Trì Diễm và những người khác cần phải họp bàn về hành trình ngày mai.

Nam Đường chúc mấy người bọn họ ngủ ngon rồi về phòng mình trước.

Cửa phòng vừa đóng lại, Nam Đường liền gọi điện cho Ôn Ngữ Đông để hỏi tội: “Anh nói với Hứa Tử Tấn là tôi đến Ninh Bình phải không?”

Trước khi rời đi, cô chỉ tiết lộ tung tích của mình cho Ôn Ngữ Đông, ngoài ra cô không nghĩ ra người nào khác có thể biết chuyện này.

Ôn Ngữ Đông do dự một chút rồi hỏi ngược lại cô: “Anh ta đến Ninh Bình tìm cô?”

Nam Đường cười lạnh: “Anh ta đã tới rồi.”

“Cô nghe tôi giải thích.”

Bên chỗ Ôn Ngữ Đông rất ồn ào, chắc là anh ta lại đang mua vui ở một quán bar nào đó, anh ta nhanh chóng tìm một không gian yên tĩnh, sau đó một hơi kể lại sự tình đã xảy ra.

“Tối hôm qua Hứa Tử Tấn có tới tìm tôi, anh ta nói cô không muốn để ý đến anh ta, thế là tôi liền nhân cơ hội trút giận giúp cô, tôi liền nói với anh ta "Là anh đáng đời, nói không chừng Nam Đường đang ở Ninh Bình tiêu dao khoái hoạt, chứ ai đâu rảnh rỗi để ý tới anh”. Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức biết mình đã lỡ miệng, vốn định quay lại bù đắp thêm vài câu nhưng cuối cùng vẫn không thể qua mặt được anh ta.”

Nam Đường mở loa ngoài của điện thoại rồi ném điện thoại lên giường, cô vừa thay quần áo vừa nói: "Chứng tỏ Hứa Tử Tấn cũng nhìn ra được anh là người không đáng tin cậy chút nào."

Ôn Ngữ Đông nhắc nhở cô: "Dù sao tôi cũng là ông chủ của cô, hy vọng cô phải có phép tôn trọng tối thiểu đối với cấp trên.”

Nam Đường trả lời: "Tôi nhớ chứ, cho nên từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa mở miệng mắng chửi người.”

Ôn Ngữ Đông không thể phản bác, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Thương lượng bồi thường thế nào rồi?"

Nam Đường thuật lại ngắn gọn những gì đã xảy ra, khi nhắc đến Trì Diễm thì cô có vẻ hơi ngập ngừng, chỉ giới thiệu ngắn gọn anh là người đã giải vây giúp cô khi chạm mặt Hứa Tử Tấn trong khách sạn.

Ôn Ngữ Đông vỗ vỗ tay: "Làm tốt lắm, tôi đã nói Hứa Tử Tấn là một tên đàn ông không đáng tin cậy chút nào mà, hay là cô cân nhắn tôi thử xem."

Nam Đường nửa quỳ trên đệm, cô đưa tay với lấy chiếc váy ngủ gấp bên gối: "Vậy thì tôi thà chọn sống một mình."

"..."

Ôn Ngữ Đông xấu hổ cười hai tiếng.

Năm đó khi Nam Đường còn làm trợ thủ cho một vị đại lão trong giới nhà sản xuất phim thì Ôn Ngữ Đông cũng đã từng theo đuổi cô.

Năm đó Ôn Ngữ Đông vẫn đang trong giai đoạn bành trướng mù quáng, dù Nam Đường có cự tuyệt thế nào anh ta cũng không chịu từ bỏ, anh ta sống chết lôi kéo Nam Đường, yêu cầu cô phải giải thích rõ ràng anh ta có chỗ nào không đáp được tiêu chuẩn của cô.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nam Đường không biết phải làm sao với tên phú nhị đại giàu có này, hơn nữa quả thật cô càng ngày càng bị anh ta làm phiền, cô dứt khoát ngồi vào trong xe thể thao mui trần chất đầy sâm banh và hoa hồng của anh ta, kể lại đơn giản câu chuyện của cô và Trì Tinh Viễn cho anh ta nghe.

Cuối cùng cô còn nói với Ôn Ngữ Đông: "Tôi thích đàn ông lớn tuổi hơn tôi, tốt nhất là có thể trưởng thành và kiên định như anh ấy. Thật ra anh cũng rất tốt, nhưng thứ nhất là anh bằng tuổi tôi, thứ hai là anh thiếu một chút ý chí dám đương đầu xông pha với khói lửa.”

Lúc đó Ôn Ngữ Đông suýt chút nữa đã trợn mắt ngược lên trời.

Sinh năm nào là chuyện anh ta có thể quyết định được sao? Huống hồ anh ta từ khi mới sinh ra đã là một phú nhị đại không lo ăn lo mặc, đương nhiên cũng không cần phải cố gắng phấn đấu giống như những người bình thường!

Cuối cùng, anh ta vô cùng khó hiểu hỏi: "Nếu cô đã thích mẫu người như Trì Tinh Viễn kia, vậy thì tại sao cô lại chia tay với anh ta?"

Nam Đường suy nghĩ một chút: “Bởi vì trong lúc yêu đương với anh ấy, tôi không thể tìm lại được cảm giác yêu anh ấy giống như trước đây."

Ôn Ngữ Đông cảm thấy cô đúng là có bệnh.

Từ đó trở đi, anh ta không còn nghĩ đến việc đeo bám đòi cô làm bạn gái mình nữa.

Buổi tối vài năm sau, trong một căn phòng ở huyện Ninh Bình.

Ôn Ngữ Đông hiếm khi tò mò hỏi: "Nào, mau nói cho tôi biết anh chàng Trì Tinh Viễn đó rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt mà đến bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến quan điểm kén chồng của cô vậy?"

Trong phòng kín không kẽ hở, hệ thống sưởi ấm làm cho đầu óc càng thêm choáng váng.

Nam Đường mở cửa sổ ban công ra cho thoáng khí, cô nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ thất thần lên tiếng: "Rất đơn giản.”

"Đơn giản như thế nào?"

"Tôi cũng từng nói với anh rồi à, năm đó anh ấy vốn rất sợ nước, nhưng lại can đảm nhảy xuống nước cứu tôi khi tôi sắp chết đuối, ngay cả mạng của anh ấy cũng nguyện hi sinh vì tôi, sao tôi có thể không động tâm được chứ?"

Ôn Ngữ Đông bình luận: "Tình yêu nảy sinh dưới hiệu ứng cầu treo* quả thực có thể khiến người ta khắc cốt ghi tâm, nhưng chẳng phải đó chỉ là ảo giác nhất thời thôi sao?"

*Hiệu ứng cầu treo: Khi trải qua trạng thái căng thẳng, cơ thể con người sẽ tiết ra hormone adrenaline khiến nhịp tim và hô hấp tăng vọt. Sau đó, một loạt các cảm giác như cồn cào, lo sợ, hoang mang, hồi hộp sẽ xuất hiện. Theo nghiên cứu, khi hai người cùng trải qua cảm giác lo âu sợ hãi thì họ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn. Nhịp tim đập nhanh khi trải qua sợ hãi sẽ làm bạn liên tưởng với nhịp đập tình yêu.

"Đã muộn như vậy rồi, anh nhất quyết hỏi tới đến cùng chủ đề này sao?" Nam Đường hỏi.

Ôn Ngữ Đông cười nói: “Tôi chỉ muốn đóng vai một người tri kỷ để cô giải tỏa tâm sự của mình mà thôi, kẻo cho tháng sau cô quay lại thành phố Yên lại trách tôi chuyện để lộ bí mật.”

Nam Đường xoa xoa lông mày: "Không đến mức vậy đâu. Chẳng phải anh đang ở bên ngoài sao, vậy anh chơi tiếp đi, tôi cũng không tiện làm phiền anh nữa."

Sau khi cúp điện thoại, Nam Đường liền thu dọn đồ đạc đi tắm rửa, sau khi tắm xong, cô quấn một chiếc áo choàng tắm màu trắng đi ra phòng tắm rồi ngồi lên chiếc ghế treo ngoài ban công ngẫm nghĩ về những gì Ôn Ngữ Đông vừa nói.

Rất nhiều người đều nói rằng hiệu ứng cầu treo chỉ là một loại ảo giác bản thân mình yêu đối phương, nhưng mà trong mắt cô, cái loại cảm giác kích thích đến thân thể cũng phải trở nên tê dại này càng làm cho tâm trí trở nên mê mẩn.

Đúng lúc này, sát vách đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Có người đẩy cửa ban công ra, và còn mở đèn chiếu sáng trên tường.

Nam Đường xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy rõ bóng người trong ánh đèn mờ nhạt.

Trên tay Trì Diễm đang cầm một cốc trà sữa vị dâu, khi đi ra ban công, anh chống tay lên lan can, dáng vẻ tùy ý lười biếng, dường như chỉ đơn giản muốn đứng ngắm cảnh đêm bên ngoài.

Thì ra người khách ở phòng bên cạnh lại là anh, Nam Đường thầm nghĩ.

Ngay sau đó, Trì Diễm dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cắn ống hút chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô.

Sau đó cả người anh bỗng khựng lại một lúc rồi anh đột ngột cúi người xuống, lấy tay vịn vào lan can và ho sặc sụa, rõ ràng là anh vừa bị sặc trà sữa.

Nam Đường im lặng nhìn anh, cô phát hiện đèn hai ban công liền kề đều sáng, nếu cô có thể nhìn thấy Trì Diễm thì Trì Diễm đương nhiên cũng có thể nhìn rõ cô.

Cô cụp mắt xuống, phát hiện bộ dạng lúc này của mình có hơi nhếch nhác.

Thắt lưng áo choàng tắm không buộc, vạt áo buông lỏng lẻo nhanh chóng trượt xuống, một đoạn dây của váy ngủ tuột xuống đầu vai để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn gần sát ngực.

Nam Đường mím môi dưới, lặng lẽ siết chặt áo choàng tắm.

Bên cạnh truyền đến một tiếng đóng cửa "Phanh".

Âm thanh khá lớn, có thể làm khuấy động dân chúng, đủ để truyền tải sự tức giận của Trì Diễm ngay lúc này.

Nam Đường nhìn ban công trống trải đối diện, trong lòng cảm thấy buồn bực khó hiểu.

Người xém bị “lộ hàng” là cô cơ mà, anh có gì mà tức giận chứ?

Cô thản nhiên mỉm cười, rồi đứng dậy trở về phòng, sau đó ngồi ở mép giường bôi thuốc lên cổ tay.

Nam Đường ấn đầu bơm, sau đó phun một vòng tròn dọc theo vết thương, mùi thuốc nồng nặc nhanh chóng tràn ngập trong không khí.

Cô ném bao bì hộp thuốc vào thùng rác, khi khóe mắt cô liếc nhìn thấy tách cà phê mình vô tình để quên trên bàn, lúc này cô chợt nhớ ra...

Lần đầu gặp Trì Diễm cô cũng bị bong gân tay.

Bảy năm trước, ngày thứ Sáu cuối cùng của tháng Chín.

Giữa trưa có một trận mưa lớn, cái nóng như lửa thiêu đốt kéo dài mấy ngày nay cuối cùng cũng giảm bớt, những cơn gió phất vào mặt xen lẫn với hơi thở cỏ xanh sau cơn mưa tuyên bố mùa thu ngắn ngủi sắp bắt đầu.

Nam Đường là sinh viên năm thứ hai của một trường đại học ở thành phố Yên, thứ Sáu không có giờ học nên cô ngủ đến chiều mới dậy, sau đó chậm rãi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà vào cuối tuần.

Vừa vào ga tàu điện ngầm, mẹ cô, bà Dương Xuân Hiểu liền gọi điện thoại tới hỏi: “Khi nào con về đến nhà?”

Nam Đường trả lời: “Chắc tầm nửa tiếng nữa.”

Dương Xuân Hiểu vẫn còn rất nhạy bén: "Bây giờ là mấy giờ rồi mà con mới ra khỏi trường? Cả ngày thứ sáu con đều không có tiết, tối qua con nói phải đi dự tiệc sinh nhật bạn học nên không về được, vậy còn sáng nay thì sao, chẳng lẽ sáng nay con cũng đi dự tiệc sinh nhật của bạn học luôn à?"

Lúc này trên tàu điện ngầm cực kỳ đông người, Nam Đường vất vả một hồi mới tìm được một chiếc vòng để móc tay lên để giữ vững cơ thể ổn định.

Dương Xuân Hiểu luyên thuyên một hồi cuối cùng cũng nhớ ra chính sự, bà ấy dặn dò cô: "Trên đường trở về con nhớ đến cửa hàng hoa mua giúp mẹ một bó hoa.”

Nam Đường liền hỏi: “Mẹ mua hoa làm gì?”

Dương Xuân Hiểu nói: "Có một người bạn học cũ của mẹ vừa chuyển đến tiểu khu của chúng ta, vừa rồi bọn họ mời mẹ đến nhà họ làm khách. Con nói xem người này cũng thật kì cục, đột ngột mời mà không báo trước gì cả, trong nhà chúng ta lúc này cũng không có cái gì để tặng cho người ta, thôi thì cứ tặng cho bọn họ một bó hoa."

Nam Đường tiếp tục hỏi: “Mẹ đi một mình à?”

Dương Xuân Hiểu nói: “Sao có thể chứ ? Cha con đang đi công tác, vì vậy tối nay con phải đi với mẹ.”

Sau khi rời khỏi ga tàu điện ngầm, đi thẳng ba trăm mét về phía bắc là đến khu dân cư nơi gia đình Nam Đường sinh sống.

Đây là một quần thể biệt thự khá sang trọng, lại còn nằm gần trung tâm thành phố, không cần nói cũng có thể hình dung ra được khối tài sản khổng lồ của những hộ dân bên trong.

Nam Đường tìm được cửa hàng hoa và truyền đạt với ông chủ yêu cầu của mình.

Trong khi chờ thanh toán, cô đi ra ngoài và đi vòng ra con hẻm phía sau của cửa hàng hoa.

Cuối hẻm nhỏ có một sân thượng lộ thiên của các cửa hàng ven đường, bình thường cũng có rất ít người ghé đến.

Nam Đường dẫm lên ống nước cạnh tường, cẩn thận leo lên, thấy chung quanh không có người, cô liền lấy một điếu thuốc từ trong túi xách ra rồi châm lửa.

Sau khi lên đại học, cô học được cách hút thuốc từ một người bạn cùng phòng, cô cũng không phải là kiểu người nghiện hút thuốc nhưng mỗi khi tâm trạng cảm thấy buồn bực, cô đều có thói quen hút một điếu.

Ví dụ như hôm nay tâm trạng cô cảm thấy hơi khó chịu.

Vừa nghĩ tới việc lát nữa phải cùng Dương Xuân Hiểu đến nhà người khác hư tình giả ý xã giao, cô liền có cảm giác chán nản không thôi.

Vừa châm điếu thuốc lên, phía dưới liền truyền đến những tiếng bước chân ồn ào.

Nam Đường hơi thò đầu ra, cô nhìn thấy mấy nam sinh đang cưỡng ép đẩy một nam sinh vào ngõ nhỏ.

Mấy người bọn họ đều mặc đồng phục của trường trung học phổ thông mà Nam Đường từng theo học, người được đẩy ở phía trước có vóc dáng rất cao, chỉ là nhìn dáng vẻ có hơi gầy guộc, không khỏe mạnh bằng mấy người phía sau.

Cuộc đối thoại ban đầu diễn ra tương đối yên bình.

Nam Đường rất nhanh liền hiểu ra nguyên nhân sự việc: Một nữ sinh nào đó mà một trong số những nam sinh này thầm thích lại yêu thích chàng thiếu niên có vóc dáng cao gầy kia, cậu ta nuốt không trôi cơn tức này nên mới gọi bạn bè đến nơi đây để cảnh cáo người ta cách xa nữ sinh kia một chút.

Là một người qua đường, Nam Đường cảm thấy loại ý nghĩ này quá buồn cười.

Không ngờ chàng trai đang bị đe dọa kia cũng cảm thấy như vậy.

Sau khi những người khác chửi bới một hồi lâu, chàng trai cao gầy bình tĩnh hỏi: "Cô ta thích tôi thì có liên quan gì đến tôi? Sẵn tiện cậu kêu cô ta sau này tránh xa tôi ra một chút, phiền chết mất." 

Một giọng nói tức giận vang lên trong hẻm nhỏ: "Con mẹ nó, mày muốn ăn đập đúng không?"

Một giây sau liền nghe thấy tiếng người mắng chửi và tiếng đánh đấm trộn lẫn vào nhau.

Chỉ cần nghe tiếng động cũng có thể đoán được chàng trai kia chắc hẳn đã bị đánh cực kì thảm.

Nam Đường đi đến góc tường, lại thò đầu ra ngoài, ở góc độ này cô chỉ nhìn thấy tấm lưng của thiếu niên cao gầy bị chặn trong góc, cũng chẳng biết đã có bao nhiêu cú đấm đã rơi xuống trên người chàng trai trẻ.

Chàng trai trẻ dùng một tay bảo vệ đầu, cậu ta dường như không biết đau là gì, không hề kêu rên dù chỉ một tiếng.

Đây rõ ràng là tình huống bạo lực đơn phương.

Nam Đường không nhịn được nữa liền lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, nhưng cô còn chưa kịp nhấn nút gọi thì một tiếng hét đã vang lên.

Nam Đường ngước mắt lên, phát hiện thanh niên này không biết đã thoát ra khỏi vòng vây từ lúc nào.

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào mặt mày góc cạnh của chàng trai.

Chàng trai không ngờ rằng còn có người khác ở đây nên động tác cũng bất ngờ dừng lại.

Tên nam sinh vừa hét lên lại lao tới và đá thật mạnh vào thắt lưng của chàng trai trẻ, chàng trai mất cảnh giác loạng choạng vịn vào tường, nhưng rất nhanh đã có thể mượn lực đẩy người mình tiến về phía trước, đồng thời nhanh chóng cầm lấy một ống nước bị người ta vứt ở dưới đất lên, sau đó cánh tay nhỏ lập tức giơ lên để ngăn trở nắm đấm vung tới từ phía bên trái, tay phải không chút nghĩ ngợi trực tiếp nện một đòn xuống đối phương.

Nam Đường hốt hoảng đến mức nín thở, quên luôn cả ý định báo cảnh sát.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nam sinh mười sáu, mười bảy tuổi khi bị đẩy đến đường đã đứng dậy vũng vẫy đáng sợ như thế nào.

Tình thế đột nhiên đảo ngược.

Mấy người lúc trước còn đang uy phong lẫm liệt bỗng trở nên loạn cào cào.

Chỉ mới hai phút trôi qua mà bọn họ đã từ kẻ đi bắt nạt chuyển thành kẻ đi chạy trốn.

Mãi cho đến khi người cuối cùng chạy ra khỏi ngõ, chàng trai mới vứt ống nước xuống đất, ngồi dựa vào tường và đặt một tay lên đầu gối đang gập lại của mình.

Anh cúi đầu, trên đồng phục học sinh đã dính đầy dấu chân, anh vẫn ngồi bất động ở đó như thể đã cạn kiệt sức lực.

Đầu ngón tay Nam Đường truyền đến một trận đau đớn thấu tim.

Cô nhanh chóng vứt tàn thuốc sắp tàn đi, thấy chàng trai ngồi đó không có ý định rời đi, cô đành phải giẫm lên ống nước trước mặt.

Ngay khi bàn chân cô vừa bước lên ống nước trơn trượt sau cơn mưa, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Nam Đường lập tức giật mình, cả người cô trực tiếp ngã xuống.

May mắn thay bệ bê tông cũng không cao, lúc sắp ngã xuống đất tay trái cô kịp thời chống đỡ trên mặt đất, nhờ vậy mới có thể tránh được thảm kịch đầu chạm đất.

"Rít..."

Nam Đường hít sâu một hơi, cảm giác được cổ tay mình vừa bị vặn ra sau.

Cô chán nản đứng dậy, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhìn thấy chàng trai trẻ đang âm thầm quan sát từng hành động của cô.

Vẻ mặt của anh lúc đó trông… rất không nói nên lời.

Chắc cậu ta chưa từng thấy qua một người trưởng thành tứ chi mạnh mẽ lại đang chật vật ở một nơi như thế này.

“Cậu nhìn cái gì vậy?” Nam Đường trừng mắt nhìn anh.

Chàng trai không nói gì và nhìn đi chỗ khác, cũng không biết ánh mắt cậu ta đáp xuống đâu.

Vào lúc đó ánh mặt trời dường như cũng mờ đi.

Nam Đường tiến về phía trước hai bước, sau đó chợt dừng lại và quay đầu lại.

Đôi mắt chàng trai lúc này đã mờ đi, hoàn toàn mất đi vẻ hung hãn lúc một đấu ba vừa rồi, bộ dạng hơi khom lưng thoạt nhìn trông có chút đáng thương, không hiểu sao lại làm cho cô nhớ tới một con chó con bị chủ nhân vứt bỏ ở ven đường.

Nam Đường suy nghĩ một chút, cô ấn số gọi điện thoại cho chủ cửa hàng tiệm hoa rồi quay lại ngồi xổm trước mặt anh.

Cô cách anh quá gần, chàng trai vô thức lùi về phía sau.

Nam Đường hỏi: “Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?”

Thiếu niên mất mấy giây mới hiểu được lời cô nói, sau đó anh khẽ lắc đầu: “Không cần.”

Nam Đường nhìn anh nói tiếp: “Vết thương của cậu cần phải chữa trị. "

"... Ờm."

Anh thờ ơ đáp lại, anh nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi đưa tay nhặt chiếc cặp sách trên mặt đất lên, anh mở khóa kéo lục lọi bên trong một lúc rồi lấy ra một chai thuốc xịt y tế.

Nam Đường hơi sửng sốt.

Học sinh trung học bây giờ ai cũng mang thứ này trong cặp sao?

“Cậu thường xuyên đánh nhau với người khác à?” Cô nghiêng đầu hỏi.

Chàng trai giật giật khóe miệng, anh không trả lời câu hỏi của cô mà đưa chai xịt cho cô: “Chị có muốn dùng không?”

Nhịp tim Nam Đường chợt bị hẫng một nhịp.

Cực kỳ giống con chó nhỏ lang thang năm đó, sau khi nhìn thấy cô nó liền đi tới cọ cọ bên chân cô.

Cô đưa tay nhận lấy, sau khi xịt xong cô trả bình xịt lại cho anh, sau đó còn ân cần nhắc nhở anh: “Về nhà nhớ sớm nói chuyện này cho cha mẹ cậu biết để bọn họ tìm cách giải quyết.”

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì.”

“Vậy tôi đi trước nhé, cậu thật sự không sao chứ?”

“Ừm.”

Tối hôm đó, bởi vì chuyện ngoài ý muốn này nên Nam Đường về nhà muộn hơn dự kiến ​​năm phút.

Cũng may hoa cô mua đủ vừa ý nên Dương Xuân Hiểu cũng không trách móc cô, bà ấy chỉ thúc giục cô mau chóng sửa soạn để đến nhà bạn học cũ dự tiệc.

Bạn học cũ của Dương Xuân Hiểu họ Trì, tháng trước vừa chuyển đến tiểu khu này.

Chẳng qua khoảng thời gian trước Dương Xuân Hiểu luôn đi du lịch nước ngoài nên phải đợi đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.

Nhà họ Trì có một người con trai lớn hơn Nam Đường hai tuổi, tên là Trì Tinh Viễn.

Vẻ ngoài điển trai, khí chất cao quý và còn đeo một chiếc kính gọng vàng như những thanh niên tri thức điển hình.

Nam Đường vừa ngồi xuống không bao lâu, người lớn hai nhà nhanh chóng bảo cô và Trì Tinh Viễn trao đổi phương thức liên lạc.

Cô cũng không có ấn tượng xấu với Trì Tinh Viễn, vừa thấy anh ấy chủ động lấy điện thoại ra,  bên đây cô cũng phối hợp với anh.

Ngay khi hai người thêm bạn bè WeChat xong, bên ngoài liền vang lên tiếng mở cửa.

Sau khi âm thanh đóng mở tủ giày vang lên, một bóng người gầy gò xuất hiện sau bức tường lối vào.

Nam Đường giật mình nhận ra đây chính là chàng trai cô vừa gặp trong ngõ.

Anh đã rửa mặt sạch sẽ rồi mới về nhà, trên trán còn ướt nhẹp, những giọt nước chưa lau khô đọng lại trên gò má, trượt xuống cổ rồi nhỏ vào trong áo.

Không biết anh đã giấu bộ đồng phục bẩn thỉu vừa rồi ở đâu, lúc này trên người anh là một chiếc áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ.

Anh có lẽ không biết hôm nay ở nhà sẽ có khách, khi anh bước tới, nhìn thấy Nam Đường và Dương Xuân Hiểu, bước chân anh đột nhiên dừng lại.

Chú Trì vẫy tay với anh: "Lại đây, đây là dì Dương và chị Nam Đường của con." 

Sau đó ông ấy quay sang nhìn hai mẹ con Nam Đường và giới thiệu ngắn gọn: "Đây là con trai nhỏ của tôi, Trì Diễm."

Trì Diễm nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi bọn họ.

Dương Xuân Hiểu như có như không nở nụ cười, bà ấy khẽ cau mày, trong mắt hiện lên chút ghét bỏ.

Chú Trì còn nói thêm: “Cũng sắp tới giờ ăn tối rồi, con mau lên lầu thay quần áo sạch sẽ đi.”

Trì Diễm nói “Ừm” rồi đi vòng qua phòng khách đi về phía cầu thang.

Nam Đường đang ngồi gần cầu thang, cô không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được động tĩnh nam sinh đi qua phía sau cô.

Trong phút chốc, cô lặng lẽ lấy tay che cổ tay mình lại, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn về phía mọi người ở đây.

Bọn họ sẽ nhận ra chứ?

Trên người cô và Trì Diễm có mùi thuốc xịt giống nhau như đúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play