Thâm Tình Thuần Phục

Chương 7: Không phải Trì Tinh Viễn, là tôi…


1 tháng

trướctiếp

Theo trí nhớ của Trì Diễm, địa điểm anh gặp Chung Thuận Vinh là gần Bệnh viện Nhân dân huyện Ninh Bình.

Bệnh viện Nhân dân cách Xuân Sơn Đường khá xa, nằm ở phía bên kia của huyện Ninh Bình.

Hai người bọn họ đứng ở ven đường đón taxi.

Mười mấy phút trôi qua, mỗi chiếc taxi đi ngang qua bọn họ đều bật đèn báo hiệu có khách.

Huyện Ninh Bình dù sao cũng là một thành phố du lịch.

Tuy hai ngày trước thời tiết không tốt lắm nhưng hôm nay trời quang mây tạnh, những du khách mấy ngày trước còn làm tổ trong khách sạn không muốn ra khỏi cửa cuối cùng cũng đi theo từng tốp năm, tốp ba ra ngoài tham gia một số hoạt động.

Nam Đường lấy điện thoại ra định gọi xe qua mạng, nhưng kết quả cũng không có ai nhận.

Ngay lúc cô đang buồn bực chuẩn bị tăng giá thì chợt nghe Trì Diễm ở bên cạnh nói: "Chúng ta ngồi xe buýt đi.”

Nam Đường đã tám trăm năm không ngồi xe buýt, cô chần chờ nói: "Chật chội lắm.”

"Chị gái à, lâu lâu mới đi một lần, chẳng lẽ chị không thể nhịn một chút sao?"

Trì Diễm đi đến trạm xe buýt gần đó: "Hiện tại tài xế taxi đều lo đi đón khách du lịch hết rồi, không có ai hứng thú với loại phương tiện này đâu.”

Nam Đường bừng tỉnh đại ngộ, cô cất điện thoại di động lại vào túi rồi đi theo phía sau anh, cô vừa đi vừa nghĩ, dù chỉ mới quay lại đây có hai ngày nhưng Trì Diễm hình như còn hiểu rõ tình huống ở Ninh Bình hơn cả cô.

Đến trạm xe buýt, hai người sóng vai đứng ở trước trạm nghiên cứu tuyến đường.

Huyện Ninh Bình tuy nhỏ nhưng lại có khá nhiều xe buýt đi qua điểm dừng này, trên bảng thông tin lộ trình toàn thấy những dòng chữ chi chít màu đen sì, làm cho người ta rất khó tìm được lộ trình nơi mình muốn đến.

Nam Đường nhìn từng dòng một, khi ánh mắt cô quét tới trạm cuối cùng thì chợt khựng lại.

Vịnh Mountain Creek.

Nơi tìm thấy thi thể của Dương Xuân Hiểu.

Một cảm giác choáng váng mạnh mẽ lập tức ập đến.

Dòng suy nghĩ của cô như bị thứ gì đó chặn lại, tất cả dồn ép lại một chỗ, đem những lời nguyền rủa trong hồi ức kia đẩy ra ngoài.

“Sao tôi lại có một đứa con gái không nghe lời như cô chứ?”

"Cút khỏi đây mau!"

"...Được rồi, cô không đi đúng không, vậy thì tôi đi!"

Sau đó là một tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc như muốn nổ tung trong màng nhĩ của cô.

Những âm thanh xung quanh cô dường như cũng biến mất vào lúc đó, chỉ còn lại hơi thở nặng nề và nhịp tim dồn dập của cô.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Mọi thứ sắp rơi vào hỗn loạn.

Bỗng từ khủy tay truyền đến một lực đạo mạnh mẽ nhấc cô lên khỏi mặt nước.

Nam Đường quay người lại, liền nhìn thấy khuôn mặt Trì Diễm ở gần trong gang tấc.

Ánh nắng chiều nhảy múa trong đôi mắt màu nâu nhạt của anh, nhất thời khiến người ta lóa mắt.

Anh chậm rãi lên tiếng: “Xe tới rồi.”

Nam Đường gật đầu, cô hít một hơi thật sâu, phát hiện lòng bàn tay mình lúc này đã đổ đầy mồ hôi.

Trên xe có rất nhiều người.

Sau khi cửa trước mở ra, chỉ còn chỗ đứng trống ngay cạnh gần bậc thang lên xuống, Nam Đường chỉ có thể vịn vào lan can bên cạnh ghế lái.

Trì Diễm đứng sau lưng cô, giống như một bức tường kín không kẽ hở ngăn cách hành khách xô đẩy phía sau.

Do hai người từ vùng khác tới nên tất nhiên không có thẻ đi xe buýt.

Nam Đường tìm thấy mã QR trên hộp đựng tiền xu và cố gắng kéo chiếc túi đeo vai của mình ra khỏi khoảng trống giữa lan can và cơ thể những người khác, sau nhiều nỗ lực không thành công, đột nhiên có một bàn tay gầy gò trắng nõn từ phía sau cô vòng qua quét mã.

Cô nhận ra đó là Trì Diễm, liền nói: "Giúp tôi trả tiền với, lát nữa tôi sẽ trả lại cho cô.”

Trì Diễm chắc là không nghe rõ lời cô nói: “Hả? Chị vừa nói gì thế?”

Không gian trong xe buýt cực kì chật chội, tất cả mọi người đều mất đi khoảng cách xã giao thoải mái.

Nam Đường tin chắc rằng cô gần như tựa vào ngực của Trì Diễm, bởi vì lúc anh nói chuyện, cô mơ hồ có thể cảm giác được lồng ngực anh khẽ rung động.

Cô quay mặt sang một bên, môi cô chỉ cách yết hầu của anh vài centimet: “Giúp tôi trả tiền vé với, tôi không lấy điện thoại ra được.”

Trì Diễm hơi lùi lại một chút, vài giây sau mới nói: "Ừm.”

Dọc đường gặp rất nhiều đèn đỏ, xe buýt đi một chút rồi lại dừng một chút.

Tài xế dường như đang coi con đường trước mặt là đường đua F1, khi đường thông thoáng thì chạy rất nhanh, lúc gặp đèn đỏ lại đột nhiên thắng gấp.

Nam Đường chỉ dám dùng tay trái vịn chặt vào lan can, mấy lần chân đứng không vững suýt ngã vào người Trì Diễm.

Chiếc áo khoác mùa đông dường như trở nên mỏng hơn, nhịp tim mạnh mẽ của Trì Diễm liên tục truyền đến làn da sau lưng cô.

Trạm đầu tiên trước khi đến bệnh viện nhân dân là tại một trung tâm thương mại.

Người trên xe ào ào đi xuống hơn phân nửa, cuối cùng cũng có chút không gian thông thoáng.

“Chỗ đó còn một ghế trống.” Trì Diễm ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Nam Đường cũng không khách khí đi tới chiếc ghế đơn và ngồi xuống.

Trì Diễm đứng bên cạnh cô, một tay anh nắm chặt xà ngang trên trần, tay kia thì lấy điện thoại di động ra, thỉnh thoảng còn gõ nhẹ.

Trong xe có mở điều hòa nên không khí ấm áp như mùa xuân.

Nội tâm Nam Đường hiếm khi cảm nhận được sự yên tĩnh trong chốc lát, cô nhìn ánh mặt trời chiếu vào khung cửa sổ dính bụi bặm, ngoài cửa sổ là một cặp đôi nam nữ lớn tuổi trẻ đang nắm tay nhau đi dạo trên đường cái, bọn họ giẫm qua lá rụng trên mặt đất chậm rãi đi đến một nơi không muốn người khác biết.

Ở một thị trấn xa xôi và lạnh lẽo, cô thực sự nhìn thấy một chút sự ổn định và đơn giản của thế giới này.

“Sắp tới trạm của chúng ta rồi.”

Một giọng nữ máy móc thông báo trạm dừng kế tiếp.

Nam Đường đang chuẩn bị đứng dậy thì tài xế lại đột ngột dừng lại.

Lần này cô hoàn toàn mất cảnh giác, chiếc túi trượt từ đầu gối xuống đất, đồ đạc bên trong đều bị rơi hết ra ngoài.

Nam Đường thầm mắng một câu thô tục, ngay lúc cô đang định ngồi xổm xuống nhặt thì Trì Diễm đã cúi người xuống trước cô một bước.

Thật ra trong túi cô cũng không có nhiều đồ.

Ngoài những vật dụng mà cô thường mang theo bên mình thì chỉ có biên lai của phòng quy hoạch vừa đưa cho cô.

Trì Diễm nhặt đồ lên giúp cô, khi nhìn thấy biên lai, ánh mắt anh chợt ngẩn ra, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

"Cám ơn cậu." Nam Đường nói.

Trì Diễm chỉ nói "ừm" như đó chỉ là một điều đương nhiên

Vừa xuống xe, Nam Đường liền cảm thấy tuyệt vọng.

Năm năm sau, khung cảnh ở đây rõ ràng khác xa với những gì trong trí nhớ của cô.

Cánh cửa bệnh viện mới đã được cải tạo sang trọng hơn trước rất nhiều.

Vỉa hè hai bên đã được lát lại, gạch đá xám nhẵn, thẳng tắp. Các quán ven đường đều treo những biển hiệu thống nhất, liếc mắt nhìn lại, những quán hàng ăn hay cửa hàng hoa tươi thoạt nhìn cũng không có gì khác nhau.

Trì Diễm nhìn chung quanh nói: “Nơi này đã được tu sửa lại rồi.”

Nam Đường dở khóc dở cười, cô đút tay vào túi áo, ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng mà trước đây cô chưa từng thấy.

Tục ngữ nói, vạn vật thay đổi, con người cũng sẽ đổi thay, ai có thể ngờ rằng khi con người vẫn còn ở đây mà mọi thứ đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.

Nhưng đến cũng đã đến, bọn họ cũng không thể tay không trở về

Nam Đường: “Cậu có còn nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?”

Trì Diễm suy nghĩ một chút rồi giơ tay chỉ về phía cửa bệnh viện: “Đêm đó sau khi tôi ra khỏi bệnh viện thì tôi băng qua ngân hàng ở phía đối diện.”

Anh nhìn Nam Đường rồi hỏi: "Chị có muốn đi qua đó xem thử?”

Đèn xanh ở ngã tư vừa lúc bật lên, bóng dáng bọn họ hòa lẫn với đám đông đang chen chúc qua đường.

Giống như hai giọt nước hòa vào biển rộng, khư khư cố chấp đi tìm cây kim nhỏ bé kia.

May mắn ngoại trừ kiến trúc ra thì đường xá khu vực này không có thay đổi gì quá lớn.

Nam Đường nhanh chóng tìm được ngân hàng mà Trì Diễm vừa nhắc tới.

Mặt tiền của ngân hàng cũng đã được cải tạo, không gian trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa, mọi người đều đang bận rộn với những công việc của mình.

Nam Đường hỏi: “Là chỗ này sao?”

Trì Diễm gật đầu: “Tôi đến đây để rút tiền, lúc rời đi, tôi đột nhiên nghe thấy bên đường có động tĩnh, lúc đó trên đường lại không có ai nên tôi liền đưa mắt nhìn xung quanh để xem động tĩnh phát ra từ đâu."

Nam Đường theo ngón tay anh nhìn về phía một nhà trẻ gần ngân hàng.

Cô nín thở, nghe Trì Diễm nói: "Trước đây nơi này không phải là nhà trẻ mà chỉ là một bãi đất trống có hàng rào sắt vây quanh.” ( truyện trên app T Y T )

Đó là nơi Trì Diễm nhìn thấy Chung Thuận Vinh.

Sở dĩ anh có thể nhận ra Chung Thuận Vinh là bởi vì hắn ta là một người lùn có dáng người chắc nịch, hơn nữa huyệt thái dương bên phải còn có một cái bớt màu đen rất lớn.

Đặc trưng tướng mạo như vậy khắp huyện Ninh Bình này e là chỉ có một người.

Nghe đến đó, Nam Đường càng thêm khó hiểu.

Cô chậm rãi hỏi: “Bên cạnh không xa là một ngân hàng, chẳng lẽ cảnh sát không đi kiểm tra camera giám sát của ngân hàng sao?”

“Đã kiểm tra rồi.” Trì Diễm cúi đầu đá bay tảng đá dưới chân: “Nhưng không tìm được gì cả.”

Hạ Khải cũng từng dẫn người đến kiểm tra camera giám sát của ngân hàng hai lần nhưng chỉ thấy hình ảnh Trì Diễn tần ngần đứng trước bãi đất hoang.

Người sống mà Trì Diễm từng nhìn thấy dường như đã bị bốc hơi khỏi trái đất này, từ đầu đến cuối đều không thấy xuất hiện bóng dáng trong camera.

Cuộc tìm kiếm vô ích này đã làm giảm độ tin cậy trong lời khai của Trì Diễm xuống mức thấp nhất.

Theo thông thường mà nói, nếu đối tượng tình nghi không bị camera giám sát bắt trúng hình ảnh thường thì chứng tỏ hắn ta đã có ý đồ trước nên đã lên kế hoạch né tránh ống kính của camera vô cùng tỉ mỉ.

Nhưng Chung Thuận Vinh rõ ràng không phải là loại người như vậy.

Hắn ta chính là loại lưu manh điển hình nhất, không học vấn cũng không nghề nghiệp, từ thời niên thiếu đã vì chút chuyện trộm gà trộm chó mà ra vào cục cảnh sát mấy lần, vừa ra được vài tháng lại bị nhốt vào lại.

Hắn ta là một kẻ liều mạng và ngu xuẩn, vậy nên hắn ta không thể hành động cẩn thận như vậy được

Nam Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Vậy cậu nhìn kỹ lại xem xem có nhớ ra được chuyện gì nữa không?”

Trì Diễm cũng không trả lời ngay.

Anh chỉ đứng đó, hơi nheo mắt lại, con ngươi màu nâu nhạt có vẻ nhạt hơn bình thường.

Sau đó chưa đầy một giây, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt anh đã thay đổi.

Trái tim Nam Đường như muốn vọt lên tận cổ họng.

Nhưng điều khiến cô thất vọng chính là, một lát sau, Trì Diễm lại lắc đầu: "Không nhớ ra.”

Anh chậm rãi rũ mắt nhìn về phía người phụ nữ tràn ngập chấp nhất: "Cho dù bây giờ hắn ta có đứng ngay trước mặt tôi thì tôi cũng không dám chắc mình có thể nhận ra hắn ta.”

Một loại cảm giác mất mát bất lực chợt dâng lên trong lòng.

Nam Đường thực ra cũng biết rất rõ, khó có ai có thể nhớ rõ ràng cảnh tượng năm năm trước, hơn nữa, lúc đó Trì Diễm cũng không biết Chung Thuận Vinh chính là kẻ đã sát hại Dương Xuân Hiểu, dưới sự vội vàng còn có thể lưu lại chút ấn tượng, có thể nói trí nhớ của anh đã vượt hơn người thường.

Nhưng cô vẫn không cam lòng hỏi: “Tôi nhớ Hà Khải có nhắc đến cậu nói dáng đi của người đàn ông đó có chút khập khiễng, cho dù như vậy cũng không thể nhận ra à?”

Trì Diễm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Không ai biết chân hắn ta vốn bị què bẩm sinh hay chỉ là trùng hợp bị thương, nói không chừng sau năm năm chân hắn đã có thể chạy nhảy như bay.”

Ngọn lửa trong lòng Nam Đường dần dần tắt đi, cô biết rằng chuyện này không thể trách Trì Diễm được. 

Một nam sinh mười tám tuổi sau khi hung thủ tự sát đột nhiên nói ra một nhân vật khả nghi chưa từng thấy qua, làm hại cảnh sát lục lọi khắp phố lớn ngõ nhỏ cũng không thể tìm được đối tượng mục tiêu.

Mọi điều anh mô tả giống một câu chuyện do một cậu thiếu niên tưởng tượng hơn là một cảnh tượng anh thật sự tận mắt chứng kiến.

Có lúc ngẫm lại chính Nam Đường cũng cảm thấy buồn cười.

Thế nhưng vì câu chuyện hư vô mờ mịt kia mà cô đã không ngại ngàn dặm xa xôi đi tới Ninh Bình.

Nhưng Ninh Bình lại không để lại gì cho cô.

Chưa kể cô còn muốn cùng với Trì Diễm về thăm chốn cũ để giúp anh nhớ lại những chi tiết, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng một trường mẫu giáo mới toanh đã được xây dựng trên bãi đất hoang năm xưa, trên khuôn mặt những đứa trẻ tràn ngập những nụ cười hồn nhiên,  giống như thế gian chưa từng có khái niệm thống khổ sinh ly tử biệt.

"Được rồi, dù sao hôm nay cũng cảm ơn cậu."

Nam Đường nhẹ nhàng phun ra mấy chữ rồi lại lui về bên đường châm một điếu thuốc, tay cô vẫn còn đang run rẩy, ngọn lửa chạm vào điếu thuốc mấy lần nhưng vẫn không thể đốt cháy được.

Trì Diễm nhíu mày, im lặng đi theo cô.

Nam Đường trừng mắt nhìn anh: "Sao vậy? Cậu sợ tôi cảm thấy quá thất vọng rồi nghĩ không thông à?"

Trên môi cô nở một nụ cười: "Không nghiêm trọng như vậy đâu."

Khóe môi Trì Diễm mím lại thành một đường thẳng, anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Để tôi giúp chị.”

Anh rút bật lửa trong tay cô và ấn một cái.

Ngọn lửa lại bùng lên, thành công đốt cháy điếu thuốc trên tay cô.

Nam Đường thản nhiên nở nụ cười.

Cô dùng một tay vén mái tóc dài dày của mình ra sau, sau khi thổi ra một vòng khói, cô thầm nghĩ rằng tuy Trì Diễm âm tình bất định nhưng những lúc dịu dàng thì cậu nhóc này vẫn rất ngoan.

“Cậu có muốn hút thuốc không?”

Sau khi bình tĩnh lại, cô đưa hộp thuốc lá qua cho anh.

Trì Diễm lấy ra một điếu rồi cúi đầu châm điếu thuốc.

Bọn họ hút cùng một loại thuốc, và đứng trên một con phố xa lạ, tựa như hai người tha hương đang nương tựa lẫn nhau.

Nam Đường đứng từ xa nhìn về phía bệnh viện nhân dân đối diện.

Cô đã từng sống ở trong đó vài ngày.

Sau khi Dương Xuân Hiểu mất tích, cô và cha cô ở bên ngoài tìm kiếm khắp nơi, cho đến khi thi thể mẹ cô được phát hiện thì hai cha con cô vẫn không chịu chấp nhận hiện thực. Trong mấy ngày đó cô vẫn liên tục ho khan, nhưng căn bản không rảnh để ý, cho đến một ngày cô phải nhập viện khẩn cấp.

Bệnh cảm lạnh thông thường đã phát triển thành viêm phổi.

Đêm cô được đưa đến bệnh viện, cơn sốt của cô vẫn không hề thuyên giảm, tâm trí cô cũng dần trở nên mê sảng.

Đối với Nam Đường đang bị bệnh mà nói, kết quả này một chút cảm giác chân thật cũng không có.

Giống như chỉ vừa mới xem đoạn mở đầu phim là cô đã lâm vào mê man, đợi đến lúc tỉnh dậy lần nữa thì đã thấy trên TV hiển thị danh sách diễn viên và đội ngũ ekip,  dấu hiệu cho thấy mọi thứ đã kết thúc.

Nam Đường dập tắt điếu thuốc, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cô nghiêng người, hồi tưởng lại và hỏi: “Buổi tối trước khi Chung Thuận Vinh chết cậu cũng ở bệnh viện à?”

Trì Diễm liếc nhìn cô và nói: “Ừ.”

“Cậu tới bệnh viện thăm tôi à? Vậy trên đường đi cậu có thấy Chung Thuận Vinh không?”

“Không phải, đêm đó mạng của bệnh viện bị trục trặc, máy thu ngân không thể quẹt thẻ nên tôi ra ngoài rút tiền đóng viện phí cho chị.”

Nam Đường ngây ngẩn cả người.

Cô còn nhớ rõ ngày hôm sau có một y tá đã nói với cô rằng đêm hôm trước có một chàng trai trẻ đã thức trông nom cô cả đêm.

"Đêm hôm đó người chăm sóc tôi không phải là anh trai cậu sao?"

Trì Diễm ngước mắt lên, cuối cùng anh cũng hiểu ý cô.

Yết hầu sắc bén của anh lăn qua lăn lại vài lần, thật lâu sau anh mới thấp giọng mở miệng.

"Không phải Trì Tinh Viễn, là tôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp