch lớn hơn ]

Tô Bạch bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, giật mình - người đàn ông này rất giống tiên sinh nhà mình.

Đó không phải là vẻ bề ngoài mà là cảm giác nhất thời.

Tuy nhiên, Tô Bạch rất nhanh phủ nhận tình cảm của mình - tiên sinh là thủy tổ, thần tính ổn định, pháp lực dù có bao nhiêu sơ sót cũng không thể xếp vào Cửu Châu.

Hơn nữa, tiên sinh nhìn anh còn có thể không nhận ra anh sao?

Người đàn ông chỉ liếc nhìn Tô Bạch một cái rồi thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục nhìn con yêu quái nhỏ trên mặt đất trước mặt.

Đó là một con quái vật nhỏ, có kích thước bằng quả bóng chuyền, có lông màu hồng, nhìn từ xa trông giống như một quả bóng lông màu hồng.

Quả cầu lông màu hồng đang phát ra âm thanh phấn khích, âm thanh vẫn chưa dứt sữa nhưng tràn đầy năng lượng.

Quả cầu lông màu hồng: “Ăn cheng .”

Người đàn ông: “Một tuần chỉ được ăn một cây kem, tuần này con đã ăn từ ngày hôm kia rồi.”

Cầu lông hồng: “Chơm Chứng”

Người đàn ông: " Con ăn cơm chiên trứng lúc nào cũng dính vào lông. Lần trước ăn cơm chiên trứng, lần trước ăn một bữa cơm rang trứng muối mà phải tắm lông cho con suốt hai tiếng đồng hồ, quá phiền toái!”

Quả cầu lông hồng tức giận: “Ăng cơ ! ba ba ba oa chấu quá!”

Người đàn ông : “Cố Nhung Nhung, đừng vô cớ gây sự, con đã gần một tuổi rồi, không còn là đứa bé ba tháng nữa đâu.”

Những người xung quanh nhìn thấy đều vui mừng, Thường Sơn cũng cười, thấp giọng thở dài: “Xem bao nhiêu lần, cảnh Cố đội trưởng và Nhung Nhung cãi nhau vẫn khó tin.”

Tô Bạch  “…………”

Nó thực sự đáng kinh ngạc.

Ở đầu bên kia, cục lông nhỏ Cố Nhung Nhung giận dữ dậm mạnh đôi chân ngắn ngủn cũn : Đi đây! ba chấu.”

Nói xong, Nhung Nhung quay người, tức giận đi về hướng ngược lại với ba mình, hướng về phía bọn người Tô Bạch.

Tay chân của cậu bé không dài lắm, bước đi có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, cái mông tròn trịa uốn a uốn éo, lông tơ theo bước đi của cậu run rẩy như kẹo dẻo.

Dù bước đi vô cùng nghiêm túc nhưng những người xung quanh cũng không khỏi bật cười.

Có người liền hỏi đứa nhỏ: “Nhung Nhung, con định bỏ nhà đi à?”

Nhung Nhung quay đầu lại, lớn tiếng và nghiêm túc trả lời: “Dạ!”

Chạy đi và không bao giờ quay trở lại! Ba ngốc thế này ai thích thì lấy đi, Nhung Nhung không thèm!

Tô Bạch thấy vậy, bất giác mỉm cười.

Nhìn thấy tiểu tử càng ngày càng gần, Tô Bạch đang muốn tránh đi, liền nhìn thấy tiểu tử trọng tâm đột nhiên nghiêng đi, sau đó bốn chân giơ lên ​​không trung lăn xuống đất.

Nhung Nhung: “......????”

Nhung Nhung cũng không có đứng dậy, liền nằm xuống duỗi thẳng người, xoay người nhìn chung quanh: "É ẩy?”

Ai đẩy con đó ?

Thường Sơn tựa hồ hiểu được Nhung Nhung nói, vui vẻ nói: “Nhung Nhung, lần này con tự mình ngã xuống.”

Nhung Nhung không cần suy nghĩ , lập tức phản bác: "Hông phải on!”

Bé con đã không còn là đứa bé ba tháng tuổi nữa, làm sao đi đường còn có thể ngã xuống đất!

Thường Sơn bất đắc dĩ, nhún nhún vai tỏ ra vô tội, Nhung Nhng nghi hoặc liếc nhìn Thường Sơn, tạm thời tin tưởng, sau đó lướt qua hắn nhìn người bên cạnh anh, Tô Bạch.

Khóe miệng Tô Bạch vẫn mang nụ cười, anh bình tĩnh tiếp nhận tiểu gia hỏa đánh giá.

Đầu Nhung Nhung hướng về phía Tô Bạch, bé chưa từng nhìn thấy Tô Bạch nên quay đầu lại nhìn, nhất thời có chút mơ hồ.

Tô Bạch cũng không nhúc nhích, muốn xem tiểu tử này có thể nghĩ ra chiêu trò gì khác.

Nhung Nhung nhìn chằm chằm Tô Bạch, chớp chớp mắt, từ lúc đầu bối rối dần dần chuyển thành kinh hãi, sau đó dần dần chuyển thành hưng phấn.

Tô Bạch: “…………”

Ủa có gì vui?

Nhung Nhung nhảy múa vui vẻ, co giật bốn chân ngắn ngủn như vũ trường, cười tươi đến mức nheo mắt lại và phát ra âm thanh cá heo vui vẻ.

 "Mommy !!! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp