Cha Quý Nhờ Vào Con

Chương 2.1


3 tháng

trướctiếp

Tiếng hét của Nhung Nhung đã thành công khiến mọi người trong khu đất trống choáng váng.

Tô Bạch cũng rất ngạc nhiên, nhưng anh cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên do bé con đang trong thời gian học ngôn ngữ.

Nhưng không phải vậy.

Nhung Nhung kêu xong, bé con lập tức từ trên mặt đất lăn người đứng lên, chạy tới bên cạnh Tô Bạch, hai chân trước nhỏ bé ấn lên mu bàn chân của Tô Bạch, tay bám lên ngực anh.

“Mommy ơi, mommy ơi ~ Nhung Nhung , mommy , Nhung Nhung!”

Như muốn giới thiệu tên của mình cho Tô Bạch , Nhung Nhung không ngừng lặp lại hai chữ này.

Tô Bạch: “…………”

Thật là bé con dễ thương, nhưng tiếc là bị ngốc.

Tô Bạch cúi đầu nhìn cục cưng trên mu bàn chân, đang do dự có nên bế nó lên hay không thì nhìn thấy người đàn ông đi tới.

Khi đến gần hơn, Tô Bạch nhận ra người đàn ông này thực sự rất cao, cao hơn mình cả cái đầu, đứng trước mặt cậu ấy có cảm giác áp bức mãnh liệt, tiên sinh tuy cũng cao như vậy nhưng khí chất của tiên sinh lại rất dịu dàng. 

☆ Tiên sinh : Hay còn cách gọi khác là chồng , ông xã .

Người đàn ông dừng lại cách Tô Bạch một mét, sau đó cúi người bế Nhung Nhung lên, một tay ôm vào lòng. Sau đó hắn hướng Tô Bạch gật đầu nói: “Xin lỗi, hài tử còn quá nhỏ không biết gì, mong cậu đừng để bụng.”

Tô Bạch nhìn vào đôi mắt của cục lông xù, cười nói: “Không có việc gì, thằng bé rất đáng yêu.”

Khi Nhung Nhung nghe thấy điều này, bé con lập tức hăng hái hét lên: “Ưm! Nhung Nhung, iu!”

Tô Bạch :“…………”

Bạn nhỏ à, con cần phải biết khiêm tốn là gì.

Người đàn ông này dường như đã sớm quen với tính tự ái của Nhung Nhung, sau khi nhận được câu trả lời của Tô Bạch, anh ta ôm Nhung Nhung rồi quay người rời đi.

Nhung Nhug bị hắn ôm vào lòng, không có phản ứng gì cho đến khi hắn xoay người rời đi hai bước. Nhung Nhung vươn đầu muốn quay đầu nhìn Tô Bạch, nhưng lại không nhìn thấy, vội vàng duỗi ra đôi chân ngắn ngủn, vỗ vỗ cổ tay nam nhân.

" Mommy. Rơi gồi!”

Người đàn ông cúi đầu sửa lại: “ Không phải làm rơi mà người đó không phải mẹ con .”

Nhung Nhung không quan tâm, dùng đôi chân ngắn như trống vỗ vào mu bàn tay của người đàn ông: “Bay đi! Mommy! Bay lên!” Người đàn ông này căn bản không có ý định quay lại, chỉ cúi đầu cảnh cáo Nhung Nhung: “Nhung Nhung, đừng làm loạn.”

Nhung Nhung không sợ anh, thậm chí còn đáp lại bằng giọng to hơn: “Bay ! Mommy !”

Người đàn ông:"…………"

Bé con ngày hôm nay đặc biệt khó đối phó.

Người đàn ông này cũng không phải là một phụ huynh nuông chiều con , mặc dù Nhung Nhung cứ dùng dằng mãi nhưng người đàn ông này không hề dao động một chút nào, chỉ đơn giản ôm Nhung Nhung lên xe, sau khi khởi động xe xong, anh ta nói chuyện với một người đàn ông trung niên ở bên ngoài xe hơi .

“Cục trưởng Đường, phiền anh hãy giải quyết chuyện ở đây. Tôi đưa những người bị hại về cục trước.”

Người đàn ông trung niên không hề phản đối, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm: “Được, cứ đi đi.”

Dù sao đi nữa, đừng để ông ta chăm sóc nhóc con là được.

Người đàn ông gật đầu, khởi động xe và lái ra khỏi bãi đất trống.

Khi xe chạy ngang qua, anh vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng “Mẹ " the thé và sắc nét.

Tô Bạch: “…………”

Nhóc con này rất có nghị lực đấy nhỉ.

“Được rồi đi thôi.”

Thường Sơn nói với người đàn ông mặc đồng phục đen bên cạnh: “Anh dẫn những người khác về, tôi mang mẹ của Nhung Nhung đi.”

"Mẹ của Nhung Nhung " tự nhiên là đang nói tới Tô Bạch.

Tô Bạch đăm chiêu nhìn Thường Sơn một cái, không nói gì. Mấy người đàn ông mặc đồng phục đen khứ là vui vẻ xách mấy cái lồng yêu quái tiến về phía chiếc xe tải cạnh khu đất trống.

……

Chi nhánh quận đầu tiên của Cục quản lý quỷ nằm trên một ngọn đồi trong thành phố, toàn bộ ngọn đồi là khu văn phòng của họ - vốn là một công viên, nhưng dường như đã bị bỏ hoang.

Không chỉ công viên bị bỏ hoang, dọc đường đi, Tô Bạch phát hiện nơi này tràn đầy dấu vết bỏ hoang và xây dựng lại, nhưng vẫn rất thịnh vượng và tràn đầy kỳ dị.

Nó không giống Cửu Châu, mà giống Thái Hoang hơn.

Xe của Thường Sơn dừng ở chân núi, nơi này có một căn nhà lớn, người mặc đồng phục màu đen và yêu quái tới lui.

“Đến rồi.”

Thường Sơn tắt máy xe, xuống xe trước, nói với Tô Bạch “Muốn liên lạc với gia đình thì có thể dùng số điện thoại của cục, một lát nữa sẽ hoàn thành biên bản. Nếu có thì không có vấn đề gì, anh có thể quay về với gia đình mình."

Tô Bạch không có người nhà, nhưng cũng không nói nhiều, trả lời đơn giản như mọi khi: “Ừ.”

Thường Sơn gãi đầu - hắn không thể đối phó được với một người "hướng nội" như Tô Bạch.

“Vậy chúng ta đi vào thôi.”

Tòa nhà này chuyên dùng để thẩm vấn, trong phòng có đủ loại yêu quái và con người.

Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất chắc chắn là Cố Nhung Nhung đang nằm phịch xuống bàn.

Nhung Nhung nằm trên bàn như một tấm chăn lông, lần lượt đập bàn bằng bốn chân ngắn ngủn, ngẩng đầu lên và phát ra một tiếng hú có thể bóp nát mọi âm thanh trong phòng.

"Oa——, Mommy——! Oa——”

Tô Bạch: “…………”

Vẫn gây rắc rối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp