Thâm Tình Thuần Phục

Chương 4: Có vẻ như cậu rất quan tâm đến lịch sử các mối quan hệ của tôi…


1 tháng

trướctiếp

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trì Diễm đột nhiên vang lên.

Có lẽ cô bé ở đầu dây bên kia WeChat không đợi được nữa nên đã gọi điện để trực tiếp “kiểm tra”.

Nam Đường nhìn thấy trong đáy mắt Trì Diễm có chút lúng túng.

Cô nhướng mày, biết điều chừa lại cho anh chút không gian riêng tư.

Khi xoay người lại, cô càng nghi ngờ tất cả những chuyện trước đó chỉ là sự ngụy trang của Trì Diễm, một tay lão luyện tình trường chân chính tuyệt đối sẽ không vì một hành động nhỏ nhoi như vậy mà trở nên bối rối.

Giống như một con chó con cho dù có cố gắng nhe hết hàm răng đáng sợ ra thì cũng không thể nào biến thành một con sói hung ác được.

Nếu Trì Tinh Viễn có thể biết được suy nghĩ của cô lúc này, anh ta nhất định sẽ hỏi cô với giọng điệu dở khóc dở cười: “"Em trai của anh có chỗ nào giống chó con cơ chứ?"

Nhưng từ trước đến nay Nam Đường vẫn luôn nghĩ như thế.

Trong khoảng thời gian cô và Trì Diễm vẫn còn có thể nói chuyện với nhau bình thường, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, cho dù anh vừa mới cãi nhau nảy lửa với ai đó, nhưng chỉ cần anh cúi đầu gọi một tiếng "chị", cô lập tức cảm thấy người em trai này cực kỳ ngoan ngoãn.

Làm cho cô muốn đưa tay nhổ lấy một nắm tóc của anh.

Ăn cơm xong, đoàn người đi về phía khách sạn.

Xuân Sơn Đường rất gần khách sạn của bọn họ, chỉ mất có mười lăm phút đi bộ.

Trong mười lăm phút vừa qua, điện thoại di động của Nam Đường vẫn vang lên không ngừng.

Tất cả đều là thông báo cuộc gọi từ bạn trai cũ.

“Chị Đường Đường.” Lưu Đình Đình suy đoán hỏi: “Là điện thoại làm phiền sao?”

Thực ra cô ấy không phải là người duy nhất tò mò, Dương Thư và Bành Hòa An đứng bên cạnh cũng lặng lẽ đưa mắt dò hỏi.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Người duy nhất có mặt ở đây không tỏ ra biểu cảm gì chính là Trì Diễm, anh vẫn đang cúi đầu đi về phía trước.

"Bạn trai cũ."

Nam Đường giải thích ngắn gọn với bọn họ, cuối cùng cô không nhịn được nữa, lập tức cắt đứt mọi phương thức liên lạc với đối phương.

Trong danh bạ ít đi một người, Nam Đường cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Đáng tiếc cảm giác sảng khoái này không kéo dài được lâu.

Khi bước vào khu vực tiếp khách công cộng của khách sạn, cô nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang ngồi trên ghế sofa.

Người đàn ông có mái tóc dài ngang lưng, có vài phần khí chất của một người nghệ sĩ, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn không thể che giấu được.

Nghe thấy động tĩnh bên này, người đàn ông liền quay đầu nhìn về phía Nam Đường, nhịn không được cười khổ một tiếng

“Em kéo anh vào danh sách đen.” Anh ta nói.

Nam Đường từ chối cho ý kiến, cô đang nghe đám gà con phía sau xì xào bàn tán.

"Đây… đây là Hứa Tử Tấn là?"

"Đạo diễn kiêm biên kịch của "Thất lạc ấn ký"? Tại sao anh ấy lại đến Ninh Bình?" 

“Rõ ràng là tới tìm chị Đường Đường.”

"Nhưng anh ấy nói rằng chị Đường Đường đã chặn anh ấy..."

"Đợi đã, có lẽ anh ấy là bạn trai cũ là chị Đường!"

Nam Đường không thích người khác bàn tán về mình, cô xoay người liếc nhìn bọn họ một cái.

Những chú gà con đang tám chuyện lập tức ngừng nói và liền đi thẳng lên lầu ba không dám ngoái đầu nhìn lại.

Nam Đường nhìn Trì Diễm đứng bên cạnh vẫn không nhúc nhích, dùng ánh mắt ra hiệu bảo anh tránh đi.

Đáng tiếc Trì Diễm lại không nghe lời như đám gà con chút nào, anh đi đến quầy lễ tân, chống khuỷu tay lên bàn, trầm giọng hỏi cô gái ở quầy lễ tân: “Có thể cho tôi một ly nước được không?"

“Được ạ, xin quý khách chờ một lát."

Sau đó Trì Diễm chọn một chiếc ghế cao rồi ngồi xuống, đôi chân dài nhàn nhã chống trên mặt đất dường như không có ý định rời đi.

Nam Đường: "..."

Mặc kệ anh.

Cô đi về phía Hứa Tử Tấn ngồi chờ đợi đã lâu, rồi ngồi xuống trước mặt người đàn ông: "Mới tới à?”

Ngại còn có người ở đây nên Hứa Tử Tấn đành phải trầm giọng lên tiếng: "Anh đến lúc trưa, anh đi vòng vòng khắp các khách sạn ở Ninh Bình mới tìm được khách sạn này.”

Anh ta dùng sức vuốt ve hai má: "Xin em cho anh một cơ hội lần nữa. Anh thề sau này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ qua lại với bất cứ người phụ nữ nào ngoài công việc, anh sẽ toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình em.”

Nam Đường chống tay lên tay vịn sô pha, mỉm cười nhìn anh ta và không nói gì.

Hứa Tử Tấn thấy cô nhìn chằm chằm mình liền cảm thấy chột dạ, anh ta liền nói thêm: “Em vẫn còn yêu anh đúng không?”

Hứa Tử Tấn tin rằng Nam Đường có tình cảm sâu sắc với anh ta.

Đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ ràng ban đầu tài năng của anh ta không được công nhận, lại gặp trở ngại với kịch bản "Thất lạc ấn ký", chỉ có Nam Đường sau khi đọc kịch bản mới hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt một lần.

Lần đầu gặp mặt, Hứa Tử Tấn đã từng hoài nghi thân phận của cô.

Anh ta xuất thân từ đạo diễn, nên đương nhiên có thể hiểu được bộ dáng nào có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên màn ảnh.

Nếu Nam Đường không lấy danh thiếp ra, có lẽ anh ta còn tưởng rằng đó là một nữ diễn viên mới ký hợp đồng với công ty nào đó.

Một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp và rất có năng lực.

Một người phụ nữ như vậy đủ sức để khiến bất kỳ người đàn ông nào gục ngã.

Và Hứa Tử Tấn cũng bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô.

Nhưng Nam Đường lại tỉnh táo hơn anh ta rất nhiều, trong quá trình quay phim, cô chỉ duy trì phương thức liên lạc với anh ta vì công việc.

Cho đến một đêm trước khi bộ phim "Thất lạc ấn ký" được công chiếu, cuối cùng anh ta mới nhận được một cú điện thoại.

Nam Đường trong điện thoại hỏi anh ta: "Anh còn nguyện ý ở cùng một chỗ với em không?”

Hứa Tử Tấn lúc đó cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Anh ta nghĩ rằng Nam Đường không chỉ đánh giá cao tài năng mà còn yêu thích vẻ ngoài của anh ta, tất cả những chuyện xảy ra trước đó chỉ là cô đang thử thách lòng chân thành của anh ta.

Nếu không phải sau đó anh ta bị một cô diễn viên mới mê muội….

Nghĩ tới đây, trên mặt Hứa Tử Tấn lại lần nữa hiện lên sự tiếc nuối, anh ta nhẹ nhàng gợi nhắc cô nhớ lại chuyện cũ: “Nam Đường, chẳng phải lúc trước chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ sao?"

Nam Đường chân thành lên tiếng: "Chuyện đó không quan trọng. Từ lúc anh lên giường với người khác thì giữa chúng ta đã không còn quan hệ riêng tư nào nữa rồi."

Sắc mặt Hứa Tử Tấn lập tức trở nên tái nhợt, sự kiêu ngạo bẩm sinh vào giờ khắc này như bị lung lay sắp đổ.

“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng trước.”

Nam Đường đứng dậy, lịch sự gật đầu với anh ta: “Tôi thấy sắc mặt anh không tốt, đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng đi.”

Cô vừa định bước sang bên cạnh thì cổ tay cô đột nhiên bị người ta bắt lấy, sức lực mạnh mẽ của người đàn ông làm cho cả người cô hơi chao đảo.

Trong mắt Nam Đường hiện lên một tia kinh ngạc.

Cô cụp mắt xuống cảnh cáo anh ta: “Buông ra.”

Hứa Tử Tấn không chịu buông ra.

Anh ta tin rằng Nam Đường biết rõ hơn anh mối quan hệ giữa nam và nữ trong vòng tròn này hỗn loạn như thế nào. Anh ta chẳng qua cũng giống như những người khác, tiếp nhận một “phần quà nho nhỏ” của người mới mà thôi.

Dù anh ta có lỗi trước nhưng cũng không đến mức phải chia tay.

Nam Đường chậm rãi nói gằn từng chữ: "Hứa Tử Tấn, buông tôi ra, anh có nghe thấy không?"

Hứa Tử Tấn ngược lại càng nắm chặt hơn: "Đừng náo loạn nữa, em theo anh về trước. Còn có người khác ở đây, chắc em cũng không muốn bị người ta chê cười đúng không?”

Trong lời nói của anh ta còn ẩn chứa một tia uy hiếp.

Anh ta như thể đang nắm chắc Nam Đường sẽ giữ lại tôn nghiêm cho cô và cả anh ta nên sẽ không dám gây huyên náo ở nơi công cộng.

Nghe được lời đe dọa của anh ta, Nam Đường lại mỉm cười thay vì tức giận.

Khóe môi cô cong lên giống như một cánh hoa dính mật đường, làm cho người ta không nhịn được phải tiến đến gần để quan sát kỹ hơn và nếm thử.

Trên mặt Hứa Tử Tấn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Em…”

Những lời còn lại anh ta không thể nói ra.

Một cái bạt tai lập tức đánh thẳng vào mặt anh ta.

Nam Đường rõ ràng đã dùng rất nhiều sức, mặt Hứa Tử Tấn bị đánh nghiêng sang một bên, trong miệng tràn ngập mùi vị của máu tươi.

Hứa Tử Tấn sửng sốt hơn nửa ngày, anh ta khó tin quay đầu lại nhìn cô.

Người phụ nữ trước mặt dường như đã trở thành một người xa lạ, cô đang nhìn anh ta với ánh mắt ghê tởm và chán ghét không hề che giấu.

Sắc mặt Hứa Tử Tấn dần trở nên méo mó vì xấu hổ và tức giận, ngón tay cũng càng lúc càng dùng sức, hận không thể bẻ gãy cổ tay cô ngay lập tức.

Nam Đường nhíu mày, cô khom lưng muốn cầm bình hoa trên bàn trà lên.

Ai ngờ còn chưa kịp đụng tới thân bình thì cổ tay cô đã được buông lỏng.

Cô vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện Trì Diễm không biết đã đứng sau lưng Hứa Tử Tấn từ lúc nào. Một tay anh chế trụ cổ tay của Hứa Tử Tấn, buộc anh ta phải buông tay cô ra, đồng thời còn mạnh mẽ kéo một người đàn ông trưởng thành ra xa cô nửa mét.

Hứa Tử Tấn hét lên: "Thả tôi ra! Anh đang làm gì vậy?"

Trì Diễm giống như không nghe thấy anh ta nói gì, trong tiếng thét chói tai của cô gái lễ tân, anh bẻ tay phải của Hứa Tử Tấn gập ngược lại phía sau rồi sải bước đẩy anh ta đi ra ngoài.

Sau đó anh nhấc chân đá văng cửa gỗ khách sạn, ném Hứa Tử Tấn ra ngoài như ném một đống rác.

Hứa Tử Tấn loạng choạng ngã xuống sàn gạch đá.

Anh ta chật vật đứng lên, muốn xông tới nhưng nhất thời lại khá e dè trước nam sinh trẻ tuổi trước mắt này.

Trì Diễm cao hơn anh ta và cũng mạnh mẽ hơn anh ta.

Nhìn dáng vẻ Trì Diễm lúc này giống như một con sói đang chuẩn bị săn mồi.

Hứa Tử Tấn theo bản năng lùi lại mấy bước, nhưng anh ta vẫn cứng rắn không chịu nhận thua: “Hai người các người nếu dám động thủ đánh người là tôi báo cảnh sát liền đấy!”

“Tùy anh.” Trì Diễm lạnh lùng nói: “Có cần tôi kêu giúp phóng viên đến đưa tin luôn không?"

Hứa Tử Tấn khó khăn nuốt nước bọt, lời nói của Trì Diễm như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào anh ta giúp anh ta tỉnh táo lại.

Anh ta là một đạo diễn trẻ vất vả lắm mới có được một bước chuyển mình trong sự nghiệp, ở một thị trấn hẻo lánh đánh nhau ầm ĩ vào đồn công an, việc này mà bị truyền ra ngoài đối với anh ta chỉ có hại chứ không có lợi.

Tuy rằng Nam Đường cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới, nhưng mà...

Người phụ nữ lại tỏ ra thờ ơ, không mấy đồng tình nhìn anh ta. Cô rõ ràng đã nghe thấy lời đe dọa gọi cảnh sát của chàng trai kia nhưng cô thoạt nhìn vẫn hoàn toàn bất động.

Cô sẽ sợ gây ầm ĩ sao?

Hứa Tử Tấn nhanh chóng ý thức được, Nam Đường không hề sợ hãi chút nào.

Bóng dáng Hứa Tử Tấn biến mất ở cuối hoa viên.

Nam Đường nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay mình: “Cảm ơn cậu.”

Trì Diễm không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người chuẩn bị đi lên lầu.

Nam Đường cũng đi theo: “Cậu có ý gì?”

Trì Diễm vẫn không để ý đến cô, anh đi lên cầu thang, vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn dồn dập.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, liềm nhìn thấy đám người Lưu Đình Đình đang hoảng hốt chạy trở về phòng.

Rõ ràng vừa rồi bọn họ đang trốn trên cầu thang và nhìn trộm toàn bộ quá trình.

Bây giờ bị bắt quả tang, ba người đều có chút xấu hổ, cả người đứng cứng đờ ở đó không biết nên đi hay nên ở lại.

Cuối cùng, Lưu Đình Đình dũng cảm nói dối: “Bọn em… bọn em đi xuống lầu mua trà sữa, chị Đường Đường, chị có muốn uống luôn không?"

Nam Đường ngược lại rất bình tĩnh, cô đứng dựa vào tường: "Thấy thì thấy, mấy đứa cứ giấu diếm để làm gì chứ?"

Lưu Đình Đình càng thêm xấu hổ hơn: "Xin lỗi chị, em đãi chị trà sữa coi như đền tội!"

Bành Hòa An cũng nhìn Trì Diễm với vẻ áy náy: "Cậu muốn uống..."

"Không cần." Trì Diễm tức giận nói.

Bành Hòa An nói: “Gần đây có quán cà phê, hay là cậu muốn uống cà phê không?”

Trì Diễm liếc nhìn anh ta, dáng vẻ rõ ràng không có chút kiên nhẫn.

Bầu không khí lại có chút ngưng trọng.

Dương Thư từ nãy đến giờ vẫn chưa mở miệng đột nhiên đỏ bừng mặt, cô ấy lôi kéo Lưu Đình Đình cùng Bành Hòa An vội vàng chạy xuống lầu.

Trên cầu thang chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trì Diễm không biết mình đang tức giận vì cái gì, vừa đi mấy bước lên tầng hai, anh cúi đầu đứng ở hành lang châm một điếu thuốc.

Nam Đường suy nghĩ một lúc rồi đứng cách anh vài thước.

Trên đỉnh đầu bọn là một ngọn đèn sáng choang, ánh sáng vàng ấm áp chiếu đều lên đầu và vai họ, giống như khung cảnh trên sân khấu kịch.

Mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có những cây cao vô danh ở giếng trời đang phát ra những tiếng xào xạc trong gió.

Im lặng một lát, Nam Đường nhẹ giọng hỏi: “Cậu tức giận à?”

Trì Diễm cắn tàn thuốc không chịu nói chuyện.

Nam Đường càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình: “Cậu đang tức giận.”

Trì Diễm mím môi, đợi một lát rồi mới hỏi: “Tại sao tôi phải tức giận?”

Nam Đường hơi ngẩng đầu, con ngươi đen láy trong đêm tối càng thêm trong veo như nước, cô dùng giọng điệu suy đoán nói: “Cậu đang cho rằng ánh mắt nhìn đàn ông của tôi rất kém cỏi nên mới gây ra phiền phức như hôm nay à?”

Ngoài chuyện này ra thì cô không thể nghĩ ra khả năng nào khác.

Trì Diễm cười nhạo một tiếng: “Tỉnh lại đi, tôi không có hứng thú với cách nhìn đàn ông của chị, mặc dù ánh mắt nhìn người của chị ngày thường cũng rất tệ.”

Nam Đường không để ý đến sự giễu cợt trong lời nói của anh.

Phong cách nói chuyện ngả ngớn như thế này mới giống với chàng trai năm xưa mà cô quen biết.

Cô xoa xoa cổ tay vừa bị Hứa Tử Tấn kéo căng, sau đó bình tĩnh nói: "Không phải ai sinh ra cũng đã có gu thẩm mỹ tốt. Chúng ta phải yêu thêm vài người thì mới biết được mình phù hợp với kiểu người như thế nào." 

Trì Diễm phun ra một vòng khói, nhẹ nhàng nói: “Vậy nên chị mới tiếp xúc với mấy tên cặn bã như thế à?”

Nam Đường nhướn mày: "Có vẻ như cậu rất quan tâm đến lịch sử các mối quan hệ của tôi đấy em trai."

"..."

Trì Diễm nghẹn ngào quay đầu đi, hiển nhiên là không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Nam Đường nở nụ cười: “Này.”

“Có chuyện gì?” Trì Diễm lạnh lùng đáp: “Tối nay tôi không có thời gian cùng chị về thăm quê hương.”

Nam Đường lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá: “Không cần phải vội như vậy, tôi chỉ muốn mượn bật lửa thôi."

Tay Trì Diễm đang cầm điếu thuốc bỗng khựng lại, anh do dự một chút rồi cũng lấy bật lửa đưa cho cô.

Nam Đường liền đưa tay cầm lấy.

Hai người đồng thời cầm bật lửa, đầu ngón tay lạnh lẽo của người phụ nữ móc vào trong cầm lấy chiếc bật lửa.

Cô hơi nghiêng cái cổ thon dài, khi ngọn lửa đã châm vào điếu thuốc thì liền hít một hơi thật sâu, hương bạc hà mát lạnh hòa quyện với khói cay lập tức xộc thẳng vào cổ họng.

Trì Diễm đút hai tay vào túi áo khoác, xoa xoa bụng một cách mất tự nhiên.

“Tôi đi mua chút đồ.”

Anh dập tắt hơn phân nửa điếu thuốc còn lại, rồi ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó cũng không thèm quay đầu liền thẳng bước đi xuống lầu.

Nam Đường giật mình nhìn đoạn tàn thuốc còn khá dài trong hộp thuốc lá.

Không hiểu anh nổi điên cái gì nữa.

Mười phút sau, Trì Diễm lại quay lại.

Ngón trỏ anh đang móc túi nilon của tiệm thuốc, tay kia thì bưng ly một ly cà phê đã đóng gói kỹ, sau khi đi lên liền nhét toàn bộ đồ đạc trên tay cho cô.

Nam Đường sửng sốt hỏi: “Cậu mua cho tôi à?”

Trì Diễm mất tự nhiên sửa lại cổ áo, giọng điệu không mấy kiên nhẫn: "Cổ tay tự bôi thuốc, cà phê nóng không thêm sữa, nếu cô không muốn uống thì cứ việc ném đi.”

Thì ra anh còn nhớ rõ cô không dung nạp được đường, sữa.

Nam Đường ngoài ý muốn nói tiếng cảm ơn anh, những ngón tay gần như đông cứng nhanh chóng cầm lấy chiếc cốc nóng, cuối cùng cô cũng cảm nhận được máu trong cơ thể mình chuyển động lại lần nữa.

Cô hơi nheo mắt lại, quan sát bóng dáng Trì Diễm trong bóng đêm rồi nói: "Cậu..." 

“Hả?" Trì Diễm dường như rất cảnh giác: "...thì sao?"

Nam Đường còn chưa kịp nói hết phần còn lại lời nói thì những người khác cũng quay lại.

Thấy cô đang cầm một ly cà phê trên tay, Bành Hòa An sững sờ hỏi: "Vậy ly trà sữa này làm sao bây giờ?"

Nam Đường liếc nhìn Trì Diễm rồi nói: “Đưa cho cậu ấy đi.”

Bành Hòa An nghẹn ngào, hoài nghi Nam Đường đang trêu đùa anh ta.

Tuy anh ta không mấy thân quen với Trì Diễm nhưng anh ta cũng biết rõ tính tình của người đàn ông này.

Vừa rồi anh đã bảo không cần mua trà sữa cho anh, lúc này lại mạnh mẽ cưỡng ép anh nhận lấy, Trì Diễm nhất định sẽ tức giận.

Ngay lúc Bành Hòa An còn đang do dự thì Trì Diễm đã chủ động đưa tay ra.

Trà sữa vị dâu tây trong chớp mắt đã chuyển sang tay anh.

"Cảm ơn." Anh nói với Bành Hòa An.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp