"Đừng khẩn trương, bọn chú tới tìm cháu chỉ để thẩm vấn theo quy trình thông thường mà thôi."

Nam Đường ngồi trong sở công an chậm rãi gật đầu.

Cô cũng không còn xa lạ với cảnh tượng này.

Sau khi Dương Xuân Hiểu bị giết, cô cũng đã từng bị thẩm vấn nhiều lần với tư cách là thành viên của gia đình nạn nhân.

Hà Khải và một viên cảnh sát trẻ tuổi đang ngồi ở bàn dài đối diện, cảnh sát trẻ tuổi đang đối chiếu chứng minh thư của Nam Đường và ghi chép vào hồ sơ lời khai.

Có thể là bởi vì cảnh sát phá án năm đó cũng là Hà Khải, cho nên không hiểu sao cô lại có cảm giác như mình vừa quay về quá khứ.

Hà Khải đưa ra trước mặt cô một tấm hình: “Đầu tiên cháu xác nhận lại xem đây có phải là Trương Thành mà cháu quen biết không?”

Nam Đường nhìn rõ người trên tấm hình đó: “Đúng vậy.”

“Cháu và nạn nhân có quan hệ gì? "

"Cháu và anh ta vốn cũng không quen biết. Thứ ba tuần trước, cháu có đến công ty nơi Trương Thành làm việc để hỏi thăm về việc sửa lại nhà tổ của bà ngoại, và công ty nọ đã giới thiệu Trương Thành phụ trách dự án này."

Hà Khải hiển nhiên đã sớm hiểu rõ tình hình.

Ông ấy chậm rãi nói: “Lần cuối cùng cháu nhìn thấy Trương Thành là khi nào?”

“Là tối thứ ba.” 

“Lúc hai người chia tay, cháu có thấy nạn nhân có biểu hiện gì kỳ lạ không?”

Nam Đường dừng lại vài giây: “Cháu không rõ lắm.”

Cái này là sự thật.

Ngày đó cô bị lời nói của Trương Thành về mẹ anh ta kích thích, chỉ nhớ rõ mình ở trước mặt Trì Diễm khóc đến mức quên trời quên đất, Trương Thành rốt cuộc rời đi khi nào, lúc rời đi đi về hướng nào, cô hoàn toàn không có ấn tượng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hà Khải: “Lúc đó chỉ có cháu và Trương Thành có mặt ở đó thôi à?”

Nam Đường lắc đầu: “Trì Diễm cũng có ở đó.”

Cảnh sát trẻ đang ghi chép chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Trì Diễm là ai?”

Nam Đường suy nghĩ một chút: "Một người bạn của tôi." 

Cô liếc nhìn về phía đầu bút đang dừng của cảnh sát.

Viên cảnh sát trẻ tuổi ghi thêm tên Trì Diễm vào hồ sơ vụ án.

Hà Khải đợi anh ta ghi lại lời vừa nói xong rồi mới hỏi: “Cháu còn biết bao nhiêu về Trương Thành nữ?”

“Nhà anh ta đang thiếu tiền.”

Nam Đường biết mục đích những câu hỏi của cảnh sát, cảnh sát cần phải hiểu thêm về người bị hại thì mới có thể khoanh vùng phương hướng điều tra.

"Mẹ anh ta bị bệnh phải nhập viện, anh ta nói anh ta không thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết được."

Viên cảnh sát trẻ bỗng hừ một tiếng: "Chẳng phải mẹ anh ta đã chết từ lâu rồi sao?"

Nam Đường chợt ngẩn ra, cô lập tức nghe thấy Hà Khải nặng nề ho khan một tiếng.

Viên cảnh sát trẻ tuổi tự biết mình vừa lỡ miệng nên xấu hổ gãi gãi đầu không dám nói gì.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng đầu bút sột soạt trên trang giấy.

Sau một lúc im lặng, Nam Đường mỉm cười tự giễu chính mình.

Cô vén vài sợi tóc rơi lả tả trước trán về phía sau, một tay đỡ trán, càng cười càng cảm thấy châm chọc.

Tốn công lúc đó cô tỏ lòng thương hại cho hoàn cảnh của anh ta.

“Rót cho cô ấy một ly nước.” Hà Khải nhỏ giọng nói.

Viên cảnh sát trẻ lập tức đặt bút xuống và đi lấy cho tôi một ly nước từ cây nước nóng lạnh cách đó không xa

“Cám ơn.”

Nam Đường đưa tay nhận lấy nhưng không uống, chỉ nhìn chằm chằm vào làn nước trong vắt.

Một lúc sau, Hà Khải lại hỏi: “Cháu có muốn bổ sung gì nữa không?”

Nam Đường ngước mắt lên, sắc mặt cô lúc này đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Cô kể lại các sự kiện trong ngày từ đầu đến cuối, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Hà Khải cau mày: “Nói cách khác, hai người đã từng xảy ra tranh cãi?”

Nam Đường bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”

“Còn một câu hỏi nữa, từ tối qua đến sáng sớm hôm nay cháu đã ở đâu?”

“Trong phòng khách sạn.”

“Cháu có đi ra ngoài không?"

"Không có."

Sau khi ghi chép xong, Hà Khải bắt tay cảm ơn cô: "Hôm nay vất vả cho cháu rồi, sau này nếu còn nhớ ra chuyện gì thì nhớ kịp thời báo cho chú biết nhé."

"Không có việc gì." Nam Đường thu tay lại: "Có thể mấy ngày nữa cháu phải về thành phố Yên, lỡ như có chuyện gì là cháu phải quay lại Ninh Bình nữa sao?"

Hà Khải ngập ngừng nói: "Chuyện này hiện tại cũng không thể nói trước, bên phía cảnh sát sẽ cố gắng sắp xếp.”

Nam Đường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Khi Nam Đường trở về khách sạn, tin tức về vụ sát hại Trương Thành đã được nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Huyện Ninh Bình chỉ lớn bằng lòng bàn tay.

Chỉ trong vài giờ mà tin đồn đã bay ra khắp các phố lớn ngõ nhỏ của thị trấn.

Trước khi Nam Đường lên lầu, cô đã gặp Lưu Đình Đình và nhóm của cô ấy đang vội vã từ bên ngoài quay về.

Ba người bọn họ rõ ràng đã nghe nói về vụ án trên đường đi, khi bước vào khách sạn ai nấy đều có vẻ mặt sợ hãi.

Khi nhìn thấy Nam Đường, bọn họ lập tức tụ lại phổ cập kiến thức cho cô.

Lưu Đình Đình: "Chị Đường Đường, chị có nghe tin gì chưa? Một thi thể nam vừa được tìm thấy ở ngoại ô thành phố!"

Bành Hòa An: "Hình như hung thủ đã ném thi thể ở đó."

Dương Thư: "Thật đáng sợ, tớ muốn quay lại trường càng sớm càng tốt."

Khóe mắt Nam Đường liếc nhìn thấy cô gái ở quầy lễ tân đang vểnh tai lên nghe lén bọn họ nói chuyện, cô đành phải lên tiếng cắt ngang nhóm sinh viên còn đang kinh hoảng này: "Đừng nói nữa, chúng ta lên lầu trước đi.”

Mấy người bọn họ nhanh chóng đi lầu hai, đột nhiên bước chân Nam Đường chợt khựng lại: "Trì Diễm không đi cùng mấy em à?”

Lưu Đình Đình giải thích: "Cậu ấy đến Ninh Bình hình như có chuyện khác, cậu ấy cũng rất ít khi đi cùng với bọn em.”

Nam Đường trầm tư gật đầu.

Bành Hòa An còn nói thêm: "Hôm trước em có hỏi cậu ấy, cậu ấy nói đến đây để bàn chuyện hợp tác khai thác du lịch, có thể mấy ngày nay cậu ấy đang bận rộn lo cho chuyện này.”

Lưu Đình Đình như vừa bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách cậu ấy lại đề nghị chúng ta tới Ninh Bình để quay phim. Đây cũng có thể coi như là một cách để tuyên truyền, nếu như phim của chúng ta đoạt giải, nhất định sẽ có người chú ý cảnh đẹp của Ninh Bình.”

Người nói vô tình nhưng người nghe lại quan tâm.

Hô hấp của Nam Đường trong chốc lát như bị chậm nửa nhịp, cô trầm giọng hỏi: "Hôm nay bọn em có gặp Trì Diễm không?"

Ba người ngơ ngác lắc đầu, đồng thanh nói: "Không có."

Một loại cảm giác kỳ quái tự nhiên dâng lên trong lòng cô.

Cô nhớ rõ ràng đã nghe thấy tiếng cửa đóng lại và tiếng bước chân rời khỏi phòng bên cạnh vào tối hôm qua.

Tạm biệt ba con gà con đang còn cảm thấy sợ hãi, Nam Đường vội vàng đi về phía cuối hành lang, lúc đi ngang qua phòng của Trì Diễm, cô gõ cửa hồi lâu nhưng vẫn không thấy hồi âm, chắc là anh vẫn chưa quay về.

Cô muốn gửi tin nhắn hỏi xem anh đang ở đâu nhưng lại nhớ ra rằng cô không có thông tin liên lạc của anh.

Lưu Đình Đình và những người khác chắc chắn có, nhưng Nam Đường không muốn ồn ào để chuyện bé xé ra to.

Sau khi trở lại phòng, Nam Đường chậm rãi hít sâu vài lần, ý thức được mình vừa rồi có chút mất khống chế.

Cảm giác này đối với cô hoàn toàn không xa lạ, sau cái chết của Dương Xuân Hiểu, cô thường xuyên rơi vào cảm xúc tương tự.

Mấy năm gần đây tình hình đã khá hơn nhiều nhưng năm nay lại có dấu hiệu tái phát.

Cô cố gắng thả lỏng tâm tình, ngồi xếp bằng trên sô pha tìm kiếm các công ty xây dựng ở huyện Ninh Bình.

Cô không muốn ghé qua công ty nơi Trương Thành làm việc nữa, tìm kiếm một lúc đã tìm được một công ty tương đối lớn, khi gọi điện hỏi thăm, cô rất hài lòng với sự chuyên nghiệp của nhân viên và hẹn ngày mai gặp mặt nói chuyện. ( truyện trên app T Y T )

Sau khi cúp điện thoại, cô lại mở ứng dụng ra và chuẩn bị đặt vé máy bay về thành phố Yên vào tuần sau.

Ngay khi giao diện đặt vé vừa mở lên, âm thanh của ổ khóa điện tử ở phòng bên cạnh đột nhiên vang lên.

Trì Diễm đã trở lại.

Nam Đường đặt điện thoại xuống, bình tĩnh hút một điếu thuốc, sau đó quyết định đi tìm Trì Diễm nói chuyện.

Vài phút sau, cô bấm chuông cửa của phòng bên cạnh.

Không ai trả lời.

Nam Đường ấn thêm hai lần nữa, nhưng bên trong cửa vẫn không có động tĩnh.

Cô cau mày, chẳng lẽ vừa rồi là cô nghe nhầm sao?

Ngay lúc cô chuẩn bị quay người rời đi, ổ khóa cửa nhẹ nhàng kêu lên một tiếng rồi từ từ mở ra.

Nam Đường đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt hờn dỗi của Trì Diễm.

Tóc anh còn đang ướt, những giọt nước trượt dọc theo mái tóc đen bù xù trượt xuống hàm dưới và tiếp tục lăn xuống chỗ xương đòn hơi lõm xuống của anh.

Tầm mắt cô tiếp tục đi xuống là cơ thể rắn chắc của chàng trai trẻ tuổi, hơi nước ẩm ướt càng làm cho những cơ bắp săn chắc trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.

Nam Đường bỗng dưng nhớ tới một kịch bản mà mình đã từng xem qua.

Không khí trong câu chuyện rất âm u và mơ hồ, theo như nội dung kịch bản nam chính còn có một vài cảnh giường chiếu khá đặc sắc, đầu bút của biên kịch diễn tả cảnh tượng đó rất mập mờ, miêu tả chi tiết hành động và hô hấp căng thẳng ẩn nhẫn của anh khi lên giường với phụ nữ.

Trì Diễm chắc chắn có thể đảm nhiệm vai diễn này nếu anh nguyện ý.

"Tôi..."

Cô chậm rãi mở miệng, định nói lát nữa mình quay lại sau.

Không ngờ ở góc hành lang lại truyền đến tiếng bước chân.

Trì Diễm bất ngờ nắm lấy cánh tay cô kéo thẳng vào phòng anh.

Hai cơ thể dán sát vào nhau và đè lên ván cửa.

Lại "Cạch" một tiếng, cửa phòng tự động được khóa lại.

Vài giây sau, nhân viên dọn phòng ở bên ngoài gõ cửa: “Phòng 206 có người không a? Tôi có thể vào dọn phòng không 5?”

Nam Đường chớp chớp mắt, trong ánh sáng lờ mờ cô ngửa đầu nhìn Trì Diễm.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Không cần.”

Tiếng bước chân của nhân viên dọn phòng càng lúc càng xa.

Nam Đường bị Trì Diễm ôm vào trong ngực, từ nãy đến giờ vẫn không nhúc nhích.

Những vết nước chưa lau khô trên người anh thấm qua áo len của cô để lại một cảm giác ẩm ướt trên da cô.

"Sao cậu lại lôi tôi vào đây làm gì?"

Giọng nói của Nam Đường mang theo ý cười, chóp mũi cô cọ vào cằm anh: "Cậu sợ bị hiểu lầm à?"

Trì Diễm sững sờ trong chốc lát.

Anh vội vàng buông tay ra, cũng không quay đầu lại liền chui vào phòng vệ sinh, sau đó dùng sức đóng sầm cửa lại.

Nam Đường nhướng mày, cô cảm thấy lo lắng thay cho cửa phòng của Trì Diễm.

Gặp phải chủ nhân mạnh bạo như thế, khẳng định tuổi thọ của bọn chúng sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Vách kính mờ chẳng mấy chốc đã bám đầy hơi nước, lờ mờ phản chiếu bóng dáng của anh, mùi sữa tắm thoang thoảng xông ra từ khe cửa nhanh chóng tràn ngập trong phòng khách kín không kẽ hở.

Nam Đường cẩn thận quan sát phòng ở của Trì Diễm, nơi này và phòng cô giống nhau như đúc.

Nhưng so với phòng khách của cô thì lộn xộn hơn một chút, hành lý để rải rác khắp các góc, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.

Nam Đường vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trên bàn đặt thuốc lá và bật lửa.

Trước khi ra ngoài cô vừa mới hút một điếu, lẽ ra lúc này cô không nên có cảm giác “thèm muốn” nhanh như vậy.

Nhưng lúc này không hiểu sao cổ họng cô lại cảm thấy tê dại và ngứa ngày cực kì khó chịu.

Lúc Trì Diễm đi ra từ phòng tắm thì anh đã mặc vào quần áo chỉnh tề.

Anh nhìn quanh phòng và thấy Nam Đường đang ngồi ngoài ban công hút thuốc.

Hôm nay cô trang điểm, tô son màu đỏ sẫm, ngậm một điếu thuốc đen trên môi, nhẹ nhàng hít một hơi rồi khẽ mở miệng phả ra một làn khói mỏng manh. 

Trì Diễm đi tới, khoanh tay đứng dựa vào tường: “Chị muốn gì ở tôi?”

Anh nhìn thấy trên áo len của Nam Đường có một vệt nước khá lạc quẻ, là vừa rồi bị anh không cẩn thận làm ướt, vệt nước đó nóng đến mức làm anh phải dời tầm mắt ngay lập tức.

Nam Đường nói với anh về cái chết của Trương Thành: “Cảnh sát Hà vừa mới tìm tôi để lấy lời khai, chắc không bao lâu sau liền tới lượt cậu đấy.”

Trì Diễm nghe xong, không có biểu tình gì mà chỉ gật đầu.

Nam Đường cho rằng anh không để tâm chuyện này nên liền dứt khoát nói thẳng: "Mấy ngày tới nếu cậu có việc phải ra ngoài một mình thì tốt nhất nên nói cho nhóm người Lưu Đình Đình biết một tiếng.”

Trì Diễm cuối cùng cũng chịu nâng mí mắt mỏng manh lên: "Chị có ý gì?”

Nam Đường hơi nghiêng đầu, mái tóc dài tản ra trước ngực như rong biển: "Khi nào hung thủ chưa sa lưới thì chúng ta tuyệt đối không thể lơ là.”

Trì Diễm thoáng giật mình, anh lập tức hiểu được cô đang lo lắng điều gì.

Anh rũ mắt xuống và nhìn cô một cách nghiêm túc.

Nam Đường cũng dùng ánh mắt đó nhìn anh: “Tôi thật lòng hi vọng cậu có thể an toàn.” 

Trì Diễm chậm rãi hỏi: “Tại sao?” 

Lần này đổi lại là Nam Đường không hiểu ý của anh: "Cái này chẳng lẽ còn cần nguyên nhân sao?”

Trì Diễm hắng giọng: "Chị đặc biệt chạy tới đây dặn dò tôi, là bởi vì tôi là em trai của Trì Tinh Viễn, hay là..."

Nam Đường nhất thời không nói nên lời.

Cô chợt nhớ lại lúc bọn họ mới quen, có mấy lần cô cố ý đến tìm Trì Diễm, nhưng anh đều cẩn thận nói với cô: “Hôm nay anh trai tôi không có ở đây”, giống như ngầm thừa nhận mình ở trong mắt Nam Đường chỉ là vật đính kèm theo Trì Tinh Viễn.

Nhưng sau này khi cô hiểu rõ tình huống ở nhà họ Trì, cô mới hiểu được sự mẫn cảm của anh đều là có nguyên nhân.

Nam Đường đành phải nhẹ giọng dỗ dành anh như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sở dĩ tôi nói những lời này với cậu không liên quan gì đến những người khác, chỉ cần cậu là Trì Diễm, lúc nào tôi cũng thật lòng quan tâm đến cậu.”

Lời còn chưa dứt, Trì Diễm bỗng nhiên cúi đầu.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười rất nhạt, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất: "Được, tôi sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện gì đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play