Trì Diễm.
Nam Đường thầm niệm cái tên này trong lòng, cô biết Hà Khải sẽ không lừa dối cô.
Bàn tay cầm tách trà của cô đột nhiên siết chặt, sau đó cô lặng lẽ nở nụ cười.
Hà Khải còn ngạc nhiên hơn cả cô.
Ông ấy là người phụ trách điều tra chính trong vụ án của Dương Xuân Hiểu năm đó, hiển nhiên ông ấy cũng biết mối quan hệ giữa nhà họ Nam và nhà họ Trì, nhưng ông ấy không ngờ rằng Trì Diễm vẫn chưa nói ra chuyện này với Nam Đường.
"Có thể cậu ấy..." Hà Khải ngập ngừng, cố gắng tìm lý do cho Trì Diễm.
Nam Đường liếc nhìn phía sau Hà Khải, bình tĩnh nói: “Thức ăn đã dọn lên rồi, chúng ta ăn trước đi.”
Khoảng thời gian sau đó cô cũng không nhắc tới vụ án năm xưa nữa.
Biểu hiện của cô lúc này còn bình tĩnh hơn so với vừa rồi, cô hàn thuyên về một số tình hình gần đây với Hà Khải.
Ăn xong hai người đi xuống lầu thanh toán.
Hà Khải vội vàng chạm vào ví của mình, nhưng Nam Đường đã nhanh chóng quét mã QR để thanh toán trước.
Hà Khải có chút xấu hổ: “Sao có thể để cháu mời chứ?”
Nam Đường cười nói: “Không có gì, à đúng rồi, tối nay cháu muốn đãi người ta một bữa, chú có đề cử nhà hàng nào không?”
Hà Khải hỏi: "Cháu muốn nhà hàng như thế nào?"
"Trông lịch sự một chút, phong cách đừng có quá tầm thường." Nam Đường nhét điện thoại vào túi: "Dù sao cũng là cháu đang cần nhờ người ta giúp đỡ."
Hà Khải cuối cùng đã đề cử Xuân Sơn Đường cho Nam Đường.
Cách đây hai năm có một nhà hàng mới mở ở Ninh Bình, chủ là người nước ngoài, nghe nói là nhắm đến giới thượng lưu đến Ninh Bình du lịch, vậy nên đồ ăn ở đây được trang trí rất tinh xảo và không gian cũng rất sang trọng.
Buổi tối, Nam Đường đến sớm đến Xuân Sơn Đường.
Cô gọi vài món khai vị trước rồi ngồi đó đợi người đến.
Mới hơn sáu giờ, cửa phòng riêng liền bị đẩy ra.
"Oa, nhà hàng này nhìn đẹp quá!"
Cô gái mặt tròn vừa bước vào cửa đã kinh ngạc lên tiếng: "Chị, chẳng phải là quá khoa trương rồi sao?"
Nam Đường ngước mắt lên, ánh mắt cô lướt qua ba người đang mang vẻ mặt vui mừng, rồi nhìn về phía sau bọn họ.
“Chỉ có ba người thôi à?” Cô hỏi.
“Trì Diễm hình như có chuyện, cậu ấy nói lát nữa sẽ quay lại.” Một nam sinh khác nói tiếp.
Sẽ đến là tốt rồi.
Nam Đường gật đầu, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, các sinh viên mở ra vừa nhìn thấy giá cả liền nghiêng mặt yên lặng nhìn nhau vài lần.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Gia cảnh bọn họ cũng không tệ, cũng có thể nhìn ra bộ quần áo Nam Đường đang mặc có gái không hề rẻ, nhưng dù vậy, bọn họ cũng không tiện để cho một người xa lạ mới gặp nhau mấy lần ra tay hào phóng như vậy.
Cuối cùng bọn họ thương lương gọi vài món có giá phải chăng rồi đóng menu lại.
Sau khi Nam Đường nghe người phục vụ xác nhận lại tên các món ăn liền yêu cầu anh ta ghi nhận thêm hai món đặc biệt nữa.
Khi người phục vụ rời đi, cô gái mặt tròn cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn chị. À đúng rồi, chính thức giới thiệu một chút, em tên là Lưu Đình Đình, còn chị?”
“Nam Đường.” Cô cười nói.
Lưu Đình Đình trầm tư suy nghĩ: "Họ Nam? Đúng là một cái họ hiếm thấy, tên Đường trong Hải Đường sao?"
Chàng trai bên cạnh phản ứng rất nhanh: "Có phải là nhà chế tác Nam Đường trong bộ phim “Thất lạc ấn ký” không?”
"Thất lạc ấn ký" chính là một bộ phim hồi hộp do Nam Đường chế tác.
Dự án được thành lập cách đây 3 năm và đã được ra mắt vào ngày 1 tháng 5 năm nay, từ chỗ chưa được biết đến vừa ra mắt đã trở thành hit ngay lập tức, nó đã giúp công ty kiếm được bộn tiền không nhỏ, cuối năm còn càn quét tất cả các liên hoan phim lớn nhỏ trong nước và mang về vô số giải thưởng.
Ngay cả các nhân vật nam và nữ chính của phim cũng đã thăng hạng từ diễn viên hạng ba lên diễn viên hạng nhất mới nổi.
Nam Đường liếc nhìn ba người bọn họ rồi suy đoán: “Các em học ở học viện điện ảnh à?”
“Đúng vậy, bọn em đang học nghiên cứu sinh năm hai.” Chàng trai lại hỏi tiếp: “Sao chị biết?”
Nam Đường nói: “Ngoại trừ người trong ngành, khán giả bình thường ít có ai nhớ được tên của nhà sản xuất, bọn họ có thể nhớ được tên đạo diễn và biên kịch đã là không tệ rồi."
Mọi người đều ngầm hiểu ý mỉm cười, bầu không khí trong phòng riêng dần trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều.
Mấy phút sau, Nam Đường liền thăm dò mục đích mấy người này tới Ninh Bình.
Bọn họ muốn làm một bộ phim để tham gia Triển lãm Phim và Truyền hình Sinh viên Quốc tế vào năm tới.
Lưu Đình Đình là nhà sản xuất, một cô gái đeo kính khác là Dương Thư chịu trách nhiệm viết kịch bản và chàng trai còn lại Bành Hòa An là đạo diễn của bộ phim này.
Bọn họ đều giữ những chức vụ quan trọng ở hậu trường, mấy người bọn họ tới Ninh Bình trước để tìm cảm hứng và bối cảnh quay phim.
Nam Đường hỏi: “Còn chàng trai chưa tới thì sao?”
Lưu Đình Đình nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho cô: “Mặc dù Trì Diễm không kém bọn em bao nhiêu tuổi nhưng cậu ấy không phải là sinh viên, chẳng qua toàn bộ tiền quay phim đều do cậu ấy bỏ ra, có thể xem cậu ấy như một nhà đầu tư.”
Nam Đường nhướng mày, hiển nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cho dù chỉ là một tác phẩm của sinh viên nhưng một bộ phim cũng cần mức đầu tư ít nhất sáu con số và khả năng hoàn vốn là cực kỳ thấp.
Cô nhấp một ngụm trà, sau đó đặt cốc xuống rồi thản nhiên hỏi: “Em vừa nói cậu ấy không phải là sinh viên, vậy cậu ấy làm nghề gì vậy?”
Lần này Lưu Đình Đình lại im lặng không trả lời cô.
Gần cả nửa ngày sau, cô ấy không dám chắc lên tiếng: "Cậu ấy cũng chưa từng nói với bọn em, nhưng mà nhà cậu ấy hình như có rất nhiều tiền.”
“…”
Thật kỳ quái, Nam Đường thầm nghĩ.
Theo hiểu biết của cô về nhà họ Trì, số tiền này bọn họ bỏ ra ít nhiều cũng bị thua lỗ.
Với lại bọn họ chắc chắn cũng không muốn cho Trì Diễm, một đứa con không được sủng ái tiêu xài tiền bạc lung tung như vậy
Huống hồ, đây chỉ mới trong quá trình đi tìm cảm hứng và bối cảnh mà thôi, một nhà sản xuất như anh đâu có nhất thiết phải đến Ninh Bình?
Đang lúc cô còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.
Giọng nói nhẹ nhàng của người phục vụ vang lên: “Thưa anh, mời anh đi hướng này.”
Mọi người trong phòng, bao gồm cả Nam Đường đều nhìn sang.
Trì Diễm từ ngoài cửa đi vào.
Hôm qua ở trong xe bị hạn chế về ánh sáng và không gian nên cô không nhìn rõ, nhưng bây giờ anh đang đứng trong căn phòng sáng đèn, Nam Đường kinh ngạc nhận ra sau mấy năm không gặp trông anh thậm chí còn nổi bật hơn trước, thậm chí còn không thua kém là bao so với những minh tinh mà cô đã gặp.
Mái tóc ngắn và bù xù, nước da trắng ngần, khuôn mặt rất gầy, làn da và khung xương đều thuộc hàng thượng thừa.
Trì Diễm cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, bên trong là một chiếc áo len và quần dài màu đen tuyền. Anh thuận tay vuốt lại cổ tay áo, vô tình để lộ ra cổ tay với những khớp xương rõ ràng.
Khi anh ngồi xuống, vạt áo càng ôm sát vào người, mơ hồ có thể thấy được những đường cơ bụng gầy gò và săn chắc.
Từ lúc bước vào anh vẫn chưa nói gì.
Bành Hòa An chủ động giới thiệu với anh: “Trì Diễm, chị gái này là Nam Đường, là nhà sản xuất của bộ phim “Thất lạc ấn ký”.”
Trì Diễm ngước mắt lên, dường như anh không nhận ra cô:
“Chào chị.”
Thái độ của Nam Đường cũng rất ôn hòa: "Xin chào.”
Sau khi chào hỏi ngắn gọn, hai người cũng không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, các món ăn đã được dọn lên.
Xuân Sơn Đường chuyên về các món cay Tứ Xuyên, đám người Lưu Đình Đình vừa ăn vừa khen không dứt miệng, ngay cả khi đã cay đến mức mặt mũi cũng trở nên đỏ bừng vẫn chưa chịu dừng lại.
Trì Diễm chỉ chọn ăn vài món ăn thanh đạm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn điện thoại, cả buổi cũng không nói nhiều, ăn rất ít, tựa như đang miễn cưỡng tham gia một bữa tối với những người xa lạ.
Khi anh ăn gần xong, điện thoại di động của anh chợt reo lên.
Anh liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, sau đó liền đẩy ghế ra và bước ra khỏi phòng riêng.
Đã hai phút trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Trì Diễm quay lại.
Nam Đường đặt đũa xuống, lấy cớ đi vệ sinh rửa tay rồi lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Hành lang bên ngoài là một con đường thẳng, hai bên đều là phòng bao, ngoại trừ nhà vệ sinh ở gần cầu thang ra thì cũng chỉ còn lại có sân thượng ngắm cảnh ở cuối dãy kia.
Trên sân thượng có lắp một cửa kính mờ nên đứng bên trong không thể nhìn rõ những cảnh tượng bên ngoài, nhưng Nam Đường vẫn dựa vào trực giác đi qua đẩy cánh cửa thủy tinh kia ra.
Những cơn gió lạnh thấu xương bên ngoài lập tức ập đến, toàn thân Nam Đường khó tránh khỏi run rẩy kịch liệt.
Bên ngoài thời tiết quá lạnh, thế nhưng khi ra ngoài cô đã quên mặc áo khoác.
May mắn thay, đúng như cô mong đợi, Trì Diễm quả thực đang ở đó.
Trì Diễm dường như không nhìn thấy cô, anh dựa vào lan can và đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Phía sau anh là bóng núi nhấp nhô phía xa, những đám mây đè thấp trong đêm mùa đông không hiểu sao làm cho anh trông có vẻ cô đơn đến khó hiểu.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt sáng những đường nét rõ ràng trên gương mặt anh.
Nam Đường đi về phía trước, nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện thì trong điện thoại di động đã vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.
“Haizz, anh thật sự phiền muốn chết.”
Nam Đường: “…”
Vào một ngày lạnh giá, người đàn ông này không mặc áo khoác vội chạy ra ngoài chỉ để nhắn tin với cô gái này thôi à.
Trì Diễm không hề xấu hổ chút nào, anh đóng lại giao diện trò chuyện WeChat, sau đó quay lại hỏi cô: "Có chuyện gì à?"
Giọng nói của anh thực ra rất êm tai, nhưng đáng tiếc giọng điệu lại quá lạnh lùng, nghe không hề khách khí chút nào.
Nam Đường đứng trước mặt anh: “Đã lâu không gặp, Trì Diễm.”
Một lời chào rất đỗi bình thường.
Nhưng Trì Diễm thoáng sửng sốt một chút, sau đó anh quay đầu nhìn bồn hoa dưới lầu, rồi thản nhiên lên tiếng: “Thì ra chị vẫn còn nhớ đến tôi.”
Nhiệt độ không khí đang quá thấp, khi anh nói chuyện còn có một làn hơi trắng lượn lờ bên gương mặt anh.
Giống như được bọc thêm một lớp kính làm cho đối phương càng khó nhìn thấu.
Nam Đường nhìn qua khuôn mặt của anh, phát hiện anh quả thực đã cao hơn mấy năm trước rất nhiều.
Nhưng giọng điệu khi nói chuyện của anh vẫn trùng lặp với người em trai trong ký ức của cô.
"Trong mắt cậu trí nhớ của tôi tệ đến thế sao?"
Nam Đường mỉm cười đi tới bên cạnh anh, cô muốn đặt tay lên lan can, nhưng lập tức cái lạnh thấu xương đã ngăn cản hành động của cô. Cô liếc nhìn Trì Diễm, người vẫn đang dựa vào lan can, và nghi ngờ khả năng cảm nhận nhiệt độ của anh có gì đó bất thường.
Trì Diễm không nhìn cô, dường như anh đang bị khung cảnh đường phố tấp nập phía dưới hấp dẫn và không ngừng chăm chú nhìn về phía đó.
May mắn thay cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục: “Không phải, chủ yếu là chúng ta…”
Anh dừng lại một lúc, rồi nghĩ ra một từ: “Không thân quen lắm.”
Nam Đường nghiêng đầu: “Thật sao? Chẳng phải từng có một đoạn thời gian chúng ta thường xuyên gặp mặt sao?"
"Chắc là tôi quên rồi."
Trì Diễm có lẽ là đã bị căng cơ cổ, anh nghiêng đầu sang trái và phải, và lại bắt đầu nghịch điện thoại di động.
Trên màn hình của điện thoại của anh có dán một miếng phim chống nhìn trộm, từ góc độ của Nam Đường không thấy rõ anh đang làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ của anh rất bận rộn.
Có lẽ là vẫn đang trò chuyện với cô gái hồi nãy.
Như thể ông trời cũng muốn giúp cô xác minh suy đoán của mình, Trì Diễm vừa đánh chữ vừa hỏi cô: "Chị ra đây chỉ để hồi tưởng lại quá khứ thôi à? Hay là chị vào trước đi, tôi ở đây còn có chút việc."
Nam Đường hít sâu vài lần rồi mở miệng: "Hôm nay tôi đến sở công an gặp Hà Khải.”
Trì Diễm ngừng hành động đang làm lại và cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên nhìn cô.
Anh thực sự không giống cha mẹ hay anh trai của anh.
Màu sắc đồng tử của những người trong nhà họ Trì đều là màu đen, nhưng Trì Diễm là người duy nhất có đôi mắt màu nâu nhạt, khi có ánh sáng chiếu vào mắt thì điểm này trông càng đặc biệt rõ ràng
Nhưng vào lúc này, trong đêm đông u ám, trong mắt anh lại hiện lên những cảm xúc đen tối không rõ ràng.
Nam Đường chậm rãi hỏi anh: “Năm năm trước cậu có thấy Chung Thuận Vinh cãi nhau với ai không?”
Cô không nhắc cho anh biết “Chung Thuận Vinh” là ai, cô đoán Trì Diễm nhất định phải nhớ rõ tên hung thủ giết người này.
Trì Diễm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Nam Đường âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô còn đang cảm thấy lo lắng sợ anh không muốn nói đến chủ đề này.
Cô mím môi rồi lại hỏi tiếp: “Vậy cậu có còn nhớ người đó trông như thế nào không?”
Trì Diễm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đã qua lâu quá rồi, tôi cũng không nhớ rõ.”
Nam Đường vẫn chưa cam lòng: “Cái gì? Cậu thử nghĩ kỹ lại xem? Hắn ta rất có thể là người cuối cùng mà Chung Thuận Vinh gặp trước khi chết. "
“Không phải cảnh sát đã kết thúc vụ án này từ lâu rồi sao?" Trì Diễm kỳ quái hỏi ngược lại cô.
Nam Đường lắc đầu: "Tôi nghi ngờ chuyện này không đơn giản như vậy, đáng tiếc lại không tìm được chứng cứ gì mới, khúc mắc duy nhất còn lại bây giờ chính là người mà cậu đã gặp."
Trì Diễm không nói gì, tiếp tục gõ phím trên điện thoại.
Nam Đường cũng không vội vàng mà đứng sang một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Hơn mười giây sau, Trì Diễm thấp giọng nói: “Chị, lúc đó tôi mới có mười tám tuổi, dì Dương đột nhiên bị hại tôi cũng rất bất ngờ, cho nên khoảng thời gian đó tôi có chút nghi thần nghi quỷ, sau đó cảnh sát vẫn không tìm được người, tôi cũng nhiều lần từng hoài nghi... có thể chỉ là tôi nhìn lầm."
Nam Đường không đồng tình với câu nói này.
Cô hiểu tính cách của Trì Diễm, anh không phải là loại người hay nói những điều vô nghĩa chỉ để thu hút sự chú ý của người khác, lúc đó chắc hẳn anh đã có đủ lòng tin nên mới báo cho cảnh sát manh mối này.
Hơn nữa, cho dù mối quan hệ của cô và Trì Diễm có ra sao thì anh cũng sẽ không bao giờ cố tình che giấu những vấn đề liên quan đến tính mạng của con người.
Cuối cùng, cô chỉ có thể xác nhận lại lần nữa: “Cậu quên thật à?”
Trì Diễm “ừm” một tiếng rồi lại hỏi: “Chị định làm gì?”
Nam Đường nhìn thành phố trong màn đêm, trong lòng cũng đã có chủ ý: "Nếu đã đến đây thì chờ lúc cậu rảnh chúng ta cùng đi dạo khắp Ninh Bình một vòng đi, nói không chừng trở lại chốn cũ cũng có thể giúp cho cậu nhớ ra vài chuyện.”
Bản thân Nam Đường cũng không chắc phương pháp này có mức độ thành công là bao nhiêu.
Nhưng ngoài điều đó ra, cô không thể làm được gì khác.
Nhưng cô không chắc Trì Diễm có sẵn lòng hợp tác với cô hay không.
Nghĩ tới đây, Nam Đường theo bản năng chợt hô hấp chậm lại, cô chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt.
Vài giây trôi qua, ánh mắt hai người vẫn giằng co phân cao thấp với nhau.
Khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức nếu Trì Diễm tiến lên nửa bước thì anh có thể cúi đầu hôn lên môi cô.
Cơn gió lạnh bên ngoài làm rối tung mái tóc dài của cô, mùi nước hoa dễ ngửi trên người cô theo làn gió dần xâm chiếm lấy lục phủ ngũ tạng của Trì Diễm.
Một lúc lâu sau, Trì Diễm khẽ cau mày: “Tôi thấy không ổn.”
Anh hắng giọng, uể oải lên tiếng: “Lỡ như những người khác hỏi thì biết giải thích thế nào đây, đừng nhìn bọn họ có vẻ ngây thơ nhưng thực ra bọn họ rất thông minh. Nhóm người Đình Đình thì còn dễ nói chuyện, nhưng lỡ như bị người khác bắt gặp..."
Nghe được những gì anh nói, Nam Đường ngược lại có thể thả lỏng thần kinh.
“Tại sao cậu lại sợ bọn họ bắt gặp? Cậu sợ bọn họ hiểu lầm rằng hai chúng ta có ý đồ riêng nên mới cố tình tách lẻ? Sợ bọn họ trở về trường học đồn thổi bậy bạ nghĩ tôi là một người phụ nữ không đứng đắn? Hay là sợ cô gái trong điện thoại biết cậu ra ngoài xằng bậy?"
Trì Diễm nhìn cô không nói gì.
Nam Đường chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt cô liếc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh một lượt.
Sau đó cô nhẹ nhàng nở nụ cười, đuôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt nhuộm lên một màu sắc thái quyến rũ, nở rộ như một bông hoa hải đường trong đêm đông.
“Không sao đâu, mọi người đều biết là tôi không thích mẫu người như cậu mà.”
“…”