Giữa đường đột nhiên vang lên một tiếng còi xe chói tai, Nam Đường cả kinh quay đầu nhìn thoáng qua.
Hóa ra là có người tự dưng băng qua đường và suýt nữa đã gây ra tai nạn ô tô.
Khi cô quay người lại, chóp mũi cô chợt ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Trì Diễm. Ánh mặt trời buổi chiều tàn trùng hợp phủ lên người anh một vầng sáng nhàn nhạt, những tia nắng lọt qua mắt anh trông như những mảnh vỡ đang nhảy nhót.
Nam Đường đột nhiên dừng lại, cô bắt đầu ngẫm nghĩ lại câu nói kia.
Suốt năm năm trôi qua, cô vẫn mặc nhiên không biết người thức trắng đêm chăm sóc cho cô đêm hôm đó lại chính là Trì Diễm.
Một khoảng thời gian dài sau khi Dương Xuân Hiểu bị giết, Nam Đường luôn sống trong tâm trạng hoang mang.
Ngay cả tiến triển của vụ án cũng là do người khác thuật lại cho cô nghe, thì ra người ở bệnh viện đêm hôm đó lại không phải là bạn trai cô.
Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Lời cảm ơn tuy đến hơi muộn màng nhưng dường như vẫn làm cho Trì Diễm cảm thấy vui vẻ hơn một chút, anh nhẹ nhướng mày: “Không có gì.”
Nhưng có lẽ là do thói quen, sau đó anh lại nói thêm một câu: "Thì ra chị thật sự không biết gì cả."
“...’
Chuyện này là lỗi của Nam Đường, cô ngậm chặt môi, nhắc nhở mình không nên so đo với một người em trai.
Cô bóp đầu thuốc, nhìn lại nhà trẻ lần cuối rồi nói: “Tôi còn có việc phải làm, còn cậu thì sao?”
“Chị bận chuyện gì?”
“Tìm người thiết kế bản vẽ, nhà bà ngoại tôi cần được sửa sang lại."
Trì Diễm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Tôi đi cùng chị.”
Nam Đường liếc nhìn anh: "Chuyện này không có gì quan trọng, cậu cũng không cần phải đi cùng tôi."
Trì Diễm trầm mặc tới gần một chút, ỷ vào vóc dáng cao ráo của mình, anh cúi đầu nhìn cô: "Nhưng cả buổi chiều nay tôi đều rảnh, hiện tại cũng không thể gọi người của cục du lịch ra bàn chuyện được.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Trong lời nói của anh còn mang theo một chút bất đắc dĩ, làm cho Nam Đường phải hoài nghi cô thật sự có lỗi trong chuyện này, nếu không anh cũng sẽ không phải phá vỡ kế hoạch ban đầu của mình.
Mãi đến nửa giờ sau, khi bọn họ tìm được một công ty sửa chữa nhà, Nam Đường mới kịp nhận ra.
Trì Diễm đã không còn là một đứa trẻ nữa.
Anh là một người trưởng thành có đầy đủ tay chân, chẳng lẽ anh còn không biết cách sử dụng thời gian rảnh của mình như thế nào sao?
Cô mím môi dưới, hơi quay đầu lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay trong văn phòng đang nghịch điện thoại di động.
Tư thế ngồi của Trì Diễm không được quy củ cho lắm, anh lười biếng dựa vào lưng ghế xoay, dạng chân ra một cách tự nhiên, vài giây sau, dường như lại cảm thấy khó chịu nên anh lại đổi sang tư thế duỗi thẳng đôi chân dài.
Không thể không nói với chiều cao 1.8 m của anh đã đem đến sự tồn tại rất lớn trong văn phòng nhỏ bé này, dù suốt cả quá trình anh vẫn luôn im lặng nhưng rất khó để người ta không chú ý đến anh.
“Đó là em trai của cô à?”
Người đàn ông trung niên thản nhiên hỏi.
Nam Đường mơ hồ nói: “Đúng vậy.”
Người đàn ông trung niên phán đoán Nam Đường hẳn là người đưa ra quyết định, thế là ông ấy bắt đầu nhiệt tình giới thiệu: "Phương án cải tạo cụ thể chúng ta cần phải đi khảo sát thực địa rồi mới có thể vẽ ra, cô có yêu cầu thì cứ nói với chúng tôi, nếu có thể khả thi thì chúng tôi sẽ làm theo ý của cô.”
Nam Đường không có ý kiến gì.
Yêu cầu duy nhất của cô là ngôi nhà sau khi sửa sang phải trở nên chắc chắn hơn và không còn bị sập đột ngột và làm hỏng sân của nhà người khác.
“Làm theo đơn giản nhất là được rồi.”
Một tay cô chống cằm, cúi đầu nhìn xuống bản vẽ mẫu được ép dưới mặt kính bàn làm việc: “Tôi thấy cái này cũng được rồi, cái nên có cũng có đủ.”
Người đàn ông trung niên sửng sốt: "Chỉ vậy thôi à?"
Nam Đường gật đầu: "Ừ."
"Cô gái, đừng trách tôi nói nhiều. Chúng tôi đã từng gặp qua rất nhiều khách hàng như cô, đều là những người trẻ đang làm việc ở các thành phố lớn, bọn họ thường tìm tới chúng tôi để sửa sang lại căn nhà ở quê để làm một chốn nghỉ ngơi khi có thời gian rảnh rỗi về thăm quê, hoặc có thể cho người khác thuê lại cũng có thể kiếm được không ít tiền…”
Ông ấy đã nói nhiều đến mức miệng đắng lưỡi khô nhưng Nam Đường vẫn không có động đậy gì cả, vậy nên ông ấy đành phải chuyển sang tìm cứu binh: "Này, cậu em trai gì đó ơi, chẳng phải đây cũng là nhà của cậu sao, cậu có ý kiến gì không?”
Trì Diễm lười biếng nhướng mi mắt, nhưng cũng không làm rõ hiểu lầm của ông chủ: “Ồ, mọi sự việc ở nhà chúng tôi đều do chị ấy quyết định."
"..."
Nam Đường nhướng mày, nhẹ giọng cười cười.
Cô vốn đang cúi đầu, lúc cười rộ lên thân thể hơi lắc lư, một phần tóc rủ xuống hai bên má che khuất gần nửa khuôn mặt.
Người đàn ông trung niên vẫn chưa có ý định từ bỏ: “Lần này tôi thấy cậu cũng nên tham dự một chút đi, nào lại đây.”
Ông chủ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, ông ấy đối xử với Trì Diễm như đang dỗ dành con cháu trong nhà: “Đôi lúc cũng phải biết giúp đỡ chị gái gánh vác khó khăn, có hiểu không?"
Trì Diễm ngoài mặt thở dài, nhưng hành động vẫn rất phối hợp, chân anh đạp xuống đất, chiếc ghế liền nhanh chóng trượt tới bên cạnh hai người kia.
Quán tính đẩy anh về phía trước thêm vài cm, tay ghế xoay nhẹ nhàng đập vào lưng Nam Đường.
Cô khẽ thốt lên một tiếng rồi quay đầu oán giận nhìn anh.
"Xin lỗi."
Trì Diễm đẩy chiếc ghế xoay sang một bên, tầm mắt anh dừng lại ở bản vẽ thiết kế sơ bộ mà đầu ngón tay Nam Đường đang chỉ.
Sau khi nhìn thấy, anh đã hiểu tại sao người đàn ông trung niên này lại nghiêm túc thuyết phục mình như vậy.
Phương án Nam Đường lựa chọn quá đơn giản, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, bếp và phòng tắm, ngoài ra cũng không còn gì khác.
Phỏng chừng sau khi xây dựng xong sẽ trông giống như một nhà kho trống rỗng.
Thoạt nhìn cô dường như không tính tới phương án ở lại trong tương lai.
Hay nói cách khác, cô chưa bao giờ có ý định quay lại Ninh Bình trong tương lai.
Thực ra không chỉ có ngôi nhà này.
Trì Diễm hôm nay có thể cảm nhận rõ ràng rằng cô tỏ ra thờ ơ với quá nhiều thứ.
Ngay cả khi anh nói e là anh không thể nhận ra được người đã xảy ra tranh chấp với Chung Thuận Vinh ở bãi đất hoang vào buổi tối hôm đó, cô cũng chỉ buồn thoáng chốc, lát sau lại trở về dáng vẻ bình tĩnh không nhắc đến nữa.
Rõ ràng lúc trước là cô chủ động đưa anh tới đây.
Những những hành vi khác nhau của cô rất mâu thuẫn và cứ lặp đi lặp lại.
Giống như mọi việc cô đang làm đều là tùy hứng, khi biết không có kết quả thì cũng không cần quá cưỡng cầu nữa.
Đây không giống Nam Đường mà anh biết.
Trì Diễm xem qua hết các bản vẽ tham khảo rồi chỉ vào một bản thiết kế kiểu tứ hợp viện: “Cái này thì thế nào?”
Sắc mặt Nam Đường liền tối sầm xuống: "Cậu đang làm gì vậy?”
Trì Diễm lạnh nhạt nói: "Không làm gì cả, chỉ cảm thấy thiết kế này thoạt nhìn không tệ.”
Người đàn ông trung niên đột nhiên vui vẻ nói: "Được, được, vậy tôi sẽ sắp xếp kiến trúc sư cho cậu."
Ông ấy vừa nói xong, e là sợ Nam Đường lại đổi ý, thân hình mập mạp vào giờ phút này lại trở nên đặc biệt nhanh nhẹn, ông ấy vội vàng đẩy ghế ra và chạy về phía không gian phía sau.
Trì Diễm cẩn thận quan sát sắc mặt Nam Đường: “Chị không thích sao?”
Nam Đường không nói gì, cô trầm ngâm quay đầu nhìn chậu cây xanh.
"Để tôi gọi ông ấy lại."
Trì Diễm nói xong liền đứng dậy muốn rời đi, không ngờ anh vừa mới đứng dậy đã bị Nam Đường ấn trở lại chỗ ngồi.
Ngón tay thon dài và mềm mại của người phụ nữ khoác lên cánh tay nhỏ của anh, ống tay áo màu đen của anh càng tôn lên nước da trắng nõn của tay cô.
“Thôi đi, cái này cũng được.”
Cô suy nghĩ một chút, trong mắt đột nhiên hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Tứ hợp viện cũng được, chắc mẹ tôi cũng sẽ thích lắm.”
Lời nói của cô nghe có chút kỳ quái.
Trong lòng Trì Diễm hiện lên một tia hoang mang, như thể có một tia sáng nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trong không gian hỗn loạn, nhưng anh chưa kịp đưa tay bắt lấy thì nó đã nhanh chóng vụt tắt.
Người đàn ông trung niên dẫn đến một chàng trai gầy gò và có nước da ngăm đen.
Người thanh niên này có lẽ khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng đen lệch vẹo trên sống mũi, vẻ mặt co rúm lại, hình như tính cách rất chất phác, anh ta chẳng những không ngẩng đầu lên nhìn bọn họ mà giọng nói của anh ta cũng nhỏ líu ríu nghe như tiếng muỗi kêu.
Dù nhìn thế nào cũng bộc lộ ra một khí chất không đáng tin cậy.
"Đây là kiến trúc sư Trương của chúng tôi, hai người có thể gọi anh ấy là Tiểu Trương."
Người đàn ông trung niên vỗ vỗ vai Tiểu Trương, rồi đưa chìa khóa xe cho anh ta: "Cậu đi theo bọn họ qua đó xem thử đi.”
Tiểu Trương vội vàng gật đầu, anh ta đi về phía trước rồi mới quay đầu lại nhìn bọn họ: "Đi thôi.”
Nam Đường và Trì Diễm nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên sự không tin tưởng đối với Tiểu Trương.
Nhưng cả hai đều không trực tiếp đề cập đến chuyện đó mà thay vào đó bọn họ cùng nhau đi xuống tầng dưới và ngồi vào chiếc xe tải tồi tàn của Tiểu Trương.
Suốt cả chặng đường ba người đều không lên tiếng.
Sau khi đến nhà tổ, Tiểu Trương lập tức cúi đầu lấy dụng cụ đo kích thước ở đó.
Tuy là một người sống nội tâm nhưng phong cách làm việc lại đặc biệt nhanh nhẹn.
Đợi đến khi mặt trời sắp lặn, anh ta ngồi bệt xuống đất lấy laptop ra vẽ sơ đồ mặt bằng.
Nam Đường đi tới hỏi: “Khoảng chừng bao lâu mới vẽ xong vậy?”
Tiểu Trương chỉnh lại kính, nhỏ giọng nói: “Có thể mất ba bốn ngày.”
Nam Đường: "Chúng tôi phải chờ ở chỗ này ba, bốn ngày luôn à?”
“A, không phải không phải.”
Tiểu Trương nhanh chóng đứng dậy, phủi bụi dính trên quần: "Hai người có thể đi."
Nam Đường hít một hơi thật sâu, cô tự nhắc nhở mình đây không phải là đoàn làm phim, làm việc không ăn ý là chuyện rất bình thường. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô đợi vài giây, thấy vẻ mặt Tiểu Trương vẫn còn trông mong nhìn mình, cô không thể không chủ động nhắc nhở: "Vậy anh cho tôi wechat đi.”
Tiểu Trương lại "ồ" một tiếng, anh ta lấy điện thoại di động từ trong ba lô xám xịt ra: "Để tôi quét cô.”
Nam Đường bấm vào mã QR WeChat của mình.
Khi thêm tên ghi chú, cô thản nhiên hỏi anh ta: “Tên đầy đủ của anh là gì?”
“Trương Thành.”
Nam Đường nhập từ “Trương Thành” vào cột ghi chú và liếc nhìn ảnh đại diện WeChat của Trương Thành.
Bức hình này chắc được chụp lúc anh ta còn đi học, trông anh ta trong hình trẻ hơn bây giờ vài tuổi, anh ta đang ngồi xổm trong một cái hố lớn, tay còn đeo găng tay và cẩn thận quan sát một cái bình sành khá cổ.
Mi mắt Nam Đường giật giật: “Anh có chứng chỉ hành nghề không?”
Trương Thành khẩn trương nhìn cô, khuôn mặt đen nhánh lập tức trở nên đỏ bừng.
Nam Đường giơ một ngón tay lên chỉ vào anh: “Anh có thật sự từng học qua kiến trúc không vậy?”
Trương Thành vô thức nuốt nước bọt, người phụ nữ này mặc dù nhỏ hơn anh ta mấy tuổi nhưng khí tức trên người lại vô cùng mạnh mẽ khiến toàn thân anh ta liền trở nên cứng đờ.
Một lúc lâu sau, anh ta khó khăn phun ra vài chữ: “Tôi đang thi lấy chứng chỉ xây dựng, thực ra tôi vốn học khảo cổ học.”
“…”
Nam Đường thầm mắng một câu thô tục, hiện tại cô rất muốn quay lại đó phá nát công ty của bọn họ.
WTF!
Thấy cô xoay người muốn đi, Trương Thành vội vàng đuổi theo cô: "Cô Nam, cô đừng sợ, từ trước đến giờ chúng tôi đều làm như vậy, khi về công ty sẽ có người xét duyệt đàng hoàng, với lại từ trước đến giờ những dự án chúng tôi làm đều chưa từng xảy ra sai sót gì cả."
“Anh đừng nói nữa.” Giọng điệu Nam Đường xem ra vẫn còn bình tĩnh: “Trở về nói với ông chủ của anh, tiền vi phạm hợp đồng tôi có thể trả, các anh thích lừa người thì cứ đi tìm người khác.”
Trương Thành đột nhiên lo lắng: “Coi như cô giúp tôi một việc được không?"
Anh ta lập tức cao giọng, thậm chí vì tâm trạng quá hoảng loạn nên thanh âm phía sau còn bị vỡ ra.
Nam Đường chưa kịp nói gì thì cửa sân đã bị đẩy ra.
Trì Diễm đang đợi bên ngoài bước vào, hiển nhiên anh đã nghe thấy động tĩnh bên trong này: “Có chuyện gì vậy?”
Vốn dĩ bộ dáng của anh vốn không có vẻ ôn nhu, bây giờ lại xuất hiện trong bóng tối, trên mặt không có biểu cảm gì, làm cho Trương Thành càng thêm hoảng sợ vô thức lùi lại vài bước.
Trì Diễm đứng ở bên cạnh Nam Đường, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía Trương Thành.
“Không sao đâu.” Nam Đường lên tiếng làm dịu bầu không khí: “Đừng căng thẳng.”
Trì Diễm kỳ quái nhìn cô: “Sao tôi nghe thấy có tiếng tranh cãi?”
Trương Thành khó xử xoa xoa tay, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh ta cắn răng cầu khẩn nói: "Nói thật với cô, mẹ tôi bị bệnh cần người chăm sóc nên tôi mới từ chức quay về Ninh Bình, nhà tôi hiện tại đang thiếu tiền rất nhiều, chưa kể còn phải lo tiền thuốc men cho mẹ tôi đang nằm viện..."
Anh ta vừa nói xong hốc mắt liền đỏ lên: "Tôi không thể nhìn mẹ mình tự đi tìm chết!"
Nam Đường nghe xong thì trở nên ngơ ngác.
Một lúc sau, cô ngơ ngác gật đầu: “Được rồi.”
Trương Thành vui mừng khôn xiết, luôn miệng nói cảm ơn cô.
Nam Đường giả vờ như không nghe thấy gì, cô quay người đi ra ngoài cổng sân.
Ánh chiều tà rơi trên người cô, để lại một cái bóng mờ trên bức tường trắng phía sau cô.
Cái bóng từ từ ngồi xổm xuống và co rúm lại.
Bỗng có tiếng bước chân ai đó đang tiến lại gần.
Sau đó có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, xúc cảm rõ ràng từ các khớp xương kéo dài từng tấc từng tấc, cuối cùng liền dừng lại trên tấm lưng gầy gò của cô.
Trì Diễm nửa quỳ bên cạnh cô, ánh mắt anh có vẻ mập mờ khó hiểu.
Tiếng khóc kìm nén của người phụ nữ giống như một sợi dây thừng giam cầm anh không thể trốn thoát.
Anh ngẩng đầu lên, không biết cây đại thụ nhà ai mọc rậm rạp đến nỗi những cành cây phải vươn ra tận bên kia bức tường, xé toạc ranh giới của bầu trời, và xé nát một vết thương đẫm máu trong lòng anh.
Xin lỗi.
Môi anh mím chặt, anh lặng lẽ xin lỗi cô.
Thật ra mọi chuyện anh vẫn còn nhớ rõ ràng.