Sự thật đã chứng minh Nam Đường hoàn toàn có tật giật mình.
Mùi thuốc trên tay cô đã tan biến từ lâu.
Về phần Trì Diễm, từ đầu đến cuối anh không phải là tâm điểm chú ý của mọi người.
Đêm đó không khí trên bàn ăn rất hòa hợp.
Cha mẹ Trì Diễm thuộc kiểu trưởng bối rất có chừng mực, bọn họ sẽ không mạnh mẽ lôi kéo người ta hỏi đông hỏi tây, nhưng lại rất biết tung ra những đề tài vào những thời điểm thích hợp để tránh cho Nam Đường cảm thấy nhàm chán ở lần đầu tiên gặp mặt.
Sau khi biết được tên trường đại học nơi Nam Đường đang theo học, chú Trì bất ngờ nhìn con trai lớn: “Tinh Viễn,thì ra hai đứa học cùng trường.”
“Vậy sao?” Nam Đường buộc miệng hỏi: “Anh Tinh Viễn học khoa nào vậy?”
Trì Tinh Viễn Bất đắc dĩ cười cười: “Anh cũng như em, khoa Kinh tế quản lý, anh đã từng nhìn thấy em trong phòng giáo viên, nhưng mà chắc em không nhớ anh đâu.”
Nam Đường thật sự không nhớ.
Cô ở trong trường thuộc loại sinh viên có thành tích không cao cũng không thấp, cũng không thích tham gia các hoạt động tập thể, nếu không phải có một khuôn mặt xinh đẹp chống đỡ thì có lẽ cô sẽ nằm trong top những người ít được biết đến nhất.
Chú Trì nghe vậy liền cười nói: “Vậy thì hai nhà chúng ta xem ra cũng rất có duyên, Chú và mẹ cháu đều là người Ninh Bình, lại là bạn thời trung học đến tận sáu năm, bây giờ hai cháu lại học cùng một trường đại học, sau này chắc là hai gia đình chúng ta sẽ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn rồi.”
Dương Xuân Hiểu cũng nói: "Đúng vậy, quen thêm nhiều bạn là một chuyện tốt."
Nam Đường ngoài mặt cũng gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Dương Xuân Hiểu đêm nay nhìn có vẻ rất hòa hợp với gia đình nhà này, trên thực tế cũng không cần phải phí quá nhiều tâm tư để đi kéo gần tình cảm.
Quả nhiên tối hôm đó sau khi trở về nhà, Dương Xuân Hiểu ngồi trong phòng khách chậm rãi uống trà dưỡng sinh do dì giúp việc vừa nấu xong, bà ấy nhẹ giọng lên tiếng: "Lát nữa chờ cha con về rồi chúng ta cùng đi xem nhà mới.”
Nam Đường đang ở bên cạnh lục lọi hòm thuốc: "Mẹ lại muốn mua nhà nữa à?”
"Tiểu khu này càng ngày càng tệ, kiểu người nào cũng có thể vào ở." Dương Xuân Hiểu đặt chén trà xuống: "Con đang tìm thuốc gì vậy?"
Nam Đường không muốn Dương Xuân Hiểu biết mình hút thuốc nên liền kiếm cớ nói: "Lúc ở trường con vô tình bị trật tay."
Dương Xuân Hiểu nghiêng người nói: "Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn hấp tấp như thế chứ, cũng không sợ bị người ta nhìn thấy chê cười à? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con gái nhà chúng ta phải đoan trang dịu dàng, con không giống với những cô gái bình thường khác.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nam Đường không muốn tiếp tục chủ đề này.
Nói một cách nhẹ nhàng, nhà mẹ đẻ của Dương Xuân Hiểu ở huyện Ninh Bình được coi là một danh gia vọng tộc đang đứng trên ngưỡng cửa sa sút.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo*, Dương Xuân Hiểu từ nhỏ đã dưỡng thành cho mình là một người có lòng tự trọng rất cao, bà ấy luôn cảm thấy những gia đình xung quanh mình luôn thấp hơn mình một bậc.
*Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa, ý nói dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.
Sau đó, Dương Xuân Hiểu thi đậu đại học và đến thành phố Yên học tập, cuối cùng bà ấy cũng biết ngoài kia còn có vô số người “cao” hơn mình, chút tài sản nhỏ nhoi của nhà bà ấy ở huyện Ninh Bình cũng không đáng là bao so với những người ở đây.
Nhưng may mắn thay, Dương Xuân Hiểu có một khuôn mặt đủ xinh đẹp.
Bởi vậy bà ấy có thể gả cho cha của Nam Đường, từ nay về sau chân chính tận hưởng cuộc sống nhàn nhã của phu nhân nhà giàu.
Quan niệm của Nam Đường và mẹ cô không hợp nhau, cô nhịn không được liền hỏi bà ấy: "Nếu mẹ đã không vừa mắt nhà họ Trì thì sao hôm nay mẹ lại đến nhà bọn họ làm khách?"
Dương Xuân Hiểu lườm cô một cái: "Đã sống trong cùng một khu thì cũng không thể tránh khỏi việc đụng mặt nhau, giờ gặp mặt kẻo cho sau này thấy nhau lại khó xử. À đúng rồi, con có để ý đứa con trai nhỏ của nhà bọn họ không?"
Nam Đường cảnh giác nhìn bà ấy: "Có chuyện gì sao?"
“Ánh mắt đứa nhỏ đó nhìn con...... Haizz, mẹ cũng không biết hình dung như thế nào, dù sao nhìn cảm thấy rất khó chịu.”
Dương Xuân Hiểu chán ghét lắc đầu, bà ấy suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu con muốn qua lại với Trì Tinh Viễn thì có thể, còn người tên Trì Diễm kia, tuyệt đối không thể.”
Nam Đường xé lớp dán bảo vệ bên ngoài miếng dán giảm đau, cô chợt nhớ tới cảnh tượng trong hẻm lúc chạng vạng tối.
Cô không hiểu tại sao Dương Xuân Hiểu lại cảm thấy khó chịu với đôi mắt của Trì Diễm, nhưng cô chỉ nhớ rất rõ ràng…
Đôi mắt của Trì Diễm rất đẹp.
—
Huyện Ninh Bình, một giờ chiều.
Khi Nam Đường vừa tỉnh dậy liền cảm thấy choáng váng đầu óc.
Chất lượng giấc ngủ của cô từ trước đến nay vẫn luôn không tốt, sau khi làm nhà sản xuất lại có thói quen thức đêm, bởi vậy cho dù có thời gian rảnh rỗi đồng hồ sinh học của cô đã quen thất thường.
Cô rời khỏi giường, kéo tấm rèm nặng nề ra, phát hiện hôm nay thời tiết rất tốt.
Những ô cửa sổ màu gỗ trông giống như một khung tranh cố định những ngọn núi xa xa trong tầm nhìn. Bầu trời trong xanh như được gột rửa, phản chiếu những bức tường trắng và gạch xám của những ngôi nhà dân cư gần khách sạn, trông giống như một bức tranh thủy mặc.
Từ khi nhận phòng khách sạn, Nam Đường vẫn chưa có thời gian thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Cô đứng trên ban công nhìn một lúc rồi nhớ ra hôm nay cô còn có việc phải làm, ngôi nhà tổ của bà ngoại cô cần phải sửa chữa, trước tiên cô phải cần nộp đơn lên Phòng quy hoạch nhà đất của huyện Ninh Bình.
Vị trí phòng quy hoạch nhà đất cách khách sạn không quá xa.
Nam Đường trực tiếp đi bộ tới đó, sau khi đợi không lâu cũng đã tới lượt cô.
Cô đưa thông tin đã chuẩn bị trước vào cửa sổ, nhân viên công tác cẩn thận xét duyệt, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô vài lần.
Sau khi bà ngoại qua đời, nhà cửa đều giao hết cho Dương Xuân Hiểu kế thừa, sau đó Dương Xuân Hiểu lại bị hại, cha của Nam Đường căn bản không rảnh quan tâm những việc vặt vãnh này, mãi đến hai năm trước ông ấy mới gọi Nam Đường trở về Ninh Bình một chuyến để làm thủ tục chuyển tên mẹ cô sang tên cô.
Sau khi xem xét thông tin, người nhân viên nói với cô: "Nhớ chuẩn bị sẵn bản đồ bố cục thi công cũ, mấy ngày nữa bên chúng tôi sẽ có người liên lạc với cô, đến lúc đó phiền cô đến hiện trường để phối hợp khảo sát thực địa, sau khi xét duyệt xong mới có thể thi công.”
Nam Đường không nghĩ tới chuyện này lại phiền toái như vậy: "Vậy tôi có thể tháo dỡ toàn bộ căn nhà không?”
Nhân viên bối rối nhìn cô: "Diện tích lớn như vậy, nếu tháo dỡ hết toàn bộ thì chẳng phải là quá lãng phí sao? Chỉ cần cô tu sửa đơn giản, ngày lễ ngày tết người một nhà từ nơi khác về chơi cũng có chủ để ngủ nghỉ.”
Phía sau Nam Đường là một gia đình có vẻ đang thiếu kiên nhẫn, thấy cô dường như đã làm xong việc, không đợi gọi số bọn họ đã lật đật chen tới.
Trật tự làm việc trong thị trấn hiển nhiên không bằng ở thành phố lớn, nhân viên thấy vậy cũng không ngăn cản, người nọ vội vàng giao trả lại giấy tờ tùy thân cho Nam Đường rồi quay sang giải quyết cho gia đình thiếu kiên nhẫn kia.
Nam Đường không còn cách nào khác đành thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Lúc đi ra khỏi phòng tiếp dân, cô vừa nghĩ đến việc nên đi đâu để tìm người thiết kế thi công thì dạ dày lại cảm thấy có chút khó chịu.
Cô bị bệnh dạ dày đã lâu, chỉ cần không ăn cơm đúng giờ thì chắc chắn dạ dày sẽ hành hạ cô một trận đau đớn.
Sau khi tính toán thời gian, nhận thấy bây giờ đã là hai giờ chiều, cả ngày quả thực cô vẫn chưa ăn gì.
Nam Đường đi thẳng đến Xuân Sơn Đường.
Thứ nhất, môi trường và thức ăn ở đó đều phù hợp với sở thích của cô, thứ hai là cô không có hứng thú mở bản đồ ẩm thực của huyện Ninh Bình lên xem.
Lúc này đã sớm qua giờ cơm nên khách khứa trong nhà hàng cũng không nhiều lắm.
Nhân viên phục vụ sắp xếp cho cô ngồi ở một chiếc bàn nhỏ gần cửa.
Nam Đường thích ăn cay nên gọi một phần cua cay và rau xào.
Chờ đến khi nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, cô mới ý thức được mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Thuốc Trì Diễm mua giúp cô tối qua tuy rằng vẫn có tác dụng, nhưng cổ tay phải bị Hứa Tử Tấn kéo căng vẫn còn cảm thấy hơi đau, dùng đũa ăn cũng không thành vấn đề, nhưng nếu muốn dùng tay bóc cua thì có hơi phiền phức.
Nam Đường đành phải trơ mắt nhìn cua cay và chỉ ăn được rau xanh.
Không lâu sau, bên phòng khách lầu hai có người đi ra.
Những người này bước đi rất chậm, người đầu tiên đi xuống tầng một rồi mở cửa chờ sẵn ở đó.
Gió lạnh từ bên ngoài không ngừng thổi vào trong.
Nam Đường nhíu nhíu mày, muốn bảo người nọ đóng cửa lại trước, ai ngờ vừa ngẩng đầu lại phát hiện trong mấy vị khách kia có một bóng dáng quen thuộc.
Trì Diễm đang mặc một cái áo khoác, cộng thêm quần short ngắn và một đôi boot càng làm nổi bật đôi chân dài của anh.
Dáng vẻ của anh thoạt nhìn có chút lười biếng, anh hơi nghiêng đầu lắng nghe người bên cạnh nói chuyện.
Mà đang đứng vây quanh anh đều là những người đàn ông trung niên có khí chất trầm ổn và thành thục, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.
Điều kỳ lạ hơn nữa là những người đàn ông trung niên đang nói chuyện với anh vô cùng nhiệt tình, nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi, hiển nhiên có ý đồ lấy lòng anh vô cùng rõ ràng.
Trì Diễm đi tới lầu một, anh cũng chú ý tới sự tồn tại của Nam Đường.
Trên mặt anh hiện lên một tia kinh ngạc, anh chậm rãi nói: “Chị đứng đây chờ tôi à?”
Nam Đường quả thật không biết người trong đầu người em trai này đang suy nghĩ điều gì, chắc là anh cho rằng cô đặc biệt đến Xuân Sơn Đường để chờ anh ăn tiệc xong rồi sau đó kéo anh đi tìm manh mối.
Cô tức giận trả lời: "Tôi đang ăn cơm.”
“Vị tiểu thư này là bạn của Trì tiên sinh à? "Có người hỏi.
Trì Diễm gật đầu.
Người đàn ông lập tức tiến tới bắt tay Nam Đường vô cùng nồng nhiệt: “Xin chào, xin chào, không biết tên họ cô là gì nhỉ?”
“Nam Đường.”
“Chào cô Nam, cô đến Ninh Bình để du lịch à? Thật sự rất đáng xem đấy, có gì cần nhờ cô chỉ cần bảo Trì tiên sinh chuyển lời một tiếng là được."
Đối phương cũng rất biết cách cư xử, sau khi rút tay lại, ông ấy gọi người gác cổng tới, nhỏ giọng dặn dò vài câu.
Nam Đường mơ hồ nghe được đại ý gì mà "Bảo ông chủ giảm giá cho bàn này", cô chống tay lên cằm, im lặng đánh giá Trì Diễm một phen từ trên xuống dưới.
Trì Diễm đút một tay vào túi quần, ánh mắt anh quét qua những người xung quanh, sau đó liền rơi vào trên mặt cô.
Sau một lúc im lặng, anh thấp giọng nói với những người khác: "Nếu không hôm nay cứ như vậy đi, có gì chúng ta liên lạc sau."
Những người khác mỉm cười đồng ý, còn cố gắng nán lại nói thêm vài lời rồi mới chịu rời đi.
Cánh cửa cuối cùng cũng đóng lại, Nam Đường cảm thấy tay mình như sắp bị đông cứng lại.
Trì Diễm ngồi đối diện cô, trùng hợp có thể chặn gió thông qua khe cửa lùa vào trong phòng.
Anh nhìn nhìn Nam Đường, rồi lại nhìn con cua cay chưa từng động đến kia, dường như anh đã hiểu được chuyện gì đó: "Có cần tôi giúp không?"
Sắc mặt Nam Đường từ u ám chuyển sang trong trẻo, cô lập tức cười nói: “Muốn chứ, cảm ơn cậu.”
Hiếm khi có người nguyện ý chủ động phục vụ, nỗi buồn bực vô duyên vô cớ đã nhanh chóng bị cuốn bay theo làn gió.
Trì Diễm bảo người phục vụ lấy cho mình một đôi bao tay dùng một lần, sau đó anh lấy con cua cay ra đặt vào đĩa, rồi anh từ từ mở vỏ cua ra, dùng một đôi đũa sạch gắp thịt cua ra.
Nam Đường gắp lên cho vào miệng, nước súp cay cay hòa quyện với thịt cua thơm ngon làm cho cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện. ( truyện trên app T Y T )
Trì Diễm nhìn vẻ mặt mãn nguyện của cô, anh hoang mang nhíu mày.
Từ khi còn nhỏ anh đã khác với những người trong gia đình, anh không thể ăn được cay, đôi khi trong nhà nấu cơm sẽ quên mất thói quen này của anh nên trên bàn ăn không có một món nào anh có thể ăn được, những lúc như vậy anh tình nguyện nhịn đói chứ cũng không muốn đụng vào.
Cho nên anh cũng không hiểu lắm sở thích ăn cay này của Nam Đường.
Nhưng mà trên thực tế, Nam Đường không thể ăn cay nhiều lắm.
Chỉ trong vòng vài phút, cô đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, rõ ràng trước khi ra ngoài cô không hề trang điểm, nhưng đôi môi lúc này lại như được tô một lớp son hoàn hảo, đường viền môi cũng hiện lên vô cùng rõ nét.
Cô cầm cốc nước lên uống vài ngụm rồi hỏi: “Những người vừa rồi là ai vậy?”
Trì Diễm ngoảnh mặt đi, không nhìn môi cô nữa: “Bọn họ đến từ Cục Du lịch Ninh Bình.”
Nam Đường vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ đáp án lại nằm ngoài dự đoán của cô như vậy.
Việc quay phim không chỉ đơn giản là tìm những bối cảnh phù hợp với nội dung kịch bản, mà còn phải chuẩn bị hồ sơ để nộp lên các cấp thẩm quyền có liên quan để xin phép, đây đều là những việc cần phải làm trong giai đoạn chuẩn bị.
Nhưng cô cho rằng những chuyện này đều nên để cho Lưu Đình Đình đang đảm đương vai trò nhà sản xuất hoàn thành mới đúng.
Hơn nữa nhớ lại thái độ của mấy người kia đối với Trì Diễm, nhìn thế nào cũng giống như bọn họ đang “xin” Trì Diễm hợp tác với bọn họ.
Nam Đường thẳng thắn hỏi: "Không phải cậu chịu trách nhiệm đầu tư sao? Đi theo đến Ninh Bình còn chưa tính, chẳng lẽ việc này cậu cũng quản luôn à?"
Trì Diễm đặt vỏ cua sang một bên: "Tôi tới Ninh Bình không phải vì chuyện quay phim, nhóm người Lưu Đình Đình chỉ là tiện đường mà thôi.”
"Hả?"
"Cục Du lịch Ninh Bình muốn thực hiện một dự án phát triển du lịch ở phố cổ.” Trì Diễm bình tĩnh lên tiếng: "Họ đang tìm kiếm đầu tư, lần này tôi đến đây nói chuyện trước với bọn họ."
“Thì ra là thế.”
Nam Đường gật đầu hỏi: "Vậy hiện tại cậu đang làm gì?"
Trì Diễm sau một lúc mới nói: "Công việc của tôi khá phức tạp, gần đây tôi đang giúp người ta xem xét các dự án."
Anh không muốn nói chi tiết, Nam Đường cũng không tiện hỏi, chỉ cảm thán lên tiếng: "Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà cậu đã ra đời làm việc rồi.”
Thực ra, Trì Diễm năm nay cũng đã hai mươi ba tuổi, nếu không học tiếp lên nghiên cứu sinh thì cũng đã đến tuổi đi làm.
Nhưng lúc bọn họ quen biết cậu vẫn còn là một nam sinh trung học, hơn nữa trên người cậu không có loại cảm giác của một người trưởng thành sau khi ra đời đi làm, cho nên cho dù ngày hôm qua Lưu Đình Đình nói Trì Diễm không phải là sinh viên, trong tiềm thức Nam Đường vẫn thủy chung cảm thấy anh còn nhỏ, không thể đem anh và công việc nối liền lại với nhau.
Trì Diễm bất mãn ngước mắt lên: “Tôi không thể có việc làm à?”
Những nếp nhăn ở đuôi mắt hai mí của anh rất sâu, khi tâm trạng trở nên xúc động, chúng trông giống như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào đối phương.
Nam Đường bật cười ngốc nghếch.
Cô cảm thấy phản ứng của Trì Diễm thật buồn cười, cô vừa cười vừa ăn miếng thịt cua đã bóc sẵn, không ngờ khi hàm răng vừa cắn xuống, nước cay lập tức bắn thẳng vào trong cổ họng, cay đến nỗi làm cho cổ họng người ta lập tức phát đau.
Cô nghẹn ngào ho khan mấy tiếng, sau đó ngẩng đầu uống nốt chỗ nước còn lại trong ly rồi quay lại yêu cầu người phục vụ rót thêm nước.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhìn thấy Trì Diễm đang cởi găng tay dùng một lần rồi cầm khăn ướt bên cạnh lên bắt đầu lau tay.
Nam Đường nói: “Tôi mới ăn có hai miếng thôi.”
Trì Diễm không kiên nhẫn nói: “Chứ chị còn muốn bao nhiêu nữa, chị thật sự coi tôi là nhân viên bóc cua cho chị sao?”
Nói xong, anh ném khăn ướt đã dùng qua lên món cua cay thơm ngon của cô, giống như đang đắp một miếng vải trắng lên người con cua để giúp nó mau chóng siêu sinh.
Nam Đường bất lực nhìn chiếc khăn ướt đang đắp lên con cua cay của mình.
Cô mím môi, thầm nghĩ tâm trạng của người em trai này quả thật thất thường, lúc nắng lúc mưa.
Nam Đường vẫn chưa cảm thấy hài lòng với bữa ăn này nên cô liền cầm thực đơn lên, muốn gọi thêm một món khác không cần phải sử dụng bàn tay phải.
Cô ngẫu nhiên lật qua vài trang và cảm thấy thích thú với những lát thịt lợn luộc màu đỏ.
Giọng nói trầm thấp của Trì Diễm đột nhiên truyền đến trên đầu cô: “Buổi chiều tôi rảnh.”
Nam Đường lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt vốn thờ ơ của cô lúc này bỗng trở nên cực kì tập trung, con ngươi đen nhánh trong trẻo giống như mặt hồ sau cơn mưa xuân bỗng gợn sóng lăn tăn.
"Đi thôi." Trì Diễm đứng dậy: "Đến chỗ năm đó xem tìm được gì không."