Ánh trăng như sương treo trên cành.
Các quán ăn ven đường đã bày hết bàn ghế ra vỉa hè, những mái hiên vô vàn màu sắc giống như một ranh giới phân định từng quán.
Đi cùng với những tiếng rao chào khách vang lên liên tục, màn đêm tĩnh lặng dần trở nên náo nhiệt.
Nam Đường ngồi trên băng ghế nhựa nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương nghe Trì Diễm ở bên cạnh gọi món ăn.
Cô đã lâu không khóc như vậy, toàn bộ sức lực trong cơ thể cô dường như bị nước mắt rút cạn, thậm chí cô cũng không biết mình đã đến quán ăn này bằng cách nào.
“Khẩu vị của anh như thế nào?”
“Thanh đạm một chút, đừng bỏ ớt.”
Cuộc đối thoại bên tai cô miễn cưỡng thu hút sự chú ý của cô.
Cô hắng giọng, khàn giọng nói: “Tôi muốn ăn cay.”
Hai người bên cạnh đồng thời ngừng nói, lập tức quay đầu nhìn về phía người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe.
Nhân viên phục vụ phản ứng rất nhanh nhẹn: “Chúng ta có thể chia làm hai phần, một nửa cay và một nửa không cay.”
Trì Diễm lập tức từ chối: “Không cần.”
Nam Đường lạnh lùng nhìn anh một cái, cô lấy bao thuốc lá ra định hút một điếu.
Trì Diễm đột nhiên vươn tay, ngay cả hộp thuốc lá và bật lửa cũng giật lấy đặt ở bên cạnh anh.
“…”
Nếu không phải lúc này Nam Đường đang không có sức chiến đấu thì cô đã sớm đứng lên đánh anh một trận.
Người này đang cố tình gây khó dễ với cô đúng không?
Nhân viên gọi món rất nhanh nhẹn, khi thấy tình huống không ổn, người nọ đã chộp lấy thực đơn rồi nhanh chóng chuồn đi.
Hai người ngồi ở trong góc tương đối im lặng.
Phía sau họ là tấm vải bố trong suốt của quầy bán đồ ăn, nơi mà toàn bộ nhiệt lượng không thể thoát ra ngoài đều bị ép vào, để lại một lớp sương mù ẩm ướt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Trì Diễm cầm ấm nước nóng trên bàn lên, rót trà vào hai cái ly, rồi nhẹ nhàng đặt một ly vào tay cô.
“Cổ họng chị khàn quá.”
Không biết anh đang nhắc cô uống nước hay là đang cảnh cáo cô không nên ăn cay và hút thuốc.
Nam Đường vén hết tóc ra sau tai, rồi cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ.
Nước trà ấm áp chảy vào cổ họng làm cho cảm giác bực bội bứt rứt lập tức được giảm bớt.
Không uống còn không biết, vừa uống cô mới phát hiện mình thật sự khát nước.
Trì Diễm nhìn cô uống xong một ly rồi lại rót đầy cho cô.
Nam Đường lần này chỉ uống được nửa ly rồi đặt xuống, cô đột nhiên hỏi: “Mắt tôi có bị sưng không?”
“Cũng tàm tạm, nhìn không rõ lắm.” Anh thấp giọng đáp lại.
Nam Đường mở camera trước của điện thoại di động làm gương soi một chút, thầm bội phục thiên phú của mình, chỉ cần không phải là kiểu khóc cả ngày lẫn đêm thì bình thường gương mặt cô sau khi khóc xong cũng không có gì quá khác biệt.
Cô tắt điện thoại, nhẹ nhàng giải thích: “Bình thường tôi cũng không yếu đuối như vậy, nhưng hôm nay sau khi nghe được lời nói của Trương Thành, cảm xúc trong tôi chợt dâng trào không kìm được.”
Giọng nói của Trì Diễm đầy nặng nề: “Có thể khóc là chuyện tốt.”
Anh nắm chặt mép ly, xương ngón tay cũng nổi lên rõ ràng: "Thật xin lỗi, tôi không giúp được gì cho chị."
Nam Đường thoải mái cười cười: "Không sao, tôi không trách cậu.”
"...Ừ." Trì Diễm đè nén tâm tư, anh nghiêng mặt không nhìn cô nữa.
Mùi thơm thức ăn lan tỏa khắp không khí, cố gắng tìm mọi cách để khơi dậy vị giác của con người, không biết là món ăn được mang tới bàn nào, mùi thơm cay nồng không ngừng tỏa ra xung quanh.
Buổi trưa Nam Đường cũng không ăn gì nhiều nên lúc này cô đã sớm cảm thấy đói bụng.
Cô lặng lẽ sờ vào vị trí của dạ dày, hy vọng nó có thể kiên trì thêm một chút.
Ngay lúc cô đang chịu đựng, Trì Diễm đột nhiên quay đầu lại và nhìn thấy hành động của cô.
"Trong cửa hàng hình như có cháo kê miễn phí, để tôi đi lấy cho chị một bát."
Anh vội vàng đứng lên, đi xuyên qua từng bàn ăn đi vào trong, chỉ mới vài bước đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Nam Đường không kịp gọi anh lại nên đành phải ngồi yên ở đó chờ.
Hẳn đây không phải là ảo giác của cô, thái độ của Trì Diễm đối với cô dường như đã thay đổi kể từ khi cô khóc vào buổi tối.
Không thể gọi là quá ân cần, nhưng chính là khắp nơi đều toát ra ý tứ muốn quan tâm, chăm sóc cho cô.
Hai phút sau, Trì Diễm bưng một chiếc bát sứ đi ra.
Cháo kê có màu vàng nhạt được nấu đặc sệt, ăn vào miệng mang theo vị ngọt nhàn nhạt.
Nam Đường cảm giác cả người mình như được sống lại, cảm xúc chán nản lập tức cũng bị quét sạch.
Cô cầm thìa múc cháo vừa ăn vừa hỏi: "Cậu định ở Ninh Bình bao lâu?”
Trì Diễm: "Bây giờ còn chưa biết, còn phải xem tiến độ đàm phán dự án.”
Nam Đường: "Tôi không làm lỡ thời gian của cậu chứ?”
Trì Diễm lắc đầu: "Không có, bên này cơ bản là tôi làm chủ, thời gian tương đối linh hoạt.”
Nam Đường nói: "Vậy thì tốt rồi."
Cô là thật tâm thật ý cảm thấy rất tốt.
Tuy rằng cô không rõ Trì Diễm đảm nhiệm chức vị gì ở công ty nào, nhưng chỉ cần nhìn độ tự do mà công ty cho anh mà nói, có thể thấy rõ công ty đang rất trọng dụng anh.
Có được một nơi coi trọng Trì Diễm như vậy cũng có thể coi như một sự bù đắp cho những điều anh đã phải gánh chịu khi ở nhà họ Trì trước đây.
"Nhường đường, xin nhường đường…"
Tiếng hét lớn từ xa truyền đến, một dì lớn tiếng cầm một chiếc nồi sắt đi đến bàn của bọn họ, nhanh chóng đặt chiếc nồi lên bàn, rồi khom lưng châm lửa: "Đồ ăn đã mang lên đủ rồi, quý khách cứ dùng từ từ.”
Lúc Nam Đường vào quán tâm trạng cô còn đang ngơ ngác, lúc này cô mới phát hiện hóa ra là quán ăn này chuyên bán canh đầu cá.
Nước súp trắng đục chan hòa với các món ăn kèm tươi ngon, tuy không có chút ớt nào nhưng hương thơm đậm đà quả thực đủ sức hấp dẫn.
Cô đẩy cháo kê sang một bên và tập trung vào bữa ăn chính tối nay.
Không lâu sau, một bàn thức ăn phong phú đã làm cho thân thể cô hoàn toàn ấm lên.
Không chỉ ấm mà còn trở nên hơi nóng vì lớp vải bố “ấm áp” trong suốt được ông chủ đặc biệt bố trí xung quanh.
Nam Đường còn đang suy nghĩ có nên cởi áo khoác ra hay không thì chợt nghe thấy tiếng khóa kéo bên cạnh.
Trì Diễm cởi áo khoác ra và đặt nó lên chiếc ghế bên cạnh.
Bên trong anh mặc một chiếc áo len sẫm màu trông khá mỏng, có lẽ ỷ vào tuổi trẻ thân thể tốt và ngại vướng bận nên anh còn xắn tay áo lên hai nấc.
Khi anh di chuyển, cái bóng phản chiếu trên mái hiên dường như cũng bị kéo dài ra.
Ngay cả cảm giác tồn tại của cả người cũng đột nhiên trở nên phóng đại lên rất nhiều.
Sau đó anh cúi đầu, lặng lẽ tiếp tục giải quyết bữa ăn.
Nam Đường vô thức nhìn thêm lần thứ hai.
Khi anh nhìn xuống, lông mi anh cũng tự nhiên cụp xuống, hàng lông mi dài và dày che khuất đi biểu cảm trong mắt anh.
Cũng giống như ngày bọn họ gặp nhau lần đầu cách đây vài năm, anh vẫn duy trì một bộ dáng như mình là người vô hình, yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của gia đình và khách, toàn bộ quá trình đều không tham gia vào.
Không hiểu sao lại cảm thấy có chút cô độc yếu ớt.
Nam Đường nuốt miếng đậu hũ trong miệng xuống: "Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?”
Trì Diễm ngước mắt lên: “Hả?”
Nam Đường lập tức hỏi: “Tại sao trước kia cậu lại ghét tôi?”
Cô tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần, tuy rằng cô không phải là kiểu người người gặp người thích, nhưng ít ra cũng không phải là kẻ ngốc đắc tội với người khác mà mình cũng không hề hay biết.
Sờ vào lương tâm mà nói, Nam Đường cảm thấy trước đây mình đối xử với Trì Diễm cũng không tệ.
Ngay cả khi Dương Xuân Hiểu nói rõ ràng rằng bà ấy không muốn cô kết giao với Trì Diễm, cô liền đem lời nói của bà ấy coi như gió thoảng qua tai, cách cô đối xử với Trì Diễm đều xuất phát chân thành từ trái tim cô.
Trì Diễm nhíu mày: “Tôi không có.”
Giọng điệu của anh nghe có vẻ rất vô tội, giống như Nam Đường mới là người gây chuyện vô lý vậy.
Nam Đường hỏi tiếp: "Sao lại không có?”
Cô nhớ rất rõ ràng.
Năm thứ ba đại học, cô đã thừa nhận sự theo đuổi của Trì Tinh Viễn và chấp nhận làm bạn gái của anh.
Tình cờ cuối tuần đó là sinh nhật của chú Trì nên Trì Tinh Viễn quyết định giới thiệu cô với người thân và bạn bè ở nhà.
Nam Đường vốn dĩ không muốn đi, chỉ là quan hệ yêu đương bình thường mà thôi, cũng đâu phải là ra mắt gì đâu, cần gì phải gặp mặt thân thích sớm thế chứ.
Nhưng nhìn thấy kế hoạch nhiệt tình của Trì Tinh Viễn, cô vẫn không muốn làm giảm hứng thú của anh ta.
Vào thứ bảy, Nam Đường và Trì Tinh Viễn đến khách sạn nơi tổ chức tiệc sinh nhật.
Bầu không khí ban đầu rất tốt, nhưng sau đó không biết vì sao, một trưởng lão đột nhiên nói với Trì Diễm: “Anh trai của cháu đã tìm được chị dâu cho cháu rồi.”
Chủ ý của mọi người là muốn thấy Nam Đường tỏ vẻ thẹn thùng và ồn ào muốn nghe Trì Diễm gọi một tiếng “chị dâu”.
Kết quả là, trong suốt quá trình Nam Đường không những không hề tỏ ra ngượng ngùng mà sắc mặt của Trì Diễm cũng ngày càng trở nên xấu xí.
Mắt thấy bầu không khí vẫn cứ giằng co không dứt, chú Trì thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ lên tiếng: "Được rồi, mọi người cũng đừng trêu nó nữa, đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính tình lại lớn, kẻo lát nữa nó lại lật bàn lên đấy.”
Những người khác nghe vậy trắng trợn trao đổi ánh mắt với nhau.
Hiển nhiên bọn họ cũng đã nghe qua một chút về lịch sử huy hoàng của con trai út nhà họ Trì.
Như thể đáp ứng mong đợi của bọn họ, Trì Diễm đột nhiên đặt đũa xuống.
Ánh mắt anh lạnh như băng quét qua từng người một, cuối cùng là nhìn về phía Nam Đường, khóe môi anh xẹt qua một nụ cười giễu cợt.
Nam Đường bình tĩnh nhìn anh.
Một lúc sau, Trì Diễm không nói gì, liền đứng dậy, đóng sầm cửa rồi rời đi.
Từ đó trở đi, cả hai rất ít khi liên lạc với nhau.
Khi gặp những tình huống buộc phải chạm mặt nhau, ai nấy đều thức thời tự đi làm việc của mình như hai người xa lạ, ngay cả ánh mắt cũng rất ít khi tiếp xúc với nhau.
Sau đó, lúc bọn họ cùng nhau trở về Ninh Bình thì Dương Xuân Hiểu đã bị sát hại.
Sau đó là tới chuyện Nam Đường và Trì Tinh Viễn chia tay, từ đó cô cũng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà họ Trì.
Vài năm sau, vào một đêm mùa đông, Nam Đường lại gợi nhắc Trì Diễm nhớ lại không khí trong bữa cơm ngày hôm đó.
Cô nhìn vào mắt Trì Diễm, thẳng thừng hỏi: “Vậy mà cậu nói là không ghét tôi sao?”
Ánh mắt Trì Diễm hơi né tránh.
Làn da trắng như sứ của người phụ nữ dưới ánh đèn càng trở nên quyến rũ, phối hợp với đuôi mắt hơi phiếm hồng của cô, làm nảy sinh một loại cảm giác động lòng người không thể nói nên lời. Dù biết Nam Đường không phải là loại người yếu đuối như vậy nhưng anh vẫn do dự không biết nên trả lời thế nào.
Tiếng chuông từ điện thoại di động đúng lúc vang lên giải cứu anh khỏi tình thế khó xử.
Trì Diễm cầm điện thoại di động lên và trả lời tin nhắn gần cả một phút.
Sau đó anh hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn nói: “Dù chị có tin hay không thì tôi cũng chưa bao giờ ghét chị.”
Nam Đường thấy thái độ của anh không giống như đang nói dối nên cũng đành từ bỏ.
Nhưng trong thâm tâm cô vẫn không thể nhịn được muốn hỏi tiếp: “Vậy thái độ trước đây của cậu là thế nào?”
Cơm nước xong, Nam Đường đứng dậy đi tính tiền.
Trì Diễm vội vàng ngăn cô lại: “Để tôi.”
Nam Đường nói: "Không cần, chẳng phải tôi vẫn còn nợ tiền cậu sao?”
Trì Diễm sững sờ hồi lâu mới nhận ra cô đang nói đến giá vé xe buýt hai tệ.
Anh im lặng mỉm cười, nói: “Vậy để lần sau tôi mời chị.”
Nam Đường nói đùa: “Cũng không biết lần sau là lúc nào.”
Trì Diễm giật mình: “Chị muốn đi à?”
Nam Đường gật đầu.
Vốn dĩ cô quyết định ở lại Ninh Bình một thời gian vì vụ án của Dương Xuân Hiểu, hiện tại manh mối của Trì Diễm hoàn toàn vô dụng, cô đương nhiên cũng không cần phải ở lại.
Không khí xung quanh vẫn vô cùng ồn ào.
Nhưng trong lòng Trì Diễm lại hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động, như thể có một dây leo vô hình không ngừng bò lên siết chặt lấy lồng ngực anh.
Im lặng vài giây, anh thì thầm như đang nói với chính mình: “Ổn thôi mà.”
Hai ngày sau, Nam Đường cũng không ra ngoài nhiều.
Ngoại trừ đi ra nhà hàng ăn cơm, thời gian còn lại cô đều ở trong phòng khách sạn.
Có lúc có thể nghe thấy đám người Lưu Đình Đình tới tìm Trì Diễm, có lúc lại có thể nghe thấy Trì Diễm đóng cửa lại, ra ngoài vào đêm khuya.
Nam Đường cũng không để ý nhiều đến tung tích của Trì Diễm. Cô chỉ toàn tâm toàn ý chờ đợi Trương Thành giao bản vẽ thiết kế, chờ sau khi được xét duyệt, cô sẽ ủy thác nhiệm vụ giám sát thi công cho hàng xóm nhà bà ngoại.
Sau đó cô có thể nói lời tạm biệt với tất cả mà không cần phải bận tâm gì nữa.
Không ngờ Trương Thành vẫn chưa đưa cho cô bản vẽ thiết kế.
Đã trễ một ngày so với ngày thỏa thuận ban đầu, Nam Đường gửi tin nhắn WeChat cho đối phương để hỏi thăm tiến triển nhưng mấy tiếng sau vẫn không nhận được hồi âm.
Nam Đường cảm thấy kỳ quái, cô quyết định đến công ty của anh ta để hỏi thăm tình hình.
Cô xuống lầu mới vừa đi tới đại sảnh liền nhìn thấy hai người mặc đồng phục đan đứng ở quầy lễ tân, bóng lưng của một người trong đó rất quen mắt.
Cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy cô liền vẫy tay về phía cô: “Cô Nam, cảnh sát đang tìm cô.”
Nghe thấy âm thanh, Hà Khải và cảnh sát trẻ tuổi đi cùng liền xoay người lại.
Nam Đường dừng bước, chờ bọn họ đi đến gần cô mới hỏi: "Vụ án của mẹ cháu có tiến triển mới gì à?”
Hà Khải lắc đầu phủ nhận.
Ông ấy nghiêm túc hỏi cô: “Cháu có biết một người tên là Trương Thành không?”
Nam Đường thoáng sửng sốt, trong lòng đột nhiên nổi lên một dự cảm không lành: “Ừm, có chuyện gì vậy?”
Sau đó cô nghe thấy Hà Khải nói: "Sáng nay cảnh sát có nhận được báo án, sau khi bọn chú chạy tới hiện trường thì đã phát hiện thi thể của Trương Thành.”